Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, đối với những chuyện mà La Hầu nói này hắn không biết gì cả.
Tuy nhiên kết hợp với hành động của đám người ông lão lưng còng thì chắc là La Hầu cũng không nói dối.
Xem ra ân oán giữa Cửu Thiên và La Hầu còn có nhiều sự tình khác phức tạp không muốn cho người ngoài biết, chứ không đơn giản như hắn nghĩ.
“Con mắt kia rốt cuộc là vật gì? Mà có thể khiến cho người của Thượng Giới cũng phải để ý tới? Liễu Minh trầm giọng hỏi.
Ta chỉ biết con mắt đó tên là Đằng Xà Chi Mục, nó có liên quan tới một sự tình quan trọng được che giấu ở Thượng Giới, còn những thứ khác thì ta cũng không rõ lắm.” La Hầu do dự một chút rồi trả lời.
Liễu Minh nghe vậy ánh mắt sáng lên nhưng không hỏi thêm gì mà tăng tốc bay nhanh về phía trước.
Chuyện tình ở Thượng Giới còn chưa tới lượt hắn quan tâm, có điều nếu để phân hồn của Ma Chủ chạy thoát thì sẽ là một tai họa ngầm không nhỏ.
Với độn tốc của Liễu Minh hiện giờ, gần như chỉ trong khoảnh khắc là đã vượt qua mấy trăm dặm. Không bao lâu sau điểm đen do tòa thành biến thành đang lao vùn vụt phía trước đã hiện ra gần hơn trước mắt hắn.
Thế nhưng ngay khi khoảng cách đối với điểm đen càng rút ngắn, tòa thành dần hiện rõ thì dị biến xảy ra.
Cả không gian chợt rung động kịch liệt, sau đó là những tiếng nổ mạnh ù ù vang lên rung trời.
Mặt đất lay động dữ dội rồi vỡ thành từng khe hở thật dài, bầu trời cũng xuất hiện những vết nứt không gian cực lớn, dường như tất cả đều muốn sụp đổ.
Nhìn xuyên qua hư vô trong vết nứt không gian tựa hồ có thể thấy được một vùng không gian khác, nơi đó cũng giống ở đây, diễn ra cảnh tượng Thiên băng Địa liệt.
Liễu minh trong lòng rùng mình, vội dừng độn quang lại quan sát tình hình trước mắt, vẻ mặt biến hóa không ngừng.
Tình cảnh này cũng không xa lạ gì với hắn, hình như toàn bộ Luân Hồi Cảnh cũng sắp tan vỡ rồi.
“Xem ra chúng ta đã đến chậm một bước.” La Hầu thở dài nói.
Đây là do phân hồn của Ma Chủ gây ra sao ? Liễu Minh cau mày hỏi.
Chắc vậy rồi, lúc Ma Chủ vẫn lạc, phân hồn trong tòa thành kia liền thức tỉnh, ý định của y là làm cho cả Luân Hồi Cảnh sụp đổ, tất nhiên nguyện vọng lớn nhất là muốn xóa sổ luôn cả ngươi. La Hầu hừ một tiếng, nói.
Liễu Minh nhíu mày, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, ngay lập tức hắn hiểu ra mục đích lần hành động này của Ma Chủ.
Có thể nói sinh linh ma hồn trong Luân Hồi Cảnh đều là địch nhân của Ma Chủ, nếu chủ hồn của Ma Chủ đã chết thì phân hồn của y cũng dứt khoát hủy diệt toàn bộ nơi đây, mai táng luôn những ma hồn còn lại trong đó.
Về phần bản thân mình thì vẫn còn có tòa thành khôi lỗi cổ quái kia để dựa vào, cơ bản không cần lo lắng gì cả.
“Phân hồn của Nguyên Thủy Ma Chủ kế tiếp nhất định sẽ chạy trốn rồi tìm cách khôi phục thực lực. Muốn tìm được hắn không phải chuyện đơn giản, nhưng thật ra việc này ngươi cũng đừng quá bận tâm làm gì” La Hầu nói.
Sắc mặt Liễu Minh biến ảo, chậm rãi gật đầu.
Dựa theo tình huống trước mắt thì thực lực của đám phân hồn do Ma Chủ lưu lại kia kém xa bổn tôn, nếu không thì sao hắn lại chật vật như vậy. Cho dù tương lai vẫn có thể khôi phục tu vi như cũ thì cũng không phải trong một sớm một chiều là làm được.
