Hai người Lang Hợi rời đi không lâu, Trữ Hiểu Mạn đã quay trở lại dẫn theo một số thủ hạ, là người được nàng tuyển chọn từ trước theo yêu cầu của Dạ Khinh Ưu mà tìm giúp hắn. Số lượng dù không nhiều nhưng lại trung thành, chết không đổi chủ. Nàng vừa cùng bọn hắn diệt đi phân bộ của Vạn Giới Kinh Lâu tại Kỳ Lân Thành, chiếm đoạt được tài phú số lượng lớn.
Dạ Khinh Ưu hài lòng với tiến độ làm việc của nàng, thu nàng làm thị nữ xem ra cũng không sai. Hắn dù muốn diệt đi Vạn Giới Kinh Lâu nhưng suy nghĩ vẫn là để thêm thời gian, dùng nó mài luyện Vương Tiểu Tiểu, còn có Lục Gia nuôi dưỡng Quỷ Mạt Tu La Hoa, hẳn tốn rất nhiều công sức, đợi đến lúc Lục Gia nuôi nó chính thức thành thục, hắn sẽ tiện đường thu hoạch một lần cho nhanh.
" Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành. "
Trữ Hiểu Mạn toàn thân một bộ dạ hành y phục bó sát thân thể, dung mạo xinh đẹp lúc này lộ rõ vẻ lạnh lùng, không bộc lộ ra cảm xúc. Nàng quỳ gối trước mặt Dạ Khinh Ưu, thái độ thành kính, chỉ có trong tâm nàng biết bản thân đang cố kìm nén cảm giác không cam lòng. Hiện tại thù chưa báo, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi đến lúc báo xong thù, kéo theo tên nam nhân trước mắt chết cùng.
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý nàng nghĩ gì, ngồi trên ghế, tay chống cằm, cười nhạt.
" Rất tốt, coi như ngươi làm việc không tệ. "
Hắn cũng rõ ràng trong lòng nữ nhân oán hận, chỉ là cũng không quá để ý, thân thể đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, bước đi ra ngoài.
" Đi thôi, chọn vị trí thiết lập Dạ Nguyệt Lâu. "
Hắn vừa nói xong, Trữ Hiểu Mạn đứng dậy, đồng loạt dẫn người đuổi theo, mục tiêu chính trực chỉ về một phương hướng trong Kỳ Lân Thành.
Vị trí tại nơi này, giống như bình địa, trên mặt đất từng cái hố to còn lan tỏa ra hỏa nhiệt nóng rực, còn có hàn thủy lạnh lẽo. Chỗ này chính là vị trí trước đó Phượng Cửu Cửu cùng một đám cường giả giao đấu tạo thành.
Lúc này, tại đây tập trung vô số thế lực, tất nhiên các thế lực này cũng không phải đến ngắm nhìn cảnh tượng hoang tàn này, mà mục tiêu chính là một thanh thủy đinh ba cắm trên mặt đất, từng luồng Thủy Linh Chi Khí hội tụ mà về, tạo thành xung quanh một cái hồ lớn, từng giọt nước bên trong nó nặng tựa vạn cân. Nằm ở giữa trung tâm hồ lớn chính là Thần Khí trấn tộc của Thủy Tiên Tộc, Hải Hồn Đinh Ba.
Điều này dẫn đến việc có vô số thế lực nhăm nhe, muốn đem cây Thần Khí này rút đi, chiếm đoạt làm của riêng. Tuy nhiên, đã có vài cường giả thử sức, ngay cả Chí Tôn cường giả cũng xuất hiện, nhưng lại không mảy may có thể khiến Thần Khí khuất phục. Bởi lẽ, nếu như không được nó thừa nhận, dù là Đế Tôn cũng sẽ không thể rút được nó ra.
Hiện tại, sắc mặt của một đám cường giả đứng đầu rất khó coi, bọn họ chỉ tạm bao vây tại nơi này, chiếm cứ một phương địa thổ, truyền tin về tông môn và gia tộc nhờ người tiếp ứng, hi vọng có người của bọn họ có thể được Thần Khí nhận làm chủ.
