Dừng xe! Dừng xe lại cho tôi. Dường như khi tôi đã định thần và sắp xếp lại đầu đuôi được câu chuyện, tôi vội gào ầm lên với hai người đàn ông ngồi phía trước bằng giọng dứt khoát, quyết tâm đòi xuống xe cho bằng được.
Ngay lập tức, họ không dám cãi lời của tôi, từ từ tạt vào bên lề đường. Đình Đình tròn mắt nhìn tôi như không thể tin nổi vào mắt mình. Đương lúc cô ấy còn đang ngạc nhiên tới nỗi không thốt nổi lên một câu nói, tôi đã mở cửa xe, bất chấp mọi thứ chạy ngay ra ngoài rồi đóng sầm lại như muốn phá cửa.
Tôi đi bộ trên vỉa hè lát gạch vàng, cố gắng đi sao cho thật nhanh để thoát khỏi được cái ô tô chết bằm đó. Tôi không muốn dính dáng gì tới ông ta nữa, cái người tên Lưu Thiên Hoàng đó. Hóa ra ông đã giàu sang sung sướng từ lâu rồi, quên béng mất tôi là ai, quên đi quá khứ đã có một người vợ và một người con. Để rồi bây giờ mới tìm gặp lại tôi chỉ vì muốn cho tôi biết ông ta giờ đang hạnh phúc tới nhường nào, lại còn sắp tổ chức đám cưới nữa. Lưu Thiên Hoàng, bộ ông ta có bị điên không?
Còn một điều nữa làm tôi kinh ngạc hơn mọi thứ, rằng đối tượng ông ta sắp kết hôn với lại chính là mẹ của Đình Đình, và theo pháp luật thì chúng tôi sắp sửa trở thành hai chị em một nhà. Tôi có thể dễ dàng chấp nhận điều này, vì cô ấy là người bạn duy nhất của tôi, nhưng nếu bố dượng của Đình Đình lại là ông bố chết tiệt của tôi, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận.
Trúc Y! Tôi nghe thấy tiếng gào gọi tên mình của cô bạn ở đằng sau lưng. Tôi nhắn nhủ với bản thân phải cố gắng đi tiếp, không quay đầu lại, chạy càng nhanh càng tốt. Tôi không muốn quay đầu nhìn lại quá khứ, cũng không muốn quay đầu nhìn lại hiện thực phũ phàng ngay phía sau.
Nhưng không hiểu sao, đôi chân tôi lại bất ngờ dừng lại, đứng như chôn chân tại chỗ.
Đình Đình đã nhanh chóng chạy lại gần, rồi vòng ra trước mặt tôi. Cô ấy nắm chặt lấy hai bên vai tôi, rồi đôi mắt quả quyết của cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi, một cách khẳng khái vô cùng.
Trúc Y, cậu bị điên rồi sao?
Đúng, tôi bị điên, bị điên nên mới không nhận ra người cậu nói là người đàn ông khốn khiếp tên Lưu Thiên Hoàng. Tôi gào ầm ĩ hết cả lên, giọng nói không kém phần run bần bật như sắp khóc. Tôi vừa mới quên được ông ta, sao cậu lại nhắc lại? Cậu biết tôi không hề ưa ông ta một chút nào, cậu biết tôi hận ông ta tới mức nào, mà sao Đình Đình cậu lại có thể tỏ ra vui vẻ như vậy? Không phải là tôi không muốn làm chị em với cậu, mà là tôi không còn có thể chấp nhận được Lưu Thiên Hoàng là bố của tôi. Tôi sẽ không bao giờ đi dự đám cưới của ông ta. Lưu Thiên Hoàng và tôi chỉ là người dưng... Tôi bắt đầu thấy giọng mình như lạc đi.
Ông ấy là bố đẻ của cậu. Đình Đình bất ngờ hét lên, át đi chất giọng như bị xé của tôi, lấn đi những tiếng còi bíp bíp của dòng xe cộ đi lại nườm nượp trên mặt đường. Tôi im bặt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt rưng rưng của Đình Đình, tự trách bản thân đã quá lời.
Nhưng những câu từ tôi vừa nói ra không hề đi trái với lương tâm của tôi, vì nó là sự thật.
