Thu Địch Phỉ cảm thấy đã không còn đường lui thì trước mắt đột nhiên mờ mịt, người bị một cổ lực đạo nâng lên, chạy như bay, đến khi hai chân chạm đất, tập trung nhìn kỹ thì cảm giác vui sướng làm nàng mừng đến mức hai chân đứng không vững.
Trước mắt chính là đội hình cầu vồng.
Thu Địch Phỉ liếc mắt nhìn Cam cầu vồng, hắn đang đứng trong tám người, nhìn nàng cười cười như vẻ tươi cười cực kỳ vặn vẹo, thống khổ, là do hai mà sưng to như hai quả banh. Nàng vội nhìn mấy người còn lại, thấy bọn họ có vẻ mập hơn một chút, không ngờ bọn họ trong lúc chiến loạn lại có thể sống thoải mái như vậy. Thu Địch Phi kích động không thôi nhìn Cam cầu vồng kêu lên “ Cam sư huynh, gặp lại ngươi thật tốt quá, mặt của ngươi…không sao chứ?”
Cam cầu vồng vừa nuốt nước miếng vừa nói “ không có gì, không có gì, chỉ là bị cửu đệ đánh thôi. Cửu đệ muốn đánh dấu mặt chúng ta, sau này dù người khác có trà trộn vào cũng không thể dịch dung thành chúng ta”
Thu Địch Phỉ nghe vậy nhìn kỹ mới thấy bảy người kia không phải mập mà giống như Cam cầu vồng, mặt mũi sưng vều.
Trong lòng không khỏi ấm áp, thầm nghĩ nhất định là Mộ Thiên Sơn tức giận bọn họ làm mất nàng nên mới đưa ra lý do hoang đường như vậy, đánh bọn họ sưng hết mặt mũi để xả giận.
Đột nhiên Thu Địch Phỉ hét to, mặt trắng bệch vọt tới bên cạnh Vân Tố, kéo tay hắn, run giọng nói “ nguy rồi, hài tử, con ta vẫn còn trong Chí Tôn lâu, ta phải quay lại cứu hài tử” nói xong thì muốn khóc, lập tức quay người chạy về hướng Chí Tôn lâu.
Vừa lúc Lạc Y trong đám người đi ra chặn Thu Địch Phỉ nói “ ngươi đừng vội, hài tử ở chỗ ta” cánh tay giơ lên, tiểu bảo bối đang say ngủ.
Thu Địch Phỉ cẩn thận tiếp nhận hài tử, mắt nóng lên, lệ tuôn rơi, cảm giác sợ hãi, bất an và áy náy, nàng không đáng là mẫu thân, chút nữa là đã làm mất hài tử rồi.
Đội hình cầu vồng nhìn tiểu hài tử trong tay Thu Địch Phỉ thì nhao nhao xông tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn thân ảnh nhỏ xói trắng nõn, hứng phấn không thôi “ Cửu đệ muội, đây là hài tử ngươi thừa dịp bọn ta không có mặt sinh ra sao? ahhhhhhhhhhhhhh, hắn thật là đẹp mắt. Ahhhhhhhh, nhanh cho ta ôm một cái đi. Ahhhhhhhhhh, mẹ nó, các ngươi không được tranh với ta, lão tử muốn ôm trước”
Hài tử bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc, hai mắt còn ngái ngủ mơ hồ nhìn tám gương mặt râu ria trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn hả ra, mọi người cứ tưởng hắn sẽ khóc toáng lên thì ngoài dự kiến, hắn lại mỉm cười
Nụ cười này như gió xuân tháng ba làm tám vị đại bá yêu thích vô cùng, cười đến suýt rụng cả răng.
Cam cầu vồng hưng phấn nói “ không hổ là bảo bảo của Cửu đệ cùng Cử đệu muội ah, đủ cổ quái. Thời điểm nên khóc thì không khóc, thời điểm nên gào thét thì lại mỉm cười. Hảo hài tử, hảo hài tử ah. Tương lai sẽ trở thành tai họa cho võ lâm, hahahaha, tính tình quái đản của sư đệ không còn độc quyền nữa, hahahah, tương lai sẽ không nhàm chán hhahahhaha”
Thu Địch Phỉ tùy ý cho đội hình cầu vồng ôm bảo bảo đùa giỡn, nàng lui ra sau, cúi đầu sau nghĩ, cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nghênh chiến hắn lại kéo dài thời gian như vậy.
