Hắn nhìn vết cháy đen trên thân cây Tổn Ma Tiên trong tay, trên gương mặt lộ ra một chút hoảng sợ. Đạo Thần Lôi mang màu sắc hỗn độn kia đương nhiên không phải lực lượng lôi điện của giới diện này, sợ rằng đây chính là một loại thiên lôi nào đó của Thượng giới, uy năng hoàn toàn áp đảo Cửu Thiên Thần Lôi. Nếu không có Huyền Linh chi bảo Tổn Ma Tiên cản một phần, số lực lôi điện còn lại lại được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn hấp thu quá nửa, thì e rằng hôm nay hắn sẽ vẫn lạc tại đây. Hơn nữa, mặt người xuất hiện lúc cuối kia vô cùng kỳ quặc. Chuyện về lôi kiếp Thông Huyền, hắn đã nghe được khá nhiều từ chỗ Ma Thiên, nhưng cũng chưa từng nghe tới tình huống này bao giờ. Thậm chí hắn còn đoán rằng gương mặt khổng lồ này chính là do người nào đó ở Thượng giới thi triển pháp lực biến ảo thành nữa. Nhưng nghĩ tới đây, hắn liền ném toàn bộ các ý niệm trong đầu ra ngoài, bởi một tu sĩ Nhân tộc bình thường như hắn thì sao có thể khiến cho người Thượng giới chú ý được chứ?
Có điều dù có thế nào đi chăng nữa thì hiện giờ hắn cũng đã vượt qua được Phong Lôi Kiếp của Thông Huyền tầng thứ mười tám, làm cho hắn không khỏi thở phào một hơi, thân hình khẽ động, lại bay vào trận pháp trong khe núi, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống. Hiện giờ hắn đang bị thương không nhẹ, điều cần nhất hiện giờ là phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn nhằm khôi phục nguyên khí. Lúc trước khi bày trận, hắn đã thiết lập tới hơn mười tầng cấm chế làm giảm ảnh hưởng của Phong Lôi Kiếp tới bản thân mình, giờ còn lại hơn nửa, nên khe núi này vẫn còn an toàn.
Sau khi Liễu Minh ngồi xuống, liền há mồm phun ra một luồng khói đen, bao phủ cây Tổn Ma Tiên, thu vào trong cơ thể để chữa trị. Cây roi này đã bị tổn hại, sợ rằng cần tu dưỡng mấy năm mới cỏ thể khôi phục lại như ban đầu. Tiếp đó, hắn lại cúi đầu nhìn về phía Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Giờ phút này, toàn thân chiếc hoàn đang tản mát ra một chút tia sáng ngũ sắc, hai dấu vết trên thân cũng mờ đi nhiều, giống như hai sợi tơ đen quấn trên thân, không chú ý kỹ cũng nhìn không rõ. Xem ra pháp bảo này cũng có chút quỷ dị, lại có thể hấp thu lực lượng lôi điện, hơn nữa còn sử dụng lực lôi điện để tiến hành chữa trị, thật sự là một kiện dị bảo hiếm thấy. Hơn nữa, Liễu Minh còn có cảm giác lần cản trở lôi kiếp Thông Huyền này, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn còn chưa phát huy hoàn toàn thực lực của nó. Nếu thực sự là vậy, vậy thì pháp bảo này quả là nghịch thiên.
Hắn có chút hưng phấn xem xét kỹ càng Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, nhưng cũng không quan sát ra điều gì cả, đành thu vào, nhắm hai mắt, chậm rãi vận chuyển pháp lực.
Đúng lúc này, hắn chợt cảm thấy có chút bực bội, quanh thân có một cỗ khí tức khó hiểu bao phủ chính mình, ngấm qua da thịt, làm cho hắn không thể tĩnh tâm tu luyện được. Tình huống như thế này, trước đây chưa từng xuất hiện.
Cỗ khí tức này là sao? Liễu Minh mở mắt, đứng lên, miệng lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn ra bốn phía xung quanh.
