Yên Xảo đi một lần chính là mấy ngày cũng không thấy bóng dáng. Thiên Linh cùng Dương Quỳnh đều cảm thấy xem bộ dạng của Yên Xảo, thì chuyện này là có thể thành. Quả nhiên tối mười bốn tháng giêng, Yên Xảo nâng một chiếc hoa đăng mới tinh đi vào phòng các nàng. Đó là một hoa đăng kim liên (sen vàng). Kiểu dáng cũng không phải xuất chúng, nhưng lại đặc biệt ở chỗ chế tác tinh xảo, hoa kim liên trông rất sống động. Dưới ánh đèn trong phòng còn hiện lên một vầng sáng vàng nhàn nhạt.
Thế nào? Yên Xảo đắc ý hỏi.
Thiên Linh cùng Dương Quỳnh đều vỗ tay tán thưởng. Thiên Linh hỏi: Đã qua chỗ nương nương chưa?
Yên Xảo nói: Qua rồi. Nương nương cũng đã xem, nói tốt lắm. Nghĩ đến lúc ấy Khang phi mỉm cười, Yên Xảo lại càng hưng phấn.
Dương Quỳnh cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp, Yên Xảo ngươi cũng thật khéo tay. Xem sự cứng cáp lại tinh tế này, chính là thiên về chế tác, năm nay có khi cũng sẽ được ban thưởng.
Yên Xảo cười nói: Ta biết được ban thưởng là không có khả năng. Nhưng cũng không thể để người ngoài xem thường Cung Lung Hoa chúng ta được.
Thiên Linh nói: Được rồi, không còn sớm nữa. Ngươi cũng mau về ngủ đi. Sáng mai ta sẽ đem hoa đăng đến trước, buổi tối đều sẽ có thể nhìn thấy hoa đăng của ngươi.
Yên Xảo vui vẻ nói cám ơn với Thiên Linh, lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi Yên Xảo đi, hai người bọn họ cũng chuẩn bị ngủ. Mấy ngày nay tay Dương Quỳnh khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có thể cầm kiếm. Mặc dù tính linh hoạt còn rất kém, nhưng rút kiếm xuất kiếm đã không thành vấn đề. Chẳng qua Khang phi lo lắng, vẫn luôn không cho nàng luyện kiếm.
Ngày hôm sau, Dương Quỳnh rời giường thì sắc trời đã sáng rõ. Khang phi đi thỉnh an Hoàng hậu cũng đã trở lại, đang dùng bữa sáng. Ăn xong, Khang phi gọi Dương Quỳnh vào phòng luyện múa, nói với Như Quyên, Ngươi đi xuống đi. Nơi này có Thanh Diệp là được rồi.
Như Quyên cười hì hì lui xuống. Dương Quỳnh nhìn Khang phi không chớp mắt. Khi Khang phi luyện múa đều sẽ thay vũ y bó sát người để thuận tiện cho việc thực hiện động tác. Y phục bó sát làm đường cong cơ thể linh lung của nàng đều hiện ra, Dương Quỳnh thấy vậy thì giống như sắc lang.
Khang phi đưa tay chọc đầu nàng một cái, sẵng giọng: Ngươi không thể có chút tiền đồ sao?
Dương Quỳnh nói: Ở trước mặt nương nương, đại khái cả đời ta cũng không có tiền đồ.
Khang phi không để ý tới nàng miệng lưỡi trơn tru, Dạ yến hoa đăng đêm nay, ngươi với Nguyên Hương đi cùng bổn cung.
Dương Quỳnh giật mình, chẳng lẽ nàng phát hiện được điều gì.
Khang phi thấy Dương Quỳnh vẻ mặt nghiêm trọng, an ủi nói: Bổn cung chỉ là sợ thôi. Tất nhiên trong cung sẽ không xảy ra đại loạn gì, nhưng trong vạn luôn luôn có nhất*, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi cùng Nguyên Hương hai người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
(*vạn=10000, luôn có số 1 (nhất) => vạn nhất)
Dương Quỳnh gật gật đầu.
