Dương Lăng vừa mới đi không lâu, trong không khí rung động một trận, một lão già áo đen từ trong hư không xuất hiện. Khuôn mặt mờ ảo, ánh sáng vừa tới gần người hắn liền giống như bị hắc động cắn nuốt hết không còn một mảnh.
-Đạo sư !Mai Lệ Nhĩ Tư tức giận đến cắn chặt răng nhưng vừa thấy thân ảnh lão già áo đen, nàng liền cung kính hành lễ.
-Mai Lệ Nhĩ Tư, ngươi sai rồi, đã rất sai lầm.
Nhìn Mai Lệ Nhĩ Tư gần như muốn nổi điên, lão già áo đen khe khẽ lắc đầu:
-Ta đã sớm nói với ngươi, tên tuổi trẻ Dương Lăng này không đơn giản, mặc dù không có đấu khí, không có ma lực nhưng lại có một cỗ lực lượng kỳ quái trong cơ thể. Mị hoặc hắc ám nếu sử dụng đối với các tên nam nhân khác đều chiến thắng nhưng nếu sử dụng đối với hắn thì càng làm hại bản thân
Tự làm hại bản thân?
Được lão già áo đen đề tỉnh, và nghĩ đến thái độ cố tình tránh xa và địch ý mơ hồ của Dương Lăng, Mai Lệ Nhĩ Tư chợt hiểu ra:
-Đạo sư, ngươi nói là vì mị hoặc hắc ám nên đã khiến Dương Lăng có hiểu lầm và địch ý đối với ta?
-Đúng vậy, gặp mặt lần đầu tiên ngươi đã suy đoán sai, sau này càng thêm sai lầm lão già áo đen dừng một chút rồi nói: -Với loại nhân vật tài giỏi sáng chói như Dương Lăng, ta dám chắc có không ít kẻ thù, ngươi vừa gặp mặt đã tùy tiện sử dụng tinh thần công kích, tự nhiên sẽ khiến cho hắn cảnh giác và hiểu lầm
-Đạo sư, vậy tiếp theo nên làm gì?
Sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, Mai Lệ Nhĩ Tư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chuyện đã đến nước này có hối hận cũng vô dụng, chỉ có hóa giải hiểu lầm của Dương Lăng đối với mình thì mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Cũng chỉ có hóa giải hiểu lầm của hắn đối với mình thì mới có hy vọng có một ngày khiến cho hắn quỳ dưới ống quần mình, trả mối thù này.
Trên thế giới này nếu ai có thể khiến Mai Lệ Nhĩ Tư tâm phục khẩu phục thì chính là lão già áo đen trước mặt. Mặc kệ là ma pháp hay là mưu kế đều vô cùng cao minh, nếu không phải có đạo sư ngăn cản cơn sóng dữ và mưu thâm kế hiểm thì hắc ám hội sớm đã bị giáo đình tiêu diệt.
-Mai Lệ Nhĩ Tư, trước khi tu luyện đến cấp bảy, không nên lại sử dụng mị hoặc hắc ám đối với Dương Lăng, nhớ lấy .
Thấy Mai Lệ Nhĩ Tư đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lão già áo đen gật đầu tán thưởng :
-Trong mắt loại người như Dương Lăng thì ích lợi mới là điều quan trọng nhất, kế hoạch tốt nhất hiện nay chính là ngươi trực tiếp nói rõ thân phận. Chỉ để hắn hiểu được giá trị của ngươi thì ngươi mới có cơ hội đến gần hắn và thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Thực lực của Dương Lăng không đáng chú ý, nhưng thế lực gia tộc sau lưng hắn không phải chuyện đùa. Mặc kệ là thế lực nào tin tưởng đều sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào để thu nạp được một gia tộc thượng cổ triệu hồi sư.
Là trưởng lão của Hắc ám giáo đình, lão già áo đen đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nếu có được sự trợ giúp của gia tộc sau lưng Dương Lăng, triệu hồi đại lượng ma thú hệ hắc ám, vậy thực lực của Hắc ám giáo đình sẽ trong thời gian ngắn sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Thu nạp nhất định phải làm nhưng phải có sự tính toán cẩn thận và kỹ xảo nhất định.