Trong mắt của hắn chợt xuất hiện mấy tia sáng tím, vận chuyển Tử Văn Ma Đồng tới cực hạn, chợt thần sắc trên mặt biến đổi. Sau khi pháp lực của Ma Thiên hoàn toàn dung nhập vào thân thể hắn thì huyết mạch Ma tộc của hắn càng tinh thuần hơn, uy lực của Tử Văn Ma Đồng cũng tăng lên nhiều. Dưới thần thông của ma nhãn, hắn có thể thấy được ngọn nguồn của cỗ khí tức này. Hắn thấy được không gian xung quanh lúc này đã tràn ngập một loại sương mù màu máu, đang chậm rãi tụ tập lại thân thể của mình. Thấy vậy, sắc mặt Liễu Minh liền trầm xuống, hắc quang trên người loé lên, hiện ra một quầng sáng hộ thể, bao phủ toàn bộ bản thân. Sau đó, Liễu Minh tiếp tục chăm chú nhìn lại, chợt nhướng mày, chỉ thấy phòng ngự của bản thân không cách nào ngăn được màn sương kia ngấm vào.
Chẳng lẽ nguyên nhân là do ngọn núi lửa này?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Liễu Minh chợt chớp động không thôi, lập tức thu lại các loại trận kỳ trận bàn, phá không bay về một hướng khác. Mặc dù trên người hắn vẫn còn thương tích, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều tới bản thân, chỉ cần hắn không huy động nhiều pháp lực thì sẽ không ảnh hưởng xấu.
Sau khi tiến giai Thông Huyền, độn tốc của hắn cũng tăng lên nhiều, dưới bí thuật đồ đằng Xa Hoạn, hắn liên tục tránh được mấy người khác. Chừng nửa ngày sau, rốt cuộc hắn đã bay tới một hoang mạc.
Song có một điều làm cho hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn, đó là việc hắn rời khỏi khu vực núi lửa, song màn sương xung quanh vẫn không hề biến mất.
Vào lúc này, chợt trong hoang mạc xuất hiện một bình chướng màu trắng nối từ trên trời xuống đất, chính là màn sáng truyền tống. Thấy vậy, ánh mắt Liễu Minh liền hiện nét vui mừng, không chút do dự bay vào trong.
Khung cảnh trước mắt hắn chợt biến đổi, một khắc sau, hắn đã thấy mình xuất hiện ở một không gian tràn ngập một màn sương xám mờ mịt, làm cho hắn không thể xác định được đây là đâu.
Có điều hiện giờ hắn cũng chẳng quan tâm tới điều này, mà vội vàng dùng Tử Văn Ma Đồng quan sát xung quanh, gương mặt chợt biến sắc.
Không ngờ trong không gian này cũng có màn sương đỏ lãng đãng khắp nơi.
Cảm xúc bực bội trong người hắn ngày càng tăng, lúc này đã gần tới mức táo bạo cuồng nộ, trong mắt cũng hiện lên những tơ máu chằng chịt, trong lòng luôn có cảm giác muốn chém giết.
Tới đây, chợt trong lòng Liễu Minh chấn động, nghĩ tới một khả năng. Hắn đã cắn nuốt tinh khí của Ma Thiên, cũng kế thừa toàn bộ lực Ma Hồn của y, vậy cũng tức là đã trở thành một phân hồn phụ thể của Ma Chủ, không khác với những phân hồn còn lại của y. Nên xem ra trong Luân Hồi Cảnh có một cấm chế nào đó làm cho phân hồn càng ngày càng cuồng bạo. Lúc trước Ma hồn trong người hắn không nhiều lắm, nên không có bao nhiêu ảnh hưởng, còn hiện giờ hắn đã biến thành một phân hồn Ma Chủ, vậy nên đã bắt đầu bị ảnh hưởng bởi cấm chế. Sống ở đây thời gian lâu, hắn cũng sẽ mất đi thần chí, biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc mà thôi. Vừa nghĩ tới đây, Liễu Minh đã rùng mình, lắc đầu liên tục. Nếu như mất đi thần chí, hắn cũng sẽ mất đi cơ hội duy nhất để phản kháng Ma Chủ, dù có thể sinh tồn được thì cũng chỉ giúp đỡ y mà thôi.
Hắn phải tìm được cách giải quyết!