Tôi định chờ đợi Đình Đình nói một câu gì đó để lý giải cho lời nói vừa rồi, nhưng cô ấy cũng nhìn tôi, nín thin thít giống như tôi. Cảm giác mong chờ được nghe lời giải thích từ miệng Đình Đình đã không còn. Lòng tôi càng nôn nóng muốn nói ra một điều gì đó thay vì đứng đợi với mắt đối mắt như thế này. Cô ấy không khóc, nhưng tôi sợ chỉ cần tôi nói thêm câu nào nữa, Đình Đình sẽ ngay lập tức đổ lệ.
Đình Đình, tôi biết ông ấy là bố đẻ của tôi, nhưng tôi vẫn sẽ không còn chấp nhận việc này nữa. Lưu Thiên Hoàng đã tới tìm tôi một lần. Kết quả là tôi vẫn lên tiếng trước, nói bằng chất giọng nhỏ nhẹ mà đượm một nỗi buồn quá khứ.
Xin lỗi vì đã đột ngột dẫn cậu đi. Đình Đình cũng mở lời, rồi mỉm cười nhìn tôi. Nhưng không phải cậu nên nói chuyện với bố cậu một lần tử tế hay sao?
Lần này tôi không còn biết nói gì nữa. Chỉ cần nhìn thấy ông ta là bao nhiêu kí ức thuở nhỏ của tôi lại hiện về trong tâm trí. Người đàn ông đó đã bội bạc như thế nào, giờ lại muốn tôi đi nhìn ông ta sống một cách hạnh phúc. Thực ra tôi rất sợ, sợ rằng Lưu Thiên Hoàng sẽ làm tổn thương mẹ con Đình Đình, cũng giống như cách ông ta làm với hai mẹ con tôi. Tôi cũng không muốn nghĩ tới cảnh mình phải đứng trên sân khấu, phát biểu cảm nghĩ trong đám cưới với tư cách là con gái Lưu Thiên Hoàng và mang cái tên Lưu Thiên Ân. Tôi chỉ muốn ông ta cút cho khuất tầm mắt mình, nhưng vì đối tượng nhà gái lại là Đình Đình, tôi không thể làm ngơ được.
Aish, cả thế giới có bao nhiêu phụ nữ, sao Lưu Thiên Hoàng lại gặp mẹ của Đình Đình?
Mà cả thế giới cũng có rất nhiều đàn ông, sao mẹ cậu ấy lại đi yêu một người như Lưu Thiên Hoàng?
Trúc Y, bố cậu đã tới Trung Quốc từ rất lâu trước. Mặc dù cậu có thể không biết nhưng ông ấy đã dõi theo cậu rất nhiều lần. Đã có vài lần muốn nói chuyện với cậu nhưng vì lo lắng rằng cậu không chịu nổi cú sốc tinh thần nên đành yên lặng đứng đằng sau bóng lưng của cậu. Tôi lần đầu tiên gặp ông ý, bản thân cũng không thể nhắc nhở mình yêu thích ông ta, nhưng tôi chỉ muốn nói, ông ý rất thương nhớ cậu, Trúc Y à! Đình Đình khuyên nhủ và giải thích một lèo khiến bộ não của tôi tiếp nhận thông tin chưa kịp, nhưng lại có thể hiểu ra được ông Lưu Thiên Hoàng đó hóa ra vẫn còn nhớ tới mình.
Lần này một phần là lấy lí do đám cưới để tới gặp cậu thôi, chứ ông ấy vẫn yêu cậu lắm. Nếu Lưu Thiên Hoàng đùng đùng xông tới trước cửa nhà cậu mà không có lí do thì cậu có đánh đuổi ông ta không? Đình Đình gặng hỏi tiếp.
Tôi vẫn lựa chọn sự im lặng, chăm chú nhìn đôi môi tô son màu đỏ đậm của Đình Đình đang cử động theo từng lời nói. Tôi không còn biết phải làm thế nào ngoài đứng đờ ở đây, hóa tượng cho người khác ngắm. Tôi không còn lí do gì để cãi lại Đình Đình nữa. Cô ấy nhìn tôi kiên định, vừa nói xong đã bặm chặt môi lại. Dường như có vẻ Lưu Thiên Hoàng đã thay đổi cách nhìn nhận của Đình Đình về bản thân ông ta. Tôi chẳng biết ông ta làm bằng cách nào, mà cũng cóc thèm quan tâm. Nhưng chỉ có một điều mà tôi đã tự hỏi trong đầu trong suốt thời gian Đình Đình vừa nói, rằng ông ta làm như vậy có thật sự là vì yêu quý tôi hay không?