Khang phi nói: Được rồi. Hiện tại nói với ngươi một chuyện khác. Gần đây bổn cung vẫn luôn luyện tập thiên sí vũ do sư phụ Lục Khuynh Nương sáng chế. Chỉ là bổn cung cũng không biết mình đã luyện đến trình độ nào. Ngươi không phải người nơi này, ánh mắt cũng khác. Ngươi nhìn xem, sau đó nói cảm giác của ngươi cho bổn cung biết.
Dương Quỳnh lại gật đầu.
Khang phi đi tới thảm trải ở giữa phòng. Thân mình ngửa ra sau, cong thành một vòng cung duyên dáng. Tay mảnh khảnh, chân thon dài bắt đầu múa. Mặc dù không có âm nhạc, nhưng động tác cơ thể của Khang phi lại chính là một khúc nhạc chuyển động. Ánh mắt Dương Quỳnh vẫn nhìn thẳng. Thân mình Khang phi mềm mại như không có xương, ở trên thảm trải sàn thực hiện các loại động tác có độ khó rất cao. Dương Quỳnh nhìn những động tác này thôi cũng cảm đã thấy xương cốt phát đau, vậy mà Khang phi lại có thể dễ dàng thực hiện như vậy.
Màn múa kết thúc, Khang phi hơi thở hổn hển, quay đầu lại hỏi: Thế nào?
Dương Quỳnh nghe thấy Khang phi hỏi, vỗ tay nói: Dáng múa của nương nương quá đẹp! Những động tác đó là làm như thế nào vậy?
Khang phi nghe xong cau mày nói: Ngươi nói những động tác đó?
Đúng vậy! Những động tác khó như vậy, ta nghĩ mà cũng cảm thấy thật khó tin. Dương Quỳnh tán thưởng từ đáy lòng nói.
Khang phi gật đầu, Bổn cung hiểu rồi. Nàng đi đến bên cạnh Dương Quỳnh cười nói: Cảm ơn ngươi.
Dương Quỳnh không rõ lời này của Khang phi là có ý gì. Đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe Khang phi nói: Ngươi gọi Như Quyên tới đây, nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa.
A? Dương Quỳnh cảm giác nhất định là mình nói sai cái gì rồi nên mới bị Khang phi đuổi ra ngoài. Vừa định giải thích liền thấy Khang phi đã xoay người đi về giữa phòng tiếp tục múa.
Tuy rằng Dương Quỳnh thường nổi nóng, nhưng cũng biết khi nào thì nên nghe lời. Bởi vậy nàng yên lặng rời khỏi phòng, quay người lại, Như Quyên đang đứng ở cửa, thấy nàng đi ra, kì lạ nói: Làm sao ngươi đã ra rồi?
Vẻ mặt Dương Quỳnh như đưa đám nói: Còn không phải là bị nương nương đuổi ra.
Như Quyên thấy biểu cảm của nàng như vậy, không nén được bật cười: Ngươi làm chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?
Ta chẳng làm gì cả. Nương nương để ta xem nàng khiêu vũ, ta xem xong, tán dương nàng vài câu, nàng đuổi ta ra ngoài. Dương Quỳnh cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga*.
Như Quyên nhún nhún vai: Ngươi đừng hy vọng ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao. Nương nương cũng từng hỏi ta, chẳng qua chỉ có một lần.
Dương Quỳnh thở dài: Nương nương bảo ngươi đi vào.
Như Quyên vỗ vỗ vai nàng, Ngươi trở về nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là đã đắc tội nương nương ở chỗ nào. Nói xong liền vào phòng.
Dương Quỳnh trở lại phòng của mình, nằm trên giường, nghĩ nát óc cũng không rõ nguyên nhân vì sao Khang phi đuổi nàng ra ngoài.