Liễu Minh yên lặng vận chuyển pháp lực, tinh thần lực cũng cố gắng thu về gần với Nguyên Thần, bảo vệ tâm trí thanh minh, cuối cùng cũng làm cho cảm xúc táo bạo giảm đi một chút. Hắn khẽ thở ra một hơi, cũng may trước kia đã trải qua nhiều gian nguy, tâm trí kiên định, nên hiện giờ mới có thể tạm thời áp chế ham muốn chém giết của bản thân, không làm cho nó xâm nhập tâm thần.
Các ý niệm trong đầu hắn mau chóng xoay chuyển, đang tự suy tính xem nên làm gì tiếp theo, thì trong màn sương mù phía trước chợt truyền tới một cỗ chấn động pháp lực, đồng thời có những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.
Liễu Minh nhíu mày, do dự một lát, cuối cùng vẫn thi triển đồ đằng Xa Hoạn, ẩn nấp thân thể, từ từ bay tới nơi có chấn động pháp lực.
Đi về phía trước một đoạn, chợt hắn phát hiện ra thế giới màu xám này khá giống với một hoang mạc hoang vu, bên trên là một loại đất cát màu xám, đôi khi cũng xuất hiện một vài núi đá. Lúc này, khắp nơi ngập một màu xám tro, lại thêm một cỗ mùi hơi mặn, nhưng cũng không có gì nguy hiểm cả. Liễu Minh bay thêm chừng mấy trăm dặm, chỉ thấy phía trước dần dần xuất hiện một hạp cốc cực lớn, kéo dài ra hai bên.
Chấn động đấu pháp phát ra từ trong hạp cốc!
Liễu Minh ẩn nấp nơi biên giới hạp cốc, cũng không bay xuống mà nhìn xuống dưới, sắc mặt hơi kinh hãi. Chỉ thấy trong hạp cốc xuất hiện một đầu Cự Long dài tầm hai ba trăm trượng, đang chiến đấu với hai bóng người.
Đầu Cự Long toàn thân bao phủ bởi một lớp lân giáp óng ánh hoàng kim, tản mát ra một quầng sáng kim sắc. Từ xa nhìn lại, làm cho Liễu Minh cũng cảm giác được một cỗ khí tức cao quý, một cảm giác điềm lành xuất hiện. Bốn long trảo thô to của nó chứa đầy những đóa hỏa diễm kim sắc, những nơi chúng chém qua, không gian lại xuất hiện những sợi tơ đen nhỏ.
Thấy vậy, đồng tử của Liễu Minh chợt co rút lại, không ngờ đầu Hoàng Kim Cự Long này lại giống hệt với Thượng Cổ Thần Long trong truyền thuyết, hơn nữa mỗi cái giơ tay nhấc chân của nó cũng chứa một loại long uy mạnh mẽ. Đây là một loại uy nghiêm bẩm sinh, làm cho những sinh linh khác đứng trước mặt nó đều có cảm giác tim đập nhanh chóng.
Các loại thượng cổ thần thú Thần Long, Kỳ Lân, Phượng Hoàng chỉ tồn tại ở thời Thái cổ, tới thời Thượng cổ đã mai danh ẩn tích. Tới Yêu tộc ở đại lục Man Hoang cũng không còn Long tộc nữa, chỉ còn một ít gia tộc tự xưng là Giao Long tộc, hậu duệ của Long tộc mà thôi.
Hải Yêu Hoàng của khu vực Thương Hải cũng là một loại Giao Long trong đó, nhưng độ tinh thuần huyết mạch lại kém xa.
Chẳng lẽ Long tộc cũng không tuyệt chủng, mà ở một nơi nào đó vẫn có huyết thống Long tộc thuần khiết ư? Liễu Minh cực kỳ kinh ngạc.
Có điều làm cho Liễu Minh ngạc nhiên nhất đó là đầu Cự Long này tản mát ra khí tức mạnh hơn Hoàng Phủ Ung nhiều, đã gần đạt tới khí tức khi hắn gặp phải bản thể Minh Trùng Mẫu năm đó.
Đây là lần thứ hai trong Luân Hồi Cảnh hắn gặp phải tồn tại này.