Tiến đến gần với vị trí của Hải Hồn Đinh Ba cắm xuống, một nhóm người đang chèo kéo chống chọi uy áp do Thần Khí lan tỏa, càng muốn tiếp cận gần. Tại đây, chỉ có nhóm người này là tiến lại gần Thần Khí nhất, vì bọn họ cùng chủng tộc với vị chủ nhân cũ của Thần Khí, đều là tộc nhân của Thủy Tiên Tộc.
Mà được bảo hộ ở chính giữa trung tâm đám tộc nhân Thủy Tiên Tộc, một nữ tử dung mạo chim sa cá lặn, mái tóc lam dài rũ xuống như trường hà, óng ả mềm mại, mặc lấy một bộ ngư yêu thủy tộc che kín thân thể, chỉ để lộ một cái đuôi cá tinh xảo đẹp đẽ phía bên dưới. Nàng là Công Chúa của Thủy Tiên Tộc, cũng được thừa nhận là người có thiên phú đứng đầu của Thủy Tiên Tộc, Thủy Sương Lâm, là mỹ nữ nổi danh tam thập bát (38) Bách Hoa Bảng.
Dưới sự bảo hộ của đám tộc nhân Thủy Tiên Tộc, Thủy Sương Lâm dường như đã có thể tiến gần đến vị trí của Hải Hồn Đinh Ba. Nàng trong giọng phát ra tiếng hát êm dịu, muốn xoa dịu cơn phẫn nộ của Hải Hồn Đinh Ba, lại có chút tác dụng, làm cho uy áp đè lên người nàng yếu hơn hẳn những người khác.
" Thủy Tiên công chúa sắp tiến gần với Thần Khí rồi, chắc hẳn nàng ta sẽ là người đoạt được. "
Nhiều người quan sát từ xa thấy cảnh này, chỉ có thể thở dài tiếc nuối, nhìn vị công chúa kia tiến gần lần nữa đem Thần Khí trấn tộc thu lấy, cơ hội bọn họ giống như càng nhỏ bé hơn hẳn. Có kẻ không cam tâm muốn tiến sát, nhưng bị Thần Khí uy thế ép cho không thở nổi, dù là Chí Tôn cường giả có ý định ra tay cũng phải trả cái giá không nhỏ để ngăn cản nàng, như vậy chỉ sợ làm lợi cho kẻ khác, cho nên không ai ngu dại chủ động tiến ra.
Đúng lúc này, Hải Hồn Đinh Ba bất chợt phát ra từng cơn cuồng bạo dữ dội, một đầu giao long chín đầu hiện thế, gầm rống dọa cho người xung quanh nhìn thấy hư ảnh của nó đồng loạt hoảng sợ. Ai cũng nhìn ra, giao long chín đầu kia chính là 'Linh' của Thần Khí, Cửu Đầu Giao Long. Dù chỉ là 'Linh' của Thần Khí nhưng khí thế áp bức tỏa ra của nó không hề thua kém Thần Thú chút nào, có thể sánh ngang cùng Tứ Linh Thánh Thú.
Thủy Sương Lâm cũng bị uy áp đột ngột của Cửu Đầu Giao Long dọa cho sắc mặt tái nhợt, thân thể bị đẩy lùi ra xa, trong miệng nhịn không được liên tục thổ huyết, dĩ nhiên nàng chịu không nổi 'Linh' của Hải Hồn Đinh Ba thịnh nộ.
" Chẳng lẽ ngay cả Thủy Tiên Công Chúa cũng thất bại? "
Nhìn cảnh này, nhiều người cảm thấy hết sức kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vui mừng. Bởi lẽ, nếu như nàng thất bại, chứng tỏ bọn hắn vẫn còn cơ hội. Đương nhiên, hiện tại còn chưa có ai chủ động tiến đến thử vận may, dù sao Linh của Thần Khí quá mức khủng bố, ngay cả đứng từ xa quan sát thôi mà bọn họ cũng chịu không được rồi.
Đúng lúc này, từ trên trời từ đâu xuất hiện mấy thân ảnh, đi đầu là một nam nhân đeo mặt nạ ngạ quỷ gãy một sừng, đằng sau dẫn theo đám người đều ẩn hiện sát khí nguy hiểm, đặc biệt là nữ tử đeo khăn che mặt đi sau tên nam tử kia, làm cho một đám lão gia hỏa cũng cảm thấy một sự nguy hiểm phát ra từ nàng.
