Tất cả Tà nhãn đều tiến hóa đến cấp ba, nhưng tiếc nuối chính là khi chọn lựa một con Tà nhãn cường hãn nhất, để cho nó liên tục nuốt chửng mười viên tinh hạch, nhưng vẫn không có cách nào tiến hóa tới cấp bốn, càng không cách nào tiến hòa thành vương giả giống như lang chu vương.
Xem ra, cấp ba và cấp bốn cách nhau không chỉ là một chút mà thôi. Có lẽ chỉ có tinh hạch Tà nhãn cấp cao mới có thể khiến cho tốc độ tiến hóa nhanh hơn. Giống như lang chu vương bây giờ nuốt chửng tinh hạch con nhện bình thường không có hiệu quả rõ ràng, chỉ có nuốt tinh hạch con nhện cùng cấp bậc hoặc cấp cao hơn mới có tác dụng.
Nếu đã xâm nhập vào Ngõa Luân Á sơn cốc nơi Tà nhãn tập trung sinh sống, Dương Lăng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội, tiếp tục tìm mục tiêu thích hợp bên trong. Nhưng tiếc nuối chính là đừng nói Tà nhãn cấp ba, mà tiến hóa đến cấp hai đã cực kỳ ít, còn Tà nhãn tiến hóa tới tứ cấp dù tìm kiếm liên tục vài ngày cũng không thấy bóng dáng.
Bên trong bồn, huyệt động khắp nơi đều thấy, có nơi giống như tổ chuột, có nơi sâu không thấy đáy, đi mấy canh giờ đều không thấy cuối. Bóng tối dày đặc, phảng phất đi thông tới tận địa ngục, mặc dù có đông đảo ma thú bảo vệ, hắn cũng không dám tùy ý xâm nhập.
Ngoại trừ Tà nhãn cùng với tắc kè khổng lồ phun lửa, có đôi khi còn gặp phải một ít ngô công, mặc dù lực công kích không cao, nhưng nọc độc còn lợi hại hơn cả lang chu vương. Cũng may có Giác phong thú bảo vệ nên có chút kinh hãi mà không nguy hiểm, sau vài ngày không tìm thấy bóng dáng Tà nhãn cấp cao, ngược lại còn săn được mười mấy viên tinh hạch ngô công.
Căn cứ theo trí nhớ Tà nhãn, ngô công là một loại ma thú cấp thấp, sống nhờ nuốt chửng các các loại tảo độc sinh trưởng trong chỗ âm u. Sống càng lâu, độc tố trong cơ thể càng nhiều, người trúng phải nhẹ thì cả người bỏng rộp, nặng thì cả người ăn mòn mà chết.
Không bỏ qua nguyên tắc, Dương Lăng cứ giết chết được một con ngô công lại dùng chủy thủ mở đầu nó ra rồi lấy viên tinh hạch màu xanh biếc ra. Bây giờ mặc dù không có chỗ dùng, nhưng nói không chừng ngày nào đó có tác dụng rất lớn.
Vừa mới bắt đầu hắn còn muốn thuần hóa vài con, nhưng nhìn tốc độ rùa bò của chúng, suy nghĩ một lát liền bỏ qua ý định đó. Năng lực hành động nhanh chóng không thể thiếu, thuần hóa nhiều ma thú cấp thấp tốc độ chậm chạp sẽ làm giảm nghiêm trọng khả năng cơ động của bộ đội, được không bù nổi mất.
Ngày hôm nay, theo đuôi một đám Tà nhãn ra ngoài kiếm ăn, Dương Lăng lặng lẽ đi tới một tòa huyệt động khổng lồ.
Không giống huyệt động Tà nhãn bình thường, huyệt động này ở cửa có một loạt Tà nhãn bảo vệ. Thậm chí còn có vài con ẩn náu. Ngoài ra, Tà nhãn ra vào liên miên không dứt.
Chẳng lẽ, đây là một huyệt động Tà nhãn cực kỳ rộng lớn?