Vĩnh Sinh Cảnh... Ánh mắt Liễu Minh chớp động liên tục.
Hiện giờ hắn đã tiến cấp Thông Huyền, thực ra cấp Thông Huyền này không hề chia ra các tiểu cảnh giới như cấp Thiên Tượng, nên mạnh hay yếu đều phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ với lực pháp tắc mà thôi.
Trong số các Thông Huyền hắn từng gặp thì Ma Hoàng, Liễu Hồi Phong ở cảnh giới Thông Huyền đỉnh phong, còn mấy người Hoàng Phủ Ngọc Phách, Liễu Tung Dương yếu hơn một chút.
Tuy rằng mới tiến giai Thông Huyền, nhưng căn cơ của hắn lại cực kỳ thâm hậu, lại kế thừa tu vi và lĩnh ngộ pháp tắc hắc ám của Ma Thiên, hơn nữa còn do có pháp bảo động thiên Sơn Hà Châu, nên đã lĩnh ngộ được một ít pháp tắc của hai thuộc tính. Điều này làm cho hiện giờ, tính về thực lực, hắn có thể cảm thấy mình không thua so với mấy người Ma Hoàng, Liễu Hồi Phong. Thế nhưng nếu so với đầu Cự Long bên kia, Liễu Minh vẫn cảm thấy một sự chênh lệch cực lớn.
Không, còn không có đạt tới Vĩnh Sinh cảnh, có điều chỉ thua kém một chút mà thôi. . .
Sau khi Liễu Minh bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, đồng thời cũng cẩn thận cảm ứng thì thấy tuy rằng khí tức của đầu Cự Long kia vô cùng mạnh mẽ, nhưng nếu so với cảm giác viên mãn của Minh Trùng Chi Mẫu thì còn kém một chút.
Liễu Minh cực kỳ cẩn thận ẩn giấu khí tức bản thân. Sau khi tiến giai Thông Huyền, uy lực của xa hoạn Đồ Đằng cũng tăng lên nhiều, nhưng đứng trước đầu Cự Long sắp đạt tới cảnh giới Vĩnh Sinh kia thì hắn cũng không dám chắc.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt nhìn về hướng hai bóng người đang tranh đấu với Cự Long.
Chỉ thấy hai người này cũng tản mát ra khí tức vô cùng cường đại, mỗi người cũng không kém Hoàng Phủ Ung, đương nhiên cũng tiếp cận cảnh giới Vĩnh Sinh.
Điều này làm cho Liễu Minh có cảm giác kinh hãi, không ngờ trong hạp cốc hoang vu này lại có tới ba tồn tại tiếp cận cảnh giới Vĩnh Sinh.
Có điều dù có thế nào đi chăng nữa thì hiện giờ hắn cũng đã vượt qua được Phong Lôi Kiếp của Thông Huyền tầng thứ mười tám, làm cho hắn không khỏi thở phào một hơi, thân hình khẽ động, lại bay vào trận pháp trong khe núi, tiếp tục khoanh chân ngồi xuống. Hiện giờ hắn đang bị thương không nhẹ, điều cần nhất hiện giờ là phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn nhằm khôi phục nguyên khí. Lúc trước khi bày trận, hắn đã thiết lập tới hơn mười tầng cấm chế làm giảm ảnh hưởng của Phong Lôi Kiếp tới bản thân mình, giờ còn lại hơn nửa, nên khe núi này vẫn còn an toàn.
Sau khi Liễu Minh ngồi xuống, liền há mồm phun ra một luồng khói đen, bao phủ cây Tổn Ma Tiên, thu vào trong cơ thể để chữa trị. Cây roi này đã bị tổn hại, sợ rằng cần tu dưỡng mấy năm mới cỏ thể khôi phục lại như ban đầu. Tiếp đó, hắn lại cúi đầu nhìn về phía Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Giờ phút này, toàn thân chiếc hoàn đang tản mát ra một chút tia sáng ngũ sắc, hai dấu vết trên thân cũng mờ đi nhiều, giống như hai sợi tơ đen quấn trên thân, không chú ý kỹ cũng nhìn không rõ. Xem ra pháp bảo này cũng có chút quỷ dị, lại có thể hấp thu lực lượng lôi điện, hơn nữa còn sử dụng lực lôi điện để tiến hành chữa trị, thật sự là một kiện dị bảo hiếm thấy. Hơn nữa, Liễu Minh còn có cảm giác lần cản trở lôi kiếp Thông Huyền này, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn còn chưa phát huy hoàn toàn thực lực của nó. Nếu thực sự là vậy, vậy thì pháp bảo này quả là nghịch thiên.
