Năm mươi vạn kim tệ!!! – Ha ha ha, Bạch Hành mang theo nụ cười làm cho người ta như mộc xuân phong (ngồi trong gió xuân) rời khỏi cửa hàng tiêu thụ vật phẩm ma pháp Orly, thuận tay trả cho người đẹp phục vụ vừa rồi vẫn luôn giúp bọn anh mấy kim tệ, nhìn bộ dạng anh mặt mày tươi rói, mấy đồng tiền này đối với anh mà nói hẳn là không ít.
“Tiểu Ngân, người kia không có ác ý, anh hẳn là có thể cảm thấy được? Chẳng lẽ ông ta vừa rồi lòng mang ý xấu?”
Nghĩ đến vừa rồi lúc nhìn thấy hai mươi ba viên ma tinh cùng lông vũ của ma thú cấp bốn Lôi Ưng, vị cụ già râu tóc bạc trắng kia thoạt nhìn hòa ái dễ gần nhưng dùng động tác cùng thân hình chính mình cực kỳ không xứng nhanh nhẹn kích động đồng loạt bắt giữ tay của mình, sau đó bị Tiểu Ngân đùng đùng nổi giận tình cảnh thiếu chút nữa đem tay chặt bỏ, Bạch Hành thoáng cái đổ mồ hôi – Tiểu Ngân lúc ấy thật đúng là nghiêm túc, nếu không phải anh ngăn lại, tay của vị cụ già kia liền thực sự không còn.
“Hắn không có ác ý, nhưng mà ta không thích!”
Không thích y bị người khác đụng chạm, không hiểu sao, chỉ là không thích.
Nói xong, Tiểu Ngân giữ chặt tay của Bạch Hành.
Bạch Hành sửng sốt – quả nhiên Tiểu Ngân tuy rằng sống đã rất nhiều năm, nhưng tâm tính vẫn là một đứa trẻ, như vậy cũng rất đáng yêu.
“Được rồi, hai người đàn ông tay cầm tay để cho khác thấy không tốt lắm.”
Bạch Hành nhẹ nhàng tránh né bàn tay to dày ấm của Tiểu Ngân, lại lập tức đem cánh tay đáp lên trên vai của hắn, lấy độ cao cơ thể của hai người thoạt nhìn, anh làm động tác như vậy có chút kỳ cục – lại vì độ cao cơ thể của mình không bằng Tiểu Ngân mà cảm thấy oán niệm.
Hiển nhiên Tiểu Ngân cũng thấy không thoải mái, hắn tránh đi cánh tay của Bạch Hành, đem cánh tay của mình đáp trên vai của y, như vậy mới khá dễ chịu – Tiểu Ngân đối với tư thế như vậy cảm thấy rất hài lòng.
Nhưng mà, lúc Bạch Hành cho rằng hai người bọn họ kề vai sát cánh đúng là tư thế anh em tốt vào ánh mắt người khác lại hoàn toàn không phải chuyện như vậy – cùng dáng người to lớn cao thẳng của Tiểu Ngân so sánh, Bạch Hành mảnh khảnh hơn nhiều, hơn nữa chiều cao cơ thể của bọn họ vốn còn kém đến nửa đầu, bởi vậy, người khác nhìn thế nào cũng như là Tiểu Ngân cao lớn tráng kiện ôm vào Bạch Hành mảnh khảnh…
Kỳ thật, chiều cao cơ thể Bạch Hành trên dưới cũng được một mét tám, nhưng mà anh là ma pháp sư, mặc dù đã ở trong rừng rậm rèn luyện ở nơi mờ tối cành lá đan xen cũng có thể như đi trên đất bằng, nhưng cơ thể trên người anh thực không hiện rõ lắm, hơn nữa mặc vào áo choàng ma pháp rộng thùng thình, thời điểm lại đứng bên người Tiểu Ngân liền có vẻ có chút nhỏ thon.
Bạch Hành từ trong rừng rậm tìm được ma tinh kỳ thật lấy nhiều nhất là cấp bảy, tiếp đó là cấp sáu – bởi vì Tiểu Ngân tìm được rất nhiều ma thú cấp hai cho Bạch Hành luyện tay, mà ma tinh cấp thấp hơn khác chẳng qua là bọn họ đi săn ma thú để lấy làm thực phẩm thuận tiện lấy trên người xuống thôi.
Vừa vặn ma tinh cấp bốn trở xuống cùng mấy loại da lông khác liền bán được năm mươi vạn kim tệ, càng đừng nói cái khác cấp năm cấp sáu cấp bảy, chẳng trách Bạch Hành lại cao hứng như vậy!
“Chúng ta đi tìm một nơi ăn cơm đi.” Khoe khoang lắc lắc thẻ tinh thể trong tay, Bạch hành rất kiêu ngạo nói – mười năm trước lúc ở nhà thế nhưng đều là Tiểu Ngân nuôi anh, tự tôn của đàn ông nha!
Hiện tại, rốt cục đến phiên Tiểu Ngân ăn cơm chực. Điều này làm cho tự tôn nam giới của Bạch Hành tìm được thỏa mãn thật to.
“Tiểu Ngân, ngửi ngửi xung quanh có mùi đặc biệt thơm hay không, chúng ta đi ăn gì đó.” Loại chuyện tìm thức ăn này bọn họ cũng không cần hỏi đường, trực tiếp dùng cái mũi của Tiểu Ngân, cam đoan có thể tìm được đồ ăn!
Tiểu Ngân nghe xong hếch hếch cái mũi – nhìn qua có điểm đáng yêu…
Bạch Hành vội vàng cúi đầu, miễn cho khóe miệng cong lên bị Tiểu Ngân bắt gặp.
Một đường ngửi đi vào cửa một khách sạn.