Nghĩ đến đây Liễu Minh cảm thấy an tâm hơn một chút.
Trong lúc hai người nói chuyện thì không gian xung quanh càng thêm đổ vỡ, vết nứt xuất hện càng nhiều, mặt đất cơ bản là đã bị giải thể, hoàng vụ tuôn ra cuồn cuộn.
Không gian bắt đầu chính thức tan rã. Với thị lực của Liễu Minh lúc này, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy không ít sinh linh ma hồn đang bay loạn xạ, có điều hiện giờ khắp nơi đều đầy rẫy các vết nứt, chỉ trong nháy mắt đã có vài sinh linh bị thôn vệ vào đó, không rõ sống chết ra sao.
Từng khe nứt nhanh chóng lan tràn đến chỗ Liễu Minh, tuy nhiên chúng vừa đụng tới hắc quang quanh người hắn thì liền tách ra hai bên, không thể gây nên chút tổn hại nào.
“Nơi này sắp biến mất hoàn toàn, với thực lực của ngươi thì ở lâu cũng sẽ có chút nguy hiểm, hay là mau tìm cách thoát ra đi. Hồn Thiên Kính của ngươi có ẩn chứa một phần pháp tắc Không Gian, cộng với việc Luân Hồi Cảnh đang sụp đổ thì dùng nó thoát khỏi đây cũng chẳng phải việc gì khó đâu.” La Hầu mở miệng nói.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, hắn lật tay, Hồn Thiên Kính liền xuất hiện trước người.
Mười ngón tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết nhanh như quay tơ lên Hồn Thiên Kính.
Sau vài khắc, một đạo bạch quang nhu hòa từ trong kính sáng bừng lên chiếu đến hư không phía trước.
Liễu Minh lẩm bẩm trong miệng, thần sắc ngưng trọng điều khiển Hồn Thiên Kính.
Nơi bạch quang chiếu tới, không gian lập tức vỡ vụn ra, mấy hơi thở sau đã tạo thành một thông đạo to cỡ vài trượng.
Sắc mặt Liễu Minh tái nhợt, thở nhẹ một hơi.
Hiện giờ thực lực hắn đã hao tổn rất nhiều, nhờ vào lực lượng của Hồn Thiên Kính mới miễn cưỡng đánh ra được cái thông đạo này, đầu kia của thông đạo hẳn là thông với đại lục Vạn Ma.
Không gian xung quanh vỡ vụn càng nhanh, hắn định nhảy vào thông đạo.
Nhưng ngay lúc này, bỗng có một sinh linh ma hồn được bao phủ trong hào quang màu tím đánh bậy đánh bạ từ đâu bay vụt đến, nó liếc nhìn Liễu Minh và thông đạo, ánh mắt sáng rỡ, lập tức xông tới.
Khí tức tên này tỏa ra đã đạt đến Thông Huyền Cảnh, có điều dường như là mới đột phá cách đây không lâu.
Liễu Minh trầm mặt xuống, chuẩn bị ra tay tiêu diệt tên ma hồn nọ.
Thông đạo mà hắn đánh ra này cũng không được ổn định, chỉ vừa đủ cho hắn và La Hầu đi qua, nhiều thêm một người chỉ sợ là không cách nào chịu nổi.
Tuy nhiêu cánh tay hắn vừa nâng lên một nửa liền hạ xuống, ánh mắt lộ ra một tia dị sắc.
Hắn vừa nhìn thoáng qua liền bất ngờ phát hiện, ma hồn màu tím này không phải ai khác mà chính là vị nữ tử trung niên Ma Tộc mà hắn đã gặp qua một lần trước kia. Nàng ta tám chín phần là mẫu thân của Triệu Thiên Dĩnh.
Đã bao năm rồi, hình dáng của nàng cũng không có gì thay đổi, vẫn một đầu tóc tím dài đến eo, hai mắt mơ hồ ẩn hiện huyết quang.
Không gian rung chuyển ngày càng kịch liệt, từng khe nứt lan tràn đến cả thông đạo mà Liễu Minh đánh ra, khiến nó cũng lay động theo.
