Triệu Thiên Dĩnh lúc này một thân lụa mỏng màu trắng, cả người thần sắc đạm bạc, nhưng dung nhan kinh người không giảm chút nào, giữa hai lông mày còn toát ra mấy phần xinh đẹp.
Hoàng Phủ Ngọc Phách cảm giác được nét mị ý trên người Triệu Thiên Dĩnh, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Sư tôn, lúc đó ta chỉ tiện tay mà làm. Hừ! Không hề nghĩ sẽ giúp hắn! Nụ cười trên mặt Triệu Thiên Dĩnh nhất thời hơi thu lại, sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe vậy trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, khẽ thở dài.
Bỗng lúc này, nàng nhướng mày một cái, phất tay đánh ra một đạo ánh sáng tím, hư không trước người nứt ra một cái khe, một đạo phù lục màu tím bay ra, rơi vào trong tay nàng.
Thần thức Hoàng Phủ Ngọc Phách thăm dò vào trong phù lục, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Sư tôn, có chuyện gì vậy? Triệu Thiên Dĩnh có chút tò mò hỏi.
Là tên Liễu Minh kia, hắn mới vừa ra khỏi Hư Ương cảnh. Hoàng Phủ Ngọc Phách thu hồi truyền âm phù, ngữ khí thản nhiên nói.
Đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh lóe lên nhưng lập tức bình thường trở lại.
Hừ! Hắn lần này gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, người kia chắc chắn sẽ không buông tha một cách đơn giản. Triệu Thiên Dĩnh hững hờ nói.
Không sai, bởi vì Liễu Minh mà lần tuyển chọn Hoàng Trữ này bất ngờ thất bại, khiến cho cả gia tộc mất mặt mũi. Ma Hoàng đại nhân cho hắn đi theo đại quân chinh phạt Liễu gia phản loạn, lấy công chuộc tội. Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách loé lên nét cười, nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, trên mặt vừa lộ vẻ lo âu nhưng lập tức đã khôi phục, giống như không có chuyện gì.
Thực lực Liễu gia, bản thân Triệu Thiên Dĩnh đã từng cảm thụ qua khi ở Ma Uyên bí cảnh, hơn nữa lần này lại là chủ lực của song phương quyết chiến, tất nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm,
Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt biến hóa, tự nhiên không thoát khỏi con mắt quan tâm của Hoàng Phủ Ngọc Phách, nàng cười nhạt nói:
Lần này sư tôn cũng dẫn một quân đoàn xuất chinh, ta sẽ nghĩ cách điều Liễu Minh đến quân đoàn tương ứng của ta. Dĩnh nhi, ta cũng định mang ngươi tham chiến.
Triệu Thiên Dĩnh nghe lời ấy, sắc mặt hơi run run, đôi mắt đẹp nhìn về phía Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Sư phụ làm như vậy cũng không phải là tâm huyết dâng trào. Hơn nữa, tu vi của ngươi bây giờ cũng đã tới Thiên Tượng trung kỳ, có thể thông qua chém giết sinh tử mà rèn luyện một phen, đối với việc đột phá bình cảnh sau này sẽ có lợi ích không nhỏ. Mặt khác, Ma Hoàng đại nhân vừa đáp ứng việc kết hôn giữa ngươi và Liễu Minh. Chỉ cần trận chiến này kết thúc, sẽ để cho Liễu Minh và ngươi trở thành song tu đạo lữ, vì thế nhân cơ hội này, ngươi cũng có thể tiếp xúc với hắn nhiều một chút. Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nói.
Ai muốn gả cho tên Liễu Minh kia. . . Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt đỏ bừng, hừ nhẹ.
Dĩnh nhi, không nên tùy hứng, Ngũ Cực Huyễn Ma Công của ngươi, nguyên âm đã mất, nếu không cùng người thích hợp song tu, lâu dần đối với thân thể sẽ sản sinh tổn hại không nhỏ, hiện tại có lẽ ngươi cũng cảm giác được. Hoàng Phủ Ngọc Phách thở dài nói.
Triệu Thiên Dĩnh khẽ động, trên người toát ra dáng vẻ quyến rũ trước giờ chưa từng có.
Sắc mặt nàng biến ảo một lúc. Cuối cùng cuối đầu, như ngầm thừa nhận việc này.
Dĩnh nhi, ngươi hiểu là tốt rồi. Hoàng Phủ Ngọc Phách kéo Triệu Thiên Dĩnh, nắm lấy tay nàng, trên mặt lộ ra cưng chiều.
Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt ửng đỏ, không nói gì.
Bất quá còn một vấn đề, lần trước bởi ngươi tự ý rời hoàng cung tiến vào Ma Uyên bí cảnh, Ma Hoàng đại nhân rất tức giận, đã dặn dò xuống, không được hắn cho phép, nghiêm cấm ngươi lần thứ hai rời khỏi Ma Hoàng cung! Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn Triệu Thiên Dĩnh, tiếp tục nói.
Hừ, hắn muốn quản sao! Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy đôi mi thanh tú cau lại.