Nhìn đông đảo Tà nhãn ra vào không ngừng, Dương Lăng trong lòng vừa động, gọi một con Giác phong thú tiến hóa tới cấp bar a,
Chung quanh cửa động có rất nhiều cây trường xuân, cành lá tươi tốt, dựa vào nó để ẩn nấp, Giác phong thú to như nắm tay lặng lẽ chui vào. Quả nhiên, bên trong huyệt động có các hang động khác nhau, Tà nhãn to nhỏ không thể đếm được. Không chỉ có rất nhiều Tà nhãn tiến hóa đến cấp hai, còn có không ít tiến hóa đến cấp ba. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khó có thể gặp gỡ tổ Tà nhãn to như vậy, Dương Lăng vô cùng hưng phấn, nhưng nhìn Tà nhãn canh phòng cẩn mật như vậy, lại không khỏi cau mày suy nghĩ. Các con ẩn núp không có vấn đề gì, chỉ cần điều một đội Giác phong thú, tuyệt đối có thể không gây một tiếng động giết chết hết. Nhưng Tà nhãn lui tới liên miên không dứt, làm thế nào mới có thể không gây ra một tiếng động giết chết những con Tà nhãn đang canh cửa?
Chỉ huy Giác phong thú sử dụng châm độc đánh bất ngờ? hay là ra lệnh cho lang chu vương mang theo đại quân con nhện cường công?
Sau một lát trầm tư, Dương Lăng khe khẽ lắc đầu. Giải quyết đám Tà nhãn bảo vệ cửa ra vào dễ làm, nhưng vấn đề là Tà nhãn lui tới thật sự nhiều lắm. Chỉ cần không thể trong nháy mắt một lưới bắt hết, rất nhiều Tà nhãn bên trong huyệt động sẽ chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ phải đánh một trận đại chiến.
Tà nhãn chưa tiến hóa tốc độ chậm chạp, lực công kích, trí lực có lẽ còn không đủ. Nhưng Tà nhãn tiến hóa tới cấp hai, cấp ba thì khác, tự nó có trí lực nhất định, tốc độ di chuyển cùng lực phòng ngự không có biến hóa rõ ràng nhưng lực công kích lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Ngoài ra, nếu trong huyệt động có một Tà nhãn vương giống như lang chu vương vậy đám Tà nhãn cấp cao công kích càng thêm kinh khủng. Không tới lúc cuối cùng, Dương Lăng không muốn cứng đối cứng cùng đối phương, hắn không muốn giết địch một ngàn, chính mình tổn thất tám trăm. Vô luận thế nào, trả giá thấp nhất thu được ích lợi lớn nhất mới là vương đạo.
Đánh địch từ phía sau?
Nhìn Tà nhãn hoang dã liên miên không ngớt, nghĩ đến Tà nhãn đại quân của mình, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu. Sau khi cắn chặt răng, quyết định đánh bạc một ván, nếu thật sự không được thì chỉ huy đại quân cường công.
Chỉ huy một đội Giác phong thú nhanh chóng giải quyết đám ẩn núp của đối phương, Dương Lăng lặng lẽ gọi ra ma thú đại quân.
Hơn 2000 con Tà nhãn chia làm mười lần, phụ trách lẩn vào trong huyệt động, sau khi thu được mệnh lệnh liền nhanh chóng ra tay giải quyết tinh anh của đối phương, cũng bảo vệ các vị trí mấu chốt
Giác phong thú chia làm năm đội, phụ trách đánh úp từ xa. Chỉ cần Tà nhãn vào tới vị trí, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bảo vệ ở cửa động, cũng nhanh chóng nhào vào trợ giúp Tà nhãn phòng ngự yếu kém.
Đội quân của lang chu vương chia làm mười đội, tám đội phụ trách hành động cùng với Giác phong thú, bằng mọi giá dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Tà nhãn hoang dã trước cửa động. Hai đội còn lại cùng với khô mộc chiến sĩ phụ trách ngăn cản Tà nhãn đi kiếm ăn bên ngoài quay về cứu viện.
Việc này không nên chậm trễ, sau khi an bải ổn thỏa, Dương Lăng xoay người cưỡi lên trên lưng thú một sừng, chỉ huy Tà nhãn ngay lập tức hành động.
Có lẽ Tà nhãn ra vào thật sự nhiều lắm, vô luận là Tà nhãn ra vào hay là vệ binh bảo vệ ở cửa động tất cả đều không chú ý tới vài đàn Tà nhãn xa lạ trước sau nối nhau vào trong huyệt động. Nếu chúng nó cẩn thận một chút sẽ phát hiện đám Tà nhãn xa lạ này đều có ba xúc tu ở hai bên, tất cả đều tiến hóa đến cấp ba.