Sắc trời bắt đầu tối, Thiên Linh đã giúp Dương Quỳnh sửa soạng xong. Đổi một bộ y phục được may riêng. Kỳ thật Dương Quỳnh có lễ phục của nữ quan tứ phẩm chính quy, nhưng Dương Quỳnh vừa nhìn độ dày, nghi thức như vậy, liền không muốn mặc. Khang phi cũng không muốn nàng quá gây chú ý, liền đồng ý. Vì sợ có chuyện ngoài ý muốn hành động không tiện, Dương Quỳnh để Thiên Linh buộc hết tóc của nàng lên. Thiên Linh nghĩ một chút, ngón tay linh hoạt giúp nàng búi thành hai búi tóc. Trên búi tóc buộc một sợi dây tơ cùng màu với y phục, ngược lại có cảm giác mềm mại rất nhiều. Dương Quỳnh trái phải giật giật, thấy dây tơ sẽ không ảnh hưởng đến hành động của mình, nên cũng không có dị nghị.
Lúc ra cửa, Dương Quỳnh thấy Yên Xảo ở bên ngoài tẩm điện của Khang phi, hỏi: Yên Xảo, sao ngươi lại ở đây?
Yên Xảo nói: Nương nương dặn dò nói, nếu hoa đăng là do ta làm, thì cũng để cho ta đi theo.
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Theo quy định, Khang phi được phép mang hai cung nữ vào điện, thêm Yên Xảo, không phải là nhiều hơn một người sao? Chẳng lẽ Nguyên Hương không đi?
Đang suy nghĩ, Nguyên Hương đã đỡ Khang phi đi ra. Khang phi liếc mắt nhìn Dương Quỳnh một cái, hờ hững nói: Yên Xảo ở bên hồ trông giữ hoa đăng. Nói xong, liền đi ra cửa.
Dương Quỳnh biết Khang phi xem hiểu vẻ mặt mình, đây là đang giải thích nghi hoặc cho mình. Ở sau lưng cười trộm, đi theo Khang phi ra ngoài.
Lên kiệu, đi thẳng tới Lăng Tiêu Các. Lăng Tiêu Các này nằm bên hồ, đúng là chỗ tốt để ngắm hoa đăng.
Tới Lăng Tiêu Các, Khang phi lệnh cho Yên Xảo chờ ở ngoài. Lúc này bên hồ đều là các cung nữ thái giám đến ngắm đèn. Hôm nay tới đây ngắm đèn, mặc dù ồn ào một chút nhưng cũng không phạm kỵ húy. Yên Xảo mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhìn thấy rất nhiều người quen, bởi vậy, đợi ở đây cũng không cô quạnh.
Khang phi dẫn theo Nguyên Hương cùng Dương Quỳnh vào Lăng Tiêu Các. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt náo nhiệt. Tới vị trí của mình, Khang phi trước tiên hướng về phía Hoàng hậu ở phía trên khom người, lại quay sang Trịnh Quý phi ở bên cạnh gật gật đầu. Chu Cẩm phi ở một bên thấy nàng ngồi xuống, liền nói: Tay nha đầu Thanh Diệp thế nào rồi?
Khang phi cười nói: Coi như nàng có phúc khí. Hiện tại đã không có gì đáng ngại. Chờ dưỡng tốt là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
A? Chu Cẩm phi cao hứng nói: Ta đã nói nha đầu kia có phúc khí mà. Cái này ngươi yên tâm đi.
Khang phi nói: Ta thấy tỷ tỷ là người lo lắng mới đúng. Suốt ngày hỏi ta tình hình của Thanh Diệp. Người không biết còn tưởng rằng tỷ tỷ vừa ý Thanh Diệp nhà chúng ta rồi.
Ta vừa ý, ngươi bằng lòng cho ta? Chu Cẩm phi nửa đùa nửa thật đáp.
Lần này Khang phi không tiếp lời. Lời giống như vậy lúc trước đã từng nói qua. Cho dù Khang phi có đồng ý để Dương Quỳnh qua, thì Dương Quỳnh cũng không muốn qua. Nàng không phải cung nữ bình thường, nàng có suy nghĩ của mình, có chủ tử mình muốn theo. Nếu không thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện đi theo, như vậy ngay cả cung nữ bình thường nàng cũng không bằng.