Chắc hẳn hắn đã sớm cho người đến Thiên Khuyết cung báo cho đại ca biết tung tích của nàng, sau đó nghĩ cách kéo dài thời gian để chờ cứu viện, nếu không có sự chuẩn bị trước thì làm sao trong lúc hỗn loạn Lạc Y còn nhớ mang theo hài tử?
Thu Địch Phỉ giương mắt nhìn Vân Tố nói “ cảm ơn ngươi đã báo tin cho bọn họ”
Vân Tố hai mắt mờ mịt, nếu không có huỳnh quang lưu chuyển thì chỉ thấy tràn đầy chán nản, thở dài khẽ nói “ như ngươi đã nói, ta không chiếm được thì chi bằng dứt khoát thành toàn, ta đã không thể bảo hộ ngươi, chi bằng để ngươi quay về bên hắn” dù torng lòng ta có không muốn thế nào thì chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc là đủ rồi.
Cả đám giúp đỡ Thu Địch Phỉ tìm miếng đất tốt an táng Thu Vạn Niên, lúc lập bia, Vân Tố nói “ ghi tên của ngươi đi, ngươi là nữ nhi của hắn, tuy hắn cả đời đốivới ngươi lãnh đạm nhưng đến phút cuối cùng lại hi sinh vì ngươi, sau khi hắn chết cũng nên có một hậu nhân vì hắn mà dựng bia chép sử”
Thu Địch Phỉ rưng rưng nước mắt viết lên bia mộ “ nữ nhi Thu Địch Phỉ” dập đầu lạy ba cái, buồn bã nói “phụ thân yên tâm, hằng năm vào ngày này, nữ nhi sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho người”
Thương tâm qua đi, nàng đứng lên, quay sang Vân Tố hỏi “ ngươi sau này có tính toán gì không?”
Vân Tố đáp “ thiên hạ cùng người yêu ta đều đã buông tay hôm nay trần thế đã không còn gì đáng để ta lưu luyến, từ nay về sau ta sẽ ngao du tứ hải, tụng kinh niệm Phật”
Thu Địch Phỉ phiền muộn thở dài, rất không đành lòng, Vân Tố còn trẻ như vậy lại đi làm hòa thượng nhưng nghĩ ngoài cách này ra thì hiện tại không còn chọn lựa nào tốt hơn.
Hai nhóm người lưu luyến chia tay nhau, Thu Địch Phỉ lơ đãng ngẩng đầu lên thì kinh hỉ phát hiện quân đoàn vẹt của mình đang ào ào bay tới.
Thu Địch Phỉ mừng rỡ không thôi, Lạc Y lại có chút khinh thường nói “ chúng ta cùng xuất phát một lúc, chín ngươi lại có cả cánh để bay thế mà còn không bằng hai đùi của ta, thật đáng xấu hổ”
Vẹt chín không cam lòng nói “ nói nhảm, người dùng kinh công, còn chúng ta bị nuôi mập như vầy, sao so được”
Đội hình cầu vồng đang chơi đùa cùng tiểu bảo bảo bỗng nhiên thấy chín con vẹt màu sắc sặc sỡ lại còn biết nói chuyện, lời lẽ lại sâu sắc làm người ta không thể phản bác thì không khỏi kinh ngạc, xúm xít chung quanh, tấm tắc khen.
Thu Địch Phỉ ôm một con vẹt đưa cho Vân Tố nói “ ngươi mang theo nó đi, tuy nó bay chậm, nhưng nếu ngươi có chuyện muốn nói cho ta biết thì dù nó bay chậm thế nào cũng có lúc sẽ đến chỗ ta, đem những lời của ngươi nói cho ta biết. Hơn nữa ta cũng hi vọng ngươi có thể cùng nó tâm sự, không để cho ngươi quá mức cô độc”
Vân Tố hai mắt ôn nhu nhìn nàng, nhận vẹt, gật đầu.
