“Đại ma đầu...” Hoa Lan nhỏ nhìn Đông Phương Thanh Thương một lúc lâu mới ngây người nói, “Ngươi mới... có bệnh phải không?”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động, lập tức bóp mặt nàng, không khách sáo kéo sang bên cạnh: “Bổn tọa nói lời này với ngươi mà ngươi lại nói bổn tọa có bệnh? Ngốc đến mức nghe không hiểu nữa à. Hửm?”
Hoa Lan nhỏ không vùng vẫy, để mặt hắn kéo một lúc, ngây người nói: “Không phải nghe không hiểu, ta chỉ... không hiểu những lời từ miệng ngươi nói ra thôi.”
Hắn buông mặt Hoa Lan nhỏ, sắc mặt lạnh nhạt, “Ở lại bên cạnh bổn tọa.”
Sáu chữ, không chút tình cảm, Đông Phương Thanh Thương dùng giọng điệu ra lệnh, hoàn toàn không cho người ta đường thương lượng.
Hoa Lan nhỏ trợn mắt, trong đồng tử màu đen toàn là bóng của Đông Phương Thanh Thương.
“Như vậy nghe hiểu rồi chứ?”
Hiểu rồi.
“Nhưng mà...” Hoa Lan nhỏ cố giữ cho mình tỉnh táo, nhưng vẻ mặt bắt đầu không thể khống chế mà trở nên lơ lửng, “Tại sao?”
“Không tại sao hết.” Hắn nói, “Ngươi chỉ cần biết, bổn tọa muốn ngươi ở lại.”
Hoa Lan nhỏ nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương ngây người hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ngươi nói kiểu này thật sự vừa gian ác vừa xảo quyệt.” Nàng túm chăn, che miệng mình lại, có thể co vào trong chăn dường như có thể khiến nàng cảm thấy an toàn hơn một chút. Cũng chính vì vậy, được chăn che lại nên giọng nàng trở nên mập mờ, càng có chút bơ vơ, “Ngươi như vậy... sẽ khiến ta tưởng là ngươi yêu ta.”
Đông Phương Thanh Thương khựng lại: “Bổn tọa không nói không cho ngươi tưởng vậy.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin: “Đại... đại ma đầu... ngươi...”
Là yêu sao? Hắn nói vậy thật sự là đang thừa nhận hắn yêu nàng sao?
Đông Phương Thanh Thương, Ma tôn Thượng cổ này yêu... nàng?
“Đừng ngủ mãi trên giường, bổn tọa đã về Ma giới, ngươi có thể yên tâm to gan ra ngoài, dắt theo Đại Dữu, đi đâu cũng được.” Vứt lại câu này, Đông Phương Thanh Thương bèn đứng dậy, đi tới cửa, hắn khựng lại: “Nếu Cốt lan thường xuyên đâm ngươi cũng có thể tháo xuống.”
Nhưng lúc này, Hoa Lan nhỏ nào còn quan tâm chuyện Cốt lan nữa, nàng chỉ sửng sốt nhìn theo, đến khi hắn ra khỏi phòng cũng không tỉnh táo lại.
Đông Phương Thanh Thương yêu nàng? Đông Phương Thanh Thương... muốn nàng ở bên cạnh hắn...
Hoa Lan nhỏ ôm ngực mình, xấu hổ thì thào: “Đừng đập nữa...” Nàng nói, “Đập nữa sẽ bị nghe thấy đó...”
Mấy ngày tiếp đó, trong đầu Hoa Lan nhỏ toàn là vẻ mặt và giọng điệu Đông Phương Thanh Thương lúc nói chuyện với nàng. Chuyện này quá tốn đầu óc, bởi vậy buổi tối lúc ngủ Hoa Lan nhỏ không mơ thấy nữ nhân đó nữa.
Nàng y lời Đông Phương Thanh Thương, dắt Đại Dữu ra khỏi vương điện, đi đến đường phố của Ma giới, con đường thông tới vương điện đã được sửa xong, nhưng Hoa Lan nhỏ chỉ đi dạo một nửa bèn rẽ sang một con đường khác, đây là nơi mua bán giao dịch của Ma giới.