" Ồ, đông vui phết nhỉ? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn một đám người tụ tập ở chỗ này, ánh mắt ngay lập tức chuyển dời đến vị trí của Hải Hồn Đinh Ba, cuối cùng cũng hiểu ra. Thân ảnh của hắn đáp xuống ngay tại phía trên trung tâm Hải Hồn Đinh Ba, làm cho sắc mặt đám người kia biến đổi không ngừng.
Khi bọn hắn thấy Dạ Khinh Ưu không chịu phải uy áp ảnh hưởng do Hải Hồn Đinh Ba phát ra, thậm chí còn nhẹ nhàng đem Hải Hồn Đinh Ba nắm lấy, nhẹ nhàng chơi đùa trong lòng bàn tay, ánh mắt của bọn họ như muốn lòi ra.
" Làm sao có thể!? Hắn rốt cuộc là thần thánh ở phương nào? Lại có thể dễ dàng được Thần Khí thừa nhận... "
" Chẳng lẽ là một vị Đế Tôn? Nghe giọng nói còn trẻ tuổi như vậy… cả cái mặt nạ kia, chẳng lẽ… "
Đám người này quả nhiên không hề tầm thường, không mất thời gian liền nhận ra thân phận của Dạ Khinh Ưu. Ngay lập tức, sắc mặt đám người tái xanh không còn một giọt máu, ngay cả tâm tư muốn tranh đoạt cũng ngừng lại, có thế lực trực tiếp bỏ chạy không dám quay đầu.
Bọn họ dĩ nhiên biết kẻ kia chính là Ma Đế của Ma Giới, Yêu Tiên Vương Tử, chỉ có quái thai như tên nam nhân này mới có thể lộ ra phong thái như thế được. Mà điều khiến cho bọn họ sợ hãi không chỉ mỗi cái uy danh của Ma Đế, mà là thủ đoạn truy cùng diệt tận của Dạ Khinh Ưu. Không biết bao nhiêu thế lực đã vẫn diệt dưới tay hắn, đặc biệt là sau chiến tích tại Bắc Uyên Đại Lục, hung danh của hắn càng thêm vang dội.
Bọn họ bỏ chạy dĩ nhiên vì sợ đắc tội cái ác thần này, dù là Nhân Đế ra tay cũng phải trọng thương quay về, càng chứng tỏ Yêu Tiên Vương Tử danh tiếng khủng bố. Đắc tội kẻ này, so với chết càng đáng sợ hơn.
Nhìn một đám người chưa gì đã chạy mất dạng, Dạ Khinh Ưu ánh mắt sau mặt nạ không chút ba động, cũng bởi không thèm để ý. Hắn hiện đang chú ý một thiếu nữ dùng ánh mắt tựa như không cam lòng nhìn lấy hắn, đôi mắt lung linh như bảo thạch, môi thơm hé mở, phát ra thanh âm êm dịu như tiên ca.
" Vị đạo hữu này, Hải Hồn Đinh Ba là bảo vật trấn tộc của Thủy Tiên Tộc, mong ngươi có thể trả lại cho chúng ta. "
" Trả lại cho các ngươi? Dựa vào cái gì? "
Nghe lời nàng nói, Dạ Khinh Ưu giọng nói lạnh lẽo phát ra, làm cho Thủy Sương Lâm ngây dại, nàng cũng không biết nên phải trả lời hắn như thế nào. Dù nói thế nào thì nàng cũng không thể nắm giữ được Thần Khí như hắn, chỉ có thể ủy khuất, nước mắt trào dâng mí mắt, tựa như sắp khóc, cắn môi đỏ mọng đáng thương nhìn hắn.
Đối với điệu bộ của mỹ nhân, Dạ Khinh Ưu không thèm quan tâm, hắn đem Hải Hồn Đinh Ba thả ra, để nó trở lại về vị trí cũ, thản nhiên nói.
" Cho ngươi cơ hội, đạt được nó thì trả ngươi. "
Giọng nói của hắn ẩn chứa ẩn ý bên trong. Thủy Sương Lâm nghe thấy vậy, ánh mắt nàng lóe lên một tia hi vọng nhìn lấy hắn, vội vàng lên tiếng.
" Đa tạ đạo hữu. "
Động tác của nàng không chậm, giống như sợ hắn đổi ý mà lao mình xuống, muốn nhanh chóng đem Hải Hồn Đinh Ba thu phục. Tuy nhiên, uy áp của nó trở lại, ép cho gương mặt mỹ lệ đỏ hồng, khóe miệng tràn ra máu, thân thể mảnh khảnh bị thổi bay ra phía sau, như lá rụng bay về phía Dạ Khinh Ưu.
Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, giọng nói hết sức thản nhiên.
" Cơ hội ta đã cho ngươi, hiện tại các ngươi có thể rời đi. "
Nói xong, hắn không chút chần chừ, ném nàng ra khỏi tay, may mắn được đám tộc nhân Thủy Tiên Tộc đỡ lấy. Bọn họ không dám nhiều lời, dĩ nhiên là biết được hung danh của hắn rồi, lại không có ngu ngốc đi trêu chọc, mất đi lão tổ cùng Thần Khí trấn tộc, bộ tộc bọn họ bây giờ đã suy yếu vô cùng, không dám cùng một vị Đế Tôn là địch.
Thủy Sương Lâm không cam lòng nhìn theo bóng lưng nam nhân, hàm răng cắn chặt, nàng muốn thử lại lần nữa thì bị đám tộc nhân cản lại, nói.
" Công chúa, chúng ta hiện nên rời đi. Người kia rất hung ác, cho chúng ta cơ hội nghĩa là nếu như còn ra tay hắn sẽ không còn nương tay. Vẫn là rời đi trước, về sau lại tính cách. "
Nghe vậy, Thủy Sương Lâm chỉ có thể ủ rũ gật đầu, trong lòng vẫn không cam tâm, nhìn lại bóng lưng của Dạ Khinh Ưu một lần nữa, nàng tự nhiên không thể trách hắn, chỉ có thể trách bản thân vô năng, không được Thần Khí công nhận. Gia gia nàng là Hải Tiên Thần, chết không còn xác, mà ngay cả Thần Khí trấn tộc nàng cũng không đòi lại được. Nước mắt từ khóe mi tuôn ra như mưa, kìm nén khó chịu trong lòng mà theo đám tộc nhân rời đi.
Thấy tất cả đều đã rời đi, Dạ Khinh Ưu mới chú ý một mảnh tan hoang bên dưới, hắn rất rõ ràng là do ai gây nên, cũng không thèm để ý. Bàn tay kết thành từng cái đạo ấn, bắt đầu kiến tạo lại mảnh đất hoang phế này.
Dạ Khinh Ưu hài lòng với tiến độ làm việc của nàng, thu nàng làm thị nữ xem ra cũng không sai. Hắn dù muốn diệt đi Vạn Giới Kinh Lâu nhưng suy nghĩ vẫn là để thêm thời gian, dùng nó mài luyện Vương Tiểu Tiểu, còn có Lục Gia nuôi dưỡng Quỷ Mạt Tu La Hoa, hẳn tốn rất nhiều công sức, đợi đến lúc Lục Gia nuôi nó chính thức thành thục, hắn sẽ tiện đường thu hoạch một lần cho nhanh.
" Chủ nhân, nhiệm vụ hoàn thành. "
Trữ Hiểu Mạn toàn thân một bộ dạ hành y phục bó sát thân thể, dung mạo xinh đẹp lúc này lộ rõ vẻ lạnh lùng, không bộc lộ ra cảm xúc. Nàng quỳ gối trước mặt Dạ Khinh Ưu, thái độ thành kính, chỉ có trong tâm nàng biết bản thân đang cố kìm nén cảm giác không cam lòng. Hiện tại thù chưa báo, nàng chỉ có thể nhẫn nhịn, đợi đến lúc báo xong thù, kéo theo tên nam nhân trước mắt chết cùng.
Dạ Khinh Ưu không thèm để ý nàng nghĩ gì, ngồi trên ghế, tay chống cằm, cười nhạt.
" Rất tốt, coi như ngươi làm việc không tệ. "
Hắn cũng rõ ràng trong lòng nữ nhân oán hận, chỉ là cũng không quá để ý, thân thể đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, bước đi ra ngoài.
" Đi thôi, chọn vị trí thiết lập Dạ Nguyệt Lâu. "
Hắn vừa nói xong, Trữ Hiểu Mạn đứng dậy, đồng loạt dẫn người đuổi theo, mục tiêu chính trực chỉ về một phương hướng trong Kỳ Lân Thành.