Con vẹt đậu lên vai Vân Tố, nghiêng đầu, tư thái phiền muộn nhìn lên bầu trời, vô hạn thương cảm nói với Thu Địch Phỉ “ Tiễn quân ngàn dặm cũng phải tới lúc tạm biệt, bảo trọng thân thể, sau này còn gặp lại. Ta thích ăn thịt, ngươi đừng quên. Ah…ah, mỹ nhân yêu anh hùng…” nói xong còn hát mấy lời đã học lén ở Chí Tôn lâu trước kia.
“Ah…Ah…mỹ nhân yêu anh hùng” tám con vẹt còn lại cũng đồng thanh hát theo.
Nhờ dàn đồng ca vẹt mà phút chia tay vốn đầy bi thương lại lặng yên trôi qua.
Vân Tố đi rồi, Thu Địch Phỉ mới hỏi đội hình cầu vồng “ đại ca thế nào?”
Đội hình cầu vồng cười toe toét đáp “ sư đệ hắn…hahahah rất tốt, rất tốt. Mỗi ngày rất nghiêm túc. Từ sau khi ngươi bị bắt đi, hắn chưa từng cười, hành động lại rất bạo lực. Mỗi khi nhớ tới ngươi lại đem bọn ta ra làm bao cát để tập luyện, có ngày bị dợt tới bảy tám lần, lại luôn muốn đi tìm ngươi. Nếu không phải có lão già chết tiệt liều chết ngăn cản, nói một đống đạo lý gì mà quốc gia hưng vong gì gì đó thì e là sư đệ đã quăng bỏ binh phù mà đi tìm ngươi rồi. Nhưng mà gần đây cha con Uông thị đúng là quá đáng, đại binh đánh tới, ngày ngày khiêu khích, dân chúng khổ không thể tả, lúc này sư đệ cùng lão già chết tiệt đang ở biên cương, nhưng mà Cửu để muội à, dù sư đệ tàn ác bạo lực nhưng nói thật nha, hắn đối với ngươi rất tốt, rất yêu ngươi”
Thu Địch Phỉ nghe xong mấy lời của đội hình cầu vồng thì nhịn không được mà mỉm cười, lại cũng muốn khóc, trong lòng cản thấy ngọt ngào lại xen chút cảm giác ê ẩm. Nàng hận không thể trong nháy mắt được đến bên cạnh hắn.
Nàng vội vã muốn đi, đội hình cầu vồng lại không chút khẩn trương, bao quanh nàng hỏi chuyện quân đoàn vẹt biết nói tiếng người.
Cam cầu vồng ngạc nhiên không thôi “ Cửu đệ muội, ngươi nuôi mấy con chim gì thế? Sao lại biết nói chuyện? thế sự dạo này thật kỳ lạ nha, người có thể hót như chim mà mấy con chim ngươi nuôi lại biết nói tiếng người, thần kỳ, thần kỳ a”
Thu Địch Phỉ vừa ôm bảo bảo vừa nhàn nhạt chế nhạo “ phải nói mấy con chim này cùng với đám các ngươi thật là hợp ah, không nói tới chuyện bọn chúng biết nói tiếng người mà bọn chúng còn có một khả năng khác nữa, đó là núp sau cánh cửa hoặc nằm sấp ở góc tường nghe lén người ta nói chuyện”
Đội hình câu vồng có chút ngượng ngùng “ hắc hắc, cũng không thể nói như vậy. Cửu đệ muội ngươi nói như vậy là không công bằng nha, thực ra thích rình nghe lén không chỉ có tám chúng ta mà còn có lão già chết tiệt cùng Phong thị huynh đệ ah”
Thu Địch Phỉ im lặng… Nhiều ngày không gặp, cách nói chuyện của bọn họ vẫn nằm ngoài dự đoán của mọi người…
Tám cặp mắt người cùng tám cặp mắt vẹt trừng trừng nhìn nhau.
Bỗng nhiên vẹt đại không còn kiên nhẫn nữa mà khinh thường nói với đội hình cầu vồng “ hắc cái gì mà hắc, rống cái gì mà rống. Chúng ta là chim, là chim biết nói tiếng người, thỉnh nói tiếng người đi”
Đội hình cầu vồng mặt mày xám xịt, còn Thu Địch Phỉ bật cười thành tiếng nói “ xem ra các ngươi cùng tám con vẹt này nói chuyện với nhau thật vui ah. Các ngươi đã có hứng thú với nhau như vậy, ta dứt khoát thành toàn cho các ngươi, đưa cho mỗi người một con vẹt, như thế nào?”