Ở đây không náo nhiệt như chợ yêu, thậm chí không thoái mái như chợ ở Nhân giới, người nào cũng khoác áo đen thần bí, rất ít chào hỏi ai, ai nấy đều đi một mình. Nhưng không ngoại lệ, những người nhìn thấy Hoa Lan nhỏ, không ai không tránh xa nàng.
Có lẽ không phải họ sợ nàng, họ chỉ sợ Đại Dữu thôi.
Vậy là Hoa Lan nhỏ để Đại Dữu cách xa nàng một chút, như vậy nàng đi dạo cũng thoải mái vui vẻ hơn nhiều.
Nàng đi vào một quầy khắc gỗ nhỏ, nhìn món đồ ông chủ khắc trong tay, xem ra sắp khắc thành một đóa hoa.
Hoa Lan nhỏ thò đầu vào hỏi: “Ông chủ, ông sắp khắc thành hoa lan à?”
Ông chỉ nhìn Hoa Lan nhỏ: “Đúng vậy, cô muốn xem không?” Nói xong ông ta xòe tay ra, đưa vật đang khắc tới trước mặt nàng, Hoa Lan nhỏ thò đầu xem, bỗng nhiên trên vật đó lóe ánh sáng đen, nàng ngây người, bỗng nhiên cảm thấy có một lực hút từ trong vật đó ập tới.
Hoa Lan nhỏ muốn tránh, nhưng tóc đã bị hút vào, Đại Dữu theo phía sau thấy vậy nổi giận, nhưng còn chưa chờ nó ra tay, khí tức trong không khí biến động, một thanh kiếm lửa từ không trung rơi xuống, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, thanh kiếm xuyên qua đầu người bán đồ gỗ, ngọn lửa bùng lên, lập tức thiêu rụi cơ thể ông ta thành tro bụi.
Sự tình chỉ xảy ra trong thoáng chốc, người xung quanh còn chưa phản ứng được.
Hoa Lan nhỏ vẫn còn túm tóc mình sửng sốt, giọng Đông Phương Thanh Thương chợt vang lên trong không trung: “Còn ai dám hỗn xược nữa?”
Đông Phương Thanh Thương không xuất hiện, nhưng giọng hắn khiến tất cả mọi người kinh sợ, khiến họ biết rằng pháp lực của Ma Tôn có mặt ở khắp mọi nơi trong Ma giới. Mà Ma tôn dùng sức mạnh ở khắp mọi nơi để bảo vệ một nữ nhân ngay cả pháp lực cũng không có.
Mọi người càng tránh xa Hoa Lan nhỏ thêm một chút nữa.
Hoa Lan nhỏ nhìn trái nhìn phải, lập tức không còn tâm trạng đi đâu hết.
Nàng ngồi lên đầu Đại Dữu, để nó chở nàng về vương điện.
Có lẽ vì vậy Đông Phương Thanh Thương đã nói với nàng, hắn đã về Ma giới, nàng có thể đi chơi khắp nơi, là vì hắn đã bảo vệ toàn bộ hành trình cho nàng sao? Nếu như chỉ nhìn ở góc độ này, để tốt cho nàng, Đông Phương Thanh Thương đã làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, hình như đúng là hắn yêu nàng...
Hoa Lan nhỏ bình tĩnh suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này... có ẩn tình gì đó...
Lại mấy ngày nữa trôi qua, thời gian này Đông Phương Thanh Thương ở suốt trong phòng, không biết rốt cuộc hắn đang nghiên cứu cái gì. Hoa Lan nhỏ sợ ra khỏi vương điện dạo chơi bên ngoài lại xảy ra chuyện gì đó, bởi vậy nàng cũng suốt ngày dạo chơi trong vương điện.
Nhưng vương điện chỉ có chừng này, chơi lâu dần, Hoa Lan nhỏ chuyển tâm tư đến chỗ Xích Lân bị nhốt trong đại điện. Vừa khéo, nàng cũng có chuyện muốn dụ y nói ra.
Thật ra đối với chuyện Xích Lân bóp ngực cơ thể trước đây của mình trong tháp Hạo Thiên lúc trước, Hoa Lan nhỏ vẫn rất để tâm.
