Huyền Ngư lão tổ, Thiên Qua chân nhân cùng đám trưởng lão tự nhiên nhận ra Liễu Minh, chẳng qua nhất thời không thể liên tưởng đến một gã tu sĩ Chân Đan cảnh nhỏ nhoi năm đó với một tồn tại Vĩnh Sinh mà ngay cả bản thân cũng phải ngưỡng mộ của hôm nay, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ khó tả. Mà lúc này, những đệ tử Thái Thanh Môn từng quen biết Liễu Minh như Long Nhan Phỉ, La Thiên Thành cũng khiếp sợ tột cùng, không dám tin vào một màn trước mắt.
Long Nhan Phỉ chậm rãi thu lại nét kinh ngạc trên mặt, đôi mắt đẹp lóe lên, khóe miệng mỉm cười. Từ khi nàng biết Liễu Minh, vô số sự tình khiến người khác phải giật mình đã xuất hiện trên người hắn. Kết hợp với những điều đó thì tình huống hôm nay tuy rung động, nhưng cũng không quá mức khó tin.
Về phần La Thiên Thành thì không được vui vẻ như vậy, sắc mặt hắn không chỉ xanh mét, mà hai tay rủ xuống bên người cũng nắm chặt thành quyền, thân thể thoáng run rẩy.
Đứng ở đằng xa, Kim Liệt Dương một thân áo bào vàng sau khi nhận ra Liễu Minh, chẳng qua hai hàng lông mày hơi nhíu lại, sau đó khẽ nhếch môi, dường như đối với tu vi và thực lực của Liễu Minh hôm nay cũng không có nhiều bất ngờ lắm. Ngoại trừ người của Thái Thanh Môn, các môn phái khác cũng có người nhận ra Liễu Minh, ai cũng nhao nhao chấn động, vẻ mặt khác nhau.
Tỷ muội Âu Dương Thiến của Âu Dương thế gia, Bành Việt của Thiên Công Tông cùng những người có quan hệ không tệ với Liễu Minh thì trên mặt đều mừng rỡ. Tuy nhiên người của Ma Huyền Tông, Hạo Nhiên Thư Viện, Bắc Đẩu Các từng có chút xích mích với hắn thì sắc mặt lại hơi khó coi.
Không để ý tới phản ứng của mọi người bên dưới, Liễu Minh sau khi ổn định thân hình xong, trong tay liền xuất hiện Địa Kiếp kiếm, nhẹ nhàng run lên.
Theo một tiếng ngâm dài, hắc quang trên thân kiếm đại phóng, vô số phù văn màu đen thật nhỏ hiện lên, một cỗ lực lượng pháp tắc mãnh liệt đủ để thôn phệ hết thảy chấn động ra. Trong mắt Liễu Minh xẹt qua tia sáng lạnh, khẽ quát một tiếng, trường kiếm màu đen bổ tới Khúc Nghiêu tóc vàng.
Âm thanh “Roẹt roẹt” liên tục vang lên, trường kiếm bỗng nhoáng trở nên mơ hồ, từ trong đó bay ra vô số sợi tơ màu đen, chằng chịt cuốn đến Khúc Nghiêu. Tơ đen với tốc độ gần như thuấn di, nháy mắt xuất hiện trước người Khúc Nghiêu tóc vàng, khiến cho không gian xung quanh tràn ngập hắc mang như cuồng phong bão vũ đang ập xuống.
Khúc Nghiêu tóc vàng thấy vậy, sắc mặt lạnh lẽo, liêm đao màu đen trong tay bùng lên hắc mang, mãnh liệt quét ngang về phía trước. Theo đó một ánh đao hình trăng khuyết hiện lên, hung hăng chém tới. Tiếng quỷ khóc vang lên không dứt, ánh đao hình trăng khuyết màu đen xông tới nửa đường chợt phân tán ra thành vô số ánh đao, sau đó lại hội tụ thành một dòng thác nước hùng vĩ, nghênh đón những tơ đen kia.
Bên trong đao mang xen lẫn vô số ác quỷ dữ tợn, giương nanh múa vuốt như muốn cắn người, chúng tản ra oán khí cùng sát khí kinh thiên, không biết do bí thuật gì tạo nên. Song phương đụng vào nhau ầm ầm, hắc quang ngợp trời gần như che kín cả tầng không!