Vị trí tại nơi này, giống như bình địa, trên mặt đất từng cái hố to còn lan tỏa ra hỏa nhiệt nóng rực, còn có hàn thủy lạnh lẽo. Chỗ này chính là vị trí trước đó Phượng Cửu Cửu cùng một đám cường giả giao đấu tạo thành.
Lúc này, tại đây tập trung vô số thế lực, tất nhiên các thế lực này cũng không phải đến ngắm nhìn cảnh tượng hoang tàn này, mà mục tiêu chính là một thanh thủy đinh ba cắm trên mặt đất, từng luồng Thủy Linh Chi Khí hội tụ mà về, tạo thành xung quanh một cái hồ lớn, từng giọt nước bên trong nó nặng tựa vạn cân. Nằm ở giữa trung tâm hồ lớn chính là Thần Khí trấn tộc của Thủy Tiên Tộc, Hải Hồn Đinh Ba.
Điều này dẫn đến việc có vô số thế lực nhăm nhe, muốn đem cây Thần Khí này rút đi, chiếm đoạt làm của riêng. Tuy nhiên, đã có vài cường giả thử sức, ngay cả Chí Tôn cường giả cũng xuất hiện, nhưng lại không mảy may có thể khiến Thần Khí khuất phục. Bởi lẽ, nếu như không được nó thừa nhận, dù là Đế Tôn cũng sẽ không thể rút được nó ra.
Hiện tại, sắc mặt của một đám cường giả đứng đầu rất khó coi, bọn họ chỉ tạm bao vây tại nơi này, chiếm cứ một phương địa thổ, truyền tin về tông môn và gia tộc nhờ người tiếp ứng, hi vọng có người của bọn họ có thể được Thần Khí nhận làm chủ.
Tiến đến gần với vị trí của Hải Hồn Đinh Ba cắm xuống, một nhóm người đang chèo kéo chống chọi uy áp do Thần Khí lan tỏa, càng muốn tiếp cận gần. Tại đây, chỉ có nhóm người này là tiến lại gần Thần Khí nhất, vì bọn họ cùng chủng tộc với vị chủ nhân cũ của Thần Khí, đều là tộc nhân của Thủy Tiên Tộc.
Mà được bảo hộ ở chính giữa trung tâm đám tộc nhân Thủy Tiên Tộc, một nữ tử dung mạo chim sa cá lặn, mái tóc lam dài rũ xuống như trường hà, óng ả mềm mại, mặc lấy một bộ ngư yêu thủy tộc che kín thân thể, chỉ để lộ một cái đuôi cá tinh xảo đẹp đẽ phía bên dưới. Nàng là Công Chúa của Thủy Tiên Tộc, cũng được thừa nhận là người có thiên phú đứng đầu của Thủy Tiên Tộc, Thủy Sương Lâm, là mỹ nữ nổi danh tam thập bát (38) Bách Hoa Bảng.
Dưới sự bảo hộ của đám tộc nhân Thủy Tiên Tộc, Thủy Sương Lâm dường như đã có thể tiến gần đến vị trí của Hải Hồn Đinh Ba. Nàng trong giọng phát ra tiếng hát êm dịu, muốn xoa dịu cơn phẫn nộ của Hải Hồn Đinh Ba, lại có chút tác dụng, làm cho uy áp đè lên người nàng yếu hơn hẳn những người khác.
" Thủy Tiên công chúa sắp tiến gần với Thần Khí rồi, chắc hẳn nàng ta sẽ là người đoạt được. "
Nhiều người quan sát từ xa thấy cảnh này, chỉ có thể thở dài tiếc nuối, nhìn vị công chúa kia tiến gần lần nữa đem Thần Khí trấn tộc thu lấy, cơ hội bọn họ giống như càng nhỏ bé hơn hẳn. Có kẻ không cam tâm muốn tiến sát, nhưng bị Thần Khí uy thế ép cho không thở nổi, dù là Chí Tôn cường giả có ý định ra tay cũng phải trả cái giá không nhỏ để ngăn cản nàng, như vậy chỉ sợ làm lợi cho kẻ khác, cho nên không ai ngu dại chủ động tiến ra.
