CHƯƠNG 30: KHÔNG THAY ĐỔI
Màn đêm dày đặc buông xuống, một bóng đen xuyên qua hoàng cung đại nội. Tốc độ của bóng đen phảng phất tựa như gió, khi bọn thị vệ còn chưa có phát giác liền đã ra khỏi hoàng cung, nhằm hướng thần miếu mà di chuyển.
Bóng đen sau khi tới thần miếu cũng không thả chậm cước bộ, vẫn tốc độ như cũ bay nhanh đến, hướng vào phía trong điện, khi đến chủ điện, bóng đen mới dừng lại. Chủ điện đèn đuốc sáng trưng, những khỏa dạ minh châu chiếu rọi đem cả điện phủ thắp sáng như ban ngày. Vật thể hình thái dương vẫn như trước phiêu phù ở giữa không trung, đưa lưng về phía bóng đen, tế sư Âm Vũ như trước vẫn quỳ ở vị trí cũ.
Giống như đã lường trước việc bóng đen sẽ xuất hiện, nghe được tiếng bước chân, tế sư Âm Vũ đứng dậy hướng mặt về phía bóng đen: “Âm Vũ bái kiến hoàng thượng!”
Bóng đen kia đúng là Ly Nhật Diệu. Ban ngày, lời nói mà tế sư Âm Vũ chưa nói xong cùng vẻ mặt dị thường của Tiếu Mạch luôn canh cánh trong lòng Ly Nhật Diệu làm cho hắn không thể yên tĩnh, đặc biệt là vẻ mặt dị thường của Tiếu Mạch. Khi đó, tiểu gia hỏa bất an là vì Âm Vũ, bởi vì lời nói mà Âm Vũ chưa kịp nói ra. Trên đường hồi cung, tiểu gia hỏa vẫn tâm thần không yên, Tuyệt ảnh cũng hồi báo nói tiểu gia hỏa cơm chiều cơ hồ không ăn cái gì liền đi ngủ. Âm Vũ đến tột cùng ở trên người tiểu gia hỏa phát hiện cái gì, nhưng lại làm cho tiểu gia hỏa vì hắn bất an đến như vậy. Đối với việc Âm Vũ làm khiến cho Tiếu Mạch như thế, Ly Nhật Diệu rất phẫn nộ, cũng không cam lòng. Không cam lòng hắn nhưng lại biết chuyện có quan hệ đến Tiếu Mạch mà chính mình lại không biết.
“Không biết hoàng thượng trễ như vậy còn đến thần miếu có chuyện gì quan trọng?” Tế sư Âm Vũ cố hỏi.
“Âm Vũ, trẫm vì sao mà đến ngươi không biết sao?!” Ly Nhật Diệu hỏi lại, trong giọng nói không còn chút kính ý mà ban ngày thể hiện.
“Hoàng thượng hiện tại thực sủng ái ngũ hoàng tử?!” Lại là biết rõ vẫn cố.
“Âm Vũ, trẫm không nhớ ngươi là dài dòng như vậy!” Ly Nhật Diệu có chút không kiên nhẫn. Bình thường hắn sẽ không sao cả, nhưng hiện tại sự tình lại có liên quan đến Tiếu Mạch, hắn sớm đã không thể dùng tâm tình bình thường để đối đãi.
“Hoàng thượng!” Tế sư Âm Vũ vẻ mặt dị thường nghiêm túc. “Khí của ngũ hoàng tử nói cho Âm Vũ biết, ngũ hoàng tử đã qua đời ít nhất hơn ba tháng!” Giống như là để phối hợp với lời nói kinh người của Âm Vũ, không trung vốn nguyên bản an bình nhưng lại vang lên tiếng sấm vang trời.
“Âm Vũ!” Tiếng nói nghe giống như ôn hòa lại che dấu nhè nhẹ tức giận. “Cho dù ngươi là tế sư của phụ hoàng, trẫm cũng không cho phép ngươi nguyền rủa tiểu gia hỏa!”