Mặc dù đao mang thác nước uy thế to lớn, nhưng ngay khi gặp phải pháp tắc tơ mỏng màu đen liền bị càn quét sụp đổ, tán loạn tứ phía. Có điều nhân lúc đao mang ngăn cản thoáng qua đó, Khúc Nghiêu tóc vàng mới có thời gian thở dốc.
Nàng vội lẩm nhẩm chú ngữ trong miệng, ngón tay vạch lên cổ tay, một tia máu tươi phun ra, sau đó ngưng tụ thành một quang thuẫn có huyết sắc lưu chuyển, chắn trước người. Quang thuẫn ẩn chứa vô số phù văn huyết sắc, tản ra từng cỗ lực lượng pháp tắc tràn ngập mùi máu tanh. Quang thuẫn huyết sắc vừa hình thành thì đao mang thác nước cũng bị pháp tắc tơ mỏng màu đen chém nát, một phiến tơ mỏng rậm rạp hung hăng trảm vào quang thuẫn.
Răng rắc!
Quang thuẫn huyết sắc đại chấn, hiện ra mấy vết rạn, nhưng cũng không có vỡ vụn ra mà ngược lại chấn lui những sợi tơ kia. Khúc Nghiêu tóc vàng thấy vậy, nét mặt hơi giãn ra. Tuy nhiên, ngay lúc này, một bóng người như quỷ mị lóe lên hiện ra trước quang thuẫn, chính là Liễu Minh.
Liễu Minh xẹt qua tia sáng trong mắt, lập tức đem pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào trong trường kiếm, vô số phù văn màu đen hiện lên rồi hội tụ lại xung quang trường kiếm thành một kiếm ảnh tối om khác.
Liễu Minh khẽ rung tay, cử động trường kiếm. Nguyên khí thiên địa hai bên kiếm ảnh bỗng nhiên sôi trào, dường như lực lượng pháp tắc Hắc Ám ẩn chứa trong kiếm ảnh chia không gian thành hai bên tả hữu khác nhau. Tiếp theo kiếm ảnh màu đen hung hăng trảm lên quang thuẫn huyết sắc.
Rắc rắc!
Quang thuẫn huyết sắc vỡ vụn ầm ầm, kiếm ảnh màu đen uy thế không giảm, nhoáng cái cuốn luôn Khúc Nghiêu tóc vàng vào trong đó.
“Phốc” một tiếng trầm thấp.
Huyết quang lóe lên, Khúc Nghiêu tóc vàng văng ra xa, một cánh tay đã bị Liễu Minh chém rời. Thấy cảnh này, đại quân liên minh Nhân tộc phía dưới đại tăng sĩ khí, hoan hô vang dội. Mà bên phía Minh Trùng và Khúc Nghiêu thì bạo động, nhao nhao bất an phát ra những tiếng rống quái dị. Khúc Nghiêu bắn ngược ra ngoài hơn trăm trượng mới ngừng lại, sắc mặt hơi tái, tuy nhiên chỗ tay bị cụt chớp lên ngân quang, chớp mắt đã mọc ra một cánh tay mới.
“Tốt lắm, các hạ quả nhiên thực lực cao cường, Huyền Linh Chi Bảo trong tay cũng rất lợi hại, ta tự hỏi không phải là đối thủ của ngươi. Có điều chỉ một chút nữa thôi là phu quân ta sẽ hàng lâm đến giới này. Lúc đó, ngược lại ta muốn xem ngươi làm sao lấy một chọi hai!” Khúc Nghiêu tóc vàng thoạt nhìn sắc mặt hơi khó coi, nàng đưa mắt nhìn khe nứt khổng lồ trên đỉnh đầu, sau đó nói.
Liễu Minh nghe vậy, cũng nhìn thoáng lên khe nứt, khẽ biến sắc. Vì cho rằng khe nứt không gian đã xuất hiện một Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh rồi, hơn nữa nãy giờ phải chú tâm chém giết nên hắn cũng không để ý đến.
