Thương lượng một lúc, ngay khi Dương Lăng và Hải Nhi Bối Lỵ chuẩn bị chia tay, thì A Cổ Tô đã chạy nhanh tới: "Đại nhân, con lợn Tư Thác Phu đến xin gặp. ''
Con lợn đến xin gặp?
Hải Nhi Bối Lỵ sửng sốt thiết chút nữa sặc cả nước trà trong miệng, mặc dù theo tin tức tình báo, biết được Tư Thác Phu không được lòng của người dân, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới hình tượng hắn trong mắt mọi người lại tồi tệ đến như mức này. Ngoài ý muốn, nhanh chóng đeo lại cái khăn che mặt, trước khi Dương Lăng hoàn toàn khống chế Duy Sâm Trấn, nàng không muốn bại lộ thân phận với người ngoài.
Chẳng lẽ, tên Tư Thác Phu không thể chịu nổi nữa, chuẩn bị trả đũa?
Dương Lăng âm thầm tính toán ý đồ của Tư Thác Phu, trong thời gian này, trời càng lúc càng lạnh, hơn nữa bị người La Tư đánh lén, Tư Thác Phu rất là khó thở. Căn cứ tình báo của tiểu đội Anh Vũ, Tư Thác Phu đã lại phải tăng thuế cả phạm vi và lực độ, nhưng cũng như một giọt nước đổ vào biển lớn, không thể duy trì được nữa.
Binh tới thì tướng chặn, nước lên thì be bờ.
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng bảo A Cổ Tô đưa Tư Thác Phu vào, lòng thầm tính toán phương pháp để cho Tư Thác Phu không chiếm được chút tiện nghi nào cả.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của A Cổ Tô, Tư Thác Phu đi nhanh đến với khuôn mặt tiều tụy. Nhưng làm cho người ta không thể hiểu nổi là ngoài một đám thân vệ còn có vài tên binh lính đang bê vài cái rương đi theo.
"Dương Lăng huynh đệ, đã lâu không gặp, việc kinh doanh gần đây vẫn tốt chứ?" Vừa vào trong đại sảnh, Tư Thác Phu miễn cưỡng nở nụ cười.
"Ồ, không tốt, rất là không tốt" Dương Lăng giả bộ thở dài: "Gần nhất làm một cuộc mua bán ở Lợi Văn Tát công quốc lỗ nặng, trong nhà sắp không còn gạo để ăn. Ta đang muốn tìm Lĩnh chủ đại nhân để xin chút tiếp tế"
Không có gạo để ăn?
Thấy Dương Lăng nói dối mà mặt không đỏ, tim không nhảy loạn lên, mọi người toát mồ hôi. Ngay cả Hải Nhi Bối Lỵ cũng không ngoại lệ, về phần Tư Thác Phu thì cả nửa ngày sau cũng không lấy lại tinh thần.
Cười cười, Dương Lăng phân phó cho người hầu mang trà lên. Hắn không hề vội vã chút nào, nói chuyện liên miên từ trời lạnh phải uống trà như thế nào… Khiến cho Tư Thác Phu muốn ngắt lời vài lần, lo lắng đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Dương Lăng huynh đệ, cảm ơn ngươi vì vẫn luôn ủng hộ ta, lần nay ta mang một ít lễ vật đến tặng" Thừa dịp Dương Lăng uống trà, Tư Thác Phu phân phó binh lính mở mấy cái rương ra.
Dương Lăng chăm chú nhìn, thấy bên trong đều là các loại vũ khí, ngoại trừ hắc trọng giáp, còn có không ít đao kiếm. Cái rương rất lớn, trong mỗi cái rương đồ vật chỉ chiếm có một nửa, xem ra Tư Thác Phu đã khó khăn lắm rồi.
Không có việc gì mang quà đến tặng, không gian cũng là ăn cướp.
Dương Lăng lạnh lùng cười, phân phó cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ thu hồi lễ vật lại. Sau đó uống trà tiếp, cố ý giả vờ, ngậm miệng không hỏi ý đồ đến đây của Tư Thác Phu, khiến cho tên lĩnh chủ cao ngạo gấp đến mức ngồi cũng không yên.