Nhưng muốn dụ dỗ người ta thì phải hối lộ, Hoa Lan nhỏ bèn đem đùi gà đi tìm y.
Đứng trước lồng nhốt Xích Lân, nàng cảm thấy phong thủy thật sự đổi dời, lần trước trong tháp Hạo Thiên, nàng mới là người bị nhốt trong lồng.
Xích Lân nhìn thấy Hoa Lan nhỏ đi tới, y chỉ liếc nàng một cái rồi nhắm mắt im lặng.
Hoa Lan nhỏ đưa đùi gà vào trong lồng: “Ăn không?”
Xích Lân cười lạnh: “Ta cần những thứ này sao?”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, y không ăn, vậy nàng sẽ gặm đùi gà trước mặt y, nhóp nhép gặm rất ngon, Xích Lân nhíu mày, mở mắt nhìn Hoa Lan nhỏ mắng: “Trước đó cô đường đường là một tiên tử, tại sao lại chung hàng với ma đầu này, tại sao lại phải tu luyện ma pháp, hiện giờ lại khiến mình mất hết pháp lực, chắc cũng là tự làm tự chịu, đáng kiếp.”
Mấy lời này của y không hề có lực sát thương nào với Hoa Lan nhỏ, nàng ném xương đi, nói: “Vậy ngươi đường đường là khải giáp của Chiến thần, tại sao hiện lại biến thành Đọa tiên?”
Xích Lân hừ mấy tiếng: “Ta bất đắc dĩ mới phải tới bước đường này thôi.”
Hoa Lan nhỏ đáp trả: “Ta cũng bất đắc dĩ mới phải đi tới bước đường này thôi, nhưng ta đi tốt hơn ngươi, ta đang ở bên ngoài lồng.”
“...”
Hoa Lan nhỏ dịch lại gần Xích Lân thêm một chút, nói với y: “Ngươi không muốn ở trong lồng đâu nhỉ, ta có thể cứu ngươi ra.” Hoa Lan nhỏ mặt không đổi sắc nói dối, “Chỉ cần ngươi trả lời ta ba vấn đề.”
Xích Lân nhìn nàng, sau đó cong môi mỉa mai: “Cũng đúng, từ lúc trong tháp Hạo Thiên ma đầu kia đã si mê ngươi rồi, thấy ta lợi dụng ngươi một chút đã nhảy nhót như một con khỉ.”
Hoa Lan nhỏ mắng: “Ngươi mới giống khỉ ấy!”
Xích Lân cười lạnh: “Không thích nghe người ta mắng hắn à? Nếu ngươi tốt với Đông Phương Thanh Thương như vậy, há phải vì biết tin từ miệng ta mà trao đổi điều kiện với ta?”
Hoa Lan nhỏ hắng giọng: “Ngươi mặc kệ là tại sao, ta chỉ hỏi ba điều, thứ nhất, Xích Địa nữ tử trông thế nào, thứ hai, trong trận chiến giữ Xích Địa nữ tử với Đông Phương Thanh Thương năm xưa, người đánh lén sau lưng Ma Tôn là ai, thứ ba, Xích Địa nữ tử là người thế nào? Chỉ ba câu hỏi, ngươi trả lời ta, có lẽ... e hèm, ta có thể thả ngươi ra.”
Xích Lân nghe vậy sửng sốt nhìn Hoa Lan nhỏ: “Tại sao ngươi biết Thượng cổ...” Chưa nói xong y đã cắn môi không nói nữa.
Sau đó dù cho Hoa Lan nhỏ dụ dỗ thế nào, Xích Lân cũng không nói thêm câu nào nữa.
Nàng chán nản, đành quay về phòng mình, đi tới cửa phòng, đột nhiên cửa phòng Đông Phương Thanh Thương ở đối diện mở ra, hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Tại sao bỗng dưng lại có hứng thú với Xích Địa nữ tử?”
Đến giờ Hoa Lan nhỏ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng đảo mắt sang trái rồi lại sang phải, sau đó xoắn tay: “Chỉ muốn biết phong thái của nữ Chiến thần, sau này kể cho chủ nhân biết thôi.” Nói xong nàng đẩy cửa vào phòng.