Kết quả vừa nhìn kỹ lại thì thấy cái khe nứt này dường như lại phồng lớn vài phần. Có vẻ như để chứng minh cho lời Khúc Nghiêu tóc vàng vừa rồi, trong khe đột nhiên lóe lên hắc quang, một cỗ khí tức khổng lồ đáng sợ lần nữa hạ xuống, so với Khúc Nghiêu tóc vàng khi trước thì còn mạnh hơn. Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, hắn quay ngoắt lại nhìn Khúc Nghiêu tóc vàng, sát khí lộ ra.
“Muốn giết ta sao? Hắc hắc, chỉ sợ không dễ như thế đâu, mặc dù ta tự nhận mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu muốn giết ta thì cũng không phải chuyện đơn giản! Nhất là dưới tình huống chiến loạn như hiện giờ.” Khúc Nghiêu tóc vàng cảm giác được sát cơ của Liễu Minh nhưng không thèm để ý mà cười duyên, nói.
Mục đích của nàng chính là muốn chọc giận Liễu Minh, khiến cho hắn nôn nóng mà không thể tập trung tinh thần, tận hết khả năng kéo dài thời gian.
Thấy mục đích đã đạt được, nàng vung tay lên, trên người ngân quang đại phóng, vô số tơ mỏng màu bạc hiện ra, quấn quanh khắp mọi nơi trên thân thể, hình thành một bộ áo giáp màu bạc. Từng đợt lực lượng pháp tắc chấn động tản ra, thoạt nhìn có vẻ vô cùng kiên cố.
Liễu Minh nhướng mày, đúng như lời Khúc Nghiêu nói, tuy hắn có thể đánh bại đối phương, nhưng nếu nàng ta toàn lực phòng thủ, trốn chạy thì muốn tiêu diệt nàng quả thật rất khó. Cho dù có tế ra cả Thiên Phạt kiếm thì cũng không khả thi hơn bao nhiêu.
Nan giải chính là khí tức từ khe nứt không gian kia tản ra ngày một lớn, chấn động ở biên giới khe càng mãnh liệt hơn, hiển nhiên bên kia thông đạo có người đang công kích điên cuồng vào nó. Nhưng lúc này, một tia sáng lóe lên trong đầu Liễu Minh, hắn chợt nghĩ tới một khả năng, vẻ mặt trở nên biến hóa liên tục.
Kỳ thật muốn đánh chết đối phương trong thời gian ngắn cũng không phải là hết cách, chỉ cần hắn ma hóa, đem pháp lực và thân thể thúc giục đến mức tận cùng, cộng thêm uy lực hủy thiên diệt địa của Thiên Phạt, Địa Kiếp thì có có thể nắm chắc bảy phần.
Mặc dù phương pháp này rất tốt, nhưng còn một điều duy nhất khiến hắn băn khoăn. Chính là vì hai tộc Nhân,Yêu trải qua lịch sử lâu đời ở đại lục Trung Thiên, luôn cùng Ma tộc là kẻ địch không đội trời chung, kể cả Ma Huyền Tông thì cũng chỉ là một đám Nhân tộc tu luyện ma công mà thôi, vẫn như nhau, đều thống hận Ma tộc vô cùng.
Nếu hắn hiện ra huyết mạch Ma Tộc ở đây để thúc giục Chân Ma Chi Khí quán thể, mặc dù có biện pháp để che mắt những tu sĩ Thiên Tượng Cảnh, nhưng cơ bản vẫn không gạt được mấy tên Thông Huyền già đời kia.
Với tu vi hôm nay của hắn thì cũng chẳng phải sợ điều gì, chẳng qua một khi đã hình thành rào cản với mọi người thì cũng không tốt lắm, dù sao hắn cũng không muốn là kẻ địch của toàn đại lục.
Trong khi Liễu Minh đang cân nhắc thì đột nhiên khe nứt không gian run lên, từng điểm kim quang từ trong đó thoát ra, hư không chung quanh chấn động dữ dội hơn, từng đợt sóng chấn động khuếch tán bốn phía.
Đai quân liên minh Nhân tộc bên dưới thấy thế đều đại biến sắc mặt, nhao nhao nhìn nhau vài lần rồi đồng thời hướng khe nứt mà đánh tới.
Trải qua một phen truyền âm trao đổi vừa rồi, ý định của bọn họ là thừa cơ Liễu Minh dây dưa với Khúc Nghiêu tóc vàng, tận sức phong ấn khe nứt không gian này lại, tránh để tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tuy nhiên bọn họ vừa bay lên thì dường như hai mươi mấy tên Minh Trùng, Khúc Nghiêu Thông Huyền Cảnh bên kia đã đoán được, lập tức phóng tới chặn đầu.