Tôi không thể tự mình trả lời câu hỏi này, nếu tôi không kiểm tra và minh chứng xem câu điều Đình Đình nói là thật hay giả.
Trúc Y, làm ơn đi, chúng ta sẽ về nhà cậu, bố cậu và mẹ tôi đều đang ở đó. Hai người hãy dành thời gian nói chuyện tử tế, để có thể hiểu được nhau hơn trong suốt bao nhiêu năm không gặp. Đình Đình nài nỉ, nói với giọng như đang van lạy ai đó, đến cuối câu còn kéo dài giọng ra tỏ vẻ bi thương. Nhưng tôi cảm nhận được, rằng cảm xúc vừa rồi để lộ ra trong giọng nói của cô ấy đều là thật, không hề có sự dối trá.
Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi, chau mày lại, rồi cúi mặt nhìn xuống mặt đất lát gạch đá. Hai bàn chân tôi ngứa và tê lại do đứng im quá lâu. Tôi muốn vùng chạy, nhưng không thể. Bởi vì tôi đã tự nhận thức được, tự kiểm điểm bản thân, rằng sẽ không bao giờ chạy trốn nữa.
Đúng, việc gì tôi phải chạy trốn?
Tôi đã tự nhủ với bản thân rất nhiều lần, tuyệt đối không được chạy trốn nữa sao? Chạy trốn thì sẽ có kết quả gì? Chạy trốn sẽ là một vinh dự cho tôi chắc?
Nội tâm tôi luôn muốn tôi phải đối đầu với nhiều khó khăn, thử thách và các cửa ải khác nhau, nhằm mục đích rèn luyện cho ngoại tâm tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Có lẽ, đây là một cánh cửa mà nội tâm tôi cấu kết với ông trời, bày bừa ra rồi cố tình bắt tôi ghép lại để nó trở thành như ban đầu. Tôi phải đối mắt với nó, chính diện, không quay lưng hay lùi bước.
Được. Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt Đình Đình. Tôi sẽ về.
Ngay lập tức, họ không dám cãi lời của tôi, từ từ tạt vào bên lề đường. Đình Đình tròn mắt nhìn tôi như không thể tin nổi vào mắt mình. Đương lúc cô ấy còn đang ngạc nhiên tới nỗi không thốt nổi lên một câu nói, tôi đã mở cửa xe, bất chấp mọi thứ chạy ngay ra ngoài rồi đóng sầm lại như muốn phá cửa.
Tôi đi bộ trên vỉa hè lát gạch vàng, cố gắng đi sao cho thật nhanh để thoát khỏi được cái ô tô chết bằm đó. Tôi không muốn dính dáng gì tới ông ta nữa, cái người tên Lưu Thiên Hoàng đó. Hóa ra ông đã giàu sang sung sướng từ lâu rồi, quên béng mất tôi là ai, quên đi quá khứ đã có một người vợ và một người con. Để rồi bây giờ mới tìm gặp lại tôi chỉ vì muốn cho tôi biết ông ta giờ đang hạnh phúc tới nhường nào, lại còn sắp tổ chức đám cưới nữa. Lưu Thiên Hoàng, bộ ông ta có bị điên không?
Còn một điều nữa làm tôi kinh ngạc hơn mọi thứ, rằng đối tượng ông ta sắp kết hôn với lại chính là mẹ của Đình Đình, và theo pháp luật thì chúng tôi sắp sửa trở thành hai chị em một nhà. Tôi có thể dễ dàng chấp nhận điều này, vì cô ấy là người bạn duy nhất của tôi, nhưng nếu bố dượng của Đình Đình lại là ông bố chết tiệt của tôi, tôi tuyệt đối không thể chấp nhận.
Trúc Y! Tôi nghe thấy tiếng gào gọi tên mình của cô bạn ở đằng sau lưng. Tôi nhắn nhủ với bản thân phải cố gắng đi tiếp, không quay đầu lại, chạy càng nhanh càng tốt. Tôi không muốn quay đầu nhìn lại quá khứ, cũng không muốn quay đầu nhìn lại hiện thực phũ phàng ngay phía sau.