Làm quá cũng không tốt.
Nếu làm việc vội vã thì thu nạp không được mà ngược lại sẽ có thâm cừu đại hận. Vậy thật sự quá ngu xuẩn, lão già áo đen không hề hy vọng Mai Lệ Nhĩ Tư làm ra chuyện ngu ngốc nào. Sau khi nhắc nhở Mai Lệ Nhĩ Tư vài câu, lão già áo đen liền vung cây pháp trượng trong tay lên trực tiếp thuấn dir a ngoài, chỉ để lại một tia ma lực ba động rất nhỏ, lai vô ảnh khứ vô tung. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Thu được sự trợ giúp của gia tộc sau lưng Dương Lăng rất quan trọng nhưng lúc này hắn còn có một chuyện cũng rất trọng yếu đó là nhanh chóng tìm được và tiến vào nơi thần thánh cự long Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc phong ấn vong linh thần khí.
Hắc ám giáo đình sở dĩ không địch nổi Quang minh giáo đình chình là bởi vì đối phương có vài món thần khí uy lực quá lớn. Nếu có thể tìm được vong linh thần khí bị phong ấn, vậy thì tiêu diệt Quang minh giáo đình không dám nói nhưng cũng có lực tự bảo vệ trước thế công của bọn họ.
Lão già áo đen rời đi cả nửa ngày mà Mai Lệ Nhĩ Tư vẫn cúi đầu yên lặng trầm tư. Đạo sư mặc dù không có chửi mắng, nhưng nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của đạo sư, gia tộc sau lưng Dương Lăng không phải chuyện đùa, mình không được tùy ý hành động.
Trực tiếp nói rõ thân phận và để cho đối phương hiểu được giá trị của mình?
Nghĩ tới tên lĩnh chủ Tư Thác Phu vừa thấy mình đã mê đắm, lại nghĩ đến đến thái độ của Dương Lăng đối với hắn, Mai Lệ Nhĩ Tư hiểu mâu thuẫn của bọn họ sớm muộn gì cũng bộc phát nên rất nhanh nghĩ ra một kế hoạch. Vì giáo đình đả kích, Hắc ám giáo đình mặc dù thực lực giảm mạnh nhưng tại một Duy Sâm Trấn hẻo lánh như thế này thì việc hỗ trợ cho một thế lực nho nhỏ thì vẫn thừa sức.
Mai Lệ Nhĩ Tư suy tính kế hoạch mới thì cùng lúc đó Dương Lăng dưới sự bảo vệ của đông đảo vệ sĩ chạy về Duy Sâm tòa thành.
Trên đường đi, nhớ tới thiếu chút nữa không kiềm chế được, cả người Dương Lăng đầy mồ hôi lạnh. Mị hoặc ma pháp công kích tinh thần của Mai Lệ Nhĩ Tư thật sự quá lợi hại, thiếu chút nữa đã trúng phải gian kế của nàng, nếu không có vu lực và linh hồn giới chỉ hộ thể thì sợ rằng bây giờ đã chết rồi.
Sờ sờ linh hồn giới chỉ trên ngón trỏ tay phải, hắn hiểu rằng đây là một cái pháp bảo rất quý hiếm, chuẩn bị tận dụng thời gian nghiên cứu cách sử dụng nó.
Trước khi tiến cấp tới địa vu ngưng kết vu đan vậy chính mình chỉ có thể sử dụng vu phù để công kích và phòng ngự. Gặp phải loại sát thủ Thiên bảng căn bản là không có thời gian gọi ma thú ra trợ chiến, lúc đó có một pháp bảo thiết thực tuyệt đối là một bảo bối không thể có nhiều.
