Nấp ở trên một ngọn cây cành lá rậm rạp, Dương Lăng vẫn không nhúc nhích chăm chú nhìn một tiểu đội giác phong thú đang đi ra kiếm mồi. Cạnh đó, ba mươi sáu đầu giác phong thú đã bị thuần hóa lẳng lặng giương đôi cánh màu đen sẵn, hàm răng sắc bén hàn quang lòe lòe, chân sau thủ thế, chờ đợi mệnh lệnh để phóng ra. Sau khi hấp thu hết lượng máu cự lang và mãng xà xong, hắn vui mừng lẫn sợ hãi khi phát hiện vu lực tiến nhanh, mỗi ngày có thể liên tục lấy máu thuần hóa mười con giác phong thú hoang, hiệu suất tăng nhanh đáng kể. Ngắn ngủn chỉ vài ngày thời gian đã có thể thuần hóa hơn mười con giác phong thú. Cũng không biết do hấp thu máu huyết của Dương Lăng hay là tác dụng của vu tháp, từ lúc thân chỉ bằng ngón cái giác phong thú chỉ cần bị thuần hóa rồi tiến vào vu tháp ở một đoạn thời gian sẽ lớn lên bằng chuôi đao . Đồng thời, đôi hàm răng sắc bén hơn hẳn, chiếc sừng đen trên đỉnh đầu cũng càng thêm dữ tợn, rõ ràng chiến đấu lực so với giác phong thú hoang dã mạnh hơn nhiều. Sau khi thử vài lần Dương Lăng phát hiện giác phong thú thuần hóa thiện chiến hơn đồng loại rất nhiều. Đối mặt với đồng loại hoang dã, đừng nói đơn đả độc đấu mà kể cả năm sáu con cùng tiến lên, bọn chúng đều có thể ứng phó được.
Đội quân giác phong thú bay ra thật đông đúc, phỏng chừng có khoảng một trăm con, tất cả đều bay tới bay lui trong rừng tìm kiếm thức ăn thích hợp. Có con ăn một chút đại diệp thảo phiến to như chiếc lá, chúng cắn rồi nuốt chửng thứ chất lỏng bên trong. Lại có con bay tới những gốc cây Châm Diệp Tùng để tìm kiếm tổ của loài kiến trắng. Thấy đàn giác phong thú càng ngày càng phân tán Dương Lăng chớp lấy thời cơ liền thả ra đàn giác phong đã thuần hóa, hắn đã chia chúng làm sáu đội, mỗi đội sáu con. Ngoại trừ một đội lưu lại cạnh hắn để bảo vệ còn đâu toàn bộ đều phóng ra, đánh lén những đồng loại không hề chuẩn bị của chúng. Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng ba mươi con giác phong hung hãn bay ra nhanh như chớp , một kích đắc thủ, đồng loại giác phong thú hoang dã đã mất đi năng lực hành động, nhanh chóng, Dương Lăng bật người ra khỏi nơi ẩn nấp chạy tới trích một giọt máu tươi nhỏ lên đầu những con giác phong thú vừa bị thương.
Mấy ngày vừa qua trong lúc vô ý hắn phát hiện rằng khi bị thương thì giác phong thú càng dễ dàng thuần hoá hơn, bị thương càng nặng, thuần hoá lại tiêu hao càng ít vu lực cùng máu huyết. Với vu lực của hắn bây giờ, nếu thuần hóa giác phong thú không bị thương thì một ngày chỉ có thể thuần hóa mười con, nhưng với giác phong thú bị thương thuần hóa hơn mười con cũng không có vấn đề gì. Đồng thời, hắn phát hiện vô luận ma thú một khi thụ thương dù nặng thế nào chỉ cần thuần hóa rồi vào trong vu tháp hưu dưỡng vài ngày là có thể khôi phục bình thường, tựa hồ đám vụ khí nồng đậm trong vu tháp còn có tác dụng chữa thương. Nhưng điều đó chỉ tác dụng với những ma thú vừa được thuần hóa còn nếu ma thú thuần hóa lâu ngày rồi thì khi bị thương không còn thấy tác dụng đó nữa. Dưới sự tấn công bất ngờ giác phong thú ứng phó không kịp, thường thường còn chưa phản ứng đã bị đánh trọng thương. Thỉnh thoảng có mấy con cho dù phản ứng kịp, cũng không có lực đối kháng đối với những con giác phong thú đã biến dị sau khi được thuần hóa, không phải bị cắn thành hai đoạn, thì cũng bị chiếc sừng đen sắc bén của chúng đâm thành to ong.