Hắn có chút hưng phấn xem xét kỹ càng Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn, nhưng cũng không quan sát ra điều gì cả, đành thu vào, nhắm hai mắt, chậm rãi vận chuyển pháp lực.
Đúng lúc này, hắn chợt cảm thấy có chút bực bội, quanh thân có một cỗ khí tức khó hiểu bao phủ chính mình, ngấm qua da thịt, làm cho hắn không thể tĩnh tâm tu luyện được. Tình huống như thế này, trước đây chưa từng xuất hiện.
Cỗ khí tức này là sao? Liễu Minh mở mắt, đứng lên, miệng lẩm bẩm nói, ánh mắt nhìn ra bốn phía xung quanh.
Trong mắt của hắn chợt xuất hiện mấy tia sáng tím, vận chuyển Tử Văn Ma Đồng tới cực hạn, chợt thần sắc trên mặt biến đổi. Sau khi pháp lực của Ma Thiên hoàn toàn dung nhập vào thân thể hắn thì huyết mạch Ma tộc của hắn càng tinh thuần hơn, uy lực của Tử Văn Ma Đồng cũng tăng lên nhiều. Dưới thần thông của ma nhãn, hắn có thể thấy được ngọn nguồn của cỗ khí tức này. Hắn thấy được không gian xung quanh lúc này đã tràn ngập một loại sương mù màu máu, đang chậm rãi tụ tập lại thân thể của mình. Thấy vậy, sắc mặt Liễu Minh liền trầm xuống, hắc quang trên người loé lên, hiện ra một quầng sáng hộ thể, bao phủ toàn bộ bản thân. Sau đó, Liễu Minh tiếp tục chăm chú nhìn lại, chợt nhướng mày, chỉ thấy phòng ngự của bản thân không cách nào ngăn được màn sương kia ngấm vào.
Chẳng lẽ nguyên nhân là do ngọn núi lửa này?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Liễu Minh chợt chớp động không thôi, lập tức thu lại các loại trận kỳ trận bàn, phá không bay về một hướng khác. Mặc dù trên người hắn vẫn còn thương tích, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều tới bản thân, chỉ cần hắn không huy động nhiều pháp lực thì sẽ không ảnh hưởng xấu.
Sau khi tiến giai Thông Huyền, độn tốc của hắn cũng tăng lên nhiều, dưới bí thuật đồ đằng Xa Hoạn, hắn liên tục tránh được mấy người khác. Chừng nửa ngày sau, rốt cuộc hắn đã bay tới một hoang mạc.
Song có một điều làm cho hắn cảm thấy vô cùng phiền muộn, đó là việc hắn rời khỏi khu vực núi lửa, song màn sương xung quanh vẫn không hề biến mất.
Vào lúc này, chợt trong hoang mạc xuất hiện một bình chướng màu trắng nối từ trên trời xuống đất, chính là màn sáng truyền tống. Thấy vậy, ánh mắt Liễu Minh liền hiện nét vui mừng, không chút do dự bay vào trong.
Khung cảnh trước mắt hắn chợt biến đổi, một khắc sau, hắn đã thấy mình xuất hiện ở một không gian tràn ngập một màn sương xám mờ mịt, làm cho hắn không thể xác định được đây là đâu.
Có điều hiện giờ hắn cũng chẳng quan tâm tới điều này, mà vội vàng dùng Tử Văn Ma Đồng quan sát xung quanh, gương mặt chợt biến sắc.
Không ngờ trong không gian này cũng có màn sương đỏ lãng đãng khắp nơi.
Cảm xúc bực bội trong người hắn ngày càng tăng, lúc này đã gần tới mức táo bạo cuồng nộ, trong mắt cũng hiện lên những tơ máu chằng chịt, trong lòng luôn có cảm giác muốn chém giết.