Hoa Lan nhỏ biết một cánh cửa không ngăn được tầm mắt Đông Phương Thanh Thương, nhưng không cần mặt đối mặt với hắn cũng khiến nàng dễ chịu hơn nhiều.
Tối đó, Hoa Lan nhỏ lại mơ giấc mơ đã lâu không gặp.
Lần bắt đầu, trong mơ chưa có tiếng người nói, nhưng Hoa Lan nhỏ biết nàng đang nằm mơ, thế là mở lời hỏi: “Cô có phải là Xích Địa nữ tử không?”
Âm thanh xoay chuyển trong bóng tối rất lâu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, lúc Hoa lan nhỏ sắp bỏ cuộc, tiếng trả lời chợt vang lên trong bóng tối: “Phải.”
Hoa Lan nhỏ lập tức hỏi tiếp: “Rốt cuộc cô muốn ta làm gì?”
“Đông Phương Thanh Thương đang gạt cô.” Xích Địa nữ tử nói, “Hoa Lan nhỏ, rời khỏi cơ thể này đi. Hắn đang gạt cô.”
Lòng Hoa Lan nhỏ lạnh đi, nhưng cuối cùng cho dù nàng hỏi thêm điều gì, Xích Địa nữ tử chỉ nói vỏn vẹn có một câu, hắn đang gạt cô.
Sáng ra tỉnh dậy, toàn thân Hoa Lan nhỏ toát mồ hôi, tóc mai bên tai cũng ướt đẫm.
Nàng ngây người nhìn đầu giường.
Đông Phương Thanh Thương muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, nhưng hắn nói muốn nàng ở lại. Xích Địa nữ tử không muốn hồi sinh, nhưng trong mơ lại kêu nàng rời khỏi cơ thể này.
Sự tình... hình như trở nên rối rắm phức tạp quá đỗi.
Nhưng bất kể thế nào, giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử phải có một người đang nói dối nàng.
Ánh mắt Đông Phương Thanh Thương khẽ động, lập tức bóp mặt nàng, không khách sáo kéo sang bên cạnh: “Bổn tọa nói lời này với ngươi mà ngươi lại nói bổn tọa có bệnh? Ngốc đến mức nghe không hiểu nữa à. Hửm?”
Hoa Lan nhỏ không vùng vẫy, để mặt hắn kéo một lúc, ngây người nói: “Không phải nghe không hiểu, ta chỉ... không hiểu những lời từ miệng ngươi nói ra thôi.”
Hắn buông mặt Hoa Lan nhỏ, sắc mặt lạnh nhạt, “Ở lại bên cạnh bổn tọa.”
Sáu chữ, không chút tình cảm, Đông Phương Thanh Thương dùng giọng điệu ra lệnh, hoàn toàn không cho người ta đường thương lượng.
Hoa Lan nhỏ trợn mắt, trong đồng tử màu đen toàn là bóng của Đông Phương Thanh Thương.
“Như vậy nghe hiểu rồi chứ?”
Hiểu rồi.
“Nhưng mà...” Hoa Lan nhỏ cố giữ cho mình tỉnh táo, nhưng vẻ mặt bắt đầu không thể khống chế mà trở nên lơ lửng, “Tại sao?”
“Không tại sao hết.” Hắn nói, “Ngươi chỉ cần biết, bổn tọa muốn ngươi ở lại.”
Hoa Lan nhỏ nhìn vào mắt Đông Phương Thanh Thương ngây người hồi lâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Ngươi nói kiểu này thật sự vừa gian ác vừa xảo quyệt.” Nàng túm chăn, che miệng mình lại, có thể co vào trong chăn dường như có thể khiến nàng cảm thấy an toàn hơn một chút. Cũng chính vì vậy, được chăn che lại nên giọng nàng trở nên mập mờ, càng có chút bơ vơ, “Ngươi như vậy... sẽ khiến ta tưởng là ngươi yêu ta.”
Đông Phương Thanh Thương khựng lại: “Bổn tọa không nói không cho ngươi tưởng vậy.”
Hoa Lan nhỏ nghe vậy trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin: “Đại... đại ma đầu... ngươi...”