Một đạo khe nứt khổng lồ xẹt tới trước người nữ tử áo tím, sắp sửa thôn phệ nàng, trong đôi mắt huyết sắc của nữ tử hiện lên một tia sợ hãi tuyệt vọng.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hắn cắn răng một cái rồi điểm tay lên Hồn Thiên Kính.
Bạch quang từ Hồn Thiên Kính lóe lên biến thành một đạo quang mang cỡ bàn tay phóng đến. Nó nhoáng lên rồi chụp lấy nữ tử tóc tím kéo vụt ra ngoài, tránh khỏi cái khe nứt kia trong đường tơ kẽ tóc.
Ngay sau đó, thân hình Liễu Minh khẽ động mang theo nữ tử tóc tím bay vào trong không gian thông đạo.
Uỳnh uỳnh rầm rầm!
Một hồi nổ vang kịch liệt dường như quét sạch Luân Hồi Cảnh.
Vốn là không gian đã bị vỡ ra từng mảnh nhỏ, lúc này dưới vụ nổ cuồng bạo như thế lại càng thêm nát vụn thành vô số cát bụi, toàn bộ bí cảnh như biến thành một thế giới nguyên thủy, tràn ngập hắc ám mờ mịt, thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên như là ngôi sao.
Không biết qua bao lâu, vụ nổ mới từ từ tiêu tan.
Nhưng lúc này, bỗng một đạo hắc ảnh to lớn từ trong hư không hiện ra, nó lóe lên rồi lập tức biến mất không còn tung tích.
Ngay sau đó lại xảy ra một màn quỷ dị.
Những mảnh vụn cát bụi tràn ngập hư không kia dường như bị một lực hút vô hình nào đó hấp dẫn, từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ đến nơi mà hắc ảnh kia biến mất, rồi nhao nhao ngưng kết thành từng đám bụi có kích thước không đồng đều, màu sắc cũng khác nhau.
Những đám cát bụi có hình dạng bất đồng này lại bắt đầu kết hợp lại với nhau, kết quả là từng mảnh đất đai, núi non, sông ngoài, sa mạc dần dần hiện ra lần nữa.
Những núi non sông ngoài này bổ trợ cho nhau hình thành nên hình thức ban đầu của không gian, cộng thêm những thứ khác nữa đang không ngừng gia nhập vào mà tiếp tục hoàn thiện.
Vốn là không gian vỡ vụn lúc này lấy một tốc độ kì dị khôi phục trở lại, từng chút rồi tùng chút….
Đại lục Vạn Ma, trên một vùng biển màu đen, lúc này có năm tên ma nhân Chân Đan Cảnh đang vây giết một con hải thú có hình dạng như heo, toàn thân màu sắc sặc sỡ.
Thân hình hải thú cao khoảng vài chục trượng, nửa người ngâm trong nước biển, cái đầu khổng lồ phát ra tiếng gào khóc quái dị, phun ra từng đạo ma khí dạng sương mù ngũ sắc. Trong sương mù bao lấy một viên Yêu Đan cỡ quả dưa hấu, nó phóng ra một mảnh hào quang không ngừng đối kháng với pháp bảo của năm tên kia. Tiếng nổ ù ù vang lên thật to.
Tu vi của hải thú so với mấy tên ma nhân thì thâm hậu hơn không ít, nhưng dù sao linh trí cũng có hạn, lại còn bị luân phiên vây công, quang mang tỏa ra từ Yêu Đan dần bị mấy món pháp bảo lấn át.
Hải Thú vẫn phát ra tiếng gào thét liên hồi nhưng dường như không có tác dụng gì.
“Chư vị xuất thêm một chút lực, con tiểu Trư Thú này sắp chống đỡ không nổi rồi.” Một đại hán sắc mặt ngăm đen trong đám người lớn tiếng khích lệ tinh thần.
Trong năm người thì tên này có tu vi cao nhất, đã đạt tới Chân Đan Cảnh trung kỳ đỉnh phong, hắn điều khiển một cái quỷ đao mà xanh lá, tản ra từng đợt âm phong, chặn lại hơn phân nửa công kích do yêu đan của tiểu Trư Thú phát ra.
Mấy người còn lại nghe vậy tinh thần phấn khởi, ra sức thúc giục pháp bảo.
Quang mang tỏa ra từ Yêu Đan của hải thú tiểu Trư ngày càng mờ nhạt, ánh mắt của đại hán mặt đen lóe lên. Hắn mở miệng phun ra một đạo sáng màu xanh lục quỷ dị dung nhập vào quỷ đao.