Song phương hết sức căng thẳng!
Đại năng Thông Huyền bắt đầu động thủ, đại quân liên minh và đại quân Minh Trùng, Khúc Nghiêu cũng không nhàn rỗi, lại lao vào nhau lần nữa, đại chiến bộc phát.
Liễu Minh nhìn xuống tình hình bên dưới, quang mang trong mắt lóe lên, sau đó ánh mắt đảo sang nhìn về phía Khúc Nghiêu tóc vàng, trong lòng đã có quyết định. Dù sao thì bản thân mình cũng chỉ còn ở lại hạ giới hai năm, chỉ cần đánh chết Khúc Nghiêu tóc vàng, sau đó phong ấn thành công khe hở, rồi sẽ giải thích rõ ràng với những người này để cho bọn họ bỏ đi cố kị trong lòng là được.
Khúc Nghiêu tóc vàng bị Liễu Minh nhìn lại, chợt dâng lên một cảm giác bất an. Nàng ta khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết rồi há miệng ra.
Âm thanh “Xuy xuy” vang lên!
Vô số đạo tơ tằm màu bạc từ trong miệng Khúc Nghiêu phun ra, sau đó chúng đan vào nhau bao quanh nàng tầm mười trượng, tạo thành một Lĩnh Vực Không Gian. Trong lĩnh vực, phù văn màu bạc nhảy nhót không ngừng. Theo vài tiếng “Xoẹt xoẹt”, những phù văn này liền hóa thành một vòng sương mù. Sau đó nhiều đóa hoa cực lớn màu bạc từ trong sương mù hiện ra, vây quanh Khúc Nghiêu tóc vàng, ánh bạc rực rỡ, thoạt nhìn cảnh tượng có chút mộng ảo xinh đẹp.
Mặt ngoài những đóa hoa cực lớn màu bạc này óng ánh không ngừng, khiến người khác vừa nhìn là biết nó vô cùng chắc chắn rồi. Một thân áo giáp bạc kết hợp với Lĩnh Vực Không Gian ngân sắc làm cho Khúc Nghiêu tóc vàng thoạt nhìn dường như không thể xuyên thủng.
Long Nhan Phỉ chậm rãi thu lại nét kinh ngạc trên mặt, đôi mắt đẹp lóe lên, khóe miệng mỉm cười. Từ khi nàng biết Liễu Minh, vô số sự tình khiến người khác phải giật mình đã xuất hiện trên người hắn. Kết hợp với những điều đó thì tình huống hôm nay tuy rung động, nhưng cũng không quá mức khó tin.
Về phần La Thiên Thành thì không được vui vẻ như vậy, sắc mặt hắn không chỉ xanh mét, mà hai tay rủ xuống bên người cũng nắm chặt thành quyền, thân thể thoáng run rẩy.
Đứng ở đằng xa, Kim Liệt Dương một thân áo bào vàng sau khi nhận ra Liễu Minh, chẳng qua hai hàng lông mày hơi nhíu lại, sau đó khẽ nhếch môi, dường như đối với tu vi và thực lực của Liễu Minh hôm nay cũng không có nhiều bất ngờ lắm. Ngoại trừ người của Thái Thanh Môn, các môn phái khác cũng có người nhận ra Liễu Minh, ai cũng nhao nhao chấn động, vẻ mặt khác nhau.
Tỷ muội Âu Dương Thiến của Âu Dương thế gia, Bành Việt của Thiên Công Tông cùng những người có quan hệ không tệ với Liễu Minh thì trên mặt đều mừng rỡ. Tuy nhiên người của Ma Huyền Tông, Hạo Nhiên Thư Viện, Bắc Đẩu Các từng có chút xích mích với hắn thì sắc mặt lại hơi khó coi.
Không để ý tới phản ứng của mọi người bên dưới, Liễu Minh sau khi ổn định thân hình xong, trong tay liền xuất hiện Địa Kiếp kiếm, nhẹ nhàng run lên.
