Hoa Ấn vừa bỏ đi cũng là lúc tôi lấy lại được tinh thần. Nhìn Hàn Băng Vũ và Diêu Ái Tâm giúp đỡ mình như vậy, tôi thật sự thấy rất ngại, đặc biệt là đối với Hàn Băng Vũ. Nói thật thì tôi và cậu ấy cũng không nói chuyện với nhau nhiều cho lắm. Chỉ là tôi thấy cậu ấy hiền lành, ngoan ngoãn. Có vẻ như Hàn Băng Vũ cũng đối xử với tôi rất tốt, đó là lí do tôi yêu quý, tin tưởng cậu ấy.
“Em… em không sao rồi!”Tôi vội chống tay rồi cố gắng giữ thăng bằng, đứng dậy. “Cảm ơn chị, cảm ơn cậu.”Tôi cười gượng gạo.
“Trời ạ, người dính đầy bánh kém thế này.”Chị Ái Tâm nghiến răng ken két, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân. “Quần áo cũng bẩn hết rồi, nhìn em cứ như người bánh kem ý.”Nhắc tới đây, chị Ái Tâm lại tủm tỉm cười, cứ khục khịch quay lưng lại phía tôi, cả người run bần bật vì cố nhìn cười. Sau đó, chị cũng quay lại, vỗ vai Hàn Băng Vũ nãy giờ vẫn đứng yên. “Tiểu Vũ, kiểu này thì Trúc Y sẽ rất khó đi lại, nếu bế lên thì cũng sẽ làm bẩn người. Hay là thế này đi.”
Hình như chị Ái Tâm định làm gì đó, bỗng kéo cổ tay tôi lại gần rồi bảo tôi đứng sát ra mép hồ bơi. Trong lúc tôi còn ngơ ngơ ngác ngác như con nai vàng thì chị đẩy nhẹ tôi. Tôi chưa kịp phản ứng, giật bắn mình hét toáng lên rồi…
Tùm!
Tôi đã chính thức ngã xuống hồ bơi. Cũng may là cái hồ bơi này nước dâng cũng chỉ đến cằm tôi, vẫn cho tôi đứng được. Chứ nó mà sâu hơn tí nữa thì chắc con vịt cạn tôi đây đã chết đuối từ lâu rồi. Cả người tôi ướt như chuột lột, nhưng cũng nhờ thế mà bánh kem dính trên người cũng tan đi hết. Tôi lấy tay gạt cái tóc mái đang dính đầy ở mắt ra để nhìn.
Ủa…sao mờ thế này? Mắt tôi bị làm sao rồi sao?
“Trúc Y, em tranh thủ gạt hết bánh kem trên tóc đi. Xong rồi thì chị sẽ dẫn em xuống tầng thay đồ.”Chị Ái Tâm mỉm cười, không biết lấy từ đâu ra chiếc khăn tắm lớn, giơ trước mặt tôi.
Tôi lén nhìn sang Hàn Băng Vũ, tôi không nhìn rõ cho lắm. Hình như rằng cậu ấy cũng đang mỉm cười nhẹ, ánh mắt hướng về phía tôi.
Ô ô ô, Hàn Băng Vũ đang mỉm cười kìa. Mặc dù tôi không có nhìn rõ, nhưng trông cậu ấy lúc này…thật sự đẹp hơn bao giờ hết.
Đẹp ư? Oái Trúc Y, mày đang nghĩ cái gì vậy? Cho dù mày có khen cậu ấy đẹp đi chăng nữa thì mày cũng sẽ không bao giờ được sánh vai cùng với cậu ấy, như chị Ái Tâm.
Và đến tận bây giờ tôi mới sờ lên đôi mắt của mình, thấy nó thiếu thiếu gì đó.
Ah ah ah, đúng rồi, là kính của tôi, là kính. Chắc vừa nãy tôi bị ngã xuống hồ bơi nên chắc kính tôi đã rơi xuống đáy hồ rồi.
“Trông em sạch hơn rồi đó.”Chị Ái Tâm lên tiếng, mỉm cười nhẹ, giơ chiếc khăn tắm ra. “Nào mau lên đây.”