Được rồi được rồi, biết nha đầu kia lọt mắt xanh của ngươi, tỷ tỷ ta còn có thể muốn sao? Ta đã sớm nhìn ra, nàng với ngươi giống nhau, nội tâm vô cùng cứng rắn. Chỉ có thể cầu, không thể ép. Chu Cẩm phi nhìn qua là không có mưu trí gì, nhưng một người không có mưu trí, làm sao có thể ngồi lên vị trí Cẩm phi?
Khang phi nói: Tâm tư của muội muội, tỷ tỷ thứ lỗi.
Chu Cẩm phi vung khăn nói: Thôi thôi, ta cũng chỉ là đùa một chút. Ngươi đừng nói nghiêm trọng như vậy, ngược lại làm ta ngượng ngùng. Tỷ tỷ ta cũng là người nóng nảy, sợ nhất người khác nói lời mềm dẻo với ta.
Khang phi nghe xong cũng cười rộ lên.
Chu Cẩm phi bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi: Gần đây ngươi đang bận chuyện gì vậy? Mời ngươi đến xem tuyết rơi, ngươi lại ba bốn lần không chịu ra. Rốt cuộc làm sao vậy?
Khang phi nói: Ta nói với tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không được nói cho người khác biết.
Chu Cẩm phi bất mãn nói: Khi nào thì ta thành loại người khua môi múa mép rồi hả?
Tỷ tỷ ta tất nhiên tin tưởng. Lúc trước muội muội từng nhắc tới Lục Khuynh Nương, tỷ tỷ còn nhớ không?
Chu Cẩm phi nghĩ một chút, gật đầu nói: Ta nhớ. Ngươi từng nói, đó là vũ cơ đệ nhất giáo phường.
Đúng vậy. Ngày đó còn có một việc muội muội chưa nói rõ. Kỳ thật năm đó đệ tử thứ nhất Lục Khuynh Nương thu nhận chính là ta.
Cái gì? Chu Cẩm phi kinh hãi. Vội vàng nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai chú ý, lúc này mới thấp giọng nói: Ngươi là đệ tử của Lục Khuynh Nương?
Khang phi gật đầu.
Nhưng mà... Chu Cẩm phi có chút hồ đồ nói: Muội muội ngươi biết khiêu vũ? Tại sao ta chưa từng nghe nói?
Ta chưa bao giờ múa trước mặt người ngoài. Người ngoài đương nhiên không biết.
Khang phi là tiểu thư khuê các chân chính, không xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người. Rất nhiều nhóm danh viện (mỹ nữ có danh tiếng) đều thích tham gia các loại yến hội, làm quen với các loại bằng hữu, để mai sau mình xuất giá hoặc vào cung lôi kéo thế lực. Mà trong yến hội biểu diễn tài nghệ cũng là một khâu rất quan trọng. Tài nghệ xuất chúng thường có thể được các con cháu nhà quyền quý ưu ái, càng có thể hơn là giành được một danh hiệu tài nữ. Cho nên những nữ tử Hoàng thượng tuyển tiến cung, phần lớn đều là có tiếng tăm bên ngoài, vào cung cũng coi như là thực tới danh về.
Nhưng Khang phi không giống. Nàng vào cung là bởi vì gia tộc. Với tư cách là Thẩm gia, một đại gia tộc như vậy, không người nào vào cung làm sẽ làm Hoàng thượng kiêng kỵ. Mà làm nữ nhi Thẩm gia, nàng cũng không cần tranh giành cái gì, nên có đều sẽ có. Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để nữ nhi Thẩm gia khó xử. Đối xử tử tế với nữ nhi của Thẩm gia, vừa là để Thẩm gia an tâm, cũng là để Hoàng gia vẻ vang. Đối với điểm này, Hoàng thượng, Thẩm gia, Khang phi đều rất rõ ràng.
*Đậu Nga: một nhân vật trong vở kịch nổi tiếng Đậu Nga oan (tên đầy đủ là Cảm thiên động địa Đậu Nga oan , nghĩa là Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất) của Quan Hán Khanh. Nội dung vở kịch kể về một người đàn bà bình thường tên Đậu Nga chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động.