“Hoàng thượng! Âm Vũ không phải là nguyền rủa ngũ hoàng tử. Hơi thở của Ngũ hoàng tử đã trừ khử long khí nói cho Âm Vũ, ngũ hoàng tử đã qua đời ít nhất là ba tháng trước!” Tế sư Âm Vũ ngắt lời.
“Tiểu gia hỏa của trẫm không phải vẫn hảo hảo ở bên cạnh trẫm hay sao? Ngươi sao lại dám nói như thế!” Ly Nhật Diệu nhìn như bình tĩnh, nhưng lời nói lại ẩn giấu giếm nguy hiểm chết người.
“Hoàng Thượng, ngũ hoàng tử hiện tại không phải là ngũ hoàng tử chân chính.” Tế sư Âm Vũ nói.
“Nói rõ ràng!” Áp chế lửa giận trong lòng, Ly Nhật Diệu nói.
“Ngũ hoàng tử đã bỏ mình ở ba tháng trước, ngũ hoàng tử hiện tại bất quá là một cô hồn chiếm cứ thân thể tồn tại. Vì vậy Âm Vũ ở trên người hắn mới nhìn không thấy có được màu vàng long khí của hoàng tộc.” Không thể tưởng tượng được a! Thiếu niên có thể có được luồng khí thuần túy trong suốt như thế, lại là một lệ quỷ tá thi hoàn hồn. Tế sư Âm Vũ thở dài lắc đầu.
“Âm Vũ, ngươi nói ngũ hoàng tử đã tử vong ba tháng trước phải không?” Ly Nhật Diệu hỏi.
“Đúng vậy hoàng thượng!”
Ba tháng trước sao? Ly Nhật Diệu cúi đầu trầm tư. Trẫm là một tháng trước gặp tiểu gia hỏa a! Tiểu gia hỏa! Nghĩ tới Tiếu Mạch từ lúc gặp nhau tới giờ có nhiều điểm lạ, Ly Nhật Diệu lộ ra nụ cười khoái trá.
“Hoàng thượng?!” Tế sư Âm Vũ không rõ vì cái gì Ly Nhật Diệu lúc này còn có thể cười, lại còn cười đến khoái trá như thế.
“Âm Vũ, trẫm mặc kệ tiểu gia hỏa là cô hồn hay là dã quỷ. Hiện tại hắn cũng chỉ là tiểu gia hỏa của trẫm, là đứa con duy nhất của trẫm” Ly Nhật Diệu kiên định nói.
“Không thể a hoàng thượng!” Tế sư Âm Vũ vội la lên, hoàng thượng sao lại có suy nghĩ như thế. “Người nọ không phải ngũ hoàng tử, là ác quỷ chiếm cứ thân thể của ngũ hoàng tử a hoàng thượng!”
“Âm Vũ!” Ly Nhật Diệu ôn nhu gọi.
“Hoàng thượng!” Nghe thanh âm nhu hòa của Ly Nhật Diệu tế sư Âm Vũ cho rằng hắn đã thay đổi chủ ý, trong lời nói có thản nhiên vui sướng.
“Âm Vũ a! Ngươi đã tuổi lớn rồi cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi!” Ly Nhật Diệu lời nói ôn nhu mà nguy hiểm.
“Hoàng thượng!” Lời nói này của hoàng thượng là ý tứ gì. Nhìn về phía Ly Nhật Diệu, giống như bị sợ hãi cực độ, tế sư Âm Vũ đồng tử đột nhiên phóng đại. “Không, Hoàng thượng! A ——”
“Muốn tổn hại đến sự tồn tại của tiểu gia hỏa, trẫm sẽ không lưu lại!” Nhìn thấy tế sư Âm Vũ té trên mặt đất, Ly Nhật Diệu lạnh như băng mà ôn nhu nói.
…
..
.
