Rốt cuộc tôi cũng theo Lôi Vĩ Vĩ vào trong xe. Đi mãi đi mãi, trên xe không ai nói chuyện với ai. Rồi bất ngờ, chiếc xe dừng lại trước trung tâm thương mại Mỹ Hòa.
Ahhhh, kỉ niệm đau đớn của tôi… cái quán bar ma quỷ đáng sợ đó!
Tôi với Lôi Vĩ Vĩ giằng co nhau một lúc do tôi không dám vào trong. Thế là hắn bất chấp tất cả, vác tôi lên vai chạy vào trong, mặc xác tôi có cầu xin nài nỉ thế nào.
Vào tới một shop quần áo, tôi bị choáng ngợp bởi… sự đắt tiền của những chiếc váy. Mẹ ơi, có cái lên tới năm nghìn tệ đó, năm nghìn đó.
“Nói chung chị lấy cả cái giá váy này xuống cho tôi.”Lôi Vĩ Vĩ hùng hồn dang rộng tay như muốn ôm trọn cả cửa hàng quần áo. Tôi đứng sau hắn, chỉ biết cười ngại với mấy chị bán hàng.
Không ngại mới gọi là lạ.
Lôi Vĩ Vĩ lấy từng bộ một, ướm thử lên người tôi.
“Không được. Bộ khác.”
Rồi hắn ướm cho tôi bộ khác.
“Không. Xấu quá.”
Bộ khác lại được ướm thử.
“Sao toàn đồ xấu thế? Bộ khác.”
Hic hic, tôi chả hiểu do dáng tôi xấu hay mấy bộ vái kia không đẹp nữa. Dù sao thì tôi cũng không có quyền lựa chọn được lấy bộ nào.
“Đây.”Cuối cùng, cảm giác như mười năm trôi qua, Lôi Vĩ Vĩ đưa tôi cầm chiếc váy trắng xòe trông rất đáng yêu và một đôi guốc tầm ba cm cùng bộ rồi ủn tôi vào phòng thử đồ. “Nhanh lên chút.”
Một lúc sau, tôi rón rén bước ra từ phòng gửi đồ. Tôi phải công nhận mắt thẩm mỹ của Lôi Vĩ Vĩ rất cao nha. Cái gì cũng vừa hết, lại còn rất đẹp nữa.
“Được… được không?”Tôi lí nhí hỏi.
“Em đẹp quá!”Mấy chị bán hàng không ngớt lời khen.
Tuy nhiên tôi chưa nghe thấy giọng của Lôi Vĩ Vĩ.
Tôi chợt nhìn sang Lôi Vĩ Vĩ. Hắn vẫn ngồi vắt chân trên chiếc ghế sofa trước cửa phòng thử. Mội tội là đôi mắt của hắn có phải là mở to quá không? Hình như hắn đánh phấn hay sao mà mặt cứ hồng hồng.
“Có… có hợp không?”Tôi hỏi.
Lôi Vĩ Vĩ vẫn im lặng, giữ nguyên sắc thái, cơ thể không cử động như bị đóng băng.
“Lôi… Lôi thiếu gia…”Gọi tên đại ca ở đây ngại chết đi được, nên tôi đành ngậm ngùi gọi là thiếu gia.
“Cởi…”Lôi Vĩ Vĩ chợt lên tiếng. “Cởi ra ngay.”Hắn hung hăng tiến lại gần tôi, ủn tôi vào trong phòng thử đồ, rồi quay sang quát tháo mấy chị bán hàng. “Mấy người gọi thế kia là đẹp hả?”
Mấy chị bán hàng vội vã cúi đầu rối rít xin lỗi. Hic hic, thôi thì đành, mặc bộ cũ cũng được.
Lôi Vĩ Vĩ bắt tôi ra xe trước rồi hắn làm gì trong đó tôi cũng không biết. Chỉ biết lúc hắn ra xe là hắn cầm tay không. Một lúc sau, chúng tôi đến được một tòa nhà cao tầng, có ghi là Công ty Đường Thiên ở ngay trên ‘đỉnh’. Tôi nhớ là hôm nay sinh nhật Thiên Thu nha. Hóa ra đây là công ty của cô ấy.