Đáng tiếc, không có một tên vệ binh chú ý đến tình huống không bình thường này, cứ như vậy kế hoạch của Dương Lăng thuận lợi hoàn thành một nửa. Đám Tà nhãn hoang dã cẩu thả không biết một tai nạn chưa hề thấy sắp phủ xuống.
Theo vu lực tăng lên, bây giờ Dương Lăng có thể khống chế mỗi một con ma thú hành động tự nhiên trong phạm vi năm dặm. Mặc dù khống chế càng cẩn thận, thời gian càng dài thì vu lực tiêu hao càng lớn, nhưng để ứng phó trận đại chiến trước mặt vẫn đủ khả năng. Dưới sự chỉ huy của hắn, Tà nhãn lẫn vào trong huyệt động đều chiếm được các vị trí có lợi.
Sau khi xác nhận lại vị trí của Tà nhãn, Dương Lăng quyết định chỉ huy số ma thú còn lại hành động. Trong nháy mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng Giác phong thú lao ra ngoài nhanh như máy bay chiến đấu siêu âm, lao thẳng về phía Tà nhãn hoang dã đang bảo vệ cửa động.
Một loạt châm độc dày đặc qua đi, đại quân Giác phong thú lao đến cửa động. Dưới đòn đánh bất ngờ như tia chớp của chúng, châm độc khó lòng phòng bị của chúng, Tà nhãn hoang dã không hề phòng bị không có một con nào may mắn thoát khỏi.
Mặc dù theo không kịp tốc độ rất nhanh Giác phong thú, nhưng lang chu vương cũng nhanh chóng chỉ huy đại quân hành đông. Dưới sự chỉ huy của nó, các con nhện phối hợp tác chiến như thủy triều hung hãn hường về phía Tà nhãn ở bên ngoài huyệt động giết tới, Tà nhãn không hề phòng bị căn bản là không có khả năng chống trả.
Chỉ huy hai đội con nhện còn thừa cùng khô mộc chiến sĩ lập thành đoàn trận, lưu lại ngăn cản viện binh của đối phương, Dương Lăng cưỡi thú một sừng nhanh chóng đuổi kịp đại quân con nhện hung hãn. Có đội quân lang chu không sợ chết, thú một sừng căn bản không có cơ hội động thủ.
Bên trong huyệt động, liên quân ma thú thế không thể chống đỡ. Vài con Tà nhãn hoang dã cấp cao vừa mới tập trung một đám Tà nhãn cấp thấp đánh trả, ngay lập tức bị Giác phong thú trọng kiểm công kích, không có người lãnh đạo, Tà nhãn cấp thấp trí lực không đủ đều hoảng sợ chạy trốn, căn bản không phát huy được ưu thế số lượng khổng lồ.
Đối mặt với sự giáp công của đám ma thú đại quân nội ứng ngoại hợp của Dương Lăng, đối mặt với bọn nó liên hợp tấn công hung mãnh, Tà nhãn hoang dã không có phòng bị nhìn thấy ngay sự thất bại. Ngoài ra, các con Tà nhãn nhanh chóng trở về cứu viện cũng bị mạnh mẽ ngăn cản, tựa như một con mối đánh lên một một thân cây đang bốc cháy vậy.
Kết quả, không có cái gì phải lo lắng, không lâu sau Dương Lăng nắm giữ được cục diện. Bên trong sơn cốc khắp nơi đều là thi thể của Tà nhãn hoang dã, giữa sơn động xuất hiện một cái ao máu, trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi.
Thống kê sơ bộ, trận chiến này tổng cộng tiêu diệt 5000 con Tà nhãn, trong đó tiến hóa tới cấp ba có hơn 200 con, tiến hóa tới cấp hai có hơn 800 con. Nhưng điều tiếc nuối là không có con Tà nhãn nào tiến hóa đến cấp 4, càng không có con vương giả nào giống như lang chu vương.
Xem ra chỉ có một biện pháp cuối cùng.
Nếu bộ lạc Tà nhãn lớn như vậy cũng không có vương giả đúng nghĩa, Dương Lăng không hề còn chút hy vọng nào đối với cái bồn này. Tưởng nhanh chóng có được một Tà nhãn vương giống như lang chu vương, xem ra không thể làm gì khác hơn là chính mình phải ra tay.