“À…à…chị…chị ơi…”Tôi cười gượng gạo, có chút xấu hổ khi nhờ vả chị. “Em…em không biết bơi, mà…kính…kính của em…rơi xuống đáy rồi.”
“Kính?”Lúc đầu, chị Ái Tâm rất ngạc nhiên rồi cười tươi như hoa, chìa tay ra. “Cứ lên đây đã.”
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, chị Ái Tâm kéo tôi ra lên, Hàn Băng Vũ cũng giúp chị, đỡ tôi dậy. Rồi chị Ái Tâm đưa tôi đưa khăn tắm cho tôi. “Em choàng vào.”
“Em…cảm…ơn.”Tôi cảm kích nhìn chị Ái Tâm rồi mỉm cười, đón lấy chiếc khăn rồi quàng vào người, lau nhè nhẹ hai tay, tóc tai, khuôn mặt trước.
Bỗng chị Ái Tâm cởi đôi giày ra, đặt nó sang bên cạnh. Ngay cả áo khoác ngoài cũng bỏ ra nốt, đưa cho Hàn Băng Vũ cầm. “Chị sẽ lấy cho.”
“Ơ…chị…”Tôi vội ngăn chị lại nhưng Hàn Băng Vũ đã nhanh hơn tôi một bước. “Tâm…để tôi…”
Nhưng chưa kịp nói xong thì chị Ái Tâm đã nhảy tùm xuống nước, lặn mình sâu trong dòng nước xanh ngắt của hồ bơi. Trong lúc tôi đang lo lắng, chỉ nghiêng mình kiễng chân để nhìn chị ấy thì không ngờ, bão tố đã xuất hiện.
“Diệp Trúc Y!”Đó là giọng của Thiên Thu. Bằng đôi mắt mờ mờ ảo ảo, tôi khẽ nheo mắt, nhìn thấy Thiên Thu đang chen từ trong đám đông đứng đực ra nhìn về phía tôi. Cô ấy tức giận, mặt đỏ bừng bừng, hậm hực đi về phía tôi. “Tôi nghe Hoa Băng nói, cô dám phá hỏng bữa tiệc của tôi.”
Theo sau là Hoa Băng và Hoa Ấn, khuôn mặt vênh vênh váo váo, khinh bị nhìn tôi. Dường như sự đụng phải ánh mắt đó, tôi quay đi nhìn về hướng khác, chỉ biết câm lặng.
“Tôi và cô có thù oán gì đâu nhỉ! Hôm nay là sinh nhật tôi, thế mà cô dám…”Thiên Thu nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn tôi, tức tối định lao tới tát cho tôi một cái.
“Cô ấy không cố ý.”Hàn Băng Vũ đằng sau tôi lên tiếng.
“Vũ….”Thiên Thu nhìn thấy Hàn Băng Vũ thì lặng người đi, không nói được câu nào. Nhưng chưa đầy mười giây, cô ta lại quắc mắt nhìn tôi. “Vũ à, cậu đang bảo vệ cho con rắn độc này sao? Nó đã hại cậu đó.”
“Là tên ngốc.”Hàn Băng Vũ khẽ nói, đưa ánh mắt lạnh băng về phía Thiên Thu.
“Tìm được rồi!”Chị Ái Tâm từ hồ bơi chòi lên, bám lấy thành bể, thở hổn hển, trên tay hươ hươ chiếc kính đen của tôi.
“Chị Tâm?”Thiên Thu kinh ngạc. “Sao chị lại…. Mà hồ bơi có cái gì kia? Chẳng phải là kem sao?”
“Tâm!”Hàn Băng Vũ ngay lập tức chạy ra phía chị Tâm, nắm lấy hai tay chị và kéo lên. Nhìn cảnh trai tài gái sắc đó, trong lòng tôi lại nảy lên sự ganh tỵ. Lúc này, chị Ái Tâm đưa tôi chiếc kính kèm theo một nụ cười. Nếu có thể, tôi ước tôi hóa thành một người như chị Ái Tâm, được mọi người yêu quý, lại còn rất mạnh mẽ và xinh đẹp. Có lẽ, chị ấy là người tôi ngưỡng mộ nhất.
