Mãi yêu chàng

Chương 9

/10


Chương 9


Từ hoàng cung đi ra, Trần Nam cùng Vũ Minh đi thăm quan Trần phủ mới được ban.Mở cửa bước vào,bên trong hoang vắng rất lâu không có người ở, phòng ở như muốn sập xuống bất cứ lúc nào, tất cả cũ trừ cái tên “ Trần phủ’ do đích thân hoàng đế viết là mới. Cũng tốt, khi nàng dỡ xuống cũng không cảm thấy xót.

“ Nam đệ, này…ta sẽ đi gặp hoàng thượng”Vũ Minh bất bình nói, tòa nhà này làm sao ở được chứ.

“ Minh huynh không cần đi, như vậy cũng tốt.”

“ Giờ mà đệ còn đùa được sao?’

“ ta có bao giờ đùa sao?’ Trần Nam lạnh nhạt nói.

Vũ Minh nhìn khuôn mặt không buồn không vui của Trần Nam, hắn không hiểu Trần Nam nghĩ gì. Hắn coi Trần Nam như bằng hữu của mình,muốn hắn được trọng dụng vì hắn thật sự là một người có tài.Muốn giúp đỡ nhưng lại không làm được gì trong khi hắn còn cứu mạng mình hai lần.Lần đầu tiên Vũ Minh cảm thấy mình lại là một người vô dụng như vậy.

“ ta về phủ mang người đến đây dọn dẹp giúp đệ.” Vũ Minh buồn rầu nói.

“ không cần, chuyện này tự ta sẽ giải quyết, tối huynh qua đây cùng ta dự yến tiệc là được.”

Nhìn thấy thái đội kiên quyết của Trần Nam, Vũ  Minh cũng chỉ đành thỏa hiệp sau khi dặn dò mấy câu rồi trở về phủ của mình.

Chờ Vũ Minh đi rồi, Trần Nam lấy một ngàn lượng trong số tiền hoàng thượng, thay áo giáp ra rồi khóa cửa đi ra ngoài.

Đất nước nam nhiều nữ thiếu, nhiều gia đình không có tiền bán con trai vào các phủ nhà giàu làm nô tài cho nên mua nô tài rất dễ.

“ Công tử chọn được người chưa, đây toàn là người nông dân thành thật, chăm chỉ bảo đảm công tử hài lòng.” Người môi giới nhiệt tình nói.

Trần Nam nhìn những người trước mặt nhíu mày, Nàng thật không có kinh nghiệm trong việc này. Tùy ý chọn ba người nam nhân nhìn có vẻ thật thà được việc, thanh toán hết năm lượng bạc cho người môi giới, lấy khế ước bán mình.

Xong việc, Trần Nam đang định đi thì một người đàn ông trung niên tầm gần bốn mươi tuổi ôm một nam tử tầm mười sáu mười tuổi quỳ trước nàng, nghẹn ngào nói “ Xin công tử hãy mua hai cha con ta, chúng ta thề làm trâu làm ngựa báo đáp công tử.”

Trần Nam lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, nói “ Ngươi có gì để ta phải bỏ tền ra mua ngươi và đứa con ốm yếu của ngươi.”

“Trước kia tiểu nhân có mở tửu lâu, con của tiểu nhân biết chữ lại biết nấu ăn rất giỏi.”

“ Được rồi, hi vọng ngươi không làm ta thất vọng.” Nói rồi, Trần Nam quay sang người bên cạnh hỏi “ Hai người này bao nhiêu bạc.”

“ Dạ, không đắt chỉ hai lượng.” Người môi giới cười nói,hắn đang lo lắng người kia chết không ngờ lại có người mua, thật đúng là may.

Trần Nam không nói nhiều đưa hai lượng bạc sau đó cầm khế ước bán mình dẫn người đi.

Trở về phủ, Trần Nam phát hiện thiếu niên chỉ bị hạ huyết áp, ngất xỉu nên cho uống bát nước đường thì cũng tỉnh lại, người cha tên Lữ Hải, người con tên Lữ Thuận, ba người còn lại lần lượt gọi là Trần Vinh, Hạ Phong, Triệu Đang. Trần Nam cũng không đổi tên cho họ, phân công công việc cho từng người Lữ Hải làm quản gia, Lữ Thuận đi theo làm chân sai vặt cho nàng còn ba người còn lại Hạ phong lo nhà bếp, Trần Vinh và Triệu Đang dọn dẹp trong phủ. Dọn dẹp qua vài phòng ở tạm thì  trời cũng trưa, ăn cơm xong Trần Nam đi thăm quan phủ, trời cũng sắp vào đông,phải nhanh xây xong phủ.

Phủ rất rộng nhưng vì lâu không có người tu sửa cho nên nhìn rất hoang tàn,đi thăm quan vài vòng Trần Nam trở về phòng mình lấy giấy bút ra. Nàng định xây biệt thự giống nhà mình trước kia, nàng muốn mình ở nơi này cũng có nhà của riêng mình. Nghĩ đến phụ mẫu, ông nội, nước mắt bất giác chảy ra rơi xuống trang giấy, tưởng mình kiên cường nhưng hóa ra nàng cũng có lúc yếu đuối như vậy, nếu ông nội ở đây không biết có trách phạt không? Ông luôn nghiêm khắc nhưng nàng biết ông rất thương mình, ông dạy võ công và binh pháp, dạy nàng cách trở thành một quân nhân, những lúc bị thương muốn khóc thường nhớ đến câu nói của ông“ quân nhân thà đổ máu chứ không đổ lệ”, nàng sẽ  không khóc nữa,ngửa mặt lên ngăn không cho nước mắt chảy ra, là một quân nhân, nàng có trách nhiệm của mình, không thể yếu đuối được. Nhưng sao nước mắt cứ chảy ra.

Ông ơi, cháu chỉ khóc một lần này thôi được không? Cháu hứa đấy. Chỉ một lần này thôi.

Mặt trăng dần lên thay chỗ cho mặt trời, trong căn phòng Trần Nam gục đầu trên bàn ngủ, trên khuôn mặt, nước mắt đã khô từ lâu, có lẽ quá mệt mỏi cho nên không nghe được tiếng bước chân cho đến khi có tiếng người gọi, Trần Nam mới giật mình tỉnh dậy.

“ Có chuyện gì vậy? khụ khụ’ giọng do khóc quá nhiều nên hơi khàn, Trần Nam ho nhẹ mấy cái.

“Da, thưa công tử, có Vũ Minh công tử đến tìm người.” Lữ quản gia  cung kính nói.

“ Ta biết rồi, bảo huynh ấy chờ ta một lát.”

“ Vâng, tiểu nhân xin phép cáo lui.”

Trần Nam nhanh chóng thay bộ trường bào màu tím khác, chải qua tóc rồi ra ngoài, tối nay không phải mặc quan phục cho nên nàng cũng ăn mặc như thường ngày.

/10

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status