Mãi Yêu Em Như Vậy

Chương 4 - Bắt Côn Trùng

/90


Edit: Mina

Kỷ Tiện Bắc gói lại hai mẫu túi xách rồi gọi cho thư ký, bảo cô ấy ngay bây giờ gửi tới vài bức hình về nhãn hiệu túi xách, cố ý dặn dò câu: Phiên bản giới hạn số lượng.

Hạ Mộc không ngủ được, trợn mắt nhìn anh: “Gọi điện thoại thì đi thư phòng, ồn ào em không ngủ được!”

Kỷ Tiện Bắc đặt điện thoại sang một bên: “Lòng yên tĩnh sẽ tự nhiên ngủ được.”

Hạ Mộc liếc xéo anh một cái, chôn mặt trong gối đầu, tiếp tục lên men cảm xúc chìm vào giấc ngủ.

Cô vẫn nằm sấp ngủ, chăn đắp tùy tiện bên hông, cẳng chân lộ ra ngoài, chân còn vắt bên mép giường, không ra bất cứ tư thế nào.

Kỷ Tiện Bắc duỗi tay bắt lấy mắt cá chân cô, đặt lên trên giường, sờ sờ gan bàn chân cô, lạnh.

Anh dùng sức kéo ra tấm chăn bị cô đè dưới người, đắp kín cho cô, lại điều chỉnh điều hòa lên nhiệt độ cao hơn.

Hạ Mộc không kiên nhẫn nói: “Anh làm gì đấy! Em nóng muốn chết rồi!”

“Yên tâm, nóng không chết em đâu.” Kỷ Tiện Bắc thu tay cầm điều khiển từ xa về, “Phụ nữ ngày hè cố gắng đừng ham thích cái lạnh, không tốt cho cơ thể.”

Cô liếc anh: “Ai nói thế?”

“Mẹ anh.”

Lúc này Hạ Mộc mới nhớ tới, mẹ anh là chuyên gia nổi tiếng khoa phụ sản, nghe nói tìm gặp mẹ anh khám bệnh phải hẹn trước vài tuần, bởi vì chỉ ngồi khám các buổi chiều trong tuần.

Cô hỏi: “Aiz, nếu em tìm mẹ anh khám bệnh, có phải nhờ anh sẽ dễ đặt hẹn trước không nhỉ? Cứ nói em là bạn gái của bạn anh.”

Kỷ Tiện Bắc dừng lại, ngồi xuống bên mép giường, xoay người cô đối mặt với anh, hai cánh tay chống bên người cô: “Em khám bệnh gì? Không thoải mái ở đâu?”

Hạ Mộc: “Cũng không phải bệnh nặng gì, thể hàn, lượng máu kinh nguyệt ít, tay chân lạnh, hình như sau này sẽ khó mang thai.”

Kỷ Tiện Bắc vuốt ve gương mặt cô, hỏi cô: “Muốn có con?”

Hạ Mộc nửa nói đùa: “Đúng vậy, nếu không thì sinh cho anh một đứa nhé?”

Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, biết cô chỉ nhất thời muốn làm loạn, nhưng nếu cô thật sự muốn thì cũng có thể, sắp tới cô sẽ tốt nghiệp, cũng đủ tuổi kết hôn theo quy định pháp luật.

“Có thể, bây giờ sinh luôn một đứa.” Kỷ Tiện Bắc nói xong liền xốc váy ngủ của cô lên.

“Anh phiền chết đi được!” Hạ Mộc đẩy anh.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới phải gửi gắm cuộc đời của mình vào một đứa trẻ, dù cô sinh con cũng không chắc chắn có thể gả cho anh, muốn sinh con, cũng nhất định phải sau khi kết hôn.

Trong giới của bọn họ, cô nhìn thấy quá nhiều rồi, bao nhiêu cô gái vội vàng sinh con cho đàn ông, cuối cùng chỉ đứa con có thể là con riêng.

Kỷ Tiện Bắc ôm cô: “Bây giờ chê lại anh phiền? Mới vừa rồi ai nói muốn sinh con?”

