. Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng .
Chương 15: LO LẮNG (2)
*Cạch *
Y tá bước ra từ phòng cấp cứu.
- Cô ấy sao rồi? - Hắn đứng dậy hỏi.
- Cô ấy có sao không bác sĩ? - Thế Huy cũng quan tâm
- Ở đây, ai là người nhà của bệnh nhân? - Y tá hỏi.
- Chúng tôi là bạn thân của bệnh nhân. - Hy lên tiếng.
- Hiện tại bệnh nhân đang rất nguy kịch vì mất máu. Cần truyền máu gấp. - Y tá nói.
- Vậy thì truyền máu đi chứ. - Hắn cáu.
- Nhưng bệnh nhân thuộc nhóm máu O hiếm có. Và hiện tại kho máu của bệnh viện đã hết. Cần người nhà bệnh nhân hiến máu để truyền cho cô ấy. - Y tá nói.
- Tôi máu O. - Hắn và THế Huy cùng lên tiếng.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy ngạc nhiên nhìn hắn và Thế Huy.
Hắn cũng ngạc nhiên nhìn Thế Huy.
- Được rồi, Cả 2 đi theo tôi để làm các xét nghiệm và lấy máu. - Y tá dắt hắn và Thế Huy đi.
Bóng của 3 người vừa khuất.
- Anh! Anh thấy chuyện gì lạ không? - Hy hỏi Vĩnh Kỳ.
- Có! Thế Huy và Hạo Thiên rất là quan tâm đén Hạ Băng! - Vĩnh Kỳ.
- Đây là lần đầu tiên anh 2 em quan tâm một cô gái như vậy, Kể cả Tuệ Nhi cũng không được quan tâm như Hạ Băng. - Hy nói.
- Còn thằng Thế Huy nữa. Từ trước tới giờ nó lạnh lùng băng cốc mà bây giờ lại quan tâm Hạ Băng như vậy... - Vĩnh Kỳ vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
- Haizz! Tùy duyên thôi. Cầu trời cho Hạ Băng qua khỏi. - Hy thở dài ngồi xuống cạnh Vĩnh Kỳ.
_____________________________________
Hắn và Thế Huy lấy máu xong trở lại trước phòng cấp cứu.
Môi của hắn thì nhợt nhạt vì không quen việc mất máu. Còn Thế Huy mặt mày xanh lè.
--------------------------------------------------------
Bỗng từ phòng cấp cứu y tá chạy ra.
- Bác sĩ!
- Có chuyện gì? - 1 bác sĩ chạy tới.
- Huyết áp cô ấy đang tuột rất nhanh. Nhịp tim không ổn định và rất yếu. Máu chạy ra không cầm lại được. - Y tá hốt hoảng.
- Cái gì? Bác sĩ Tâm chuyên khoa nội đâu? Sau không để ông ta phẩu thuật. - Bác sĩ hốt hoảng.
- Bác sĩ Tâm hôm nay nghĩ phép rồi. - Y tá mặt mày xanh lè.
Hắn nghe vậy chạy lại tên bác sĩ.
- Cái gì chứ! Bác sĩ kiểu gì mà như vậy hả? Không lẽ cả cái bệnh viện lớn này không có được 1 bác sĩ giỏi? - Hắn túm cổ tên bác sĩ trợn mắt.
- Dạ... dạ... tôi sẽ cố gắng! - Tên bác sĩ ấp úng.
Thế Huy, Vĩnh Kỳ và Nhược Hy thấy vậy chạy lại.
- Lo mà cứu cô ấy đi! Cô ấy có MỆNH HỆ gì thì chính ĐỖ THẾ HUY này sẽ ĐỐT CHÁY CÁI BỆNH VIỆN NÀY. - Thế Huy nhấn mạnh từng chữ.
- Hay là kêu viện trưởng xuống đi bác sĩ. - Y tá nói.
- Liệu ông ta có chịu xuống. - Bác sĩ nói.
- Lên nói với thằng viện trưởng là HÀ HẠO THIÊN kêu xuống để phẩu thuật. - Hắn quát lớn.
Bác sĩ và Y tá tức tốc chạy lên phòng viện trưởng.
Viện trưởng nghe 3 chữ "HÀ HẠO THIÊN" đã tức tốc chạy xuống.
Viện trưởng vừa xuống thì hắn chặn ngang.
- Các người đã lấy máu tôi thì nhất định phải cứu cô ấy bằng được. Còn không ông chuẩn bị ĐỔI HỘ KHẨU XUỐNG ÂM PHỦ đi. - Hắn nhấn mạnh từng chữ.
- Dạ...dạ Thưa thiếu... thiếu gia. Tôi sẽ...sẽ cố hết sức. - Viện trưởng lắp bắp.
Nói xong tên viện trưởng chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
_____________THE END____________________
Chương 15: LO LẮNG (2)
*Cạch *
Y tá bước ra từ phòng cấp cứu.