Âm lực của quỷ đao tăng mạnh, nó đột nhiên phóng to lên gấp mấy lần rồi hóa thành một đạo sáng xanh bổ mạnh lên trên Yêu Đan.
Rắc rắc!
Yêu Đan nứt ra một vết rạn, quang mang tiêu tán rồi rơi xuống biển.
Mấy người khác hưng phấn la lên, pháp bảo của bốn người hóa thành bốn đạo sáng xanh lục hung hăng đập vào cơ thể hải thú tiểu Trư, quang mang trong nháy mắt bao phủ lấy nó.
Hải thú tiểu Trư gào thét điên cuồng, nhưng rất nhanh liền im bặt, thi thể chậm rãi nổi trên mặt biển.
Bốn người thở nhẹ một hơi, thu lại pháp bảo rồi cùng nhìn về phía viên Yêu Đan đang tản ra ánh sáng ngũ sắc, ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Ngay lúc này, “xẹt” một tiếng, một đạo sáng xanh lục khác vụt tới quấn lấy viên Yêu Đan ngũ sắc, chính là pháp bảo quỷ đao của đại hán mặt đen.
Quỷ đao nhanh chóng đem yêu đan tới trước mặt đại hán, hắn thò tay ra một phát bắt lấy nó.
Lúc này yêu đan đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ lớn cỡ nắm tay, tản ra quang mang ngũ sắc nhu hòa.
Bốn người còn lại liếc nhìn nhau, sắc mặt ai nấy cũng tỏ ra âm trầm.
“Chư vị, dựa theo ước định thì viên Yêu Đan này do ta nhận, còn tất cả các tài liệu khác của tiểu Trư Thú đều thuộc về các vị, mọi người không có ý kiến gì chứ?” Đại hán mặt đen cười hắc hắc, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua một vòng rồi nói.
Bốn người nọ vừa tiếp xúc với ánh mắt của đại hán thì trong lòng phát lạnh, đều im lặng không dám hé nửa lời.
Tuy nhiên kết hợp với hành động của đám người ông lão lưng còng thì chắc là La Hầu cũng không nói dối.
Xem ra ân oán giữa Cửu Thiên và La Hầu còn có nhiều sự tình khác phức tạp không muốn cho người ngoài biết, chứ không đơn giản như hắn nghĩ.
“Con mắt kia rốt cuộc là vật gì? Mà có thể khiến cho người của Thượng Giới cũng phải để ý tới? Liễu Minh trầm giọng hỏi.
Ta chỉ biết con mắt đó tên là Đằng Xà Chi Mục, nó có liên quan tới một sự tình quan trọng được che giấu ở Thượng Giới, còn những thứ khác thì ta cũng không rõ lắm.” La Hầu do dự một chút rồi trả lời.
Liễu Minh nghe vậy ánh mắt sáng lên nhưng không hỏi thêm gì mà tăng tốc bay nhanh về phía trước.
Chuyện tình ở Thượng Giới còn chưa tới lượt hắn quan tâm, có điều nếu để phân hồn của Ma Chủ chạy thoát thì sẽ là một tai họa ngầm không nhỏ.
Với độn tốc của Liễu Minh hiện giờ, gần như chỉ trong khoảnh khắc là đã vượt qua mấy trăm dặm. Không bao lâu sau điểm đen do tòa thành biến thành đang lao vùn vụt phía trước đã hiện ra gần hơn trước mắt hắn.
Thế nhưng ngay khi khoảng cách đối với điểm đen càng rút ngắn, tòa thành dần hiện rõ thì dị biến xảy ra.
Cả không gian chợt rung động kịch liệt, sau đó là những tiếng nổ mạnh ù ù vang lên rung trời.
Mặt đất lay động dữ dội rồi vỡ thành từng khe hở thật dài, bầu trời cũng xuất hiện những vết nứt không gian cực lớn, dường như tất cả đều muốn sụp đổ.
Nhìn xuyên qua hư vô trong vết nứt không gian tựa hồ có thể thấy được một vùng không gian khác, nơi đó cũng giống ở đây, diễn ra cảnh tượng Thiên băng Địa liệt.