Hạ Mộc nâng tay ôm cổ anh: “Em nói bừa thôi, em vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm công việc chưa có, em lấy cái gì để sinh con?”

Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Vậy em dự định khi nào sinh con?”

Hạ Mộc nhìn anh.

Dự định khi nào sinh con?

Dạng như gia đình anh, cho tới bây giờ tình yêu và hôn nhân luôn là hai chuyện khác nhau, mặc dù mẹ anh là bác sĩ, gả cho bố anh cũng không phải trèo cao, là từ hai bên thông gia, có người nói nhà ông ngoại anh quyền thế ngang tầm với nhà họ Nhâm.

Cô tự biết mình, nhà của anh, cô không gả vào được.

Cô rất rõ những thứ đó có thể dựa vào tranh thủ để trở mình, cũng hiểu rõ những thứ đó một nữ sinh như cô ngay cả ảo tưởng cũng không nên có, tốn công vô ích.

Hạ Mộc đối mặt với anh vài giây, trả lời có lệ: “Trước 30 tuổi không có dự định sinh con, ngộ nhỡ nếu ngày nào đó muốn sinh, lại bởi vì khó mang thai, vậy không phải ngay cả khóc cũng không biết ở đâu sao?”

Kỷ Tiện Bắc hỏi Hạ Mộc: “Em thể hàn là tự mình đoán mò, hay là trước kia từng đi khám bác sĩ?”

Hạ Mộc: “Chị chủ nhà mà em gái em thuê, trước kia nhà chị ấy là thầy thuốc Đông y, chính chị ấy cũng sẽ bắt mạch, từng bắt mạch cho em, nói là thể hàn khí hư, còn kê cho em một thang thuốc.”

Lại nói; “Mấy hôm trước nói chuyện phiếm cùng học tỷ của em, chị ấy nói nếu là thể hàn thì nên cố gắng điều trị sớm, em mới chỉ đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cũng nói vậy,” Nhưng cô không muốn uống thuốc Đông y, nên đã không đi lấy thuốc.

Kỷ Tiện Bắc không vui: “Đi bệnh viện sao không nói với anh?”

Hạ Mộc: “Cũng không phải bệnh nặng gì, lúc đó anh bận rộn nên em không nói, không phải bây giờ em đã kể cho anh sao.”

Kỷ Tiện Bắc hỏi tiếp: “Thật sự chỉ là thể hàn?”

Hạ Mộc: “Em lừa anh làm gì! Giấy kiểm tra còn đặt trong ngăn kéo bàn trà dưới tầng, không tin anh tự xem đi.”

Kỷ Tiện Bắc như có suy tư gật đầu, Hạ Mộc thấy anh trầm mặc, ôm cổ anh, “Bệnh này của em không phải bệnh nghiêm trọng, không cần tìm mẹ anh khám đâu, vừa nãy nói đùa anh thôi.”

Di động của Kỷ Tiện Bắc rung vài cái, anh cầm lấy, là thư ký gửi hình ảnh túi xách tới, anh mở ra, giơ trước mặt Hạ Mộc: “Chọn một hình.”

Hạ Mộc liếc nhìn hình, biết anh có ý gì, nhưng vẫn không thuận theo ý anh, cô nói: “Không phải anh vừa tặng em hai mẫu à? Đủ dùng rồi.”

Kỷ Tiện Bắc: “Không phải tặng em.”

Hạ Mộc nhàn nhạt quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới vài cái: “Tặng Viên Dịch Lâm?”

“Ừ.”

Cô không nhìn, híp mắt lại: “Cái rẻ nhất.”

Kỷ Tiện Bắc bật cười, nói với thư ký rằng muốn lấy chiếc túi xách thứ ba trên hình, lại chia sẻ cho thư ký địa chỉ nhà hàng ăn cơm.

Kỷ Tiện Bắc muốn đứng dậy, lại bị tay chân Hạ Mộc quấn lấy, kéo anh trở về, anh không ngồi vững, ghé vào người cô, bất đắc dĩ nói: “Lại sao vậy?”