Này thì tôn trọng, anh Diệu thực gan tày trời =)) Đăng bởi: admin
Màn đêm dày đặc buông xuống, một bóng đen xuyên qua hoàng cung đại nội. Tốc độ của bóng đen phảng phất tựa như gió, khi bọn thị vệ còn chưa có phát giác liền đã ra khỏi hoàng cung, nhằm hướng thần miếu mà di chuyển.
Bóng đen sau khi tới thần miếu cũng không thả chậm cước bộ, vẫn tốc độ như cũ bay nhanh đến, hướng vào phía trong điện, khi đến chủ điện, bóng đen mới dừng lại. Chủ điện đèn đuốc sáng trưng, những khỏa dạ minh châu chiếu rọi đem cả điện phủ thắp sáng như ban ngày. Vật thể hình thái dương vẫn như trước phiêu phù ở giữa không trung, đưa lưng về phía bóng đen, tế sư Âm Vũ như trước vẫn quỳ ở vị trí cũ.
Giống như đã lường trước việc bóng đen sẽ xuất hiện, nghe được tiếng bước chân, tế sư Âm Vũ đứng dậy hướng mặt về phía bóng đen: “Âm Vũ bái kiến hoàng thượng!”
Bóng đen kia đúng là Ly Nhật Diệu. Ban ngày, lời nói mà tế sư Âm Vũ chưa nói xong cùng vẻ mặt dị thường của Tiếu Mạch luôn canh cánh trong lòng Ly Nhật Diệu làm cho hắn không thể yên tĩnh, đặc biệt là vẻ mặt dị thường của Tiếu Mạch. Khi đó, tiểu gia hỏa bất an là vì Âm Vũ, bởi vì lời nói mà Âm Vũ chưa kịp nói ra. Trên đường hồi cung, tiểu gia hỏa vẫn tâm thần không yên, Tuyệt ảnh cũng hồi báo nói tiểu gia hỏa cơm chiều cơ hồ không ăn cái gì liền đi ngủ. Âm Vũ đến tột cùng ở trên người tiểu gia hỏa phát hiện cái gì, nhưng lại làm cho tiểu gia hỏa vì hắn bất an đến như vậy. Đối với việc Âm Vũ làm khiến cho Tiếu Mạch như thế, Ly Nhật Diệu rất phẫn nộ, cũng không cam lòng. Không cam lòng hắn nhưng lại biết chuyện có quan hệ đến Tiếu Mạch mà chính mình lại không biết.
“Không biết hoàng thượng trễ như vậy còn đến thần miếu có chuyện gì quan trọng?” Tế sư Âm Vũ cố hỏi.
“Âm Vũ, trẫm vì sao mà đến ngươi không biết sao?!” Ly Nhật Diệu hỏi lại, trong giọng nói không còn chút kính ý mà ban ngày thể hiện.
“Hoàng thượng hiện tại thực sủng ái ngũ hoàng tử?!” Lại là biết rõ vẫn cố.
“Âm Vũ, trẫm không nhớ ngươi là dài dòng như vậy!” Ly Nhật Diệu có chút không kiên nhẫn. Bình thường hắn sẽ không sao cả, nhưng hiện tại sự tình lại có liên quan đến Tiếu Mạch, hắn sớm đã không thể dùng tâm tình bình thường để đối đãi.
“Hoàng thượng!” Tế sư Âm Vũ vẻ mặt dị thường nghiêm túc. “Khí của ngũ hoàng tử nói cho Âm Vũ biết, ngũ hoàng tử đã qua đời ít nhất hơn ba tháng!” Giống như là để phối hợp với lời nói kinh người của Âm Vũ, không trung vốn nguyên bản an bình nhưng lại vang lên tiếng sấm vang trời.
“Âm Vũ!” Tiếng nói nghe giống như ôn hòa lại che dấu nhè nhẹ tức giận. “Cho dù ngươi là tế sư của phụ hoàng, trẫm cũng không cho phép ngươi nguyền rủa tiểu gia hỏa!”