Liễu minh trong lòng rùng mình, vội dừng độn quang lại quan sát tình hình trước mắt, vẻ mặt biến hóa không ngừng.
Tình cảnh này cũng không xa lạ gì với hắn, hình như toàn bộ Luân Hồi Cảnh cũng sắp tan vỡ rồi.
“Xem ra chúng ta đã đến chậm một bước.” La Hầu thở dài nói.
Đây là do phân hồn của Ma Chủ gây ra sao ? Liễu Minh cau mày hỏi.
Chắc vậy rồi, lúc Ma Chủ vẫn lạc, phân hồn trong tòa thành kia liền thức tỉnh, ý định của y là làm cho cả Luân Hồi Cảnh sụp đổ, tất nhiên nguyện vọng lớn nhất là muốn xóa sổ luôn cả ngươi. La Hầu hừ một tiếng, nói.
Liễu Minh nhíu mày, ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, ngay lập tức hắn hiểu ra mục đích lần hành động này của Ma Chủ.
Có thể nói sinh linh ma hồn trong Luân Hồi Cảnh đều là địch nhân của Ma Chủ, nếu chủ hồn của Ma Chủ đã chết thì phân hồn của y cũng dứt khoát hủy diệt toàn bộ nơi đây, mai táng luôn những ma hồn còn lại trong đó.
Về phần bản thân mình thì vẫn còn có tòa thành khôi lỗi cổ quái kia để dựa vào, cơ bản không cần lo lắng gì cả.
“Phân hồn của Nguyên Thủy Ma Chủ kế tiếp nhất định sẽ chạy trốn rồi tìm cách khôi phục thực lực. Muốn tìm được hắn không phải chuyện đơn giản, nhưng thật ra việc này ngươi cũng đừng quá bận tâm làm gì” La Hầu nói.
Sắc mặt Liễu Minh biến ảo, chậm rãi gật đầu.
Dựa theo tình huống trước mắt thì thực lực của đám phân hồn do Ma Chủ lưu lại kia kém xa bổn tôn, nếu không thì sao hắn lại chật vật như vậy. Cho dù tương lai vẫn có thể khôi phục tu vi như cũ thì cũng không phải trong một sớm một chiều là làm được.
Nghĩ đến đây Liễu Minh cảm thấy an tâm hơn một chút.
Trong lúc hai người nói chuyện thì không gian xung quanh càng thêm đổ vỡ, vết nứt xuất hện càng nhiều, mặt đất cơ bản là đã bị giải thể, hoàng vụ tuôn ra cuồn cuộn.
Không gian bắt đầu chính thức tan rã. Với thị lực của Liễu Minh lúc này, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy không ít sinh linh ma hồn đang bay loạn xạ, có điều hiện giờ khắp nơi đều đầy rẫy các vết nứt, chỉ trong nháy mắt đã có vài sinh linh bị thôn vệ vào đó, không rõ sống chết ra sao.
Từng khe nứt nhanh chóng lan tràn đến chỗ Liễu Minh, tuy nhiên chúng vừa đụng tới hắc quang quanh người hắn thì liền tách ra hai bên, không thể gây nên chút tổn hại nào.
“Nơi này sắp biến mất hoàn toàn, với thực lực của ngươi thì ở lâu cũng sẽ có chút nguy hiểm, hay là mau tìm cách thoát ra đi. Hồn Thiên Kính của ngươi có ẩn chứa một phần pháp tắc Không Gian, cộng với việc Luân Hồi Cảnh đang sụp đổ thì dùng nó thoát khỏi đây cũng chẳng phải việc gì khó đâu.” La Hầu mở miệng nói.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, hắn lật tay, Hồn Thiên Kính liền xuất hiện trước người.
Mười ngón tay liên tục đánh ra từng đạo pháp quyết nhanh như quay tơ lên Hồn Thiên Kính.
Sau vài khắc, một đạo bạch quang nhu hòa từ trong kính sáng bừng lên chiếu đến hư không phía trước.
Liễu Minh lẩm bẩm trong miệng, thần sắc ngưng trọng điều khiển Hồn Thiên Kính.
Nơi bạch quang chiếu tới, không gian lập tức vỡ vụn ra, mấy hơi thở sau đã tạo thành một thông đạo to cỡ vài trượng.
Sắc mặt Liễu Minh tái nhợt, thở nhẹ một hơi.