Tới đây, chợt trong lòng Liễu Minh chấn động, nghĩ tới một khả năng. Hắn đã cắn nuốt tinh khí của Ma Thiên, cũng kế thừa toàn bộ lực Ma Hồn của y, vậy cũng tức là đã trở thành một phân hồn phụ thể của Ma Chủ, không khác với những phân hồn còn lại của y. Nên xem ra trong Luân Hồi Cảnh có một cấm chế nào đó làm cho phân hồn càng ngày càng cuồng bạo. Lúc trước Ma hồn trong người hắn không nhiều lắm, nên không có bao nhiêu ảnh hưởng, còn hiện giờ hắn đã biến thành một phân hồn Ma Chủ, vậy nên đã bắt đầu bị ảnh hưởng bởi cấm chế. Sống ở đây thời gian lâu, hắn cũng sẽ mất đi thần chí, biến thành một quái vật chỉ biết giết chóc mà thôi. Vừa nghĩ tới đây, Liễu Minh đã rùng mình, lắc đầu liên tục. Nếu như mất đi thần chí, hắn cũng sẽ mất đi cơ hội duy nhất để phản kháng Ma Chủ, dù có thể sinh tồn được thì cũng chỉ giúp đỡ y mà thôi.
Hắn phải tìm được cách giải quyết!
Liễu Minh yên lặng vận chuyển pháp lực, tinh thần lực cũng cố gắng thu về gần với Nguyên Thần, bảo vệ tâm trí thanh minh, cuối cùng cũng làm cho cảm xúc táo bạo giảm đi một chút. Hắn khẽ thở ra một hơi, cũng may trước kia đã trải qua nhiều gian nguy, tâm trí kiên định, nên hiện giờ mới có thể tạm thời áp chế ham muốn chém giết của bản thân, không làm cho nó xâm nhập tâm thần.
Các ý niệm trong đầu hắn mau chóng xoay chuyển, đang tự suy tính xem nên làm gì tiếp theo, thì trong màn sương mù phía trước chợt truyền tới một cỗ chấn động pháp lực, đồng thời có những tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên.
Liễu Minh nhíu mày, do dự một lát, cuối cùng vẫn thi triển đồ đằng Xa Hoạn, ẩn nấp thân thể, từ từ bay tới nơi có chấn động pháp lực.
Đi về phía trước một đoạn, chợt hắn phát hiện ra thế giới màu xám này khá giống với một hoang mạc hoang vu, bên trên là một loại đất cát màu xám, đôi khi cũng xuất hiện một vài núi đá. Lúc này, khắp nơi ngập một màu xám tro, lại thêm một cỗ mùi hơi mặn, nhưng cũng không có gì nguy hiểm cả. Liễu Minh bay thêm chừng mấy trăm dặm, chỉ thấy phía trước dần dần xuất hiện một hạp cốc cực lớn, kéo dài ra hai bên.
Chấn động đấu pháp phát ra từ trong hạp cốc!
Liễu Minh ẩn nấp nơi biên giới hạp cốc, cũng không bay xuống mà nhìn xuống dưới, sắc mặt hơi kinh hãi. Chỉ thấy trong hạp cốc xuất hiện một đầu Cự Long dài tầm hai ba trăm trượng, đang chiến đấu với hai bóng người.
Đầu Cự Long toàn thân bao phủ bởi một lớp lân giáp óng ánh hoàng kim, tản mát ra một quầng sáng kim sắc. Từ xa nhìn lại, làm cho Liễu Minh cũng cảm giác được một cỗ khí tức cao quý, một cảm giác điềm lành xuất hiện. Bốn long trảo thô to của nó chứa đầy những đóa hỏa diễm kim sắc, những nơi chúng chém qua, không gian lại xuất hiện những sợi tơ đen nhỏ.
Thấy vậy, đồng tử của Liễu Minh chợt co rút lại, không ngờ đầu Hoàng Kim Cự Long này lại giống hệt với Thượng Cổ Thần Long trong truyền thuyết, hơn nữa mỗi cái giơ tay nhấc chân của nó cũng chứa một loại long uy mạnh mẽ. Đây là một loại uy nghiêm bẩm sinh, làm cho những sinh linh khác đứng trước mặt nó đều có cảm giác tim đập nhanh chóng.