Việc này không nên chậm trễ, chỉ huy ma thú đại quân bảo vệ cửa động, hắn tại bên trong trận bố trí một tụ linh trận đơn giản, chuẩn bị sử dụng vu lực cùng sinh mệnh năng lượng mạnh mẽ bồi dục một con Tà nhãn vương.
Hoàn cảnh Duy Sâm trấn rất ác liệt, mà ở trong Đặc Lạp Tư sâm lâm lâu như vậy, không biết bây giờ tình hình cụ thể như thế nào. Vô luận thí nghiệm lần này thành công hay không cũng phải nhanh chóng trở về. Dù sao nếu thí nghiệm không thành công còn có thể thực hiện lại, nhưng nếu như để tên lĩnh chủ đột nhiên xuất hiện xác lập được chỗ đứng, thì đối với sự phát triển sau này của mình có hạn chế rất lớn.
Tuyển ra một con Tà nhãn cường hãn nhất, Dương Lăng khoanh chân ngồi xuống đặt tay phải khe khẽ lên trán nó. Chung quanh để rất nhiều tinh hạch Tà nhãn to có nhỏ có. Đã không làm thì thôi, đã làm làm cho được, hắn quyết định đánh bạc một phen, ra lệnh cho Tà nhãn không ngừng nuốt chửng tinh hạch, chính mình cũng không ngừng đưa vào vu lực cùng sinh mệnh năng lượng, từ từ gia tăng lực độ.
Dưới tác dụng của tinh hạch, vu lực và sinh mệnh năng lượng, Tà nhãn nằm trước mặt Dương Lăng khe khẽ run rấy, cả cơ thể, kể cả xúc tu không ngừng phồng lên, co rút lại, sau đó lại phồng lên, lại co rút, không ngừng tuần hoàn.
Cùng lúc đó, dưới tác dụng của tụ linh trận, thiên địa linh khí trong bồn không ngừng tiến đến như thủy triều. Mặc dù còn kém xa so với các địa phương khác ở Đặc Lạp Tư sâm lâm, nhưng cũng cực kỳ khả quan. Nếu cẩn thận quan sát, có có thể thấy thi thể Tà nhãn hoang dã cùng bên trong ao máu tản mát ra một đám khí màu đỏ máu, nhanh chóng từ trán Tà nhãn thẩm thấu vào trong .
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Xem ra, cấp ba và cấp bốn cách nhau không chỉ là một chút mà thôi. Có lẽ chỉ có tinh hạch Tà nhãn cấp cao mới có thể khiến cho tốc độ tiến hóa nhanh hơn. Giống như lang chu vương bây giờ nuốt chửng tinh hạch con nhện bình thường không có hiệu quả rõ ràng, chỉ có nuốt tinh hạch con nhện cùng cấp bậc hoặc cấp cao hơn mới có tác dụng.
Nếu đã xâm nhập vào Ngõa Luân Á sơn cốc nơi Tà nhãn tập trung sinh sống, Dương Lăng làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội, tiếp tục tìm mục tiêu thích hợp bên trong. Nhưng tiếc nuối chính là đừng nói Tà nhãn cấp ba, mà tiến hóa đến cấp hai đã cực kỳ ít, còn Tà nhãn tiến hóa tới tứ cấp dù tìm kiếm liên tục vài ngày cũng không thấy bóng dáng.
Bên trong bồn, huyệt động khắp nơi đều thấy, có nơi giống như tổ chuột, có nơi sâu không thấy đáy, đi mấy canh giờ đều không thấy cuối. Bóng tối dày đặc, phảng phất đi thông tới tận địa ngục, mặc dù có đông đảo ma thú bảo vệ, hắn cũng không dám tùy ý xâm nhập.
Ngoại trừ Tà nhãn cùng với tắc kè khổng lồ phun lửa, có đôi khi còn gặp phải một ít ngô công, mặc dù lực công kích không cao, nhưng nọc độc còn lợi hại hơn cả lang chu vương. Cũng may có Giác phong thú bảo vệ nên có chút kinh hãi mà không nguy hiểm, sau vài ngày không tìm thấy bóng dáng Tà nhãn cấp cao, ngược lại còn săn được mười mấy viên tinh hạch ngô công.