Tám cầu vồng mừng rỡ không thôi “ thật không? thật không? thật sự cho chúng ta chứ?” vừa hỏi vừa không kịp chờ trả lời mà xông lên bắt đầu chọn cho mình con vẹt ưng ý nhất.
Chọn xong, ai nấy đều vui mừng hớn hở, Thu Địch Phỉ nói với đám vẹt “ từ hôm nay trở đi các ngươi đi theo bọn họ, sau này…cứ bảy ngày lại đến gặp ta một lần” dừng lại một chút, thanh âm quỷ dị thâm trầm bồi thêm “ các ngươi nhất định phải nghĩ tới ta nha”
Tám con vẹt run rẩy thân hình.
Nói trắng ra chẳng phải nữ nhân này muốn bọn chúng đi làm gian tế, thu thập thông tin của tám tên cầu vồng kia sao.
Đáng tiếc là đội hình cầu vồng thiếu đầu óc sao có thể nghĩ ra được ẩn ý này, vẫn đang vui sướng vì có được thần thú trong tay.
Cam cầu vồng kích động nói “ bọn ta tám người, tám chim nên chọn tên gì cho tốt đây? Cửu đệ muội, ngươi mau giúp bọn ta tìm một cái tên vừa dễ nghe vừa vang dội đi”
Thu Địch Phỉ rất nghiêm túc suy nghĩ rồi nói “ các ngươi có tám người, lại thêm bọn chúng là tám con vẹt, vậy là hai lần tám, mà các ngươi cũng rất thích tám, như vậy cộng lại là ba lần tám. Các ngươi thích tám lại là tổ hợ tám người tám chim vậy kêu tổ hợp ba tám đi”
Đội hình cầu vồng vỗ tay rào rào “ hay lắm, hay lắm. Vậy gọi là tổ hợp Ba Tám đi”
Tám con vẹt không ngừng rơi lệ.
Mẹ nó, Ba Tám, không có ý gì tốt mà, khác nào nói chúng ta với bọn hắn đều là những kẻ đần chứ. Hừ.
Trước mắt chính là đội hình cầu vồng.
Thu Địch Phỉ liếc mắt nhìn Cam cầu vồng, hắn đang đứng trong tám người, nhìn nàng cười cười như vẻ tươi cười cực kỳ vặn vẹo, thống khổ, là do hai mà sưng to như hai quả banh. Nàng vội nhìn mấy người còn lại, thấy bọn họ có vẻ mập hơn một chút, không ngờ bọn họ trong lúc chiến loạn lại có thể sống thoải mái như vậy. Thu Địch Phi kích động không thôi nhìn Cam cầu vồng kêu lên “ Cam sư huynh, gặp lại ngươi thật tốt quá, mặt của ngươi…không sao chứ?”
Cam cầu vồng vừa nuốt nước miếng vừa nói “ không có gì, không có gì, chỉ là bị cửu đệ đánh thôi. Cửu đệ muốn đánh dấu mặt chúng ta, sau này dù người khác có trà trộn vào cũng không thể dịch dung thành chúng ta”
Thu Địch Phỉ nghe vậy nhìn kỹ mới thấy bảy người kia không phải mập mà giống như Cam cầu vồng, mặt mũi sưng vều.
Trong lòng không khỏi ấm áp, thầm nghĩ nhất định là Mộ Thiên Sơn tức giận bọn họ làm mất nàng nên mới đưa ra lý do hoang đường như vậy, đánh bọn họ sưng hết mặt mũi để xả giận.
Đột nhiên Thu Địch Phỉ hét to, mặt trắng bệch vọt tới bên cạnh Vân Tố, kéo tay hắn, run giọng nói “ nguy rồi, hài tử, con ta vẫn còn trong Chí Tôn lâu, ta phải quay lại cứu hài tử” nói xong thì muốn khóc, lập tức quay người chạy về hướng Chí Tôn lâu.
Vừa lúc Lạc Y trong đám người đi ra chặn Thu Địch Phỉ nói “ ngươi đừng vội, hài tử ở chỗ ta” cánh tay giơ lên, tiểu bảo bối đang say ngủ.