Rất nhanh đi qua cửa thành có trọng binh canh giữ, Dương Lăng vừa định đi tới biệt viện mà mình thường tu luyện, không ngờ, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ lại hưng phấn, chạy đến đón:
- Đại nhân, rốt cuộc người đã trở lại, tiểu thư Hải Nhi Bối Lỵ đã đợi một lúc lâu ở đại sảnh, tới cảm tạ ân cứu mạng của ngươi
-Tốt, đi trước dẫn đường
Ngoài ý muốn trong chốc lát, nhớ tới Hải Nhi Bối Lỵ khí chất đặc biệt, Dương Lăng đi nhanh tới phòng họp, trong khoảng thời gian qua nhờ có sự hỗ trợ của nàng mới có thể nhanh chóng chiêu mộ được các loại thợ thủ công. Ngoài ra, nếu không có nàng ra sức ủng hộ, thì bằng bản lãnh của mình sẽ không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể điều tra ra hạ lạc của người nhà Cổ Đức.
Trong phòng lớn thi thoảng truyền ra một trận âm thanh nói cười, có Hải Nhi Bối Lỵ mặc áo trắng vừa tới đã cùng với đám người Ngả Lỵ Ti tập trung lại một vòng, tặng cho các người thân cận của Dương Lăng các lễ vật khác nhau. Tặng cho Ngả Lỵ Ti một cây trâm cài tóc, đưa cho A Cổ Tô một cái phi phong, mặt ngoài thì thấy đó chỉ là các lễ vật nhỏ, nhưng tất cả đều được làm ra bởi các đại sư có tiền cũng không chắc đã mua được, nên rất nhanh lấy được thiện cảm của mọi người.
Vừa nhìn thấy Dương Lăng, Hải Nhi Bối Lỵ đã nhanh chóng đi lên chào đón:
-Dương đại nhân, sau khi uống Táng mạng chi tuyền, phụ thân ta đã khôi phục lại như cũ, cảm ơn đại ân đại đức của người
-Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí. Mà sau này gọi trực tiếp ta là Dương Lăng đi .
Nhìn vóc dáng Hải Nhi Bối Lỵ trong bộ quần áo trắng, Dương Lăng con mắt sáng ngời. Điềm tĩnh tự nhiên, mắt phượng mày ngài… từ trên người Hải Nhi Bối Lỵ hắn thấy được hình bóng của người phụ nữ thành đạt.
Làm một người đàn bà đã khó, làm một người nữ thương nhân thành công càng khó hơn, đối với Hải Nhi Bối Lỵ kinh doanh khắp cả Thái Luân đại lục, hắn không khỏi cảm thấy bội phục.
-Tốt, vậy sau này ta gọi ngươi là Dương Lăng Hải Nhi Bối Lỵ mỉm cười duyên dáng tiếp :
-Phụ thân ta vốn định tự mình tới cảm tạ nhưng bởi vì thân thể vẫn còn suy yếu, nên không thể tự mình đến đây, mong ngươi thông cảm. Lần này Hải Nhi Bối Lỵ đến mang theo một chút quà mọn biểu đạt tâm ý, mong người nhận cho
Sau khi khom người hành một lễ, Hải Nhi Bối Lỵ ra hiệu cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ ở bên cạnh, Mục Nhĩ Bá Kỳ hiểu ý vỗ vỗ bàn tay. Rất nhanh, đám người hầu mang một rương quà tặng đi đến gần.
Hai trăm đàn Lạp phĩ nhĩ bồ đào tửi trăm năm.
Một trăm con ngựa bay.
Mười xe cực phẩm ám hỏa tinh.
Hai trăm thợ thủ công lành nghề.
Một trăm nữ hầu xinh xắn
Ba trăm cao cấp kiếm sĩ.
Theo tiếng hô của Mục Nhĩ Bá Kỳ, đám người hầu liền mang lên một rương lễ vật. Ngoại trừ tinh tệ, ám hỏa tinh và ngựa chiến còn có một đám thợ thủ công, nữ hầu và võ sĩ. Khiến cho nghị sự thính liền trở lên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Một chút quà nhỏ biểu đạt tâm ý?
Nhìn số lượng tài bảo khổng lồ, lại nhìn đám người đang quỳ gối trước mặt mình, Dương Lăng lắc đầu. Cái này đâu chỉ là món quà nhỏ mà chính là một gia tài lớn. Nhà giàu có đúng là giàu có, chỉ đưa một ngón tay ra cũng khác hẳn người bình thường.