Căn cứ theo trí nhớ Tà nhãn, ngô công là một loại ma thú cấp thấp, sống nhờ nuốt chửng các các loại tảo độc sinh trưởng trong chỗ âm u. Sống càng lâu, độc tố trong cơ thể càng nhiều, người trúng phải nhẹ thì cả người bỏng rộp, nặng thì cả người ăn mòn mà chết.
Không bỏ qua nguyên tắc, Dương Lăng cứ giết chết được một con ngô công lại dùng chủy thủ mở đầu nó ra rồi lấy viên tinh hạch màu xanh biếc ra. Bây giờ mặc dù không có chỗ dùng, nhưng nói không chừng ngày nào đó có tác dụng rất lớn.
Vừa mới bắt đầu hắn còn muốn thuần hóa vài con, nhưng nhìn tốc độ rùa bò của chúng, suy nghĩ một lát liền bỏ qua ý định đó. Năng lực hành động nhanh chóng không thể thiếu, thuần hóa nhiều ma thú cấp thấp tốc độ chậm chạp sẽ làm giảm nghiêm trọng khả năng cơ động của bộ đội, được không bù nổi mất.
Ngày hôm nay, theo đuôi một đám Tà nhãn ra ngoài kiếm ăn, Dương Lăng lặng lẽ đi tới một tòa huyệt động khổng lồ.
Không giống huyệt động Tà nhãn bình thường, huyệt động này ở cửa có một loạt Tà nhãn bảo vệ. Thậm chí còn có vài con ẩn náu. Ngoài ra, Tà nhãn ra vào liên miên không dứt.
Chẳng lẽ, đây là một huyệt động Tà nhãn cực kỳ rộng lớn?
Nhìn đông đảo Tà nhãn ra vào không ngừng, Dương Lăng trong lòng vừa động, gọi một con Giác phong thú tiến hóa tới cấp bar a,
Chung quanh cửa động có rất nhiều cây trường xuân, cành lá tươi tốt, dựa vào nó để ẩn nấp, Giác phong thú to như nắm tay lặng lẽ chui vào. Quả nhiên, bên trong huyệt động có các hang động khác nhau, Tà nhãn to nhỏ không thể đếm được. Không chỉ có rất nhiều Tà nhãn tiến hóa đến cấp hai, còn có không ít tiến hóa đến cấp ba. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Khó có thể gặp gỡ tổ Tà nhãn to như vậy, Dương Lăng vô cùng hưng phấn, nhưng nhìn Tà nhãn canh phòng cẩn mật như vậy, lại không khỏi cau mày suy nghĩ. Các con ẩn núp không có vấn đề gì, chỉ cần điều một đội Giác phong thú, tuyệt đối có thể không gây một tiếng động giết chết hết. Nhưng Tà nhãn lui tới liên miên không dứt, làm thế nào mới có thể không gây ra một tiếng động giết chết những con Tà nhãn đang canh cửa?
Chỉ huy Giác phong thú sử dụng châm độc đánh bất ngờ? hay là ra lệnh cho lang chu vương mang theo đại quân con nhện cường công?
Sau một lát trầm tư, Dương Lăng khe khẽ lắc đầu. Giải quyết đám Tà nhãn bảo vệ cửa ra vào dễ làm, nhưng vấn đề là Tà nhãn lui tới thật sự nhiều lắm. Chỉ cần không thể trong nháy mắt một lưới bắt hết, rất nhiều Tà nhãn bên trong huyệt động sẽ chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ phải đánh một trận đại chiến.
Tà nhãn chưa tiến hóa tốc độ chậm chạp, lực công kích, trí lực có lẽ còn không đủ. Nhưng Tà nhãn tiến hóa tới cấp hai, cấp ba thì khác, tự nó có trí lực nhất định, tốc độ di chuyển cùng lực phòng ngự không có biến hóa rõ ràng nhưng lực công kích lại mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Ngoài ra, nếu trong huyệt động có một Tà nhãn vương giống như lang chu vương vậy đám Tà nhãn cấp cao công kích càng thêm kinh khủng. Không tới lúc cuối cùng, Dương Lăng không muốn cứng đối cứng cùng đối phương, hắn không muốn giết địch một ngàn, chính mình tổn thất tám trăm. Vô luận thế nào, trả giá thấp nhất thu được ích lợi lớn nhất mới là vương đạo.
Đánh địch từ phía sau?