Thấy cả nửa ngày mà Dương Lăng vẫn chỉ bảo mình uống trà, Tư Thác Phu buồn bực vô cùng, cắn chặt răng rồi không thể làm gì khác hơn là muối mặt mà nói: "Dương Lăng huynh đệ, người La Tư hung tàn bạo ngược, mấy lần đánh lén binh lính của Ban Đồ đế quốc chúng ta, thậm chí ngay cả người dân trong trấn cũng không buông tha. Vì danh dự của đế quốc, vì sự yên bình của Duy Sâm Trấn, chúng ta phải có nghĩ đến việc bắt hết bọn chúng lại"
Vì danh dự của đế quốc?
Dương Lăng lạnh lùng cười, rốt cuộc cũng hiểu được tính toán của con lợn Tư Thác Phu, hiểu được hắn cũng như người La Tư, hy vọng mình sẽ phái binh trợ chiến. Đáng tiếc, Ban Đồ đế quốc mạnh mẽ chiếm giữ Duy Sâm Trấn, sẽ không có người dân nào đấu tranh cho nó, mình càng không bao giờ trở thành bia đỡ đạn cho hắn.
Quan sát Tư Thác Phu đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn trầm tư một lát rồi có một chủ ý.
"Đúng, người La Tư quả thật là đáng chết, nếu có ba ngàn vệ sĩ giáp sắt, ta nhất định sẽ một mẻ bắt hết bọn chúng" Nhìn Tư Thác Phu đang cười cười, Dương Lăng thay đổi đề tài: "Nhưng đáng tiếc là gia tộc có lệnh, ta phải lập tức rời khỏi Duy Sâm Trấn, có lòng mà vô lực"
Lập tức sẽ phải rời khỏi Duy Sâm Trấn?
Tư Thác Phu chút nữa thì hóa đá, hắn nghĩ rằng Dương Lăng sẽ mặc cả với mình, sẽ đòi quá đáng. Nhưng ngàn tính, vạn tính cũng không nghĩ ra Dương Lăng lập tức sẽ rời khỏi Duy Sâm Trấn.
Chẳng lẽ, đây chỉ là cái cớ của hắn?
Cơn sốc trôi qua, Tư Thác Phu cố lấy lại tỉnh táo: "Dương Lăng huynh đệ, không biết gia tộc ngươi tại sao lại vội vã bắt ngươi trở về như vậy?"
"Thất bại, thất bại, ta không có mặt mũi nào mà nói ra" Dương Lăng lắc đầu mà nói: "Người khác đi lịch lãm thì tu vi tăng nhanh, sẽ có một mảnh đất phong… tệ nhất cũng kiếm được rất nhiều tiền, chỉ có ta là không làm được chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là trở về chịu phạt"
Nếu tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình xuất thân từ gia đình đại quý tộc, thì Dương Lăng quyết định theo nước đẩy thuyền lên, cứ thừa nhận như vậy. Người khác làm việc thận trọng, giả heo để ăn cọp, nhưng hắn quyết định làm ngược lại, giả cọp để ăn heo. Thực tế chứng minh, không chỉ có thể chấn nhiếp đám người có ý đồ không tốt, mà còn có thể hiệu quả rất tốt ở thời khắc nguy hiểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trên Thái Luân đại lục, mỗi gia tộc có lịch sử lâu đời, thì người trong tộc khi trưởng thành đều phải ra ngoài lịch lãm, cho nên Dương Lăng vừa nói như vậy, Tư Thác Phu cũng không hề có chút nghi ngờ. Thậm chí ngay cả Cổ Đức và Hải Nhi Bối Lỵ cũng không ngoại lệ, đều tin tưởng Dương Lăng quả thật là một tên đệ tử đi lịch lãm của một gia tộc nào đó. Nhưng khác nhau ở đây là Dương Lăng nói phải rời khỏi Duy Sâm Trấn thì khiến cho Tư Thác Phu nửa tin nửa ngờ, còn bọn họ lại biết Dương Lăng đang nói dối.
Nếu vừa chiếm được Duy Sâm Trấn mà biết tin Dương Lăng phải rời khỏi thì Tư Thác Phu tuyệt đối cầu mà không được, không mất công cũng chiếm được Duy Sâm tòa thành hùng vĩ. Nhưng nếu Dương Lăng bây giờ mà bỏ đi thì đám người La Tư càng không hề cố kị, ra sức đánh lén. Mình có thể duy trì đến khi viện binh đến hay không, sợ rằng ngay cả ông trời cũng không biết được.