Thu Địch Phỉ cẩn thận tiếp nhận hài tử, mắt nóng lên, lệ tuôn rơi, cảm giác sợ hãi, bất an và áy náy, nàng không đáng là mẫu thân, chút nữa là đã làm mất hài tử rồi.
Đội hình cầu vồng nhìn tiểu hài tử trong tay Thu Địch Phỉ thì nhao nhao xông tới, ánh mắt nóng bỏng nhìn thân ảnh nhỏ xói trắng nõn, hứng phấn không thôi “ Cửu đệ muội, đây là hài tử ngươi thừa dịp bọn ta không có mặt sinh ra sao? ahhhhhhhhhhhhhh, hắn thật là đẹp mắt. Ahhhhhhhh, nhanh cho ta ôm một cái đi. Ahhhhhhhhhh, mẹ nó, các ngươi không được tranh với ta, lão tử muốn ôm trước”
Hài tử bị âm thanh ồn ào làm cho tỉnh giấc, hai mắt còn ngái ngủ mơ hồ nhìn tám gương mặt râu ria trước mắt, cái miệng nhỏ nhắn hả ra, mọi người cứ tưởng hắn sẽ khóc toáng lên thì ngoài dự kiến, hắn lại mỉm cười
Nụ cười này như gió xuân tháng ba làm tám vị đại bá yêu thích vô cùng, cười đến suýt rụng cả răng.
Cam cầu vồng hưng phấn nói “ không hổ là bảo bảo của Cửu đệ cùng Cử đệu muội ah, đủ cổ quái. Thời điểm nên khóc thì không khóc, thời điểm nên gào thét thì lại mỉm cười. Hảo hài tử, hảo hài tử ah. Tương lai sẽ trở thành tai họa cho võ lâm, hahahaha, tính tình quái đản của sư đệ không còn độc quyền nữa, hahahah, tương lai sẽ không nhàm chán hhahahhaha”
Thu Địch Phỉ tùy ý cho đội hình cầu vồng ôm bảo bảo đùa giỡn, nàng lui ra sau, cúi đầu sau nghĩ, cuối cùng cũng hiểu vì sao khi nghênh chiến hắn lại kéo dài thời gian như vậy.
Chắc hẳn hắn đã sớm cho người đến Thiên Khuyết cung báo cho đại ca biết tung tích của nàng, sau đó nghĩ cách kéo dài thời gian để chờ cứu viện, nếu không có sự chuẩn bị trước thì làm sao trong lúc hỗn loạn Lạc Y còn nhớ mang theo hài tử?
Thu Địch Phỉ giương mắt nhìn Vân Tố nói “ cảm ơn ngươi đã báo tin cho bọn họ”
Vân Tố hai mắt mờ mịt, nếu không có huỳnh quang lưu chuyển thì chỉ thấy tràn đầy chán nản, thở dài khẽ nói “ như ngươi đã nói, ta không chiếm được thì chi bằng dứt khoát thành toàn, ta đã không thể bảo hộ ngươi, chi bằng để ngươi quay về bên hắn” dù torng lòng ta có không muốn thế nào thì chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc là đủ rồi.
Cả đám giúp đỡ Thu Địch Phỉ tìm miếng đất tốt an táng Thu Vạn Niên, lúc lập bia, Vân Tố nói “ ghi tên của ngươi đi, ngươi là nữ nhi của hắn, tuy hắn cả đời đốivới ngươi lãnh đạm nhưng đến phút cuối cùng lại hi sinh vì ngươi, sau khi hắn chết cũng nên có một hậu nhân vì hắn mà dựng bia chép sử”
Thu Địch Phỉ rưng rưng nước mắt viết lên bia mộ “ nữ nhi Thu Địch Phỉ” dập đầu lạy ba cái, buồn bã nói “phụ thân yên tâm, hằng năm vào ngày này, nữ nhi sẽ đốt giấy tiền vàng mã cho người”
Thương tâm qua đi, nàng đứng lên, quay sang Vân Tố hỏi “ ngươi sau này có tính toán gì không?”