Hạ Mộc chỉ chỉ chỗ hầu kết: “Bớt của anh sắp biến mất rồi, em lại trồng thêm cho anh một cái.”

Kỷ Tiện Bắc không khỏi sờ sờ hầu kết, trước kia Hạ Mộc rất thích cắn chỗ này, để lại dấu hôn màu đỏ tím, cổ áo sơmi cũng không che được.

Có lần ra ngoài chơi bị bạn bè trêu chọc, anh nửa giỡn nói đây là bớt, Đường Văn Tích theo sau phụ họa anh, nói không phải dấu hôn, là bớt, bởi vì từ nhỏ đã nhìn thấy vết đỏ tím này của anh…

Mọi người ngạc nhiên, thấy Đường Văn Tích không giống dáng vẻ nói đùa liền tin là thật.

Sau đó Hạ Mộc càng thêm không kiêng nể, mỗi lần thân mật, cô sẽ luôn mút vào nơi đó, mấy năm nay ‘bớt’ chỗ hầu kết chưa từng biến mất.

Lần này thời gian đi công tác kéo dài, màu sắc đã nhạt dần nhìn không rõ.

“Em nhẹ chút!” Kỷ Tiện Bắc nhíu nhíu mày.

Hạ Mộc há miệng, lại hôn hôn, rất hài lòng với kiệt tác của bản thân, vỗ vỗ mặt anh: “Đi đi, còn không đi, có người phải trông mòn con mắt đó.”

Kỷ Tiện Bắc không vội vã rời đi, kéo áo ngủ của cô xuống, vùi đầu vào trước ngực cô, lần này kêu đau đổi thành Hạ Mộc, anh không nỡ, mút vào vài cái liền thả ra.

“Ngủ một lát đi, anh sẽ bảo người giúp việc nấu cơm muộn một chút.”

“Ừm.”

Đeo đồng hồ, Kỷ Tiện Bắc rời khỏi phòng ngủ, tài xế đã chờ dưới tầng, ngồi lên xe anh liền gọi một cú điện thoại ra bên ngoài.

Sau khi bên kia kết nối, hỏi anh: “Đi công tác trở về rồi?”

“Vâng, đêm qua về đến nơi.”

“Giữa trưa về nhà ăn cơm đi, hôm nay bố con cũng ở nhà.”

“Không về, đã có hẹn.” Dừng lại, Kỷ Tiện Bắc hỏi: “Mẹ, thể hàn phải điều trị như nào?”

Đầu bên kia trầm mặc trong nháy mắt, mẹ Kỷ không đáp hỏi ngược lại: “Ai thể hàn?”

Kỷ Tiện Bắc cũng không giấu giếm: “Hạ Mộc.”

Mẹ biết sự tồn tại của Hạ Mộc, hai năm trước đã biết, có lần đi dạo phố nhìn thấy anh và Hạ Mộc cùng ăn cơm, nhưng anh không nhìn thấy mẹ.

Sau này mẹ gián tiếp hỏi anh cô gái đó là ai, anh ăn ngay nói thật, nói là bạn gái của anh.

Lúc ấy mẹ hỏi anh: Cô gái đó bao nhiêu tuổi, đang làm nghề gì?

Anh đáp: Mười chín tuổi, sinh viên năm 2.

Sau khi mẹ im lặng một hồi lâu, thở dài: Mẹ cho rằng con không giống con nhà có tiền khác, sao con cũng tìm sinh viên? Con đây là làm bậy con biết không!

Anh đáp: Bọn họ là bọn họ, con là con.

Mẹ nói tiếp: Cô gái kia tuổi còn trẻ mà có thể ở bên con, tâm tư sẽ không hề đơn giản, loại tình cảm này của các con, không thể dài lâu.

Hơn hai năm trôi qua, mẹ cũng không hỏi lại chuyện này.

Không được đáp lại, Kỷ Tiện Bắc nhìn xuống điện thoại di động, cuộc trò chuyện vẫn đang tiếp tục, anh gọi: “Mẹ?”

“Nghe đây.” Mẹ Kỷ nói: “Cho rằng các con đã sớm chia tay.”