Tôi chợt nghĩ, phải chăng trên thế gian này, tôi sẽ mãi là người thừa thãi?
“Em… em không sao rồi!”Tôi vội chống tay rồi cố gắng giữ thăng bằng, đứng dậy. “Cảm ơn chị, cảm ơn cậu.”Tôi cười gượng gạo.
“Trời ạ, người dính đầy bánh kém thế này.”Chị Ái Tâm nghiến răng ken két, nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân. “Quần áo cũng bẩn hết rồi, nhìn em cứ như người bánh kem ý.”Nhắc tới đây, chị Ái Tâm lại tủm tỉm cười, cứ khục khịch quay lưng lại phía tôi, cả người run bần bật vì cố nhìn cười. Sau đó, chị cũng quay lại, vỗ vai Hàn Băng Vũ nãy giờ vẫn đứng yên. “Tiểu Vũ, kiểu này thì Trúc Y sẽ rất khó đi lại, nếu bế lên thì cũng sẽ làm bẩn người. Hay là thế này đi.”
Hình như chị Ái Tâm định làm gì đó, bỗng kéo cổ tay tôi lại gần rồi bảo tôi đứng sát ra mép hồ bơi. Trong lúc tôi còn ngơ ngơ ngác ngác như con nai vàng thì chị đẩy nhẹ tôi. Tôi chưa kịp phản ứng, giật bắn mình hét toáng lên rồi…
Tùm!
Tôi đã chính thức ngã xuống hồ bơi. Cũng may là cái hồ bơi này nước dâng cũng chỉ đến cằm tôi, vẫn cho tôi đứng được. Chứ nó mà sâu hơn tí nữa thì chắc con vịt cạn tôi đây đã chết đuối từ lâu rồi. Cả người tôi ướt như chuột lột, nhưng cũng nhờ thế mà bánh kem dính trên người cũng tan đi hết. Tôi lấy tay gạt cái tóc mái đang dính đầy ở mắt ra để nhìn.
Ủa…sao mờ thế này? Mắt tôi bị làm sao rồi sao?
“Trúc Y, em tranh thủ gạt hết bánh kem trên tóc đi. Xong rồi thì chị sẽ dẫn em xuống tầng thay đồ.”Chị Ái Tâm mỉm cười, không biết lấy từ đâu ra chiếc khăn tắm lớn, giơ trước mặt tôi.
Tôi lén nhìn sang Hàn Băng Vũ, tôi không nhìn rõ cho lắm. Hình như rằng cậu ấy cũng đang mỉm cười nhẹ, ánh mắt hướng về phía tôi.
Ô ô ô, Hàn Băng Vũ đang mỉm cười kìa. Mặc dù tôi không có nhìn rõ, nhưng trông cậu ấy lúc này…thật sự đẹp hơn bao giờ hết.
Đẹp ư? Oái Trúc Y, mày đang nghĩ cái gì vậy? Cho dù mày có khen cậu ấy đẹp đi chăng nữa thì mày cũng sẽ không bao giờ được sánh vai cùng với cậu ấy, như chị Ái Tâm.
Và đến tận bây giờ tôi mới sờ lên đôi mắt của mình, thấy nó thiếu thiếu gì đó.
Ah ah ah, đúng rồi, là kính của tôi, là kính. Chắc vừa nãy tôi bị ngã xuống hồ bơi nên chắc kính tôi đã rơi xuống đáy hồ rồi.
“Trông em sạch hơn rồi đó.”Chị Ái Tâm lên tiếng, mỉm cười nhẹ, giơ chiếc khăn tắm ra. “Nào mau lên đây.”
“À…à…chị…chị ơi…”Tôi cười gượng gạo, có chút xấu hổ khi nhờ vả chị. “Em…em không biết bơi, mà…kính…kính của em…rơi xuống đáy rồi.”