Thế nào? Yên Xảo đắc ý hỏi.
Thiên Linh cùng Dương Quỳnh đều vỗ tay tán thưởng. Thiên Linh hỏi: Đã qua chỗ nương nương chưa?
Yên Xảo nói: Qua rồi. Nương nương cũng đã xem, nói tốt lắm. Nghĩ đến lúc ấy Khang phi mỉm cười, Yên Xảo lại càng hưng phấn.
Dương Quỳnh cũng cảm thấy vô cùng xinh đẹp, Yên Xảo ngươi cũng thật khéo tay. Xem sự cứng cáp lại tinh tế này, chính là thiên về chế tác, năm nay có khi cũng sẽ được ban thưởng.
Yên Xảo cười nói: Ta biết được ban thưởng là không có khả năng. Nhưng cũng không thể để người ngoài xem thường Cung Lung Hoa chúng ta được.
Thiên Linh nói: Được rồi, không còn sớm nữa. Ngươi cũng mau về ngủ đi. Sáng mai ta sẽ đem hoa đăng đến trước, buổi tối đều sẽ có thể nhìn thấy hoa đăng của ngươi.
Yên Xảo vui vẻ nói cám ơn với Thiên Linh, lúc này mới xoay người rời đi.
Sau khi Yên Xảo đi, hai người bọn họ cũng chuẩn bị ngủ. Mấy ngày nay tay Dương Quỳnh khôi phục rất nhanh, hiện tại đã có thể cầm kiếm. Mặc dù tính linh hoạt còn rất kém, nhưng rút kiếm xuất kiếm đã không thành vấn đề. Chẳng qua Khang phi lo lắng, vẫn luôn không cho nàng luyện kiếm.
Ngày hôm sau, Dương Quỳnh rời giường thì sắc trời đã sáng rõ. Khang phi đi thỉnh an Hoàng hậu cũng đã trở lại, đang dùng bữa sáng. Ăn xong, Khang phi gọi Dương Quỳnh vào phòng luyện múa, nói với Như Quyên, Ngươi đi xuống đi. Nơi này có Thanh Diệp là được rồi.
Như Quyên cười hì hì lui xuống. Dương Quỳnh nhìn Khang phi không chớp mắt. Khi Khang phi luyện múa đều sẽ thay vũ y bó sát người để thuận tiện cho việc thực hiện động tác. Y phục bó sát làm đường cong cơ thể linh lung của nàng đều hiện ra, Dương Quỳnh thấy vậy thì giống như sắc lang.
Khang phi đưa tay chọc đầu nàng một cái, sẵng giọng: Ngươi không thể có chút tiền đồ sao?
Dương Quỳnh nói: Ở trước mặt nương nương, đại khái cả đời ta cũng không có tiền đồ.
Khang phi không để ý tới nàng miệng lưỡi trơn tru, Dạ yến hoa đăng đêm nay, ngươi với Nguyên Hương đi cùng bổn cung.
Dương Quỳnh giật mình, chẳng lẽ nàng phát hiện được điều gì.
Khang phi thấy Dương Quỳnh vẻ mặt nghiêm trọng, an ủi nói: Bổn cung chỉ là sợ thôi. Tất nhiên trong cung sẽ không xảy ra đại loạn gì, nhưng trong vạn luôn luôn có nhất*, vạn nhất xảy ra chuyện gì, ngươi cùng Nguyên Hương hai người cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
(*vạn=10000, luôn có số 1 (nhất) => vạn nhất)
Dương Quỳnh gật gật đầu.
Khang phi nói: Được rồi. Hiện tại nói với ngươi một chuyện khác. Gần đây bổn cung vẫn luôn luyện tập thiên sí vũ do sư phụ Lục Khuynh Nương sáng chế. Chỉ là bổn cung cũng không biết mình đã luyện đến trình độ nào. Ngươi không phải người nơi này, ánh mắt cũng khác. Ngươi nhìn xem, sau đó nói cảm giác của ngươi cho bổn cung biết.
Dương Quỳnh lại gật đầu.