- Tiểu thư Hải Nhi Bối Lỵ, món quà nhỏ này thật sự quá quý giá, ta không thể tiếp nhận. Cái khác không nói mà chỉ là nuôi nhiều người như vậy sợ rằng cũng không thể nuôi nổi .
Lễ vật tuy rất lớn, nhưng một chút thêm sáu trăm miệng ăn, Dương Lăng còn có chút đau đầu.
Bây giờ chưa mở được đường để tiêu thụ ma thú tinh hạch, dựa vào chút tiền kiếm được từ gian bán binh khí và Hương cách lý lạp để duy trì cân bằng thu chi hàng ngày đã tốt lắm rồi. Bây giờ đột nhiên thêm hơn 600 miệng ăn thì chỉ có thể ngồi không mà ăn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phá sản.
Hải Nhi Bối Lỵ vô cùng thông minh, vừa nghe khẩu khí của Dương Lăng liền ngay lập tức hiểu được khó khăn của hắn:
-Dương Lăng, yên tâm đi, đây đều là các nô lệ đã được đăng ký, ngươi chỉ cần cung cấp cho bọn hắn thực vật đơn giản và chỗ ở là được, không cần thêm chi phí nào nữa.
Nô lệ đã được đăng ký, không cần thêm chi phí nào nữa?
Dương Lăng thở dài một hơi, nếu chỉ cần lo ăn lo ở, đừng nói là 600 mà 6000 cũng không có vấn đề. Duy Sâm tòa thành vô cùng rộng lớn, cho dù có không ít người dân trong trấn chuyển vào ở tạm, nhưng vẫn còn có không ít phòng ở bỏ không.
Về phần lương thực, bên bờ Dương Lăng có rất nhiều đất hoang, mùa xuân sang năm có thể trồng trọt với diện tích lớn. Dùng lương thực tích trữ nhiều năm của An Tạp gia tộc duy trì đến mùa thu sang năm cũng không có vấn đề.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
-Đạo sư !Mai Lệ Nhĩ Tư tức giận đến cắn chặt răng nhưng vừa thấy thân ảnh lão già áo đen, nàng liền cung kính hành lễ.
-Mai Lệ Nhĩ Tư, ngươi sai rồi, đã rất sai lầm.
Nhìn Mai Lệ Nhĩ Tư gần như muốn nổi điên, lão già áo đen khe khẽ lắc đầu:
-Ta đã sớm nói với ngươi, tên tuổi trẻ Dương Lăng này không đơn giản, mặc dù không có đấu khí, không có ma lực nhưng lại có một cỗ lực lượng kỳ quái trong cơ thể. Mị hoặc hắc ám nếu sử dụng đối với các tên nam nhân khác đều chiến thắng nhưng nếu sử dụng đối với hắn thì càng làm hại bản thân
Tự làm hại bản thân?
Được lão già áo đen đề tỉnh, và nghĩ đến thái độ cố tình tránh xa và địch ý mơ hồ của Dương Lăng, Mai Lệ Nhĩ Tư chợt hiểu ra:
-Đạo sư, ngươi nói là vì mị hoặc hắc ám nên đã khiến Dương Lăng có hiểu lầm và địch ý đối với ta?
-Đúng vậy, gặp mặt lần đầu tiên ngươi đã suy đoán sai, sau này càng thêm sai lầm lão già áo đen dừng một chút rồi nói: -Với loại nhân vật tài giỏi sáng chói như Dương Lăng, ta dám chắc có không ít kẻ thù, ngươi vừa gặp mặt đã tùy tiện sử dụng tinh thần công kích, tự nhiên sẽ khiến cho hắn cảnh giác và hiểu lầm
-Đạo sư, vậy tiếp theo nên làm gì?
Sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra, Mai Lệ Nhĩ Tư nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Chuyện đã đến nước này có hối hận cũng vô dụng, chỉ có hóa giải hiểu lầm của Dương Lăng đối với mình thì mới có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Cũng chỉ có hóa giải hiểu lầm của hắn đối với mình thì mới có hy vọng có một ngày khiến cho hắn quỳ dưới ống quần mình, trả mối thù này.