Là yêu sao? Hắn nói vậy thật sự là đang thừa nhận hắn yêu nàng sao?
Đông Phương Thanh Thương, Ma tôn Thượng cổ này yêu... nàng?
“Đừng ngủ mãi trên giường, bổn tọa đã về Ma giới, ngươi có thể yên tâm to gan ra ngoài, dắt theo Đại Dữu, đi đâu cũng được.” Vứt lại câu này, Đông Phương Thanh Thương bèn đứng dậy, đi tới cửa, hắn khựng lại: “Nếu Cốt lan thường xuyên đâm ngươi cũng có thể tháo xuống.”
Nhưng lúc này, Hoa Lan nhỏ nào còn quan tâm chuyện Cốt lan nữa, nàng chỉ sửng sốt nhìn theo, đến khi hắn ra khỏi phòng cũng không tỉnh táo lại.
Đông Phương Thanh Thương yêu nàng? Đông Phương Thanh Thương... muốn nàng ở bên cạnh hắn...
Hoa Lan nhỏ ôm ngực mình, xấu hổ thì thào: “Đừng đập nữa...” Nàng nói, “Đập nữa sẽ bị nghe thấy đó...”
Mấy ngày tiếp đó, trong đầu Hoa Lan nhỏ toàn là vẻ mặt và giọng điệu Đông Phương Thanh Thương lúc nói chuyện với nàng. Chuyện này quá tốn đầu óc, bởi vậy buổi tối lúc ngủ Hoa Lan nhỏ không mơ thấy nữ nhân đó nữa.
Nàng y lời Đông Phương Thanh Thương, dắt Đại Dữu ra khỏi vương điện, đi đến đường phố của Ma giới, con đường thông tới vương điện đã được sửa xong, nhưng Hoa Lan nhỏ chỉ đi dạo một nửa bèn rẽ sang một con đường khác, đây là nơi mua bán giao dịch của Ma giới.
Ở đây không náo nhiệt như chợ yêu, thậm chí không thoái mái như chợ ở Nhân giới, người nào cũng khoác áo đen thần bí, rất ít chào hỏi ai, ai nấy đều đi một mình. Nhưng không ngoại lệ, những người nhìn thấy Hoa Lan nhỏ, không ai không tránh xa nàng.
Có lẽ không phải họ sợ nàng, họ chỉ sợ Đại Dữu thôi.
Vậy là Hoa Lan nhỏ để Đại Dữu cách xa nàng một chút, như vậy nàng đi dạo cũng thoải mái vui vẻ hơn nhiều.
Nàng đi vào một quầy khắc gỗ nhỏ, nhìn món đồ ông chủ khắc trong tay, xem ra sắp khắc thành một đóa hoa.
Hoa Lan nhỏ thò đầu vào hỏi: “Ông chủ, ông sắp khắc thành hoa lan à?”
Ông chỉ nhìn Hoa Lan nhỏ: “Đúng vậy, cô muốn xem không?” Nói xong ông ta xòe tay ra, đưa vật đang khắc tới trước mặt nàng, Hoa Lan nhỏ thò đầu xem, bỗng nhiên trên vật đó lóe ánh sáng đen, nàng ngây người, bỗng nhiên cảm thấy có một lực hút từ trong vật đó ập tới.
Hoa Lan nhỏ muốn tránh, nhưng tóc đã bị hút vào, Đại Dữu theo phía sau thấy vậy nổi giận, nhưng còn chưa chờ nó ra tay, khí tức trong không khí biến động, một thanh kiếm lửa từ không trung rơi xuống, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, thanh kiếm xuyên qua đầu người bán đồ gỗ, ngọn lửa bùng lên, lập tức thiêu rụi cơ thể ông ta thành tro bụi.
Sự tình chỉ xảy ra trong thoáng chốc, người xung quanh còn chưa phản ứng được.
Hoa Lan nhỏ vẫn còn túm tóc mình sửng sốt, giọng Đông Phương Thanh Thương chợt vang lên trong không trung: “Còn ai dám hỗn xược nữa?”