Được Dương Lăng chỉ huy, không lâu sau toàn quân giác phong thú hoang dã không còn. Trừ bỏ ba mươi con bị mất một bên cánh đám còn lại đều bị Dương Lăng thành công thuần hóa, thu vào trong vu tháp. Tiêu hao mất đại lượng vu lực và máu huyết nên sắc mặt Dương Lăng tái nhợt, sau khi hít thở một lúc vội nhanh chóng rời đi để tránh bị đại quần dã thú giác phong thú phát hiện tăm hơi. Về sau hắn còn chỉ huy giác phong thú săn mồi nên vừa có thể thưởng thức các loại dã vị, vừa có thể huấn luyện giác phong thú phối hợp tác chiến năng lực. Hơn nữa, giết chết một con ma thú cấp thấp còn có thể hấp thủ tinh huyết của chúng để tiến bổ. Cứ như vậy, Dương Lăng ban ngày mệt mỏi chỉ huy thuần hóa giác phong thú săn mồi, ngưng kết tinh huyết con mồi rồi nuốt vào, tinh lực sung túc lại đi săn tìm dã thú giác phong thú, buổi tối thì hầu hết thời gian dành để tu luyện Vu quyết huyền ảo. Lúc vừa bắt đầu, Vu lực trong cơ thể vận chuyển như có như không, một đoạn thời gian sau, hắn đã từ từ cảm giác được một cổ khí lưu không ngừng trong cơ thể.
Hơn một tháng sau, Dương Lăng từ từ thích ứng với cuộc sống trong rừng rậm, đồng thời, cũng thuần hóa xong hai ngàn con giác phong thú. Sau đó hắn không đến viềng thăm tổ của giác phong thú thêm nữa , không phải hắn tích ít điểm âm đức, mà là giác phong thú đã đề cao cảnh giác, đừng nói giác phong thú lạc đàn mà ngay cả một tiểu đội giác phong thú cũng đều rất hiếm ra ngoài. Giờ giác phong thú cả ngày rúc trong sào huyệt không ra nữa, nếu ra là cả một đoàn, khiến cho hắn không thể nào xuống tay. Sau khi có đủ lực lượng phòng vệ Dương Lăng bắt đầu xuất phát rời khỏi sâm lâm, hy vọng sớm ngày xuyên qua ngàn dặm hành trình. Dọc theo đường đi hắn để giác phong bay ra dò đường trước, một khi phát giác những ma thú không đánh lại được thì tránh luôn còn nếu gặp loại bình thường thì liền điều động cả đoàn ra thay nhau công kích, một đường hữu kinh vô hiểm. Ngày kia, sau khi đi bộ mấy canh giờ Dương Lăng dừng chân bên cạnh một chiếc hồ nhỏ chuẩn bị nghỉ ngơi để lát sau lại đăng trình. Căn cứ theo trí nhớ của giác phong thú thì chỉ cần đi theo hướng Tây là đã có thể ra khỏi Đặc Lạp Tư sâm lâm này. Bên bờ hồ có mấy chú thỏ nhỏ đang đuổi nhau hi nháo, từng đôi mắt lớn đảo tới đảo lui trên người Dương Lăng nhưng hắn không hề hứng thú với chúng. Dù cho thịt thỏ có thơm ngon thế nào đi nữa thì ăn nhiều cũng thành ngán. Cái này cũng giống như đạo lý một nam nhân cho dù cưới một người vợ xinh như hoa như ngọc sau một thời gian cũng chán vậy.
-Sát.