"Dương Lăng huynh đệ, ta sẽ cấp một khối lãnh địa khoảng 1000 dặm ở phía Tây bắc cho ngươi đồng thời phong cho ngươi là kỵ sĩ bảo vệ cho ta. Ngươi ở lại giúp ta đối phó đám người La Tư ghê tởm, có được không?" Do dự một lát, vì để hoàn thành nhiệm vụ chiến Duy Sâm Trấn, lại càng vì bảo vệ mạng của mình, Tư Thác Phu không thể làm gì khác hơn là nghiến răng chi ra.
Dương Lăng thế lực vô cùng khổng lồ, có hắn hỗ trợ thì không nói có thể tiêu diệt hết người La Tư, nhưng tối thiểu cũng có thể duy trì đến khi viện quân đến. Đương nhiên, bây giờ có lẽ tiện nghi cho tên Dương Lăng, nhưng đợi đến khi đánh bại người La Tư, khống chế hoàn toàn Duy Sâm Trấn trong tay, thì có không ít biện pháp để cho tên Dương Lăng phải nôn ra tất cả.
Lãnh địa rộng hơn ngàn dặm?
Đừng nói là Dương Lăng, ngay cả tên Gia Lỗ Khắc cầm đầu Dã man nhân cũng lắc đầu khinh thưởng, hiểu được Tư Thác Phu còn ngu xuẩn hơn một con lợn. Dương Lăng chỉ cần phái binh ra phối hợp với người La Tư, đánh bại đám Ban Đồ đế quốc thì có thể trở thành lĩnh chỉ Duy Sâm Trấn. Cho dù là kẻ ngu cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của Tư Thác Phu, khó khăn vất vả bao nhiêu mà chỉ được lãnh địa rộng chừng 1000 dặm.
"Không có vấn đề gì, được giúp sức cho Lĩnh chủ đại nhân, được chiến đấu cho đế quốc, là vinh hạnh của tại hạ ."
Mọi người lắc đầu khinh thường, nhưng Dương Lăng lại nằm ngoài suy đoán của mọi người, đồng ý ngay. Trong nháy mắt, Tư Thác Phu kích động không thôi, mà đám Tạp Tây và Gia Lỗ Khắc thì mồm miệng há hốc, miệng rộng đến mức có thể đặt vừa một quả trứng. Chỉ có Cổ Đức và Hải Nhi Bối Lỵ thì trầm mặc không nói, mập mờ đoán được ý nghĩ của Dương Lăng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
Con lợn đến xin gặp?
Hải Nhi Bối Lỵ sửng sốt thiết chút nữa sặc cả nước trà trong miệng, mặc dù theo tin tức tình báo, biết được Tư Thác Phu không được lòng của người dân, nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới hình tượng hắn trong mắt mọi người lại tồi tệ đến như mức này. Ngoài ý muốn, nhanh chóng đeo lại cái khăn che mặt, trước khi Dương Lăng hoàn toàn khống chế Duy Sâm Trấn, nàng không muốn bại lộ thân phận với người ngoài.
Chẳng lẽ, tên Tư Thác Phu không thể chịu nổi nữa, chuẩn bị trả đũa?
Dương Lăng âm thầm tính toán ý đồ của Tư Thác Phu, trong thời gian này, trời càng lúc càng lạnh, hơn nữa bị người La Tư đánh lén, Tư Thác Phu rất là khó thở. Căn cứ tình báo của tiểu đội Anh Vũ, Tư Thác Phu đã lại phải tăng thuế cả phạm vi và lực độ, nhưng cũng như một giọt nước đổ vào biển lớn, không thể duy trì được nữa.
Binh tới thì tướng chặn, nước lên thì be bờ.
Trầm ngâm một lát, Dương Lăng bảo A Cổ Tô đưa Tư Thác Phu vào, lòng thầm tính toán phương pháp để cho Tư Thác Phu không chiếm được chút tiện nghi nào cả.
Rất nhanh, dưới sự dẫn đường của A Cổ Tô, Tư Thác Phu đi nhanh đến với khuôn mặt tiều tụy. Nhưng làm cho người ta không thể hiểu nổi là ngoài một đám thân vệ còn có vài tên binh lính đang bê vài cái rương đi theo.
"Dương Lăng huynh đệ, đã lâu không gặp, việc kinh doanh gần đây vẫn tốt chứ?" Vừa vào trong đại sảnh, Tư Thác Phu miễn cưỡng nở nụ cười.
"Ồ, không tốt, rất là không tốt" Dương Lăng giả bộ thở dài: "Gần nhất làm một cuộc mua bán ở Lợi Văn Tát công quốc lỗ nặng, trong nhà sắp không còn gạo để ăn. Ta đang muốn tìm Lĩnh chủ đại nhân để xin chút tiếp tế"
Không có gạo để ăn?