Vân Tố đáp “ thiên hạ cùng người yêu ta đều đã buông tay hôm nay trần thế đã không còn gì đáng để ta lưu luyến, từ nay về sau ta sẽ ngao du tứ hải, tụng kinh niệm Phật”
Thu Địch Phỉ phiền muộn thở dài, rất không đành lòng, Vân Tố còn trẻ như vậy lại đi làm hòa thượng nhưng nghĩ ngoài cách này ra thì hiện tại không còn chọn lựa nào tốt hơn.
Hai nhóm người lưu luyến chia tay nhau, Thu Địch Phỉ lơ đãng ngẩng đầu lên thì kinh hỉ phát hiện quân đoàn vẹt của mình đang ào ào bay tới.
Thu Địch Phỉ mừng rỡ không thôi, Lạc Y lại có chút khinh thường nói “ chúng ta cùng xuất phát một lúc, chín ngươi lại có cả cánh để bay thế mà còn không bằng hai đùi của ta, thật đáng xấu hổ”
Vẹt chín không cam lòng nói “ nói nhảm, người dùng kinh công, còn chúng ta bị nuôi mập như vầy, sao so được”
Đội hình cầu vồng đang chơi đùa cùng tiểu bảo bảo bỗng nhiên thấy chín con vẹt màu sắc sặc sỡ lại còn biết nói chuyện, lời lẽ lại sâu sắc làm người ta không thể phản bác thì không khỏi kinh ngạc, xúm xít chung quanh, tấm tắc khen.
Thu Địch Phỉ ôm một con vẹt đưa cho Vân Tố nói “ ngươi mang theo nó đi, tuy nó bay chậm, nhưng nếu ngươi có chuyện muốn nói cho ta biết thì dù nó bay chậm thế nào cũng có lúc sẽ đến chỗ ta, đem những lời của ngươi nói cho ta biết. Hơn nữa ta cũng hi vọng ngươi có thể cùng nó tâm sự, không để cho ngươi quá mức cô độc”
Vân Tố hai mắt ôn nhu nhìn nàng, nhận vẹt, gật đầu.
Con vẹt đậu lên vai Vân Tố, nghiêng đầu, tư thái phiền muộn nhìn lên bầu trời, vô hạn thương cảm nói với Thu Địch Phỉ “ Tiễn quân ngàn dặm cũng phải tới lúc tạm biệt, bảo trọng thân thể, sau này còn gặp lại. Ta thích ăn thịt, ngươi đừng quên. Ah…ah, mỹ nhân yêu anh hùng…” nói xong còn hát mấy lời đã học lén ở Chí Tôn lâu trước kia.
“Ah…Ah…mỹ nhân yêu anh hùng” tám con vẹt còn lại cũng đồng thanh hát theo.
Nhờ dàn đồng ca vẹt mà phút chia tay vốn đầy bi thương lại lặng yên trôi qua.
Vân Tố đi rồi, Thu Địch Phỉ mới hỏi đội hình cầu vồng “ đại ca thế nào?”
Đội hình cầu vồng cười toe toét đáp “ sư đệ hắn…hahahah rất tốt, rất tốt. Mỗi ngày rất nghiêm túc. Từ sau khi ngươi bị bắt đi, hắn chưa từng cười, hành động lại rất bạo lực. Mỗi khi nhớ tới ngươi lại đem bọn ta ra làm bao cát để tập luyện, có ngày bị dợt tới bảy tám lần, lại luôn muốn đi tìm ngươi. Nếu không phải có lão già chết tiệt liều chết ngăn cản, nói một đống đạo lý gì mà quốc gia hưng vong gì gì đó thì e là sư đệ đã quăng bỏ binh phù mà đi tìm ngươi rồi. Nhưng mà gần đây cha con Uông thị đúng là quá đáng, đại binh đánh tới, ngày ngày khiêu khích, dân chúng khổ không thể tả, lúc này sư đệ cùng lão già chết tiệt đang ở biên cương, nhưng mà Cửu để muội à, dù sư đệ tàn ác bạo lực nhưng nói thật nha, hắn đối với ngươi rất tốt, rất yêu ngươi”
Thu Địch Phỉ nghe xong mấy lời của đội hình cầu vồng thì nhịn không được mà mỉm cười, lại cũng muốn khóc, trong lòng cản thấy ngọt ngào lại xen chút cảm giác ê ẩm. Nàng hận không thể trong nháy mắt được đến bên cạnh hắn.