Đúng lúc Dương Lăng chuẩn bị ngồi xuống lấy nước rửa mặt thì tuừ xa xa truyền đến từng hồi thanh âm chém giết. Là ma thú cấp thấp nhưng giác phong thú cũng có một chút trí nhớ về ngôn ngữ thông dụng của đại lục này tự nhiên chủ nhân là Dương Lăng cũng học được từ chúng đủ để hiểu thứ ngôn ngữ không phức tạp lắm này. Sau khi âm thầm chạy tới hiện trường Dương Lăng ẩn thân trên một ngọn cây cành lá rậm rạp. Cách đó không xa là một sơn thôn xinh xắn, có một đám hắc y võ sĩ cưỡi sư thứu đang điên cuồng tấn công thôn làng của tinh linh. Dựa vào tính linh động và sức mạnh của mình những hắc y võ sĩ vừa rít gào vừa vung chiến đao đã đỏ máu lên tả xung hữu đột. Cùng lúc đó dưới sự chỉ huy của một lão giả chúng tinh linh liều chết phản kháng lại. Mỗi mũi tên xanh biếc lóe lên là lại có một tên hắc y rơi xuống, tốc độ và sự chuẩn xác khiến bọn hắc y khó lòng phòng bị, song phương chém giết lẫn nhau mãnh liệt.
-Chiến tranh sắc tộc ?
Dương Lăng lắc đầu rồi phóng xuất toàn bộ hơn hai ngàn con giác phong thú ra ngoài, sau khi phái hơn trăm con đi ra ngoài thăm dò còn đâu tất cả đều giữ bên người để đề phòng bị tập kích bất ngờ.
Đột nhiên đôi mắt Dương Lăng sáng ngời, hắn vừa thấy sau lưng lão tinh linh chợt xuất hiện một nử tinh linh, da trắng, tóc dài bay bay kết hợp cùng bộ trang phục màu trắng khiến nàng mang vẻ đẹp vô cùng thuần khiết.
Nắm chặt một cây pháp trượng màu xanh biếc mỹ nữ tóc dài phát ra một hắc quang hoàn, bất kì tên võ sĩ nào vừa chạm tới lập tức động tác liền trì hoãn như bị trúng tà rồi nhanh chóng bị những mùi tên thần tốc của tinh linh tộc giết chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
-Mau, mau bắt nữ tế ti tinh linh kia lại nhanh !
Tổn thất vài tên võ sĩ một cách quá nhanh chóng khiến tên đầu lĩnh có vẻ rất tức giận vội lớn tiếng hạ lệnh. Rất nhanh, một đội võ sĩ tinh duệ điên cuồng vọt về phía nữ tinh linh kia.
Mắt thấy cả đám hắc y võ sĩ đằng đằng sát khí tiến tới mỹ nữ tinh linh khẩn trương kui về phía sau mấy bước, pháp trượng trong tay đồng thời khua một vòng, theo chuyển động của pháp trượng một cỗ ba động vô hình cũng xuất hiện "Dát chi, dát chi" rồi từ những cây cổ thụ khổng lồ xung quanh chợt biến thành những người khổng lồ khô mộc.
Dưới sự chỉ huy của nữ tinh linh khô mộc cự nhân đang dần tiến tới tấn công về phía những hắc y võ sĩ. Mộc côn trong tay cự nhân đập xuống liền khiến cả người lẫn ngựa tên hắc y võ sĩ nát như tương.
Yêu thuật hay là ảo giác vậy ?
Dương Lăng dụi dụi đôi mắt, hắn nhìn chằm chằm vào những mộc cự nhân vừa xuất hiện với vẻ rõ ràng không thể tin được.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Đội quân giác phong thú bay ra thật đông đúc, phỏng chừng có khoảng một trăm con, tất cả đều bay tới bay lui trong rừng tìm kiếm thức ăn thích hợp. Có con ăn một chút đại diệp thảo phiến to như chiếc lá, chúng cắn rồi nuốt chửng thứ chất lỏng bên trong. Lại có con bay tới những gốc cây Châm Diệp Tùng để tìm kiếm tổ của loài kiến trắng. Thấy đàn giác phong thú càng ngày càng phân tán Dương Lăng chớp lấy thời cơ liền thả ra đàn giác phong đã thuần hóa, hắn đã chia chúng làm sáu đội, mỗi đội sáu con. Ngoại trừ một đội lưu lại cạnh hắn để bảo vệ còn đâu toàn bộ đều phóng ra, đánh lén những đồng loại không hề chuẩn bị của chúng. Dưới sự chỉ huy của Dương Lăng ba mươi con giác phong hung hãn bay ra nhanh như chớp , một kích đắc thủ, đồng loại giác phong thú hoang dã đã mất đi năng lực hành động, nhanh chóng, Dương Lăng bật người ra khỏi nơi ẩn nấp chạy tới trích một giọt máu tươi nhỏ lên đầu những con giác phong thú vừa bị thương.