Kỷ Tiện Bắc cười nhạt hỏi: “Sao mẹ lại mong bọn con chia tay vậy?”

Mẹ Kỷ vẫn giữ giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Không phải trông ngóng các con chia tay, là con với cô bé kia không phải người cùng đường, không thể đi cùng nhau, sớm muộn gì cũng phải chia tay.”

Khuỷu tay Kỷ Tiện Bắc gác lên cửa sổ xe, nhìn bên ngoài, một lát sau thấp giọng nói: “Dù có đi cùng nhau, cũng sớm muộn gì vẫn phải chia tay, sáu bảy chục năm nữa, bọn con đều già rồi chết đi, không phải chia tay sao?”

Anh đang cho thấy quyết tâm ở bên cô gái đó, mẹ Kỷ ‘À’ một tiếng: “Con thế mà nhìn rất rõ.”

Kỷ Tiện Bắc: “Đây đều là điều mẹ nói với con.” Vài chục năm đời người, đừng hy vọng kiếp sau ra sao, có kiếp sau hay không không ai biết, phải trải qua cuộc đời này thật tốt, đừng để lại tiếc nuối.

Giữa mẹ con đánh cờ, anh thắng một nước.

Kỷ Tiện Bắc lại dặn dò mẹ: “Chuyện con và Hạ Mộc, mẹ đừng nói trước cho bố con, con có dự tính của con.”

Mẹ Kỷ: “Bây giờ con cánh cứng rồi, còn sợ bố con?” Ngừng lại, chuyển sang chuyện khác: “Nhưng nói không chừng chưa đợi bố con biết, con với cô bé kia đã kết thúc rồi.”

Kỷ Tiện Bắc: “… Mẹ, mẹ mong con sống tốt chút được không?”

Mẹ Kỷ nghĩ nghĩ: “Vậy chúc con tháng sau là có thể làm bố, thế nào? Đủ thành ý chưa?”

Kỷ Tiện Bắc bị nghẹn, nhân đề tài này nói: “Đúng rồi, mẹ, gói giúp con mấy thang thuốc Đông y điều trị thể hàn.”

“Không đến khám mẹ kê đơn kiểu gì?”

“Mấy hôm trước khám ở bệnh viện của bên mẹ, là Phó chủ nhiệm bên mẹ khám, lát nữa con sẽ chụp gửi mẹ toàn bộ biên lai kiểm tra cùng bệnh án, Hạ Mộc sợ uống thuốc Đông y nhất, kê đơn thuốc cho cô ấy cô ấy cũng không đi lấy thuốc. “

“… Hừ, thế con gửi cho mẹ ảnh chụp làm gì!”

Kỷ Tiện Bắc đặc biệt căn dặn: “Đúng rồi, không cần bệnh viện sắc thuốc hộ, quay về con sẽ bảo người giúp việc tự mình sắc thuốc.”

Mẹ Kỷ lên tiếng, không quên nhắc nhở anh: “Mẹ đồng ý lấy thuốc cho con bé, không có nghĩa mẹ chấp nhận con bé, ở chỗ này của mẹ, hiện tại con bé chỉ là một bệnh nhân, mà mẹ là bác sĩ.”

Kỷ Tiện Bắc đáp: “Vậy con thay vợ con cảm ơn chủ nhiệm Uông.” Mẹ anh họ Uông.

Mẹ Kỷ: “…”

Ngực buồn bực tức giận, biết nói nhiều với anh cũng vô ích, chỉ nói: “Cút ngay, mẹ phải làm việc.”

Kỷ Tiện Bắc: “Vâng, mẹ nhớ chú ý sức khỏe.”

“Biết rồi.” Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện.

Hồi lâu, Kỷ Tiện Bắc nhìn màn hình tối dần như có điều suy nghĩ, sau đó cất đi, tiếp tục nhìn ồn ào náo nhiệt ngoài cửa sổ xe.

Viên Dịch Lâm gửi tin nhắn đến: ( Anh Kỷ, em đến rồi.

/90

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status