Theo một tiếng ngâm dài, hắc quang trên thân kiếm đại phóng, vô số phù văn màu đen thật nhỏ hiện lên, một cỗ lực lượng pháp tắc mãnh liệt đủ để thôn phệ hết thảy chấn động ra. Trong mắt Liễu Minh xẹt qua tia sáng lạnh, khẽ quát một tiếng, trường kiếm màu đen bổ tới Khúc Nghiêu tóc vàng.
Âm thanh “Roẹt roẹt” liên tục vang lên, trường kiếm bỗng nhoáng trở nên mơ hồ, từ trong đó bay ra vô số sợi tơ màu đen, chằng chịt cuốn đến Khúc Nghiêu. Tơ đen với tốc độ gần như thuấn di, nháy mắt xuất hiện trước người Khúc Nghiêu tóc vàng, khiến cho không gian xung quanh tràn ngập hắc mang như cuồng phong bão vũ đang ập xuống.
Khúc Nghiêu tóc vàng thấy vậy, sắc mặt lạnh lẽo, liêm đao màu đen trong tay bùng lên hắc mang, mãnh liệt quét ngang về phía trước. Theo đó một ánh đao hình trăng khuyết hiện lên, hung hăng chém tới. Tiếng quỷ khóc vang lên không dứt, ánh đao hình trăng khuyết màu đen xông tới nửa đường chợt phân tán ra thành vô số ánh đao, sau đó lại hội tụ thành một dòng thác nước hùng vĩ, nghênh đón những tơ đen kia.
Bên trong đao mang xen lẫn vô số ác quỷ dữ tợn, giương nanh múa vuốt như muốn cắn người, chúng tản ra oán khí cùng sát khí kinh thiên, không biết do bí thuật gì tạo nên. Song phương đụng vào nhau ầm ầm, hắc quang ngợp trời gần như che kín cả tầng không!
Mặc dù đao mang thác nước uy thế to lớn, nhưng ngay khi gặp phải pháp tắc tơ mỏng màu đen liền bị càn quét sụp đổ, tán loạn tứ phía. Có điều nhân lúc đao mang ngăn cản thoáng qua đó, Khúc Nghiêu tóc vàng mới có thời gian thở dốc.
Nàng vội lẩm nhẩm chú ngữ trong miệng, ngón tay vạch lên cổ tay, một tia máu tươi phun ra, sau đó ngưng tụ thành một quang thuẫn có huyết sắc lưu chuyển, chắn trước người. Quang thuẫn ẩn chứa vô số phù văn huyết sắc, tản ra từng cỗ lực lượng pháp tắc tràn ngập mùi máu tanh. Quang thuẫn huyết sắc vừa hình thành thì đao mang thác nước cũng bị pháp tắc tơ mỏng màu đen chém nát, một phiến tơ mỏng rậm rạp hung hăng trảm vào quang thuẫn.
Răng rắc!
Quang thuẫn huyết sắc đại chấn, hiện ra mấy vết rạn, nhưng cũng không có vỡ vụn ra mà ngược lại chấn lui những sợi tơ kia. Khúc Nghiêu tóc vàng thấy vậy, nét mặt hơi giãn ra. Tuy nhiên, ngay lúc này, một bóng người như quỷ mị lóe lên hiện ra trước quang thuẫn, chính là Liễu Minh.
Liễu Minh xẹt qua tia sáng trong mắt, lập tức đem pháp lực trong cơ thể điên cuồng rót vào trong trường kiếm, vô số phù văn màu đen hiện lên rồi hội tụ lại xung quang trường kiếm thành một kiếm ảnh tối om khác.
Liễu Minh khẽ rung tay, cử động trường kiếm. Nguyên khí thiên địa hai bên kiếm ảnh bỗng nhiên sôi trào, dường như lực lượng pháp tắc Hắc Ám ẩn chứa trong kiếm ảnh chia không gian thành hai bên tả hữu khác nhau. Tiếp theo kiếm ảnh màu đen hung hăng trảm lên quang thuẫn huyết sắc.
Rắc rắc!
Quang thuẫn huyết sắc vỡ vụn ầm ầm, kiếm ảnh màu đen uy thế không giảm, nhoáng cái cuốn luôn Khúc Nghiêu tóc vàng vào trong đó.
“Phốc” một tiếng trầm thấp.