Trên thế giới này nếu ai có thể khiến Mai Lệ Nhĩ Tư tâm phục khẩu phục thì chính là lão già áo đen trước mặt. Mặc kệ là ma pháp hay là mưu kế đều vô cùng cao minh, nếu không phải có đạo sư ngăn cản cơn sóng dữ và mưu thâm kế hiểm thì hắc ám hội sớm đã bị giáo đình tiêu diệt.
-Mai Lệ Nhĩ Tư, trước khi tu luyện đến cấp bảy, không nên lại sử dụng mị hoặc hắc ám đối với Dương Lăng, nhớ lấy .
Thấy Mai Lệ Nhĩ Tư đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, lão già áo đen gật đầu tán thưởng :
-Trong mắt loại người như Dương Lăng thì ích lợi mới là điều quan trọng nhất, kế hoạch tốt nhất hiện nay chính là ngươi trực tiếp nói rõ thân phận. Chỉ để hắn hiểu được giá trị của ngươi thì ngươi mới có cơ hội đến gần hắn và thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.
Thực lực của Dương Lăng không đáng chú ý, nhưng thế lực gia tộc sau lưng hắn không phải chuyện đùa. Mặc kệ là thế lực nào tin tưởng đều sẵn sàng trả bằng bất cứ giá nào để thu nạp được một gia tộc thượng cổ triệu hồi sư.
Là trưởng lão của Hắc ám giáo đình, lão già áo đen đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Nếu có được sự trợ giúp của gia tộc sau lưng Dương Lăng, triệu hồi đại lượng ma thú hệ hắc ám, vậy thực lực của Hắc ám giáo đình sẽ trong thời gian ngắn sẽ đột nhiên tăng mạnh.
Thu nạp nhất định phải làm nhưng phải có sự tính toán cẩn thận và kỹ xảo nhất định.
Làm quá cũng không tốt.
Nếu làm việc vội vã thì thu nạp không được mà ngược lại sẽ có thâm cừu đại hận. Vậy thật sự quá ngu xuẩn, lão già áo đen không hề hy vọng Mai Lệ Nhĩ Tư làm ra chuyện ngu ngốc nào. Sau khi nhắc nhở Mai Lệ Nhĩ Tư vài câu, lão già áo đen liền vung cây pháp trượng trong tay lên trực tiếp thuấn dir a ngoài, chỉ để lại một tia ma lực ba động rất nhỏ, lai vô ảnh khứ vô tung. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Thu được sự trợ giúp của gia tộc sau lưng Dương Lăng rất quan trọng nhưng lúc này hắn còn có một chuyện cũng rất trọng yếu đó là nhanh chóng tìm được và tiến vào nơi thần thánh cự long Ngã Nhĩ Mạt Tây Nặc phong ấn vong linh thần khí.
Hắc ám giáo đình sở dĩ không địch nổi Quang minh giáo đình chình là bởi vì đối phương có vài món thần khí uy lực quá lớn. Nếu có thể tìm được vong linh thần khí bị phong ấn, vậy thì tiêu diệt Quang minh giáo đình không dám nói nhưng cũng có lực tự bảo vệ trước thế công của bọn họ.
Lão già áo đen rời đi cả nửa ngày mà Mai Lệ Nhĩ Tư vẫn cúi đầu yên lặng trầm tư. Đạo sư mặc dù không có chửi mắng, nhưng nàng hiểu được ý tứ trong lời nói của đạo sư, gia tộc sau lưng Dương Lăng không phải chuyện đùa, mình không được tùy ý hành động.
Trực tiếp nói rõ thân phận và để cho đối phương hiểu được giá trị của mình?
Nghĩ tới tên lĩnh chủ Tư Thác Phu vừa thấy mình đã mê đắm, lại nghĩ đến đến thái độ của Dương Lăng đối với hắn, Mai Lệ Nhĩ Tư hiểu mâu thuẫn của bọn họ sớm muộn gì cũng bộc phát nên rất nhanh nghĩ ra một kế hoạch. Vì giáo đình đả kích, Hắc ám giáo đình mặc dù thực lực giảm mạnh nhưng tại một Duy Sâm Trấn hẻo lánh như thế này thì việc hỗ trợ cho một thế lực nho nhỏ thì vẫn thừa sức.