Mấy ngày vừa qua trong lúc vô ý hắn phát hiện rằng khi bị thương thì giác phong thú càng dễ dàng thuần hoá hơn, bị thương càng nặng, thuần hoá lại tiêu hao càng ít vu lực cùng máu huyết. Với vu lực của hắn bây giờ, nếu thuần hóa giác phong thú không bị thương thì một ngày chỉ có thể thuần hóa mười con, nhưng với giác phong thú bị thương thuần hóa hơn mười con cũng không có vấn đề gì. Đồng thời, hắn phát hiện vô luận ma thú một khi thụ thương dù nặng thế nào chỉ cần thuần hóa rồi vào trong vu tháp hưu dưỡng vài ngày là có thể khôi phục bình thường, tựa hồ đám vụ khí nồng đậm trong vu tháp còn có tác dụng chữa thương. Nhưng điều đó chỉ tác dụng với những ma thú vừa được thuần hóa còn nếu ma thú thuần hóa lâu ngày rồi thì khi bị thương không còn thấy tác dụng đó nữa. Dưới sự tấn công bất ngờ giác phong thú ứng phó không kịp, thường thường còn chưa phản ứng đã bị đánh trọng thương. Thỉnh thoảng có mấy con cho dù phản ứng kịp, cũng không có lực đối kháng đối với những con giác phong thú đã biến dị sau khi được thuần hóa, không phải bị cắn thành hai đoạn, thì cũng bị chiếc sừng đen sắc bén của chúng đâm thành to ong.
Được Dương Lăng chỉ huy, không lâu sau toàn quân giác phong thú hoang dã không còn. Trừ bỏ ba mươi con bị mất một bên cánh đám còn lại đều bị Dương Lăng thành công thuần hóa, thu vào trong vu tháp. Tiêu hao mất đại lượng vu lực và máu huyết nên sắc mặt Dương Lăng tái nhợt, sau khi hít thở một lúc vội nhanh chóng rời đi để tránh bị đại quần dã thú giác phong thú phát hiện tăm hơi. Về sau hắn còn chỉ huy giác phong thú săn mồi nên vừa có thể thưởng thức các loại dã vị, vừa có thể huấn luyện giác phong thú phối hợp tác chiến năng lực. Hơn nữa, giết chết một con ma thú cấp thấp còn có thể hấp thủ tinh huyết của chúng để tiến bổ. Cứ như vậy, Dương Lăng ban ngày mệt mỏi chỉ huy thuần hóa giác phong thú săn mồi, ngưng kết tinh huyết con mồi rồi nuốt vào, tinh lực sung túc lại đi săn tìm dã thú giác phong thú, buổi tối thì hầu hết thời gian dành để tu luyện Vu quyết huyền ảo. Lúc vừa bắt đầu, Vu lực trong cơ thể vận chuyển như có như không, một đoạn thời gian sau, hắn đã từ từ cảm giác được một cổ khí lưu không ngừng trong cơ thể.
Hơn một tháng sau, Dương Lăng từ từ thích ứng với cuộc sống trong rừng rậm, đồng thời, cũng thuần hóa xong hai ngàn con giác phong thú. Sau đó hắn không đến viềng thăm tổ của giác phong thú thêm nữa , không phải hắn tích ít điểm âm đức, mà là giác phong thú đã đề cao cảnh giác, đừng nói giác phong thú lạc đàn mà ngay cả một tiểu đội giác phong thú cũng đều rất hiếm ra ngoài. Giờ giác phong thú cả ngày rúc trong sào huyệt không ra nữa, nếu ra là cả một đoàn, khiến cho hắn không thể nào xuống tay. Sau khi có đủ lực lượng phòng vệ Dương Lăng bắt đầu xuất phát rời khỏi sâm lâm, hy vọng sớm ngày xuyên qua ngàn dặm hành trình. Dọc theo đường đi hắn để giác phong bay ra dò đường trước, một khi phát giác những ma thú không đánh lại được thì tránh luôn còn nếu gặp loại bình thường thì liền điều động cả đoàn ra thay nhau công kích, một đường hữu kinh vô hiểm. Ngày kia, sau khi đi bộ mấy canh giờ Dương Lăng dừng chân bên cạnh một chiếc hồ nhỏ chuẩn bị nghỉ ngơi để lát sau lại đăng trình. Căn cứ theo trí nhớ của giác phong thú thì chỉ cần đi theo hướng Tây là đã có thể ra khỏi Đặc Lạp Tư sâm lâm này. Bên bờ hồ có mấy chú thỏ nhỏ đang đuổi nhau hi nháo, từng đôi mắt lớn đảo tới đảo lui trên người Dương Lăng nhưng hắn không hề hứng thú với chúng. Dù cho thịt thỏ có thơm ngon thế nào đi nữa thì ăn nhiều cũng thành ngán. Cái này cũng giống như đạo lý một nam nhân cho dù cưới một người vợ xinh như hoa như ngọc sau một thời gian cũng chán vậy.