“Hoàng thượng! Âm Vũ không phải là nguyền rủa ngũ hoàng tử. Hơi thở của Ngũ hoàng tử đã trừ khử long khí nói cho Âm Vũ, ngũ hoàng tử đã qua đời ít nhất là ba tháng trước!” Tế sư Âm Vũ ngắt lời.
“Tiểu gia hỏa của trẫm không phải vẫn hảo hảo ở bên cạnh trẫm hay sao? Ngươi sao lại dám nói như thế!” Ly Nhật Diệu nhìn như bình tĩnh, nhưng lời nói lại ẩn giấu giếm nguy hiểm chết người.
“Hoàng Thượng, ngũ hoàng tử hiện tại không phải là ngũ hoàng tử chân chính.” Tế sư Âm Vũ nói.
“Nói rõ ràng!” Áp chế lửa giận trong lòng, Ly Nhật Diệu nói.
“Ngũ hoàng tử đã bỏ mình ở ba tháng trước, ngũ hoàng tử hiện tại bất quá là một cô hồn chiếm cứ thân thể tồn tại. Vì vậy Âm Vũ ở trên người hắn mới nhìn không thấy có được màu vàng long khí của hoàng tộc.” Không thể tưởng tượng được a! Thiếu niên có thể có được luồng khí thuần túy trong suốt như thế, lại là một lệ quỷ tá thi hoàn hồn. Tế sư Âm Vũ thở dài lắc đầu.
“Âm Vũ, ngươi nói ngũ hoàng tử đã tử vong ba tháng trước phải không?” Ly Nhật Diệu hỏi.
“Đúng vậy hoàng thượng!”
Ba tháng trước sao? Ly Nhật Diệu cúi đầu trầm tư. Trẫm là một tháng trước gặp tiểu gia hỏa a! Tiểu gia hỏa! Nghĩ tới Tiếu Mạch từ lúc gặp nhau tới giờ có nhiều điểm lạ, Ly Nhật Diệu lộ ra nụ cười khoái trá.
“Hoàng thượng?!” Tế sư Âm Vũ không rõ vì cái gì Ly Nhật Diệu lúc này còn có thể cười, lại còn cười đến khoái trá như thế.
“Âm Vũ, trẫm mặc kệ tiểu gia hỏa là cô hồn hay là dã quỷ. Hiện tại hắn cũng chỉ là tiểu gia hỏa của trẫm, là đứa con duy nhất của trẫm” Ly Nhật Diệu kiên định nói.
“Không thể a hoàng thượng!” Tế sư Âm Vũ vội la lên, hoàng thượng sao lại có suy nghĩ như thế. “Người nọ không phải ngũ hoàng tử, là ác quỷ chiếm cứ thân thể của ngũ hoàng tử a hoàng thượng!”
“Âm Vũ!” Ly Nhật Diệu ôn nhu gọi.
“Hoàng thượng!” Nghe thanh âm nhu hòa của Ly Nhật Diệu tế sư Âm Vũ cho rằng hắn đã thay đổi chủ ý, trong lời nói có thản nhiên vui sướng.
“Âm Vũ a! Ngươi đã tuổi lớn rồi cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi!” Ly Nhật Diệu lời nói ôn nhu mà nguy hiểm.
“Hoàng thượng!” Lời nói này của hoàng thượng là ý tứ gì. Nhìn về phía Ly Nhật Diệu, giống như bị sợ hãi cực độ, tế sư Âm Vũ đồng tử đột nhiên phóng đại. “Không, Hoàng thượng! A ——”
“Muốn tổn hại đến sự tồn tại của tiểu gia hỏa, trẫm sẽ không lưu lại!” Nhìn thấy tế sư Âm Vũ té trên mặt đất, Ly Nhật Diệu lạnh như băng mà ôn nhu nói.
…
..
.
Này thì tôn trọng, anh Diệu thực gan tày trời =)) Đăng bởi: admin
/105
|