“Y Y!”Không hiểu Lôi Vĩ Vĩ lấy từ đâu ra một chiếc áo dạ màu đen dài, đưa cho tôi. “Mặc vào. Cô ăn mặc kiểu này là bị đánh giá đó.”
Tôi nhận lấy chiếc áo của hắn rồi chậm rãi gật đầu. Huhu, tôi biết đâu được rằng cậu bắt tôi đi sinh nhật Thiên Thu chứ. Nếu biết cậu rủ tôi đi thì tôi đã ngồi nhà từ lâu, cậu đánh chết tôi tôi cũng không ra khỏi nhà.
Tôi lặng lẽ bám theo Lôi Vĩ Vĩ vào trong. Chúng tôi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà bằng thang máy. Rồi cửa mở ra, đập vào mắt tôi chính là…
Một bữa tiệc bên hồ bơi.
Ôi ôi, tôi một lần nữa được nhập hội cùng giới thượng lưu sao?
“Y Y, cô làm gì thì làm nhé. Tôi đi tặng Thiên Thu đã rồi về.”Lôi Vĩ Vĩ vỗ vỗ vai tôi vài cái rồi chuồn mất.
Lôi Vĩ Vĩ, cậu vác tôi tới đây mà bỏ tôi lại sao? Tôi khóc trong lòng, nhìn bóng dáng cao lớn của tên đại ca ngày một khuất dần trong đám đông.
Mặc dù chiếc áo dạ của Lôi Vĩ Vĩ dài chùm qua đầu gối tôi, nhưng mà mọi người vẫn xì xào bàn tán khi nhìn thấy đôi dép lê của tôi.
Thượng đế ơi, chúa Jesus, thánh Ala, ai cũng được xin hãy biến con thành một con kiến để không ai có thể nhìn thấy.
Đứng một chỗ làm tôi ngứa ngáy không yên, tôi liền rón rén, nhẹ chân đi ra chỗ ghế ngồi gần hồ bơi, nơi ít người tập trung để ngồi. Thế nhưng yên ổn chưa được bao lâu thì…
“Đây chẳng phải là Trúc Y sao?”Một giọng nói choe chóe vang lên đằng sau tôi. Tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Ôi ôi, đây có phải là Hoa Ấn và Hoa Băng, hai chị em song sinh học cùng lớp tôi sao? Họ cũng tới à?
“Ch… chào.”Tôi cười ngại ngại rồi quay mặt đi nhìn chỗ khác.
“Cái gì đây?”Hoa Ấn cười đểu. “Thiên Thu mời loại rắn độc như mày á? Không thể tin nổi.”
Rắn… rắn độc? Cô ta vừa gọi tôi là gì cơ? Nghe vậy, mặt tôi ngây ra.
“Đừng giả ngơ.”Hoa Băng chống nạnh, lườm tôi. “Ai chả biết mày là rắn độc, dám lấy danh Lôi Vĩ Vĩ ra để hại Hàn Băng Vũ.”
Ý cô ta là vụ cục bơ đó? Nhưng… nhưng tôi không có ý đó, tôi… tôi… tôi không biết nên nói gì cả nên mặt cứ cúi xuống.
Trong lúc tôi lúng túng không biết làm sao, Hoa Ấn kéo tay tôi, bắt tôi đứng lên.
“Ha, nhìn chân nó kìa. Nó định làm trò hề chắc?”Hoa Băng ôm bụng mà cười.
“Bỏ tôi ra.”Tôi cố gắng gạt tay Hoa Ấn ra.
“Đi theo tao, nếu mày không muốn bị gọi là rắn độc.”Hoa Ấn trừng mắt nhìn tôi rồi cùng Hoa Băng kéo tôi đi.
Rốt cuộc bọn họ định làm gì vậy? Kéo tôi đi đâu chứ? Mà không muốn bị gọi là rắn độc nữa là sao?