Nhìn Tà nhãn hoang dã liên miên không ngớt, nghĩ đến Tà nhãn đại quân của mình, Dương Lăng trong lòng vừa động, nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu. Sau khi cắn chặt răng, quyết định đánh bạc một ván, nếu thật sự không được thì chỉ huy đại quân cường công.
Chỉ huy một đội Giác phong thú nhanh chóng giải quyết đám ẩn núp của đối phương, Dương Lăng lặng lẽ gọi ra ma thú đại quân.
Hơn 2000 con Tà nhãn chia làm mười lần, phụ trách lẩn vào trong huyệt động, sau khi thu được mệnh lệnh liền nhanh chóng ra tay giải quyết tinh anh của đối phương, cũng bảo vệ các vị trí mấu chốt
Giác phong thú chia làm năm đội, phụ trách đánh úp từ xa. Chỉ cần Tà nhãn vào tới vị trí, ngay lập tức dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết bảo vệ ở cửa động, cũng nhanh chóng nhào vào trợ giúp Tà nhãn phòng ngự yếu kém.
Đội quân của lang chu vương chia làm mười đội, tám đội phụ trách hành động cùng với Giác phong thú, bằng mọi giá dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết Tà nhãn hoang dã trước cửa động. Hai đội còn lại cùng với khô mộc chiến sĩ phụ trách ngăn cản Tà nhãn đi kiếm ăn bên ngoài quay về cứu viện.
Việc này không nên chậm trễ, sau khi an bải ổn thỏa, Dương Lăng xoay người cưỡi lên trên lưng thú một sừng, chỉ huy Tà nhãn ngay lập tức hành động.
Có lẽ Tà nhãn ra vào thật sự nhiều lắm, vô luận là Tà nhãn ra vào hay là vệ binh bảo vệ ở cửa động tất cả đều không chú ý tới vài đàn Tà nhãn xa lạ trước sau nối nhau vào trong huyệt động. Nếu chúng nó cẩn thận một chút sẽ phát hiện đám Tà nhãn xa lạ này đều có ba xúc tu ở hai bên, tất cả đều tiến hóa đến cấp ba.
Đáng tiếc, không có một tên vệ binh chú ý đến tình huống không bình thường này, cứ như vậy kế hoạch của Dương Lăng thuận lợi hoàn thành một nửa. Đám Tà nhãn hoang dã cẩu thả không biết một tai nạn chưa hề thấy sắp phủ xuống.
Theo vu lực tăng lên, bây giờ Dương Lăng có thể khống chế mỗi một con ma thú hành động tự nhiên trong phạm vi năm dặm. Mặc dù khống chế càng cẩn thận, thời gian càng dài thì vu lực tiêu hao càng lớn, nhưng để ứng phó trận đại chiến trước mặt vẫn đủ khả năng. Dưới sự chỉ huy của hắn, Tà nhãn lẫn vào trong huyệt động đều chiếm được các vị trí có lợi.
Sau khi xác nhận lại vị trí của Tà nhãn, Dương Lăng quyết định chỉ huy số ma thú còn lại hành động. Trong nháy mắt, đã chuẩn bị sẵn sàng Giác phong thú lao ra ngoài nhanh như máy bay chiến đấu siêu âm, lao thẳng về phía Tà nhãn hoang dã đang bảo vệ cửa động.
Một loạt châm độc dày đặc qua đi, đại quân Giác phong thú lao đến cửa động. Dưới đòn đánh bất ngờ như tia chớp của chúng, châm độc khó lòng phòng bị của chúng, Tà nhãn hoang dã không hề phòng bị không có một con nào may mắn thoát khỏi.
Mặc dù theo không kịp tốc độ rất nhanh Giác phong thú, nhưng lang chu vương cũng nhanh chóng chỉ huy đại quân hành đông. Dưới sự chỉ huy của nó, các con nhện phối hợp tác chiến như thủy triều hung hãn hường về phía Tà nhãn ở bên ngoài huyệt động giết tới, Tà nhãn không hề phòng bị căn bản là không có khả năng chống trả.
Chỉ huy hai đội con nhện còn thừa cùng khô mộc chiến sĩ lập thành đoàn trận, lưu lại ngăn cản viện binh của đối phương, Dương Lăng cưỡi thú một sừng nhanh chóng đuổi kịp đại quân con nhện hung hãn. Có đội quân lang chu không sợ chết, thú một sừng căn bản không có cơ hội động thủ.