Đúng lúc này, Hải Hồn Đinh Ba bất chợt phát ra từng cơn cuồng bạo dữ dội, một đầu giao long chín đầu hiện thế, gầm rống dọa cho người xung quanh nhìn thấy hư ảnh của nó đồng loạt hoảng sợ. Ai cũng nhìn ra, giao long chín đầu kia chính là 'Linh' của Thần Khí, Cửu Đầu Giao Long. Dù chỉ là 'Linh' của Thần Khí nhưng khí thế áp bức tỏa ra của nó không hề thua kém Thần Thú chút nào, có thể sánh ngang cùng Tứ Linh Thánh Thú.
Thủy Sương Lâm cũng bị uy áp đột ngột của Cửu Đầu Giao Long dọa cho sắc mặt tái nhợt, thân thể bị đẩy lùi ra xa, trong miệng nhịn không được liên tục thổ huyết, dĩ nhiên nàng chịu không nổi 'Linh' của Hải Hồn Đinh Ba thịnh nộ.
" Chẳng lẽ ngay cả Thủy Tiên Công Chúa cũng thất bại? "
Nhìn cảnh này, nhiều người cảm thấy hết sức kinh ngạc, đồng thời trong lòng cũng vui mừng. Bởi lẽ, nếu như nàng thất bại, chứng tỏ bọn hắn vẫn còn cơ hội. Đương nhiên, hiện tại còn chưa có ai chủ động tiến đến thử vận may, dù sao Linh của Thần Khí quá mức khủng bố, ngay cả đứng từ xa quan sát thôi mà bọn họ cũng chịu không được rồi.
Đúng lúc này, từ trên trời từ đâu xuất hiện mấy thân ảnh, đi đầu là một nam nhân đeo mặt nạ ngạ quỷ gãy một sừng, đằng sau dẫn theo đám người đều ẩn hiện sát khí nguy hiểm, đặc biệt là nữ tử đeo khăn che mặt đi sau tên nam tử kia, làm cho một đám lão gia hỏa cũng cảm thấy một sự nguy hiểm phát ra từ nàng.
" Ồ, đông vui phết nhỉ? "
Dạ Khinh Ưu híp mắt nhìn một đám người tụ tập ở chỗ này, ánh mắt ngay lập tức chuyển dời đến vị trí của Hải Hồn Đinh Ba, cuối cùng cũng hiểu ra. Thân ảnh của hắn đáp xuống ngay tại phía trên trung tâm Hải Hồn Đinh Ba, làm cho sắc mặt đám người kia biến đổi không ngừng.
Khi bọn hắn thấy Dạ Khinh Ưu không chịu phải uy áp ảnh hưởng do Hải Hồn Đinh Ba phát ra, thậm chí còn nhẹ nhàng đem Hải Hồn Đinh Ba nắm lấy, nhẹ nhàng chơi đùa trong lòng bàn tay, ánh mắt của bọn họ như muốn lòi ra.
" Làm sao có thể!? Hắn rốt cuộc là thần thánh ở phương nào? Lại có thể dễ dàng được Thần Khí thừa nhận... "
" Chẳng lẽ là một vị Đế Tôn? Nghe giọng nói còn trẻ tuổi như vậy… cả cái mặt nạ kia, chẳng lẽ… "
Đám người này quả nhiên không hề tầm thường, không mất thời gian liền nhận ra thân phận của Dạ Khinh Ưu. Ngay lập tức, sắc mặt đám người tái xanh không còn một giọt máu, ngay cả tâm tư muốn tranh đoạt cũng ngừng lại, có thế lực trực tiếp bỏ chạy không dám quay đầu.
Bọn họ dĩ nhiên biết kẻ kia chính là Ma Đế của Ma Giới, Yêu Tiên Vương Tử, chỉ có quái thai như tên nam nhân này mới có thể lộ ra phong thái như thế được. Mà điều khiến cho bọn họ sợ hãi không chỉ mỗi cái uy danh của Ma Đế, mà là thủ đoạn truy cùng diệt tận của Dạ Khinh Ưu. Không biết bao nhiêu thế lực đã vẫn diệt dưới tay hắn, đặc biệt là sau chiến tích tại Bắc Uyên Đại Lục, hung danh của hắn càng thêm vang dội.
Bọn họ bỏ chạy dĩ nhiên vì sợ đắc tội cái ác thần này, dù là Nhân Đế ra tay cũng phải trọng thương quay về, càng chứng tỏ Yêu Tiên Vương Tử danh tiếng khủng bố. Đắc tội kẻ này, so với chết càng đáng sợ hơn.