Các loại thượng cổ thần thú Thần Long, Kỳ Lân, Phượng Hoàng chỉ tồn tại ở thời Thái cổ, tới thời Thượng cổ đã mai danh ẩn tích. Tới Yêu tộc ở đại lục Man Hoang cũng không còn Long tộc nữa, chỉ còn một ít gia tộc tự xưng là Giao Long tộc, hậu duệ của Long tộc mà thôi.
Hải Yêu Hoàng của khu vực Thương Hải cũng là một loại Giao Long trong đó, nhưng độ tinh thuần huyết mạch lại kém xa.
Chẳng lẽ Long tộc cũng không tuyệt chủng, mà ở một nơi nào đó vẫn có huyết thống Long tộc thuần khiết ư? Liễu Minh cực kỳ kinh ngạc.
Có điều làm cho Liễu Minh ngạc nhiên nhất đó là đầu Cự Long này tản mát ra khí tức mạnh hơn Hoàng Phủ Ung nhiều, đã gần đạt tới khí tức khi hắn gặp phải bản thể Minh Trùng Mẫu năm đó.
Đây là lần thứ hai trong Luân Hồi Cảnh hắn gặp phải tồn tại này.
Vĩnh Sinh Cảnh... Ánh mắt Liễu Minh chớp động liên tục.
Hiện giờ hắn đã tiến cấp Thông Huyền, thực ra cấp Thông Huyền này không hề chia ra các tiểu cảnh giới như cấp Thiên Tượng, nên mạnh hay yếu đều phụ thuộc vào khả năng lĩnh ngộ với lực pháp tắc mà thôi.
Trong số các Thông Huyền hắn từng gặp thì Ma Hoàng, Liễu Hồi Phong ở cảnh giới Thông Huyền đỉnh phong, còn mấy người Hoàng Phủ Ngọc Phách, Liễu Tung Dương yếu hơn một chút.
Tuy rằng mới tiến giai Thông Huyền, nhưng căn cơ của hắn lại cực kỳ thâm hậu, lại kế thừa tu vi và lĩnh ngộ pháp tắc hắc ám của Ma Thiên, hơn nữa còn do có pháp bảo động thiên Sơn Hà Châu, nên đã lĩnh ngộ được một ít pháp tắc của hai thuộc tính. Điều này làm cho hiện giờ, tính về thực lực, hắn có thể cảm thấy mình không thua so với mấy người Ma Hoàng, Liễu Hồi Phong. Thế nhưng nếu so với đầu Cự Long bên kia, Liễu Minh vẫn cảm thấy một sự chênh lệch cực lớn.
Không, còn không có đạt tới Vĩnh Sinh cảnh, có điều chỉ thua kém một chút mà thôi. . .
Sau khi Liễu Minh bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, đồng thời cũng cẩn thận cảm ứng thì thấy tuy rằng khí tức của đầu Cự Long kia vô cùng mạnh mẽ, nhưng nếu so với cảm giác viên mãn của Minh Trùng Chi Mẫu thì còn kém một chút.
Liễu Minh cực kỳ cẩn thận ẩn giấu khí tức bản thân. Sau khi tiến giai Thông Huyền, uy lực của xa hoạn Đồ Đằng cũng tăng lên nhiều, nhưng đứng trước đầu Cự Long sắp đạt tới cảnh giới Vĩnh Sinh kia thì hắn cũng không dám chắc.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt nhìn về hướng hai bóng người đang tranh đấu với Cự Long.
Chỉ thấy hai người này cũng tản mát ra khí tức vô cùng cường đại, mỗi người cũng không kém Hoàng Phủ Ung, đương nhiên cũng tiếp cận cảnh giới Vĩnh Sinh.
Điều này làm cho Liễu Minh có cảm giác kinh hãi, không ngờ trong hạp cốc hoang vu này lại có tới ba tồn tại tiếp cận cảnh giới Vĩnh Sinh.
/1550
|