Mai Lệ Nhĩ Tư suy tính kế hoạch mới thì cùng lúc đó Dương Lăng dưới sự bảo vệ của đông đảo vệ sĩ chạy về Duy Sâm tòa thành.
Trên đường đi, nhớ tới thiếu chút nữa không kiềm chế được, cả người Dương Lăng đầy mồ hôi lạnh. Mị hoặc ma pháp công kích tinh thần của Mai Lệ Nhĩ Tư thật sự quá lợi hại, thiếu chút nữa đã trúng phải gian kế của nàng, nếu không có vu lực và linh hồn giới chỉ hộ thể thì sợ rằng bây giờ đã chết rồi.
Sờ sờ linh hồn giới chỉ trên ngón trỏ tay phải, hắn hiểu rằng đây là một cái pháp bảo rất quý hiếm, chuẩn bị tận dụng thời gian nghiên cứu cách sử dụng nó.
Trước khi tiến cấp tới địa vu ngưng kết vu đan vậy chính mình chỉ có thể sử dụng vu phù để công kích và phòng ngự. Gặp phải loại sát thủ Thiên bảng căn bản là không có thời gian gọi ma thú ra trợ chiến, lúc đó có một pháp bảo thiết thực tuyệt đối là một bảo bối không thể có nhiều.
Rất nhanh đi qua cửa thành có trọng binh canh giữ, Dương Lăng vừa định đi tới biệt viện mà mình thường tu luyện, không ngờ, lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ lại hưng phấn, chạy đến đón:
- Đại nhân, rốt cuộc người đã trở lại, tiểu thư Hải Nhi Bối Lỵ đã đợi một lúc lâu ở đại sảnh, tới cảm tạ ân cứu mạng của ngươi
-Tốt, đi trước dẫn đường
Ngoài ý muốn trong chốc lát, nhớ tới Hải Nhi Bối Lỵ khí chất đặc biệt, Dương Lăng đi nhanh tới phòng họp, trong khoảng thời gian qua nhờ có sự hỗ trợ của nàng mới có thể nhanh chóng chiêu mộ được các loại thợ thủ công. Ngoài ra, nếu không có nàng ra sức ủng hộ, thì bằng bản lãnh của mình sẽ không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể điều tra ra hạ lạc của người nhà Cổ Đức.
Trong phòng lớn thi thoảng truyền ra một trận âm thanh nói cười, có Hải Nhi Bối Lỵ mặc áo trắng vừa tới đã cùng với đám người Ngả Lỵ Ti tập trung lại một vòng, tặng cho các người thân cận của Dương Lăng các lễ vật khác nhau. Tặng cho Ngả Lỵ Ti một cây trâm cài tóc, đưa cho A Cổ Tô một cái phi phong, mặt ngoài thì thấy đó chỉ là các lễ vật nhỏ, nhưng tất cả đều được làm ra bởi các đại sư có tiền cũng không chắc đã mua được, nên rất nhanh lấy được thiện cảm của mọi người.
Vừa nhìn thấy Dương Lăng, Hải Nhi Bối Lỵ đã nhanh chóng đi lên chào đón:
-Dương đại nhân, sau khi uống Táng mạng chi tuyền, phụ thân ta đã khôi phục lại như cũ, cảm ơn đại ân đại đức của người
-Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần khách khí. Mà sau này gọi trực tiếp ta là Dương Lăng đi .
Nhìn vóc dáng Hải Nhi Bối Lỵ trong bộ quần áo trắng, Dương Lăng con mắt sáng ngời. Điềm tĩnh tự nhiên, mắt phượng mày ngài… từ trên người Hải Nhi Bối Lỵ hắn thấy được hình bóng của người phụ nữ thành đạt.