“Kính?”Lúc đầu, chị Ái Tâm rất ngạc nhiên rồi cười tươi như hoa, chìa tay ra. “Cứ lên đây đã.”
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, chị Ái Tâm kéo tôi ra lên, Hàn Băng Vũ cũng giúp chị, đỡ tôi dậy. Rồi chị Ái Tâm đưa tôi đưa khăn tắm cho tôi. “Em choàng vào.”
“Em…cảm…ơn.”Tôi cảm kích nhìn chị Ái Tâm rồi mỉm cười, đón lấy chiếc khăn rồi quàng vào người, lau nhè nhẹ hai tay, tóc tai, khuôn mặt trước.
Bỗng chị Ái Tâm cởi đôi giày ra, đặt nó sang bên cạnh. Ngay cả áo khoác ngoài cũng bỏ ra nốt, đưa cho Hàn Băng Vũ cầm. “Chị sẽ lấy cho.”
“Ơ…chị…”Tôi vội ngăn chị lại nhưng Hàn Băng Vũ đã nhanh hơn tôi một bước. “Tâm…để tôi…”
Nhưng chưa kịp nói xong thì chị Ái Tâm đã nhảy tùm xuống nước, lặn mình sâu trong dòng nước xanh ngắt của hồ bơi. Trong lúc tôi đang lo lắng, chỉ nghiêng mình kiễng chân để nhìn chị ấy thì không ngờ, bão tố đã xuất hiện.
“Diệp Trúc Y!”Đó là giọng của Thiên Thu. Bằng đôi mắt mờ mờ ảo ảo, tôi khẽ nheo mắt, nhìn thấy Thiên Thu đang chen từ trong đám đông đứng đực ra nhìn về phía tôi. Cô ấy tức giận, mặt đỏ bừng bừng, hậm hực đi về phía tôi. “Tôi nghe Hoa Băng nói, cô dám phá hỏng bữa tiệc của tôi.”
Theo sau là Hoa Băng và Hoa Ấn, khuôn mặt vênh vênh váo váo, khinh bị nhìn tôi. Dường như sự đụng phải ánh mắt đó, tôi quay đi nhìn về hướng khác, chỉ biết câm lặng.
“Tôi và cô có thù oán gì đâu nhỉ! Hôm nay là sinh nhật tôi, thế mà cô dám…”Thiên Thu nghiến chặt răng, trừng mắt nhìn tôi, tức tối định lao tới tát cho tôi một cái.
“Cô ấy không cố ý.”Hàn Băng Vũ đằng sau tôi lên tiếng.
“Vũ….”Thiên Thu nhìn thấy Hàn Băng Vũ thì lặng người đi, không nói được câu nào. Nhưng chưa đầy mười giây, cô ta lại quắc mắt nhìn tôi. “Vũ à, cậu đang bảo vệ cho con rắn độc này sao? Nó đã hại cậu đó.”
“Là tên ngốc.”Hàn Băng Vũ khẽ nói, đưa ánh mắt lạnh băng về phía Thiên Thu.
“Tìm được rồi!”Chị Ái Tâm từ hồ bơi chòi lên, bám lấy thành bể, thở hổn hển, trên tay hươ hươ chiếc kính đen của tôi.
“Chị Tâm?”Thiên Thu kinh ngạc. “Sao chị lại…. Mà hồ bơi có cái gì kia? Chẳng phải là kem sao?”
“Tâm!”Hàn Băng Vũ ngay lập tức chạy ra phía chị Tâm, nắm lấy hai tay chị và kéo lên. Nhìn cảnh trai tài gái sắc đó, trong lòng tôi lại nảy lên sự ganh tỵ. Lúc này, chị Ái Tâm đưa tôi chiếc kính kèm theo một nụ cười. Nếu có thể, tôi ước tôi hóa thành một người như chị Ái Tâm, được mọi người yêu quý, lại còn rất mạnh mẽ và xinh đẹp. Có lẽ, chị ấy là người tôi ngưỡng mộ nhất.
Tôi chợt nghĩ, phải chăng trên thế gian này, tôi sẽ mãi là người thừa thãi?
/143
|