Tôi bị họ kéo đi trong vô thức, không biết mình bị dẫn đi đâu.
Ahhhh, kỉ niệm đau đớn của tôi… cái quán bar ma quỷ đáng sợ đó!
Tôi với Lôi Vĩ Vĩ giằng co nhau một lúc do tôi không dám vào trong. Thế là hắn bất chấp tất cả, vác tôi lên vai chạy vào trong, mặc xác tôi có cầu xin nài nỉ thế nào.
Vào tới một shop quần áo, tôi bị choáng ngợp bởi… sự đắt tiền của những chiếc váy. Mẹ ơi, có cái lên tới năm nghìn tệ đó, năm nghìn đó.
“Nói chung chị lấy cả cái giá váy này xuống cho tôi.”Lôi Vĩ Vĩ hùng hồn dang rộng tay như muốn ôm trọn cả cửa hàng quần áo. Tôi đứng sau hắn, chỉ biết cười ngại với mấy chị bán hàng.
Không ngại mới gọi là lạ.
Lôi Vĩ Vĩ lấy từng bộ một, ướm thử lên người tôi.
“Không được. Bộ khác.”
Rồi hắn ướm cho tôi bộ khác.
“Không. Xấu quá.”
Bộ khác lại được ướm thử.
“Sao toàn đồ xấu thế? Bộ khác.”
Hic hic, tôi chả hiểu do dáng tôi xấu hay mấy bộ vái kia không đẹp nữa. Dù sao thì tôi cũng không có quyền lựa chọn được lấy bộ nào.
“Đây.”Cuối cùng, cảm giác như mười năm trôi qua, Lôi Vĩ Vĩ đưa tôi cầm chiếc váy trắng xòe trông rất đáng yêu và một đôi guốc tầm ba cm cùng bộ rồi ủn tôi vào phòng thử đồ. “Nhanh lên chút.”
Một lúc sau, tôi rón rén bước ra từ phòng gửi đồ. Tôi phải công nhận mắt thẩm mỹ của Lôi Vĩ Vĩ rất cao nha. Cái gì cũng vừa hết, lại còn rất đẹp nữa.
“Được… được không?”Tôi lí nhí hỏi.
“Em đẹp quá!”Mấy chị bán hàng không ngớt lời khen.
Tuy nhiên tôi chưa nghe thấy giọng của Lôi Vĩ Vĩ.
Tôi chợt nhìn sang Lôi Vĩ Vĩ. Hắn vẫn ngồi vắt chân trên chiếc ghế sofa trước cửa phòng thử. Mội tội là đôi mắt của hắn có phải là mở to quá không? Hình như hắn đánh phấn hay sao mà mặt cứ hồng hồng.
“Có… có hợp không?”Tôi hỏi.
Lôi Vĩ Vĩ vẫn im lặng, giữ nguyên sắc thái, cơ thể không cử động như bị đóng băng.
“Lôi… Lôi thiếu gia…”Gọi tên đại ca ở đây ngại chết đi được, nên tôi đành ngậm ngùi gọi là thiếu gia.
“Cởi…”Lôi Vĩ Vĩ chợt lên tiếng. “Cởi ra ngay.”Hắn hung hăng tiến lại gần tôi, ủn tôi vào trong phòng thử đồ, rồi quay sang quát tháo mấy chị bán hàng. “Mấy người gọi thế kia là đẹp hả?”
Mấy chị bán hàng vội vã cúi đầu rối rít xin lỗi. Hic hic, thôi thì đành, mặc bộ cũ cũng được.
Lôi Vĩ Vĩ bắt tôi ra xe trước rồi hắn làm gì trong đó tôi cũng không biết. Chỉ biết lúc hắn ra xe là hắn cầm tay không. Một lúc sau, chúng tôi đến được một tòa nhà cao tầng, có ghi là Công ty Đường Thiên ở ngay trên ‘đỉnh’. Tôi nhớ là hôm nay sinh nhật Thiên Thu nha. Hóa ra đây là công ty của cô ấy.