Nhưng không hiểu sao, đôi chân tôi lại bất ngờ dừng lại, đứng như chôn chân tại chỗ.
Đình Đình đã nhanh chóng chạy lại gần, rồi vòng ra trước mặt tôi. Cô ấy nắm chặt lấy hai bên vai tôi, rồi đôi mắt quả quyết của cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi, một cách khẳng khái vô cùng.
Trúc Y, cậu bị điên rồi sao?
Đúng, tôi bị điên, bị điên nên mới không nhận ra người cậu nói là người đàn ông khốn khiếp tên Lưu Thiên Hoàng. Tôi gào ầm ĩ hết cả lên, giọng nói không kém phần run bần bật như sắp khóc. Tôi vừa mới quên được ông ta, sao cậu lại nhắc lại? Cậu biết tôi không hề ưa ông ta một chút nào, cậu biết tôi hận ông ta tới mức nào, mà sao Đình Đình cậu lại có thể tỏ ra vui vẻ như vậy? Không phải là tôi không muốn làm chị em với cậu, mà là tôi không còn có thể chấp nhận được Lưu Thiên Hoàng là bố của tôi. Tôi sẽ không bao giờ đi dự đám cưới của ông ta. Lưu Thiên Hoàng và tôi chỉ là người dưng... Tôi bắt đầu thấy giọng mình như lạc đi.
Ông ấy là bố đẻ của cậu. Đình Đình bất ngờ hét lên, át đi chất giọng như bị xé của tôi, lấn đi những tiếng còi bíp bíp của dòng xe cộ đi lại nườm nượp trên mặt đường. Tôi im bặt, kinh ngạc nhìn khuôn mặt rưng rưng của Đình Đình, tự trách bản thân đã quá lời.
Nhưng những câu từ tôi vừa nói ra không hề đi trái với lương tâm của tôi, vì nó là sự thật.
Tôi định chờ đợi Đình Đình nói một câu gì đó để lý giải cho lời nói vừa rồi, nhưng cô ấy cũng nhìn tôi, nín thin thít giống như tôi. Cảm giác mong chờ được nghe lời giải thích từ miệng Đình Đình đã không còn. Lòng tôi càng nôn nóng muốn nói ra một điều gì đó thay vì đứng đợi với mắt đối mắt như thế này. Cô ấy không khóc, nhưng tôi sợ chỉ cần tôi nói thêm câu nào nữa, Đình Đình sẽ ngay lập tức đổ lệ.
Đình Đình, tôi biết ông ấy là bố đẻ của tôi, nhưng tôi vẫn sẽ không còn chấp nhận việc này nữa. Lưu Thiên Hoàng đã tới tìm tôi một lần. Kết quả là tôi vẫn lên tiếng trước, nói bằng chất giọng nhỏ nhẹ mà đượm một nỗi buồn quá khứ.
Xin lỗi vì đã đột ngột dẫn cậu đi. Đình Đình cũng mở lời, rồi mỉm cười nhìn tôi. Nhưng không phải cậu nên nói chuyện với bố cậu một lần tử tế hay sao?
Lần này tôi không còn biết nói gì nữa. Chỉ cần nhìn thấy ông ta là bao nhiêu kí ức thuở nhỏ của tôi lại hiện về trong tâm trí. Người đàn ông đó đã bội bạc như thế nào, giờ lại muốn tôi đi nhìn ông ta sống một cách hạnh phúc. Thực ra tôi rất sợ, sợ rằng Lưu Thiên Hoàng sẽ làm tổn thương mẹ con Đình Đình, cũng giống như cách ông ta làm với hai mẹ con tôi. Tôi cũng không muốn nghĩ tới cảnh mình phải đứng trên sân khấu, phát biểu cảm nghĩ trong đám cưới với tư cách là con gái Lưu Thiên Hoàng và mang cái tên Lưu Thiên Ân. Tôi chỉ muốn ông ta cút cho khuất tầm mắt mình, nhưng vì đối tượng nhà gái lại là Đình Đình, tôi không thể làm ngơ được.
Aish, cả thế giới có bao nhiêu phụ nữ, sao Lưu Thiên Hoàng lại gặp mẹ của Đình Đình?