Bạch Hành khóe miệng run rẩy nhìn thấy đại môn vàng son lộng lẫy trước mắt.
“Anh thật là lại tìm được chỗ này!” Chỗ này vừa nhìn chính là sang trọng nhất!
Chẳng qua, quên đi, trong tay còn có nhiều ma tinh như vậy, tiền gì đó tùy thời cũng có thể kiếm được, liều tùy tiện tiêu sài đi.
Cùng khách nhân áo mũ chỉnh tề xung quanh khác nhau, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân trên người mặc chính là trang phục chiến đấu bình thường nhất, thoạt nhìn cùng khách sạn này ít nhiều có chút không phù hợp. Không ít người tại thời điểm ra vào ném cho bọn họ ánh mắt khác thường, thậm chí còn có khinh bỉ.
Chẳng qua, hai người bọn họ mới không cần mấy điều này.
Tự ý nâng chân đi vào, đã sớm có phục vụ giúp bọn họ đem cửa mở ra, cúi thắt lưng hoan nghênh bọn họ tiến vào.
Nhìn thấy trên tấm biển khách sạn cùng cửa tiệm lúc trước tiến vào giống nhau ký hiệu, Bạch Hành thầm nhủ gật đầu, gia tộc Orly này thoạt nhìn rất biết làm ăn.
“Hoan nghênh hạ cố, tiên sinh tôn kính.”
Vừa mới đi vào, một phục vụ dung mạo tuấn mỹ bước tiến lên, “Xin hỏi, hai vị là muốn đặt phòng hay là đến dùng bữa đây?”
“Dùng bữa trước đi.”
Nghĩ cũng không nghĩ trả lời.
“Có ghế lô không? Cho chúng tôi một phòng.”
Nhìn thấy khách nhân xung quanh dùng cơm tao nhã ăn cơm, Bạch Hành nghĩ nghĩ muốn một ghế lô. Anh tuy rằng trước kia biết một chút lễ nghi dùng cơm Tây, chẳng qua đến đây đã hơn mười năm, thiếu chút nữa đã sống cuộc sống ăn lông ở lỗ, về điểm lễ nghi dùng cơm này đã sớm biết mất, mà Tiểu Ngân, lại càng không cần trông chờ vào hắn biết.
Tuy rằng anh cũng không phải sợ người khác khinh bỉ – anh cũng không cho rằng không biết lễ nghi dùng cơm Tây có cái gì mất mặt, nhưng vạn nhất có cái gì không thoải mái mất đi tâm tình tốt hưởng thụ mỹ thực thì mất nhiều hơn được.
“Vâng, quý khách. Nhưng mà, hiện tại chỉ còn lại ghế lô loại trung một lần một trăm kim tệ trở lên.” Phục vụ thoạt nhìn có chút khó xử.
“Ghế lô loại trung?”
“Đúng vậy, bình thường nếu chỉ có hai vị khách thì chỉ cần ghế lô nhỏ nhất là được. Mà ghế lô loại trung lại có quy mô mười người đến năm mươi người.”
“Không sao, liền lấy cái loại trung đi.”
Mới một ngàn kim tệ mà thôi, bọn họ hiện tại rất có tiền, phi thường có tiền! Bạch nhà giàu mới nổi nghĩ rất là tâm tính nhà giàu mới nổi.
Bọn họ được dẫn đến trong một ghế lô rất rộng. Bên trong sớm đã có đặt một cái bàn thật lớn đủ để mấy chục người đồng thời ăn cơm.
Bạch Hành căn bản không biết cái nào là thủ vị, trực tiếp tìm một cái chỗ ngồi xuống, mà Tiểu Ngân rất thành thật gần sát anh ngồi xuống.
“Cho bọn tôi Sườn cừu nướng, Cá hồi chiên nước cốt chanh, Khoai tây nghiền salad cá ngừ, Sườn bò nướng hành tây vị trái cây, Beefsteak tiêu đen với măng tây, cuối cùng là Pizza tôm. Trước là những thứ này, thiếu thì thêm là được rồi.”
Bạch Hành mỉm cười, phục vụ hắc tuyến.
Tốt, gọi món đến thoải mái luôn.
Rõ ràng thoạt nhìn là một người rất văn nhã!
Vô thức nhìn về phía chàng trai bên cạnh tản ra hơi thở tôn quý kia – lại đối diện với một ánh mắt băng lãnh.
Rùng mình một cái, phục vụ đơn giản đem kinh hoảng hiển lộ trong mắt dời đi.
“Xin hỏi muốn rượu gì không?”
“Mấy món tôi chọn vừa rồi phối với rượu gì là tốt nhất?”
“Sườn cừu nướng có thể phối với rượu vang Oliver trắng, hiện tại khách sạn chúng tôi có hai loại năm 10800 và năm 10819, còn có một số năm khác, Cá hồi chiên nước cốt chanh có thể phối với Oliver đỏ, hiện tại khách sạn chúng tôi có hai loại năm 10845 và năm 10822, mà Sườn bò nướng hành tây vị trái cây…”
Bạch Hành hắc tuyến, hóa ra mình chọn món như vậy…
“Lấy một chai nước hoa quả đi, vậy có nước hoa quả gì?”
“Nước hoa quả nổi danh nhất của khách sạn Orly chúng tôi đương nhiên là quả Sankland chỉ có Tinh Linh rừng rậm mới có thể chế tạo, hương vị đậm đà, hương thơm ngọt ngào tinh khôi, mùi vị đa dạng, là trái cây nổi danh thế giới, chẳng qua trên thế giới trừ Tinh Linh rừng rậm, chỉ có sản nghiệp dưới danh nghĩa gia tộc Orly chúng tôi mới có thể cung cấp loại hoa quả số lượng hạn chế này.”
/91
|