Hiện giờ thực lực hắn đã hao tổn rất nhiều, nhờ vào lực lượng của Hồn Thiên Kính mới miễn cưỡng đánh ra được cái thông đạo này, đầu kia của thông đạo hẳn là thông với đại lục Vạn Ma.
Không gian xung quanh vỡ vụn càng nhanh, hắn định nhảy vào thông đạo.
Nhưng ngay lúc này, bỗng có một sinh linh ma hồn được bao phủ trong hào quang màu tím đánh bậy đánh bạ từ đâu bay vụt đến, nó liếc nhìn Liễu Minh và thông đạo, ánh mắt sáng rỡ, lập tức xông tới.
Khí tức tên này tỏa ra đã đạt đến Thông Huyền Cảnh, có điều dường như là mới đột phá cách đây không lâu.
Liễu Minh trầm mặt xuống, chuẩn bị ra tay tiêu diệt tên ma hồn nọ.
Thông đạo mà hắn đánh ra này cũng không được ổn định, chỉ vừa đủ cho hắn và La Hầu đi qua, nhiều thêm một người chỉ sợ là không cách nào chịu nổi.
Tuy nhiêu cánh tay hắn vừa nâng lên một nửa liền hạ xuống, ánh mắt lộ ra một tia dị sắc.
Hắn vừa nhìn thoáng qua liền bất ngờ phát hiện, ma hồn màu tím này không phải ai khác mà chính là vị nữ tử trung niên Ma Tộc mà hắn đã gặp qua một lần trước kia. Nàng ta tám chín phần là mẫu thân của Triệu Thiên Dĩnh.
Đã bao năm rồi, hình dáng của nàng cũng không có gì thay đổi, vẫn một đầu tóc tím dài đến eo, hai mắt mơ hồ ẩn hiện huyết quang.
Không gian rung chuyển ngày càng kịch liệt, từng khe nứt lan tràn đến cả thông đạo mà Liễu Minh đánh ra, khiến nó cũng lay động theo.
Một đạo khe nứt khổng lồ xẹt tới trước người nữ tử áo tím, sắp sửa thôn phệ nàng, trong đôi mắt huyết sắc của nữ tử hiện lên một tia sợ hãi tuyệt vọng.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, hắn cắn răng một cái rồi điểm tay lên Hồn Thiên Kính.
Bạch quang từ Hồn Thiên Kính lóe lên biến thành một đạo quang mang cỡ bàn tay phóng đến. Nó nhoáng lên rồi chụp lấy nữ tử tóc tím kéo vụt ra ngoài, tránh khỏi cái khe nứt kia trong đường tơ kẽ tóc.
Ngay sau đó, thân hình Liễu Minh khẽ động mang theo nữ tử tóc tím bay vào trong không gian thông đạo.
Uỳnh uỳnh rầm rầm!
Một hồi nổ vang kịch liệt dường như quét sạch Luân Hồi Cảnh.
Vốn là không gian đã bị vỡ ra từng mảnh nhỏ, lúc này dưới vụ nổ cuồng bạo như thế lại càng thêm nát vụn thành vô số cát bụi, toàn bộ bí cảnh như biến thành một thế giới nguyên thủy, tràn ngập hắc ám mờ mịt, thỉnh thoảng có ánh sáng lóe lên như là ngôi sao.
Không biết qua bao lâu, vụ nổ mới từ từ tiêu tan.
Nhưng lúc này, bỗng một đạo hắc ảnh to lớn từ trong hư không hiện ra, nó lóe lên rồi lập tức biến mất không còn tung tích.
Ngay sau đó lại xảy ra một màn quỷ dị.
Những mảnh vụn cát bụi tràn ngập hư không kia dường như bị một lực hút vô hình nào đó hấp dẫn, từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ đến nơi mà hắc ảnh kia biến mất, rồi nhao nhao ngưng kết thành từng đám bụi có kích thước không đồng đều, màu sắc cũng khác nhau.
Những đám cát bụi có hình dạng bất đồng này lại bắt đầu kết hợp lại với nhau, kết quả là từng mảnh đất đai, núi non, sông ngoài, sa mạc dần dần hiện ra lần nữa.
Những núi non sông ngoài này bổ trợ cho nhau hình thành nên hình thức ban đầu của không gian, cộng thêm những thứ khác nữa đang không ngừng gia nhập vào mà tiếp tục hoàn thiện.