Bên trong huyệt động, liên quân ma thú thế không thể chống đỡ. Vài con Tà nhãn hoang dã cấp cao vừa mới tập trung một đám Tà nhãn cấp thấp đánh trả, ngay lập tức bị Giác phong thú trọng kiểm công kích, không có người lãnh đạo, Tà nhãn cấp thấp trí lực không đủ đều hoảng sợ chạy trốn, căn bản không phát huy được ưu thế số lượng khổng lồ.
Đối mặt với sự giáp công của đám ma thú đại quân nội ứng ngoại hợp của Dương Lăng, đối mặt với bọn nó liên hợp tấn công hung mãnh, Tà nhãn hoang dã không có phòng bị nhìn thấy ngay sự thất bại. Ngoài ra, các con Tà nhãn nhanh chóng trở về cứu viện cũng bị mạnh mẽ ngăn cản, tựa như một con mối đánh lên một một thân cây đang bốc cháy vậy.
Kết quả, không có cái gì phải lo lắng, không lâu sau Dương Lăng nắm giữ được cục diện. Bên trong sơn cốc khắp nơi đều là thi thể của Tà nhãn hoang dã, giữa sơn động xuất hiện một cái ao máu, trong không khí tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi.
Thống kê sơ bộ, trận chiến này tổng cộng tiêu diệt 5000 con Tà nhãn, trong đó tiến hóa tới cấp ba có hơn 200 con, tiến hóa tới cấp hai có hơn 800 con. Nhưng điều tiếc nuối là không có con Tà nhãn nào tiến hóa đến cấp 4, càng không có con vương giả nào giống như lang chu vương.
Xem ra chỉ có một biện pháp cuối cùng.
Nếu bộ lạc Tà nhãn lớn như vậy cũng không có vương giả đúng nghĩa, Dương Lăng không hề còn chút hy vọng nào đối với cái bồn này. Tưởng nhanh chóng có được một Tà nhãn vương giống như lang chu vương, xem ra không thể làm gì khác hơn là chính mình phải ra tay.
Việc này không nên chậm trễ, chỉ huy ma thú đại quân bảo vệ cửa động, hắn tại bên trong trận bố trí một tụ linh trận đơn giản, chuẩn bị sử dụng vu lực cùng sinh mệnh năng lượng mạnh mẽ bồi dục một con Tà nhãn vương.
Hoàn cảnh Duy Sâm trấn rất ác liệt, mà ở trong Đặc Lạp Tư sâm lâm lâu như vậy, không biết bây giờ tình hình cụ thể như thế nào. Vô luận thí nghiệm lần này thành công hay không cũng phải nhanh chóng trở về. Dù sao nếu thí nghiệm không thành công còn có thể thực hiện lại, nhưng nếu như để tên lĩnh chủ đột nhiên xuất hiện xác lập được chỗ đứng, thì đối với sự phát triển sau này của mình có hạn chế rất lớn.
Tuyển ra một con Tà nhãn cường hãn nhất, Dương Lăng khoanh chân ngồi xuống đặt tay phải khe khẽ lên trán nó. Chung quanh để rất nhiều tinh hạch Tà nhãn to có nhỏ có. Đã không làm thì thôi, đã làm làm cho được, hắn quyết định đánh bạc một phen, ra lệnh cho Tà nhãn không ngừng nuốt chửng tinh hạch, chính mình cũng không ngừng đưa vào vu lực cùng sinh mệnh năng lượng, từ từ gia tăng lực độ.
Dưới tác dụng của tinh hạch, vu lực và sinh mệnh năng lượng, Tà nhãn nằm trước mặt Dương Lăng khe khẽ run rấy, cả cơ thể, kể cả xúc tu không ngừng phồng lên, co rút lại, sau đó lại phồng lên, lại co rút, không ngừng tuần hoàn.
Cùng lúc đó, dưới tác dụng của tụ linh trận, thiên địa linh khí trong bồn không ngừng tiến đến như thủy triều. Mặc dù còn kém xa so với các địa phương khác ở Đặc Lạp Tư sâm lâm, nhưng cũng cực kỳ khả quan. Nếu cẩn thận quan sát, có có thể thấy thi thể Tà nhãn hoang dã cùng bên trong ao máu tản mát ra một đám khí màu đỏ máu, nhanh chóng từ trán Tà nhãn thẩm thấu vào trong .
Ma Thú Lĩnh Chủ.
/832
|