Nhìn một đám người chưa gì đã chạy mất dạng, Dạ Khinh Ưu ánh mắt sau mặt nạ không chút ba động, cũng bởi không thèm để ý. Hắn hiện đang chú ý một thiếu nữ dùng ánh mắt tựa như không cam lòng nhìn lấy hắn, đôi mắt lung linh như bảo thạch, môi thơm hé mở, phát ra thanh âm êm dịu như tiên ca.
" Vị đạo hữu này, Hải Hồn Đinh Ba là bảo vật trấn tộc của Thủy Tiên Tộc, mong ngươi có thể trả lại cho chúng ta. "
" Trả lại cho các ngươi? Dựa vào cái gì? "
Nghe lời nàng nói, Dạ Khinh Ưu giọng nói lạnh lẽo phát ra, làm cho Thủy Sương Lâm ngây dại, nàng cũng không biết nên phải trả lời hắn như thế nào. Dù nói thế nào thì nàng cũng không thể nắm giữ được Thần Khí như hắn, chỉ có thể ủy khuất, nước mắt trào dâng mí mắt, tựa như sắp khóc, cắn môi đỏ mọng đáng thương nhìn hắn.
Đối với điệu bộ của mỹ nhân, Dạ Khinh Ưu không thèm quan tâm, hắn đem Hải Hồn Đinh Ba thả ra, để nó trở lại về vị trí cũ, thản nhiên nói.
" Cho ngươi cơ hội, đạt được nó thì trả ngươi. "
Giọng nói của hắn ẩn chứa ẩn ý bên trong. Thủy Sương Lâm nghe thấy vậy, ánh mắt nàng lóe lên một tia hi vọng nhìn lấy hắn, vội vàng lên tiếng.
" Đa tạ đạo hữu. "
Động tác của nàng không chậm, giống như sợ hắn đổi ý mà lao mình xuống, muốn nhanh chóng đem Hải Hồn Đinh Ba thu phục. Tuy nhiên, uy áp của nó trở lại, ép cho gương mặt mỹ lệ đỏ hồng, khóe miệng tràn ra máu, thân thể mảnh khảnh bị thổi bay ra phía sau, như lá rụng bay về phía Dạ Khinh Ưu.
Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, giọng nói hết sức thản nhiên.
" Cơ hội ta đã cho ngươi, hiện tại các ngươi có thể rời đi. "
Nói xong, hắn không chút chần chừ, ném nàng ra khỏi tay, may mắn được đám tộc nhân Thủy Tiên Tộc đỡ lấy. Bọn họ không dám nhiều lời, dĩ nhiên là biết được hung danh của hắn rồi, lại không có ngu ngốc đi trêu chọc, mất đi lão tổ cùng Thần Khí trấn tộc, bộ tộc bọn họ bây giờ đã suy yếu vô cùng, không dám cùng một vị Đế Tôn là địch.
Thủy Sương Lâm không cam lòng nhìn theo bóng lưng nam nhân, hàm răng cắn chặt, nàng muốn thử lại lần nữa thì bị đám tộc nhân cản lại, nói.
" Công chúa, chúng ta hiện nên rời đi. Người kia rất hung ác, cho chúng ta cơ hội nghĩa là nếu như còn ra tay hắn sẽ không còn nương tay. Vẫn là rời đi trước, về sau lại tính cách. "
Nghe vậy, Thủy Sương Lâm chỉ có thể ủ rũ gật đầu, trong lòng vẫn không cam tâm, nhìn lại bóng lưng của Dạ Khinh Ưu một lần nữa, nàng tự nhiên không thể trách hắn, chỉ có thể trách bản thân vô năng, không được Thần Khí công nhận. Gia gia nàng là Hải Tiên Thần, chết không còn xác, mà ngay cả Thần Khí trấn tộc nàng cũng không đòi lại được. Nước mắt từ khóe mi tuôn ra như mưa, kìm nén khó chịu trong lòng mà theo đám tộc nhân rời đi.
Thấy tất cả đều đã rời đi, Dạ Khinh Ưu mới chú ý một mảnh tan hoang bên dưới, hắn rất rõ ràng là do ai gây nên, cũng không thèm để ý. Bàn tay kết thành từng cái đạo ấn, bắt đầu kiến tạo lại mảnh đất hoang phế này.
/430
|