Mà cả thế giới cũng có rất nhiều đàn ông, sao mẹ cậu ấy lại đi yêu một người như Lưu Thiên Hoàng?
Trúc Y, bố cậu đã tới Trung Quốc từ rất lâu trước. Mặc dù cậu có thể không biết nhưng ông ấy đã dõi theo cậu rất nhiều lần. Đã có vài lần muốn nói chuyện với cậu nhưng vì lo lắng rằng cậu không chịu nổi cú sốc tinh thần nên đành yên lặng đứng đằng sau bóng lưng của cậu. Tôi lần đầu tiên gặp ông ý, bản thân cũng không thể nhắc nhở mình yêu thích ông ta, nhưng tôi chỉ muốn nói, ông ý rất thương nhớ cậu, Trúc Y à! Đình Đình khuyên nhủ và giải thích một lèo khiến bộ não của tôi tiếp nhận thông tin chưa kịp, nhưng lại có thể hiểu ra được ông Lưu Thiên Hoàng đó hóa ra vẫn còn nhớ tới mình.
Lần này một phần là lấy lí do đám cưới để tới gặp cậu thôi, chứ ông ấy vẫn yêu cậu lắm. Nếu Lưu Thiên Hoàng đùng đùng xông tới trước cửa nhà cậu mà không có lí do thì cậu có đánh đuổi ông ta không? Đình Đình gặng hỏi tiếp.
Tôi vẫn lựa chọn sự im lặng, chăm chú nhìn đôi môi tô son màu đỏ đậm của Đình Đình đang cử động theo từng lời nói. Tôi không còn biết phải làm thế nào ngoài đứng đờ ở đây, hóa tượng cho người khác ngắm. Tôi không còn lí do gì để cãi lại Đình Đình nữa. Cô ấy nhìn tôi kiên định, vừa nói xong đã bặm chặt môi lại. Dường như có vẻ Lưu Thiên Hoàng đã thay đổi cách nhìn nhận của Đình Đình về bản thân ông ta. Tôi chẳng biết ông ta làm bằng cách nào, mà cũng cóc thèm quan tâm. Nhưng chỉ có một điều mà tôi đã tự hỏi trong đầu trong suốt thời gian Đình Đình vừa nói, rằng ông ta làm như vậy có thật sự là vì yêu quý tôi hay không?
Tôi không thể tự mình trả lời câu hỏi này, nếu tôi không kiểm tra và minh chứng xem câu điều Đình Đình nói là thật hay giả.
Trúc Y, làm ơn đi, chúng ta sẽ về nhà cậu, bố cậu và mẹ tôi đều đang ở đó. Hai người hãy dành thời gian nói chuyện tử tế, để có thể hiểu được nhau hơn trong suốt bao nhiêu năm không gặp. Đình Đình nài nỉ, nói với giọng như đang van lạy ai đó, đến cuối câu còn kéo dài giọng ra tỏ vẻ bi thương. Nhưng tôi cảm nhận được, rằng cảm xúc vừa rồi để lộ ra trong giọng nói của cô ấy đều là thật, không hề có sự dối trá.
Tôi đắn đo suy nghĩ một hồi, chau mày lại, rồi cúi mặt nhìn xuống mặt đất lát gạch đá. Hai bàn chân tôi ngứa và tê lại do đứng im quá lâu. Tôi muốn vùng chạy, nhưng không thể. Bởi vì tôi đã tự nhận thức được, tự kiểm điểm bản thân, rằng sẽ không bao giờ chạy trốn nữa.
Đúng, việc gì tôi phải chạy trốn?
Tôi đã tự nhủ với bản thân rất nhiều lần, tuyệt đối không được chạy trốn nữa sao? Chạy trốn thì sẽ có kết quả gì? Chạy trốn sẽ là một vinh dự cho tôi chắc?
Nội tâm tôi luôn muốn tôi phải đối đầu với nhiều khó khăn, thử thách và các cửa ải khác nhau, nhằm mục đích rèn luyện cho ngoại tâm tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Có lẽ, đây là một cánh cửa mà nội tâm tôi cấu kết với ông trời, bày bừa ra rồi cố tình bắt tôi ghép lại để nó trở thành như ban đầu. Tôi phải đối mắt với nó, chính diện, không quay lưng hay lùi bước.
Được. Tôi ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt Đình Đình. Tôi sẽ về.
/143
|