Thấy Dương Lăng nói dối mà mặt không đỏ, tim không nhảy loạn lên, mọi người toát mồ hôi. Ngay cả Hải Nhi Bối Lỵ cũng không ngoại lệ, về phần Tư Thác Phu thì cả nửa ngày sau cũng không lấy lại tinh thần.
Cười cười, Dương Lăng phân phó cho người hầu mang trà lên. Hắn không hề vội vã chút nào, nói chuyện liên miên từ trời lạnh phải uống trà như thế nào… Khiến cho Tư Thác Phu muốn ngắt lời vài lần, lo lắng đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Dương Lăng huynh đệ, cảm ơn ngươi vì vẫn luôn ủng hộ ta, lần nay ta mang một ít lễ vật đến tặng" Thừa dịp Dương Lăng uống trà, Tư Thác Phu phân phó binh lính mở mấy cái rương ra.
Dương Lăng chăm chú nhìn, thấy bên trong đều là các loại vũ khí, ngoại trừ hắc trọng giáp, còn có không ít đao kiếm. Cái rương rất lớn, trong mỗi cái rương đồ vật chỉ chiếm có một nửa, xem ra Tư Thác Phu đã khó khăn lắm rồi.
Không có việc gì mang quà đến tặng, không gian cũng là ăn cướp.
Dương Lăng lạnh lùng cười, phân phó cho lão quản gia Mục Nhĩ Bá Kỳ thu hồi lễ vật lại. Sau đó uống trà tiếp, cố ý giả vờ, ngậm miệng không hỏi ý đồ đến đây của Tư Thác Phu, khiến cho tên lĩnh chủ cao ngạo gấp đến mức ngồi cũng không yên.
Thấy cả nửa ngày mà Dương Lăng vẫn chỉ bảo mình uống trà, Tư Thác Phu buồn bực vô cùng, cắn chặt răng rồi không thể làm gì khác hơn là muối mặt mà nói: "Dương Lăng huynh đệ, người La Tư hung tàn bạo ngược, mấy lần đánh lén binh lính của Ban Đồ đế quốc chúng ta, thậm chí ngay cả người dân trong trấn cũng không buông tha. Vì danh dự của đế quốc, vì sự yên bình của Duy Sâm Trấn, chúng ta phải có nghĩ đến việc bắt hết bọn chúng lại"
Vì danh dự của đế quốc?
Dương Lăng lạnh lùng cười, rốt cuộc cũng hiểu được tính toán của con lợn Tư Thác Phu, hiểu được hắn cũng như người La Tư, hy vọng mình sẽ phái binh trợ chiến. Đáng tiếc, Ban Đồ đế quốc mạnh mẽ chiếm giữ Duy Sâm Trấn, sẽ không có người dân nào đấu tranh cho nó, mình càng không bao giờ trở thành bia đỡ đạn cho hắn.
Quan sát Tư Thác Phu đang nhìn chằm chằm vào mình, hắn trầm tư một lát rồi có một chủ ý.
"Đúng, người La Tư quả thật là đáng chết, nếu có ba ngàn vệ sĩ giáp sắt, ta nhất định sẽ một mẻ bắt hết bọn chúng" Nhìn Tư Thác Phu đang cười cười, Dương Lăng thay đổi đề tài: "Nhưng đáng tiếc là gia tộc có lệnh, ta phải lập tức rời khỏi Duy Sâm Trấn, có lòng mà vô lực"
Lập tức sẽ phải rời khỏi Duy Sâm Trấn?
Tư Thác Phu chút nữa thì hóa đá, hắn nghĩ rằng Dương Lăng sẽ mặc cả với mình, sẽ đòi quá đáng. Nhưng ngàn tính, vạn tính cũng không nghĩ ra Dương Lăng lập tức sẽ rời khỏi Duy Sâm Trấn.
Chẳng lẽ, đây chỉ là cái cớ của hắn?
Cơn sốc trôi qua, Tư Thác Phu cố lấy lại tỉnh táo: "Dương Lăng huynh đệ, không biết gia tộc ngươi tại sao lại vội vã bắt ngươi trở về như vậy?"