Làm một người đàn bà đã khó, làm một người nữ thương nhân thành công càng khó hơn, đối với Hải Nhi Bối Lỵ kinh doanh khắp cả Thái Luân đại lục, hắn không khỏi cảm thấy bội phục.
-Tốt, vậy sau này ta gọi ngươi là Dương Lăng Hải Nhi Bối Lỵ mỉm cười duyên dáng tiếp :
-Phụ thân ta vốn định tự mình tới cảm tạ nhưng bởi vì thân thể vẫn còn suy yếu, nên không thể tự mình đến đây, mong ngươi thông cảm. Lần này Hải Nhi Bối Lỵ đến mang theo một chút quà mọn biểu đạt tâm ý, mong người nhận cho
Sau khi khom người hành một lễ, Hải Nhi Bối Lỵ ra hiệu cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ ở bên cạnh, Mục Nhĩ Bá Kỳ hiểu ý vỗ vỗ bàn tay. Rất nhanh, đám người hầu mang một rương quà tặng đi đến gần.
Hai trăm đàn Lạp phĩ nhĩ bồ đào tửi trăm năm.
Một trăm con ngựa bay.
Mười xe cực phẩm ám hỏa tinh.
Hai trăm thợ thủ công lành nghề.
Một trăm nữ hầu xinh xắn
Ba trăm cao cấp kiếm sĩ.
Theo tiếng hô của Mục Nhĩ Bá Kỳ, đám người hầu liền mang lên một rương lễ vật. Ngoại trừ tinh tệ, ám hỏa tinh và ngựa chiến còn có một đám thợ thủ công, nữ hầu và võ sĩ. Khiến cho nghị sự thính liền trở lên náo nhiệt hơn rất nhiều.
Một chút quà nhỏ biểu đạt tâm ý?
Nhìn số lượng tài bảo khổng lồ, lại nhìn đám người đang quỳ gối trước mặt mình, Dương Lăng lắc đầu. Cái này đâu chỉ là món quà nhỏ mà chính là một gia tài lớn. Nhà giàu có đúng là giàu có, chỉ đưa một ngón tay ra cũng khác hẳn người bình thường.
- Tiểu thư Hải Nhi Bối Lỵ, món quà nhỏ này thật sự quá quý giá, ta không thể tiếp nhận. Cái khác không nói mà chỉ là nuôi nhiều người như vậy sợ rằng cũng không thể nuôi nổi .
Lễ vật tuy rất lớn, nhưng một chút thêm sáu trăm miệng ăn, Dương Lăng còn có chút đau đầu.
Bây giờ chưa mở được đường để tiêu thụ ma thú tinh hạch, dựa vào chút tiền kiếm được từ gian bán binh khí và Hương cách lý lạp để duy trì cân bằng thu chi hàng ngày đã tốt lắm rồi. Bây giờ đột nhiên thêm hơn 600 miệng ăn thì chỉ có thể ngồi không mà ăn, nói không chừng một ngày nào đó sẽ phá sản.
Hải Nhi Bối Lỵ vô cùng thông minh, vừa nghe khẩu khí của Dương Lăng liền ngay lập tức hiểu được khó khăn của hắn:
-Dương Lăng, yên tâm đi, đây đều là các nô lệ đã được đăng ký, ngươi chỉ cần cung cấp cho bọn hắn thực vật đơn giản và chỗ ở là được, không cần thêm chi phí nào nữa.
Nô lệ đã được đăng ký, không cần thêm chi phí nào nữa?
Dương Lăng thở dài một hơi, nếu chỉ cần lo ăn lo ở, đừng nói là 600 mà 6000 cũng không có vấn đề. Duy Sâm tòa thành vô cùng rộng lớn, cho dù có không ít người dân trong trấn chuyển vào ở tạm, nhưng vẫn còn có không ít phòng ở bỏ không.
Về phần lương thực, bên bờ Dương Lăng có rất nhiều đất hoang, mùa xuân sang năm có thể trồng trọt với diện tích lớn. Dùng lương thực tích trữ nhiều năm của An Tạp gia tộc duy trì đến mùa thu sang năm cũng không có vấn đề.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
/832
|