Khang phi đi tới thảm trải ở giữa phòng. Thân mình ngửa ra sau, cong thành một vòng cung duyên dáng. Tay mảnh khảnh, chân thon dài bắt đầu múa. Mặc dù không có âm nhạc, nhưng động tác cơ thể của Khang phi lại chính là một khúc nhạc chuyển động. Ánh mắt Dương Quỳnh vẫn nhìn thẳng. Thân mình Khang phi mềm mại như không có xương, ở trên thảm trải sàn thực hiện các loại động tác có độ khó rất cao. Dương Quỳnh nhìn những động tác này thôi cũng cảm đã thấy xương cốt phát đau, vậy mà Khang phi lại có thể dễ dàng thực hiện như vậy.
Màn múa kết thúc, Khang phi hơi thở hổn hển, quay đầu lại hỏi: Thế nào?
Dương Quỳnh nghe thấy Khang phi hỏi, vỗ tay nói: Dáng múa của nương nương quá đẹp! Những động tác đó là làm như thế nào vậy?
Khang phi nghe xong cau mày nói: Ngươi nói những động tác đó?
Đúng vậy! Những động tác khó như vậy, ta nghĩ mà cũng cảm thấy thật khó tin. Dương Quỳnh tán thưởng từ đáy lòng nói.
Khang phi gật đầu, Bổn cung hiểu rồi. Nàng đi đến bên cạnh Dương Quỳnh cười nói: Cảm ơn ngươi.
Dương Quỳnh không rõ lời này của Khang phi là có ý gì. Đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe Khang phi nói: Ngươi gọi Như Quyên tới đây, nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa.
A? Dương Quỳnh cảm giác nhất định là mình nói sai cái gì rồi nên mới bị Khang phi đuổi ra ngoài. Vừa định giải thích liền thấy Khang phi đã xoay người đi về giữa phòng tiếp tục múa.
Tuy rằng Dương Quỳnh thường nổi nóng, nhưng cũng biết khi nào thì nên nghe lời. Bởi vậy nàng yên lặng rời khỏi phòng, quay người lại, Như Quyên đang đứng ở cửa, thấy nàng đi ra, kì lạ nói: Làm sao ngươi đã ra rồi?
Vẻ mặt Dương Quỳnh như đưa đám nói: Còn không phải là bị nương nương đuổi ra.
Như Quyên thấy biểu cảm của nàng như vậy, không nén được bật cười: Ngươi làm chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy?
Ta chẳng làm gì cả. Nương nương để ta xem nàng khiêu vũ, ta xem xong, tán dương nàng vài câu, nàng đuổi ta ra ngoài. Dương Quỳnh cảm giác mình còn oan hơn Đậu Nga*.
Như Quyên nhún nhún vai: Ngươi đừng hy vọng ta sẽ nói cho ngươi biết tại sao. Nương nương cũng từng hỏi ta, chẳng qua chỉ có một lần.
Dương Quỳnh thở dài: Nương nương bảo ngươi đi vào.
Như Quyên vỗ vỗ vai nàng, Ngươi trở về nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc là đã đắc tội nương nương ở chỗ nào. Nói xong liền vào phòng.
Dương Quỳnh trở lại phòng của mình, nằm trên giường, nghĩ nát óc cũng không rõ nguyên nhân vì sao Khang phi đuổi nàng ra ngoài.
Sắc trời bắt đầu tối, Thiên Linh đã giúp Dương Quỳnh sửa soạng xong. Đổi một bộ y phục được may riêng. Kỳ thật Dương Quỳnh có lễ phục của nữ quan tứ phẩm chính quy, nhưng Dương Quỳnh vừa nhìn độ dày, nghi thức như vậy, liền không muốn mặc. Khang phi cũng không muốn nàng quá gây chú ý, liền đồng ý. Vì sợ có chuyện ngoài ý muốn hành động không tiện, Dương Quỳnh để Thiên Linh buộc hết tóc của nàng lên. Thiên Linh nghĩ một chút, ngón tay linh hoạt giúp nàng búi thành hai búi tóc. Trên búi tóc buộc một sợi dây tơ cùng màu với y phục, ngược lại có cảm giác mềm mại rất nhiều. Dương Quỳnh trái phải giật giật, thấy dây tơ sẽ không ảnh hưởng đến hành động của mình, nên cũng không có dị nghị.