Huyết quang lóe lên, Khúc Nghiêu tóc vàng văng ra xa, một cánh tay đã bị Liễu Minh chém rời. Thấy cảnh này, đại quân liên minh Nhân tộc phía dưới đại tăng sĩ khí, hoan hô vang dội. Mà bên phía Minh Trùng và Khúc Nghiêu thì bạo động, nhao nhao bất an phát ra những tiếng rống quái dị. Khúc Nghiêu bắn ngược ra ngoài hơn trăm trượng mới ngừng lại, sắc mặt hơi tái, tuy nhiên chỗ tay bị cụt chớp lên ngân quang, chớp mắt đã mọc ra một cánh tay mới.
“Tốt lắm, các hạ quả nhiên thực lực cao cường, Huyền Linh Chi Bảo trong tay cũng rất lợi hại, ta tự hỏi không phải là đối thủ của ngươi. Có điều chỉ một chút nữa thôi là phu quân ta sẽ hàng lâm đến giới này. Lúc đó, ngược lại ta muốn xem ngươi làm sao lấy một chọi hai!” Khúc Nghiêu tóc vàng thoạt nhìn sắc mặt hơi khó coi, nàng đưa mắt nhìn khe nứt khổng lồ trên đỉnh đầu, sau đó nói.
Liễu Minh nghe vậy, cũng nhìn thoáng lên khe nứt, khẽ biến sắc. Vì cho rằng khe nứt không gian đã xuất hiện một Khúc Nghiêu Vĩnh Sinh cảnh rồi, hơn nữa nãy giờ phải chú tâm chém giết nên hắn cũng không để ý đến.
Kết quả vừa nhìn kỹ lại thì thấy cái khe nứt này dường như lại phồng lớn vài phần. Có vẻ như để chứng minh cho lời Khúc Nghiêu tóc vàng vừa rồi, trong khe đột nhiên lóe lên hắc quang, một cỗ khí tức khổng lồ đáng sợ lần nữa hạ xuống, so với Khúc Nghiêu tóc vàng khi trước thì còn mạnh hơn. Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, hắn quay ngoắt lại nhìn Khúc Nghiêu tóc vàng, sát khí lộ ra.
“Muốn giết ta sao? Hắc hắc, chỉ sợ không dễ như thế đâu, mặc dù ta tự nhận mình không phải là đối thủ của ngươi, nhưng nếu muốn giết ta thì cũng không phải chuyện đơn giản! Nhất là dưới tình huống chiến loạn như hiện giờ.” Khúc Nghiêu tóc vàng cảm giác được sát cơ của Liễu Minh nhưng không thèm để ý mà cười duyên, nói.
Mục đích của nàng chính là muốn chọc giận Liễu Minh, khiến cho hắn nôn nóng mà không thể tập trung tinh thần, tận hết khả năng kéo dài thời gian.
Thấy mục đích đã đạt được, nàng vung tay lên, trên người ngân quang đại phóng, vô số tơ mỏng màu bạc hiện ra, quấn quanh khắp mọi nơi trên thân thể, hình thành một bộ áo giáp màu bạc. Từng đợt lực lượng pháp tắc chấn động tản ra, thoạt nhìn có vẻ vô cùng kiên cố.
Liễu Minh nhướng mày, đúng như lời Khúc Nghiêu nói, tuy hắn có thể đánh bại đối phương, nhưng nếu nàng ta toàn lực phòng thủ, trốn chạy thì muốn tiêu diệt nàng quả thật rất khó. Cho dù có tế ra cả Thiên Phạt kiếm thì cũng không khả thi hơn bao nhiêu.
Nan giải chính là khí tức từ khe nứt không gian kia tản ra ngày một lớn, chấn động ở biên giới khe càng mãnh liệt hơn, hiển nhiên bên kia thông đạo có người đang công kích điên cuồng vào nó. Nhưng lúc này, một tia sáng lóe lên trong đầu Liễu Minh, hắn chợt nghĩ tới một khả năng, vẻ mặt trở nên biến hóa liên tục.
Kỳ thật muốn đánh chết đối phương trong thời gian ngắn cũng không phải là hết cách, chỉ cần hắn ma hóa, đem pháp lực và thân thể thúc giục đến mức tận cùng, cộng thêm uy lực hủy thiên diệt địa của Thiên Phạt, Địa Kiếp thì có có thể nắm chắc bảy phần.