"Thất bại, thất bại, ta không có mặt mũi nào mà nói ra" Dương Lăng lắc đầu mà nói: "Người khác đi lịch lãm thì tu vi tăng nhanh, sẽ có một mảnh đất phong… tệ nhất cũng kiếm được rất nhiều tiền, chỉ có ta là không làm được chuyện gì, không thể làm gì khác hơn là trở về chịu phạt"
Nếu tất cả mọi người đều nghĩ rằng mình xuất thân từ gia đình đại quý tộc, thì Dương Lăng quyết định theo nước đẩy thuyền lên, cứ thừa nhận như vậy. Người khác làm việc thận trọng, giả heo để ăn cọp, nhưng hắn quyết định làm ngược lại, giả cọp để ăn heo. Thực tế chứng minh, không chỉ có thể chấn nhiếp đám người có ý đồ không tốt, mà còn có thể hiệu quả rất tốt ở thời khắc nguy hiểm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Trên Thái Luân đại lục, mỗi gia tộc có lịch sử lâu đời, thì người trong tộc khi trưởng thành đều phải ra ngoài lịch lãm, cho nên Dương Lăng vừa nói như vậy, Tư Thác Phu cũng không hề có chút nghi ngờ. Thậm chí ngay cả Cổ Đức và Hải Nhi Bối Lỵ cũng không ngoại lệ, đều tin tưởng Dương Lăng quả thật là một tên đệ tử đi lịch lãm của một gia tộc nào đó. Nhưng khác nhau ở đây là Dương Lăng nói phải rời khỏi Duy Sâm Trấn thì khiến cho Tư Thác Phu nửa tin nửa ngờ, còn bọn họ lại biết Dương Lăng đang nói dối.
Nếu vừa chiếm được Duy Sâm Trấn mà biết tin Dương Lăng phải rời khỏi thì Tư Thác Phu tuyệt đối cầu mà không được, không mất công cũng chiếm được Duy Sâm tòa thành hùng vĩ. Nhưng nếu Dương Lăng bây giờ mà bỏ đi thì đám người La Tư càng không hề cố kị, ra sức đánh lén. Mình có thể duy trì đến khi viện binh đến hay không, sợ rằng ngay cả ông trời cũng không biết được.
"Dương Lăng huynh đệ, ta sẽ cấp một khối lãnh địa khoảng 1000 dặm ở phía Tây bắc cho ngươi đồng thời phong cho ngươi là kỵ sĩ bảo vệ cho ta. Ngươi ở lại giúp ta đối phó đám người La Tư ghê tởm, có được không?" Do dự một lát, vì để hoàn thành nhiệm vụ chiến Duy Sâm Trấn, lại càng vì bảo vệ mạng của mình, Tư Thác Phu không thể làm gì khác hơn là nghiến răng chi ra.
Dương Lăng thế lực vô cùng khổng lồ, có hắn hỗ trợ thì không nói có thể tiêu diệt hết người La Tư, nhưng tối thiểu cũng có thể duy trì đến khi viện quân đến. Đương nhiên, bây giờ có lẽ tiện nghi cho tên Dương Lăng, nhưng đợi đến khi đánh bại người La Tư, khống chế hoàn toàn Duy Sâm Trấn trong tay, thì có không ít biện pháp để cho tên Dương Lăng phải nôn ra tất cả.
Lãnh địa rộng hơn ngàn dặm?
Đừng nói là Dương Lăng, ngay cả tên Gia Lỗ Khắc cầm đầu Dã man nhân cũng lắc đầu khinh thưởng, hiểu được Tư Thác Phu còn ngu xuẩn hơn một con lợn. Dương Lăng chỉ cần phái binh ra phối hợp với người La Tư, đánh bại đám Ban Đồ đế quốc thì có thể trở thành lĩnh chỉ Duy Sâm Trấn. Cho dù là kẻ ngu cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của Tư Thác Phu, khó khăn vất vả bao nhiêu mà chỉ được lãnh địa rộng chừng 1000 dặm.
"Không có vấn đề gì, được giúp sức cho Lĩnh chủ đại nhân, được chiến đấu cho đế quốc, là vinh hạnh của tại hạ ."
Mọi người lắc đầu khinh thường, nhưng Dương Lăng lại nằm ngoài suy đoán của mọi người, đồng ý ngay. Trong nháy mắt, Tư Thác Phu kích động không thôi, mà đám Tạp Tây và Gia Lỗ Khắc thì mồm miệng há hốc, miệng rộng đến mức có thể đặt vừa một quả trứng. Chỉ có Cổ Đức và Hải Nhi Bối Lỵ thì trầm mặc không nói, mập mờ đoán được ý nghĩ của Dương Lăng.
Ma Thú Lĩnh Chủ.
/832
|