Lúc ra cửa, Dương Quỳnh thấy Yên Xảo ở bên ngoài tẩm điện của Khang phi, hỏi: Yên Xảo, sao ngươi lại ở đây?
Yên Xảo nói: Nương nương dặn dò nói, nếu hoa đăng là do ta làm, thì cũng để cho ta đi theo.
Dương Quỳnh thầm nghĩ: Theo quy định, Khang phi được phép mang hai cung nữ vào điện, thêm Yên Xảo, không phải là nhiều hơn một người sao? Chẳng lẽ Nguyên Hương không đi?
Đang suy nghĩ, Nguyên Hương đã đỡ Khang phi đi ra. Khang phi liếc mắt nhìn Dương Quỳnh một cái, hờ hững nói: Yên Xảo ở bên hồ trông giữ hoa đăng. Nói xong, liền đi ra cửa.
Dương Quỳnh biết Khang phi xem hiểu vẻ mặt mình, đây là đang giải thích nghi hoặc cho mình. Ở sau lưng cười trộm, đi theo Khang phi ra ngoài.
Lên kiệu, đi thẳng tới Lăng Tiêu Các. Lăng Tiêu Các này nằm bên hồ, đúng là chỗ tốt để ngắm hoa đăng.
Tới Lăng Tiêu Các, Khang phi lệnh cho Yên Xảo chờ ở ngoài. Lúc này bên hồ đều là các cung nữ thái giám đến ngắm đèn. Hôm nay tới đây ngắm đèn, mặc dù ồn ào một chút nhưng cũng không phạm kỵ húy. Yên Xảo mạnh vì gạo, bạo vì tiền, nhìn thấy rất nhiều người quen, bởi vậy, đợi ở đây cũng không cô quạnh.
Khang phi dẫn theo Nguyên Hương cùng Dương Quỳnh vào Lăng Tiêu Các. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, đặc biệt náo nhiệt. Tới vị trí của mình, Khang phi trước tiên hướng về phía Hoàng hậu ở phía trên khom người, lại quay sang Trịnh Quý phi ở bên cạnh gật gật đầu. Chu Cẩm phi ở một bên thấy nàng ngồi xuống, liền nói: Tay nha đầu Thanh Diệp thế nào rồi?
Khang phi cười nói: Coi như nàng có phúc khí. Hiện tại đã không có gì đáng ngại. Chờ dưỡng tốt là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
A? Chu Cẩm phi cao hứng nói: Ta đã nói nha đầu kia có phúc khí mà. Cái này ngươi yên tâm đi.
Khang phi nói: Ta thấy tỷ tỷ là người lo lắng mới đúng. Suốt ngày hỏi ta tình hình của Thanh Diệp. Người không biết còn tưởng rằng tỷ tỷ vừa ý Thanh Diệp nhà chúng ta rồi.
Ta vừa ý, ngươi bằng lòng cho ta? Chu Cẩm phi nửa đùa nửa thật đáp.
Lần này Khang phi không tiếp lời. Lời giống như vậy lúc trước đã từng nói qua. Cho dù Khang phi có đồng ý để Dương Quỳnh qua, thì Dương Quỳnh cũng không muốn qua. Nàng không phải cung nữ bình thường, nàng có suy nghĩ của mình, có chủ tử mình muốn theo. Nếu không thể làm cho nàng cam tâm tình nguyện đi theo, như vậy ngay cả cung nữ bình thường nàng cũng không bằng.
Được rồi được rồi, biết nha đầu kia lọt mắt xanh của ngươi, tỷ tỷ ta còn có thể muốn sao? Ta đã sớm nhìn ra, nàng với ngươi giống nhau, nội tâm vô cùng cứng rắn. Chỉ có thể cầu, không thể ép. Chu Cẩm phi nhìn qua là không có mưu trí gì, nhưng một người không có mưu trí, làm sao có thể ngồi lên vị trí Cẩm phi?