Vốn là không gian vỡ vụn lúc này lấy một tốc độ kì dị khôi phục trở lại, từng chút rồi tùng chút….
Đại lục Vạn Ma, trên một vùng biển màu đen, lúc này có năm tên ma nhân Chân Đan Cảnh đang vây giết một con hải thú có hình dạng như heo, toàn thân màu sắc sặc sỡ.
Thân hình hải thú cao khoảng vài chục trượng, nửa người ngâm trong nước biển, cái đầu khổng lồ phát ra tiếng gào khóc quái dị, phun ra từng đạo ma khí dạng sương mù ngũ sắc. Trong sương mù bao lấy một viên Yêu Đan cỡ quả dưa hấu, nó phóng ra một mảnh hào quang không ngừng đối kháng với pháp bảo của năm tên kia. Tiếng nổ ù ù vang lên thật to.
Tu vi của hải thú so với mấy tên ma nhân thì thâm hậu hơn không ít, nhưng dù sao linh trí cũng có hạn, lại còn bị luân phiên vây công, quang mang tỏa ra từ Yêu Đan dần bị mấy món pháp bảo lấn át.
Hải Thú vẫn phát ra tiếng gào thét liên hồi nhưng dường như không có tác dụng gì.
“Chư vị xuất thêm một chút lực, con tiểu Trư Thú này sắp chống đỡ không nổi rồi.” Một đại hán sắc mặt ngăm đen trong đám người lớn tiếng khích lệ tinh thần.
Trong năm người thì tên này có tu vi cao nhất, đã đạt tới Chân Đan Cảnh trung kỳ đỉnh phong, hắn điều khiển một cái quỷ đao mà xanh lá, tản ra từng đợt âm phong, chặn lại hơn phân nửa công kích do yêu đan của tiểu Trư Thú phát ra.
Mấy người còn lại nghe vậy tinh thần phấn khởi, ra sức thúc giục pháp bảo.
Quang mang tỏa ra từ Yêu Đan của hải thú tiểu Trư ngày càng mờ nhạt, ánh mắt của đại hán mặt đen lóe lên. Hắn mở miệng phun ra một đạo sáng màu xanh lục quỷ dị dung nhập vào quỷ đao.
Âm lực của quỷ đao tăng mạnh, nó đột nhiên phóng to lên gấp mấy lần rồi hóa thành một đạo sáng xanh bổ mạnh lên trên Yêu Đan.
Rắc rắc!
Yêu Đan nứt ra một vết rạn, quang mang tiêu tán rồi rơi xuống biển.
Mấy người khác hưng phấn la lên, pháp bảo của bốn người hóa thành bốn đạo sáng xanh lục hung hăng đập vào cơ thể hải thú tiểu Trư, quang mang trong nháy mắt bao phủ lấy nó.
Hải thú tiểu Trư gào thét điên cuồng, nhưng rất nhanh liền im bặt, thi thể chậm rãi nổi trên mặt biển.
Bốn người thở nhẹ một hơi, thu lại pháp bảo rồi cùng nhìn về phía viên Yêu Đan đang tản ra ánh sáng ngũ sắc, ánh mắt lộ vẻ tham lam.
Ngay lúc này, “xẹt” một tiếng, một đạo sáng xanh lục khác vụt tới quấn lấy viên Yêu Đan ngũ sắc, chính là pháp bảo quỷ đao của đại hán mặt đen.
Quỷ đao nhanh chóng đem yêu đan tới trước mặt đại hán, hắn thò tay ra một phát bắt lấy nó.
Lúc này yêu đan đã nhỏ hơn rất nhiều, chỉ lớn cỡ nắm tay, tản ra quang mang ngũ sắc nhu hòa.
Bốn người còn lại liếc nhìn nhau, sắc mặt ai nấy cũng tỏ ra âm trầm.
“Chư vị, dựa theo ước định thì viên Yêu Đan này do ta nhận, còn tất cả các tài liệu khác của tiểu Trư Thú đều thuộc về các vị, mọi người không có ý kiến gì chứ?” Đại hán mặt đen cười hắc hắc, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua một vòng rồi nói.
Bốn người nọ vừa tiếp xúc với ánh mắt của đại hán thì trong lòng phát lạnh, đều im lặng không dám hé nửa lời.
/1550
|