-Sát.
Đúng lúc Dương Lăng chuẩn bị ngồi xuống lấy nước rửa mặt thì tuừ xa xa truyền đến từng hồi thanh âm chém giết. Là ma thú cấp thấp nhưng giác phong thú cũng có một chút trí nhớ về ngôn ngữ thông dụng của đại lục này tự nhiên chủ nhân là Dương Lăng cũng học được từ chúng đủ để hiểu thứ ngôn ngữ không phức tạp lắm này. Sau khi âm thầm chạy tới hiện trường Dương Lăng ẩn thân trên một ngọn cây cành lá rậm rạp. Cách đó không xa là một sơn thôn xinh xắn, có một đám hắc y võ sĩ cưỡi sư thứu đang điên cuồng tấn công thôn làng của tinh linh. Dựa vào tính linh động và sức mạnh của mình những hắc y võ sĩ vừa rít gào vừa vung chiến đao đã đỏ máu lên tả xung hữu đột. Cùng lúc đó dưới sự chỉ huy của một lão giả chúng tinh linh liều chết phản kháng lại. Mỗi mũi tên xanh biếc lóe lên là lại có một tên hắc y rơi xuống, tốc độ và sự chuẩn xác khiến bọn hắc y khó lòng phòng bị, song phương chém giết lẫn nhau mãnh liệt.
-Chiến tranh sắc tộc ?
Dương Lăng lắc đầu rồi phóng xuất toàn bộ hơn hai ngàn con giác phong thú ra ngoài, sau khi phái hơn trăm con đi ra ngoài thăm dò còn đâu tất cả đều giữ bên người để đề phòng bị tập kích bất ngờ.
Đột nhiên đôi mắt Dương Lăng sáng ngời, hắn vừa thấy sau lưng lão tinh linh chợt xuất hiện một nử tinh linh, da trắng, tóc dài bay bay kết hợp cùng bộ trang phục màu trắng khiến nàng mang vẻ đẹp vô cùng thuần khiết.
Nắm chặt một cây pháp trượng màu xanh biếc mỹ nữ tóc dài phát ra một hắc quang hoàn, bất kì tên võ sĩ nào vừa chạm tới lập tức động tác liền trì hoãn như bị trúng tà rồi nhanh chóng bị những mùi tên thần tốc của tinh linh tộc giết chết. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
-Mau, mau bắt nữ tế ti tinh linh kia lại nhanh !
Tổn thất vài tên võ sĩ một cách quá nhanh chóng khiến tên đầu lĩnh có vẻ rất tức giận vội lớn tiếng hạ lệnh. Rất nhanh, một đội võ sĩ tinh duệ điên cuồng vọt về phía nữ tinh linh kia.
Mắt thấy cả đám hắc y võ sĩ đằng đằng sát khí tiến tới mỹ nữ tinh linh khẩn trương kui về phía sau mấy bước, pháp trượng trong tay đồng thời khua một vòng, theo chuyển động của pháp trượng một cỗ ba động vô hình cũng xuất hiện "Dát chi, dát chi" rồi từ những cây cổ thụ khổng lồ xung quanh chợt biến thành những người khổng lồ khô mộc.
Dưới sự chỉ huy của nữ tinh linh khô mộc cự nhân đang dần tiến tới tấn công về phía những hắc y võ sĩ. Mộc côn trong tay cự nhân đập xuống liền khiến cả người lẫn ngựa tên hắc y võ sĩ nát như tương.
Yêu thuật hay là ảo giác vậy ?
Dương Lăng dụi dụi đôi mắt, hắn nhìn chằm chằm vào những mộc cự nhân vừa xuất hiện với vẻ rõ ràng không thể tin được.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
/832
|