Đông Phương Thanh Thương không xuất hiện, nhưng giọng hắn khiến tất cả mọi người kinh sợ, khiến họ biết rằng pháp lực của Ma Tôn có mặt ở khắp mọi nơi trong Ma giới. Mà Ma tôn dùng sức mạnh ở khắp mọi nơi để bảo vệ một nữ nhân ngay cả pháp lực cũng không có.
Mọi người càng tránh xa Hoa Lan nhỏ thêm một chút nữa.
Hoa Lan nhỏ nhìn trái nhìn phải, lập tức không còn tâm trạng đi đâu hết.
Nàng ngồi lên đầu Đại Dữu, để nó chở nàng về vương điện.
Có lẽ vì vậy Đông Phương Thanh Thương đã nói với nàng, hắn đã về Ma giới, nàng có thể đi chơi khắp nơi, là vì hắn đã bảo vệ toàn bộ hành trình cho nàng sao? Nếu như chỉ nhìn ở góc độ này, để tốt cho nàng, Đông Phương Thanh Thương đã làm rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, hình như đúng là hắn yêu nàng...
Hoa Lan nhỏ bình tĩnh suy nghĩ lại, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này... có ẩn tình gì đó...
Lại mấy ngày nữa trôi qua, thời gian này Đông Phương Thanh Thương ở suốt trong phòng, không biết rốt cuộc hắn đang nghiên cứu cái gì. Hoa Lan nhỏ sợ ra khỏi vương điện dạo chơi bên ngoài lại xảy ra chuyện gì đó, bởi vậy nàng cũng suốt ngày dạo chơi trong vương điện.
Nhưng vương điện chỉ có chừng này, chơi lâu dần, Hoa Lan nhỏ chuyển tâm tư đến chỗ Xích Lân bị nhốt trong đại điện. Vừa khéo, nàng cũng có chuyện muốn dụ y nói ra.
Thật ra đối với chuyện Xích Lân bóp ngực cơ thể trước đây của mình trong tháp Hạo Thiên lúc trước, Hoa Lan nhỏ vẫn rất để tâm.
Nhưng muốn dụ dỗ người ta thì phải hối lộ, Hoa Lan nhỏ bèn đem đùi gà đi tìm y.
Đứng trước lồng nhốt Xích Lân, nàng cảm thấy phong thủy thật sự đổi dời, lần trước trong tháp Hạo Thiên, nàng mới là người bị nhốt trong lồng.
Xích Lân nhìn thấy Hoa Lan nhỏ đi tới, y chỉ liếc nàng một cái rồi nhắm mắt im lặng.
Hoa Lan nhỏ đưa đùi gà vào trong lồng: “Ăn không?”
Xích Lân cười lạnh: “Ta cần những thứ này sao?”
Hoa Lan nhỏ bĩu môi, y không ăn, vậy nàng sẽ gặm đùi gà trước mặt y, nhóp nhép gặm rất ngon, Xích Lân nhíu mày, mở mắt nhìn Hoa Lan nhỏ mắng: “Trước đó cô đường đường là một tiên tử, tại sao lại chung hàng với ma đầu này, tại sao lại phải tu luyện ma pháp, hiện giờ lại khiến mình mất hết pháp lực, chắc cũng là tự làm tự chịu, đáng kiếp.”
Mấy lời này của y không hề có lực sát thương nào với Hoa Lan nhỏ, nàng ném xương đi, nói: “Vậy ngươi đường đường là khải giáp của Chiến thần, tại sao hiện lại biến thành Đọa tiên?”
Xích Lân hừ mấy tiếng: “Ta bất đắc dĩ mới phải tới bước đường này thôi.”
Hoa Lan nhỏ đáp trả: “Ta cũng bất đắc dĩ mới phải đi tới bước đường này thôi, nhưng ta đi tốt hơn ngươi, ta đang ở bên ngoài lồng.”
“...”
Hoa Lan nhỏ dịch lại gần Xích Lân thêm một chút, nói với y: “Ngươi không muốn ở trong lồng đâu nhỉ, ta có thể cứu ngươi ra.” Hoa Lan nhỏ mặt không đổi sắc nói dối, “Chỉ cần ngươi trả lời ta ba vấn đề.”