“Y Y!”Không hiểu Lôi Vĩ Vĩ lấy từ đâu ra một chiếc áo dạ màu đen dài, đưa cho tôi. “Mặc vào. Cô ăn mặc kiểu này là bị đánh giá đó.”
Tôi nhận lấy chiếc áo của hắn rồi chậm rãi gật đầu. Huhu, tôi biết đâu được rằng cậu bắt tôi đi sinh nhật Thiên Thu chứ. Nếu biết cậu rủ tôi đi thì tôi đã ngồi nhà từ lâu, cậu đánh chết tôi tôi cũng không ra khỏi nhà.
Tôi lặng lẽ bám theo Lôi Vĩ Vĩ vào trong. Chúng tôi đi lên tầng cao nhất của tòa nhà bằng thang máy. Rồi cửa mở ra, đập vào mắt tôi chính là…
Một bữa tiệc bên hồ bơi.
Ôi ôi, tôi một lần nữa được nhập hội cùng giới thượng lưu sao?
“Y Y, cô làm gì thì làm nhé. Tôi đi tặng Thiên Thu đã rồi về.”Lôi Vĩ Vĩ vỗ vỗ vai tôi vài cái rồi chuồn mất.
Lôi Vĩ Vĩ, cậu vác tôi tới đây mà bỏ tôi lại sao? Tôi khóc trong lòng, nhìn bóng dáng cao lớn của tên đại ca ngày một khuất dần trong đám đông.
Mặc dù chiếc áo dạ của Lôi Vĩ Vĩ dài chùm qua đầu gối tôi, nhưng mà mọi người vẫn xì xào bàn tán khi nhìn thấy đôi dép lê của tôi.
Thượng đế ơi, chúa Jesus, thánh Ala, ai cũng được xin hãy biến con thành một con kiến để không ai có thể nhìn thấy.
Đứng một chỗ làm tôi ngứa ngáy không yên, tôi liền rón rén, nhẹ chân đi ra chỗ ghế ngồi gần hồ bơi, nơi ít người tập trung để ngồi. Thế nhưng yên ổn chưa được bao lâu thì…
“Đây chẳng phải là Trúc Y sao?”Một giọng nói choe chóe vang lên đằng sau tôi. Tôi theo phản xạ quay đầu lại.
Ôi ôi, đây có phải là Hoa Ấn và Hoa Băng, hai chị em song sinh học cùng lớp tôi sao? Họ cũng tới à?
“Ch… chào.”Tôi cười ngại ngại rồi quay mặt đi nhìn chỗ khác.
“Cái gì đây?”Hoa Ấn cười đểu. “Thiên Thu mời loại rắn độc như mày á? Không thể tin nổi.”
Rắn… rắn độc? Cô ta vừa gọi tôi là gì cơ? Nghe vậy, mặt tôi ngây ra.
“Đừng giả ngơ.”Hoa Băng chống nạnh, lườm tôi. “Ai chả biết mày là rắn độc, dám lấy danh Lôi Vĩ Vĩ ra để hại Hàn Băng Vũ.”
Ý cô ta là vụ cục bơ đó? Nhưng… nhưng tôi không có ý đó, tôi… tôi… tôi không biết nên nói gì cả nên mặt cứ cúi xuống.
Trong lúc tôi lúng túng không biết làm sao, Hoa Ấn kéo tay tôi, bắt tôi đứng lên.
“Ha, nhìn chân nó kìa. Nó định làm trò hề chắc?”Hoa Băng ôm bụng mà cười.
“Bỏ tôi ra.”Tôi cố gắng gạt tay Hoa Ấn ra.
“Đi theo tao, nếu mày không muốn bị gọi là rắn độc.”Hoa Ấn trừng mắt nhìn tôi rồi cùng Hoa Băng kéo tôi đi.
Rốt cuộc bọn họ định làm gì vậy? Kéo tôi đi đâu chứ? Mà không muốn bị gọi là rắn độc nữa là sao?
Tôi bị họ kéo đi trong vô thức, không biết mình bị dẫn đi đâu.
/143
|