Mặc dù phương pháp này rất tốt, nhưng còn một điều duy nhất khiến hắn băn khoăn. Chính là vì hai tộc Nhân,Yêu trải qua lịch sử lâu đời ở đại lục Trung Thiên, luôn cùng Ma tộc là kẻ địch không đội trời chung, kể cả Ma Huyền Tông thì cũng chỉ là một đám Nhân tộc tu luyện ma công mà thôi, vẫn như nhau, đều thống hận Ma tộc vô cùng.
Nếu hắn hiện ra huyết mạch Ma Tộc ở đây để thúc giục Chân Ma Chi Khí quán thể, mặc dù có biện pháp để che mắt những tu sĩ Thiên Tượng Cảnh, nhưng cơ bản vẫn không gạt được mấy tên Thông Huyền già đời kia.
Với tu vi hôm nay của hắn thì cũng chẳng phải sợ điều gì, chẳng qua một khi đã hình thành rào cản với mọi người thì cũng không tốt lắm, dù sao hắn cũng không muốn là kẻ địch của toàn đại lục.
Trong khi Liễu Minh đang cân nhắc thì đột nhiên khe nứt không gian run lên, từng điểm kim quang từ trong đó thoát ra, hư không chung quanh chấn động dữ dội hơn, từng đợt sóng chấn động khuếch tán bốn phía.
Đai quân liên minh Nhân tộc bên dưới thấy thế đều đại biến sắc mặt, nhao nhao nhìn nhau vài lần rồi đồng thời hướng khe nứt mà đánh tới.
Trải qua một phen truyền âm trao đổi vừa rồi, ý định của bọn họ là thừa cơ Liễu Minh dây dưa với Khúc Nghiêu tóc vàng, tận sức phong ấn khe nứt không gian này lại, tránh để tình trạng trở nên nghiêm trọng hơn.
Tuy nhiên bọn họ vừa bay lên thì dường như hai mươi mấy tên Minh Trùng, Khúc Nghiêu Thông Huyền Cảnh bên kia đã đoán được, lập tức phóng tới chặn đầu.
Song phương hết sức căng thẳng!
Đại năng Thông Huyền bắt đầu động thủ, đại quân liên minh và đại quân Minh Trùng, Khúc Nghiêu cũng không nhàn rỗi, lại lao vào nhau lần nữa, đại chiến bộc phát.
Liễu Minh nhìn xuống tình hình bên dưới, quang mang trong mắt lóe lên, sau đó ánh mắt đảo sang nhìn về phía Khúc Nghiêu tóc vàng, trong lòng đã có quyết định. Dù sao thì bản thân mình cũng chỉ còn ở lại hạ giới hai năm, chỉ cần đánh chết Khúc Nghiêu tóc vàng, sau đó phong ấn thành công khe hở, rồi sẽ giải thích rõ ràng với những người này để cho bọn họ bỏ đi cố kị trong lòng là được.
Khúc Nghiêu tóc vàng bị Liễu Minh nhìn lại, chợt dâng lên một cảm giác bất an. Nàng ta khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết rồi há miệng ra.
Âm thanh “Xuy xuy” vang lên!
Vô số đạo tơ tằm màu bạc từ trong miệng Khúc Nghiêu phun ra, sau đó chúng đan vào nhau bao quanh nàng tầm mười trượng, tạo thành một Lĩnh Vực Không Gian. Trong lĩnh vực, phù văn màu bạc nhảy nhót không ngừng. Theo vài tiếng “Xoẹt xoẹt”, những phù văn này liền hóa thành một vòng sương mù. Sau đó nhiều đóa hoa cực lớn màu bạc từ trong sương mù hiện ra, vây quanh Khúc Nghiêu tóc vàng, ánh bạc rực rỡ, thoạt nhìn cảnh tượng có chút mộng ảo xinh đẹp.
Mặt ngoài những đóa hoa cực lớn màu bạc này óng ánh không ngừng, khiến người khác vừa nhìn là biết nó vô cùng chắc chắn rồi. Một thân áo giáp bạc kết hợp với Lĩnh Vực Không Gian ngân sắc làm cho Khúc Nghiêu tóc vàng thoạt nhìn dường như không thể xuyên thủng.
/1550
|