Xích Lân nhìn nàng, sau đó cong môi mỉa mai: “Cũng đúng, từ lúc trong tháp Hạo Thiên ma đầu kia đã si mê ngươi rồi, thấy ta lợi dụng ngươi một chút đã nhảy nhót như một con khỉ.”
Hoa Lan nhỏ mắng: “Ngươi mới giống khỉ ấy!”
Xích Lân cười lạnh: “Không thích nghe người ta mắng hắn à? Nếu ngươi tốt với Đông Phương Thanh Thương như vậy, há phải vì biết tin từ miệng ta mà trao đổi điều kiện với ta?”
Hoa Lan nhỏ hắng giọng: “Ngươi mặc kệ là tại sao, ta chỉ hỏi ba điều, thứ nhất, Xích Địa nữ tử trông thế nào, thứ hai, trong trận chiến giữ Xích Địa nữ tử với Đông Phương Thanh Thương năm xưa, người đánh lén sau lưng Ma Tôn là ai, thứ ba, Xích Địa nữ tử là người thế nào? Chỉ ba câu hỏi, ngươi trả lời ta, có lẽ... e hèm, ta có thể thả ngươi ra.”
Xích Lân nghe vậy sửng sốt nhìn Hoa Lan nhỏ: “Tại sao ngươi biết Thượng cổ...” Chưa nói xong y đã cắn môi không nói nữa.
Sau đó dù cho Hoa Lan nhỏ dụ dỗ thế nào, Xích Lân cũng không nói thêm câu nào nữa.
Nàng chán nản, đành quay về phòng mình, đi tới cửa phòng, đột nhiên cửa phòng Đông Phương Thanh Thương ở đối diện mở ra, hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng: “Tại sao bỗng dưng lại có hứng thú với Xích Địa nữ tử?”
Đến giờ Hoa Lan nhỏ cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng đảo mắt sang trái rồi lại sang phải, sau đó xoắn tay: “Chỉ muốn biết phong thái của nữ Chiến thần, sau này kể cho chủ nhân biết thôi.” Nói xong nàng đẩy cửa vào phòng.
Hoa Lan nhỏ biết một cánh cửa không ngăn được tầm mắt Đông Phương Thanh Thương, nhưng không cần mặt đối mặt với hắn cũng khiến nàng dễ chịu hơn nhiều.
Tối đó, Hoa Lan nhỏ lại mơ giấc mơ đã lâu không gặp.
Lần bắt đầu, trong mơ chưa có tiếng người nói, nhưng Hoa Lan nhỏ biết nàng đang nằm mơ, thế là mở lời hỏi: “Cô có phải là Xích Địa nữ tử không?”
Âm thanh xoay chuyển trong bóng tối rất lâu nhưng không nghe thấy tiếng trả lời, lúc Hoa lan nhỏ sắp bỏ cuộc, tiếng trả lời chợt vang lên trong bóng tối: “Phải.”
Hoa Lan nhỏ lập tức hỏi tiếp: “Rốt cuộc cô muốn ta làm gì?”
“Đông Phương Thanh Thương đang gạt cô.” Xích Địa nữ tử nói, “Hoa Lan nhỏ, rời khỏi cơ thể này đi. Hắn đang gạt cô.”
Lòng Hoa Lan nhỏ lạnh đi, nhưng cuối cùng cho dù nàng hỏi thêm điều gì, Xích Địa nữ tử chỉ nói vỏn vẹn có một câu, hắn đang gạt cô.
Sáng ra tỉnh dậy, toàn thân Hoa Lan nhỏ toát mồ hôi, tóc mai bên tai cũng ướt đẫm.
Nàng ngây người nhìn đầu giường.
Đông Phương Thanh Thương muốn hồi sinh Xích Địa nữ tử, nhưng hắn nói muốn nàng ở lại. Xích Địa nữ tử không muốn hồi sinh, nhưng trong mơ lại kêu nàng rời khỏi cơ thể này.
Sự tình... hình như trở nên rối rắm phức tạp quá đỗi.
Nhưng bất kể thế nào, giữa Đông Phương Thanh Thương và Xích Địa nữ tử phải có một người đang nói dối nàng.
/60
|