Nàng vội vã muốn đi, đội hình cầu vồng lại không chút khẩn trương, bao quanh nàng hỏi chuyện quân đoàn vẹt biết nói tiếng người.
Cam cầu vồng ngạc nhiên không thôi “ Cửu đệ muội, ngươi nuôi mấy con chim gì thế? Sao lại biết nói chuyện? thế sự dạo này thật kỳ lạ nha, người có thể hót như chim mà mấy con chim ngươi nuôi lại biết nói tiếng người, thần kỳ, thần kỳ a”
Thu Địch Phỉ vừa ôm bảo bảo vừa nhàn nhạt chế nhạo “ phải nói mấy con chim này cùng với đám các ngươi thật là hợp ah, không nói tới chuyện bọn chúng biết nói tiếng người mà bọn chúng còn có một khả năng khác nữa, đó là núp sau cánh cửa hoặc nằm sấp ở góc tường nghe lén người ta nói chuyện”
Đội hình câu vồng có chút ngượng ngùng “ hắc hắc, cũng không thể nói như vậy. Cửu đệ muội ngươi nói như vậy là không công bằng nha, thực ra thích rình nghe lén không chỉ có tám chúng ta mà còn có lão già chết tiệt cùng Phong thị huynh đệ ah”
Thu Địch Phỉ im lặng… Nhiều ngày không gặp, cách nói chuyện của bọn họ vẫn nằm ngoài dự đoán của mọi người…
Tám cặp mắt người cùng tám cặp mắt vẹt trừng trừng nhìn nhau.
Bỗng nhiên vẹt đại không còn kiên nhẫn nữa mà khinh thường nói với đội hình cầu vồng “ hắc cái gì mà hắc, rống cái gì mà rống. Chúng ta là chim, là chim biết nói tiếng người, thỉnh nói tiếng người đi”
Đội hình cầu vồng mặt mày xám xịt, còn Thu Địch Phỉ bật cười thành tiếng nói “ xem ra các ngươi cùng tám con vẹt này nói chuyện với nhau thật vui ah. Các ngươi đã có hứng thú với nhau như vậy, ta dứt khoát thành toàn cho các ngươi, đưa cho mỗi người một con vẹt, như thế nào?”
Tám cầu vồng mừng rỡ không thôi “ thật không? thật không? thật sự cho chúng ta chứ?” vừa hỏi vừa không kịp chờ trả lời mà xông lên bắt đầu chọn cho mình con vẹt ưng ý nhất.
Chọn xong, ai nấy đều vui mừng hớn hở, Thu Địch Phỉ nói với đám vẹt “ từ hôm nay trở đi các ngươi đi theo bọn họ, sau này…cứ bảy ngày lại đến gặp ta một lần” dừng lại một chút, thanh âm quỷ dị thâm trầm bồi thêm “ các ngươi nhất định phải nghĩ tới ta nha”
Tám con vẹt run rẩy thân hình.
Nói trắng ra chẳng phải nữ nhân này muốn bọn chúng đi làm gian tế, thu thập thông tin của tám tên cầu vồng kia sao.
Đáng tiếc là đội hình cầu vồng thiếu đầu óc sao có thể nghĩ ra được ẩn ý này, vẫn đang vui sướng vì có được thần thú trong tay.
Cam cầu vồng kích động nói “ bọn ta tám người, tám chim nên chọn tên gì cho tốt đây? Cửu đệ muội, ngươi mau giúp bọn ta tìm một cái tên vừa dễ nghe vừa vang dội đi”
Thu Địch Phỉ rất nghiêm túc suy nghĩ rồi nói “ các ngươi có tám người, lại thêm bọn chúng là tám con vẹt, vậy là hai lần tám, mà các ngươi cũng rất thích tám, như vậy cộng lại là ba lần tám. Các ngươi thích tám lại là tổ hợ tám người tám chim vậy kêu tổ hợp ba tám đi”
Đội hình cầu vồng vỗ tay rào rào “ hay lắm, hay lắm. Vậy gọi là tổ hợp Ba Tám đi”
Tám con vẹt không ngừng rơi lệ.
Mẹ nó, Ba Tám, không có ý gì tốt mà, khác nào nói chúng ta với bọn hắn đều là những kẻ đần chứ. Hừ.
/98
|