- Cô ấy sao rồi? - Hắn đứng dậy hỏi.
- Cô ấy có sao không bác sĩ? - Thế Huy cũng quan tâm
- Ở đây, ai là người nhà của bệnh nhân? - Y tá hỏi.
- Chúng tôi là bạn thân của bệnh nhân. - Hy lên tiếng.
- Hiện tại bệnh nhân đang rất nguy kịch vì mất máu. Cần truyền máu gấp. - Y tá nói.
- Vậy thì truyền máu đi chứ. - Hắn cáu.
- Nhưng bệnh nhân thuộc nhóm máu O hiếm có. Và hiện tại kho máu của bệnh viện đã hết. Cần người nhà bệnh nhân hiến máu để truyền cho cô ấy. - Y tá nói.
- Tôi máu O. - Hắn và THế Huy cùng lên tiếng.
Vĩnh Kỳ và Nhược Hy ngạc nhiên nhìn hắn và Thế Huy.
Hắn cũng ngạc nhiên nhìn Thế Huy.
- Được rồi, Cả 2 đi theo tôi để làm các xét nghiệm và lấy máu. - Y tá dắt hắn và Thế Huy đi.
Bóng của 3 người vừa khuất.
- Anh! Anh thấy chuyện gì lạ không? - Hy hỏi Vĩnh Kỳ.
- Có! Thế Huy và Hạo Thiên rất là quan tâm đén Hạ Băng! - Vĩnh Kỳ.
- Đây là lần đầu tiên anh 2 em quan tâm một cô gái như vậy, Kể cả Tuệ Nhi cũng không được quan tâm như Hạ Băng. - Hy nói.
- Còn thằng Thế Huy nữa. Từ trước tới giờ nó lạnh lùng băng cốc mà bây giờ lại quan tâm Hạ Băng như vậy... - Vĩnh Kỳ vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
- Haizz! Tùy duyên thôi. Cầu trời cho Hạ Băng qua khỏi. - Hy thở dài ngồi xuống cạnh Vĩnh Kỳ.
_____________________________________
Hắn và Thế Huy lấy máu xong trở lại trước phòng cấp cứu.
Môi của hắn thì nhợt nhạt vì không quen việc mất máu. Còn Thế Huy mặt mày xanh lè.
--------------------------------------------------------
Bỗng từ phòng cấp cứu y tá chạy ra.
- Bác sĩ!
- Có chuyện gì? - 1 bác sĩ chạy tới.
- Huyết áp cô ấy đang tuột rất nhanh. Nhịp tim không ổn định và rất yếu. Máu chạy ra không cầm lại được. - Y tá hốt hoảng.
- Cái gì? Bác sĩ Tâm chuyên khoa nội đâu? Sau không để ông ta phẩu thuật. - Bác sĩ hốt hoảng.
- Bác sĩ Tâm hôm nay nghĩ phép rồi. - Y tá mặt mày xanh lè.
Hắn nghe vậy chạy lại tên bác sĩ.
- Cái gì chứ! Bác sĩ kiểu gì mà như vậy hả? Không lẽ cả cái bệnh viện lớn này không có được 1 bác sĩ giỏi? - Hắn túm cổ tên bác sĩ trợn mắt.
- Dạ... dạ... tôi sẽ cố gắng! - Tên bác sĩ ấp úng.
Thế Huy, Vĩnh Kỳ và Nhược Hy thấy vậy chạy lại.
- Lo mà cứu cô ấy đi! Cô ấy có MỆNH HỆ gì thì chính ĐỖ THẾ HUY này sẽ ĐỐT CHÁY CÁI BỆNH VIỆN NÀY. - Thế Huy nhấn mạnh từng chữ.
- Hay là kêu viện trưởng xuống đi bác sĩ. - Y tá nói.
- Liệu ông ta có chịu xuống. - Bác sĩ nói.
- Lên nói với thằng viện trưởng là HÀ HẠO THIÊN kêu xuống để phẩu thuật. - Hắn quát lớn.
Bác sĩ và Y tá tức tốc chạy lên phòng viện trưởng.
Viện trưởng nghe 3 chữ "HÀ HẠO THIÊN" đã tức tốc chạy xuống.
Viện trưởng vừa xuống thì hắn chặn ngang.
- Các người đã lấy máu tôi thì nhất định phải cứu cô ấy bằng được. Còn không ông chuẩn bị ĐỔI HỘ KHẨU XUỐNG ÂM PHỦ đi. - Hắn nhấn mạnh từng chữ.
- Dạ...dạ Thưa thiếu... thiếu gia. Tôi sẽ...sẽ cố hết sức. - Viện trưởng lắp bắp.
Nói xong tên viện trưởng chạy thẳng vào phòng cấp cứu.
_____________THE END____________________
/58
|