Khang phi nói: Tâm tư của muội muội, tỷ tỷ thứ lỗi.
Chu Cẩm phi vung khăn nói: Thôi thôi, ta cũng chỉ là đùa một chút. Ngươi đừng nói nghiêm trọng như vậy, ngược lại làm ta ngượng ngùng. Tỷ tỷ ta cũng là người nóng nảy, sợ nhất người khác nói lời mềm dẻo với ta.
Khang phi nghe xong cũng cười rộ lên.
Chu Cẩm phi bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, hỏi: Gần đây ngươi đang bận chuyện gì vậy? Mời ngươi đến xem tuyết rơi, ngươi lại ba bốn lần không chịu ra. Rốt cuộc làm sao vậy?
Khang phi nói: Ta nói với tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ không được nói cho người khác biết.
Chu Cẩm phi bất mãn nói: Khi nào thì ta thành loại người khua môi múa mép rồi hả?
Tỷ tỷ ta tất nhiên tin tưởng. Lúc trước muội muội từng nhắc tới Lục Khuynh Nương, tỷ tỷ còn nhớ không?
Chu Cẩm phi nghĩ một chút, gật đầu nói: Ta nhớ. Ngươi từng nói, đó là vũ cơ đệ nhất giáo phường.
Đúng vậy. Ngày đó còn có một việc muội muội chưa nói rõ. Kỳ thật năm đó đệ tử thứ nhất Lục Khuynh Nương thu nhận chính là ta.
Cái gì? Chu Cẩm phi kinh hãi. Vội vàng nhìn mọi người xung quanh, thấy không ai chú ý, lúc này mới thấp giọng nói: Ngươi là đệ tử của Lục Khuynh Nương?
Khang phi gật đầu.
Nhưng mà... Chu Cẩm phi có chút hồ đồ nói: Muội muội ngươi biết khiêu vũ? Tại sao ta chưa từng nghe nói?
Ta chưa bao giờ múa trước mặt người ngoài. Người ngoài đương nhiên không biết.
Khang phi là tiểu thư khuê các chân chính, không xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người. Rất nhiều nhóm danh viện (mỹ nữ có danh tiếng) đều thích tham gia các loại yến hội, làm quen với các loại bằng hữu, để mai sau mình xuất giá hoặc vào cung lôi kéo thế lực. Mà trong yến hội biểu diễn tài nghệ cũng là một khâu rất quan trọng. Tài nghệ xuất chúng thường có thể được các con cháu nhà quyền quý ưu ái, càng có thể hơn là giành được một danh hiệu tài nữ. Cho nên những nữ tử Hoàng thượng tuyển tiến cung, phần lớn đều là có tiếng tăm bên ngoài, vào cung cũng coi như là thực tới danh về.
Nhưng Khang phi không giống. Nàng vào cung là bởi vì gia tộc. Với tư cách là Thẩm gia, một đại gia tộc như vậy, không người nào vào cung làm sẽ làm Hoàng thượng kiêng kỵ. Mà làm nữ nhi Thẩm gia, nàng cũng không cần tranh giành cái gì, nên có đều sẽ có. Hoàng thượng tuyệt đối sẽ không để nữ nhi Thẩm gia khó xử. Đối xử tử tế với nữ nhi của Thẩm gia, vừa là để Thẩm gia an tâm, cũng là để Hoàng gia vẻ vang. Đối với điểm này, Hoàng thượng, Thẩm gia, Khang phi đều rất rõ ràng.
*Đậu Nga: một nhân vật trong vở kịch nổi tiếng Đậu Nga oan (tên đầy đủ là Cảm thiên động địa Đậu Nga oan , nghĩa là Nỗi oan của Đậu Nga cảm động đến trời đất) của Quan Hán Khanh. Nội dung vở kịch kể về một người đàn bà bình thường tên Đậu Nga chết oan, khiến trời đất cũng phải rung động.
/178
|