Hoàng Phủ Ngọc Phách khẽ cười:
Lần này cùng Liễu gia đại chiến tuy rằng nguy hiểm. Nhưng ngươi ở bên cạnh ta, lại có trọng binh hộ vệ, chỉ cần ngươi chủ động nói chuyện với Ma Hoàng đại nhân một chút, ta tin hắn nhất định đồng ý.
Triệu Thiên Dĩnh nghe lời ấy, mặt không rõ cảm xúc gì, khẽ cắn môi không nói.
Hoàng Phủ Ngọc Phách yêu thương nhìn Triệu Thiên Dĩnh, đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: Đứa nhỏ ngốc, dù sao cũng là cha con, có điều gì là không thể nói ra? Phụ hoàng ngươi thật ra rất quan tâm ngươi, hơn nữa chuyện của mẹ ngươi, ngươi đúng là đã hiểu lầm Ma Hoàng đại nhân.
Sao ta có thể hiểu lầm hắn, nếu không phải là tại hắn, mẹ cũng không. . . Triệu Thiên Dĩnh nghĩ tới điều gì, vành mắt đỏ hoe.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thầm than một tiếng, nhẹ nhàng ôm Triệu Thiên Dĩnh an ủi:
Con ngoan, mặc kệ năm đó cuối cùng ra sao, ngươi phải nhớ kỹ, Hủy tỷ tỷ chưa từng oán hận Ma Hoàng đại nhân một lần nào.
Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt biến ảo, một lúc sau thoát khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Ngọc Phách, cắn cắn môi, giậm chân thật mạnh hóa thành một đạo sáng tím, lóe lên biến mất trong quần sơn mênh mông.
Nhìn bóng lưng Triệu Thiên Dĩnh rời đi, Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt biến hóa chập chờn, một lúc lâu mới khẽ thở dài.
. . .
Ma Hoàng cung, bên trong Thiên điện là nơi Hoàng Phủ Ung thường ngày xử lý quốc sự, nơi đây xem ra cũng không có kiến trúc gì xa hoa, ngược lại so với những chỗ khác trông mộc mạc hơn nhiều.
Phụ cận cung điện cũng không có người nào trông coi, yên tĩnh dị thường.
Ngay lúc này, một đạo sáng tím từ xa bay đến, rơi xuống một khu đất trống gần đó, hiện ra dáng người Triệu Thiên Dĩnh.
Triệu Thiên Dĩnh nhìn vào đại điện, thần sắc hơi do dự, chỉ chốc lát sau nàng khẽ cắn môi, cất bước đi vào.
Bên trong đại điện lặng lẽ, không gian khá lớn, Triệu Thiên Dĩnh cất bước đi đến, chuyển qua mấy khúc cua, đến một chỗ rộng rãi trước cửa thư phòng.
Bên trong, Hoàng Phủ Ung đang dựa bàn viết cái gì đó, nghe âm thanh ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Thiên Dĩnh , khuôn mặt ngẩn ra, lập tức vui mừng.
Dĩnh nhi, ngươi rốt cục cũng nguyện ý đến tìm ta rồi! Hoàng Phủ Ung đứng lên đi ra.
Triệu Thiên Dĩnh nhìn cha so với lúc thường thâm trầm uy nghiêm tuyệt nhiên không giống, trong lòng hơi nóng lên, nhưng trên mặt nàng như trước không biểu lộ gì.
Hai người nhìn nhau đứng, nhất thời không biết làm sao mở miệng được.
Dĩnh nhi, ta biết ngươi vì chuyện năm đó ma oán trách ta, ta cũng không muốn biện giải điều gì, năm đó đúng là do ta không có năng lực, cho nên mẹ ngươi mới bị người ta bắt đi. Ma Hoàng nhìn thấy Triệu Thiên Dĩnh vẫn như thường ngày, sắc mặt không khỏi cau lại, chậm rãi nói.
Ta lần này tại Ma Uyên Tháp tầng thứ chín cảm nhận được không gian khi tức ngày ấy, lúc mẹ bị bắt đi. Triệu Thiên Dĩnh con mắt ửng đỏ nói .
Hoàng Phủ Ung nghe thấy lời ấy sắc mặt hơi đổi, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ.
Hiện tại ta vô lực đi tìm Hủy Nhi, nhưng mà ngươi yên tâm, sẽ có một ngày ta nhất định đi tìm mẹ ngươi, đưa nàng về. Hoàng Phủ Ung ánh mắt chợt lóe lên, nhìn thẳng Triệu Thiên Dĩnh, từng chữ từng chữ nói ra.
Việc này ta không muốn nhắc đến, lần này chinh phạt Lê Châu Liễu gia, ta cũng muốn tham gia. Triệu Thiên Dĩnh dời ánh mắt, chuyển đề tài nói.
Không được! Hoàng Phủ Ung nghe vậy biến sắc, vung tay áo trả lời như chém đinh chặc sắt.
Ta chẳng mấy chốc sẽ xung kích Thiên Tượng hậu kỳ, lần này thực chiến rèn luyện một phen sẽ có lợi ích rất lớn. Hơn nữa ta đi theo sư tôn, còn có trọng binh bảo vệ, sẽ không có nguy hiểm gì. Huống chi lần này vốn là Hoàng Phủ gia tộc chúng ta cùng tam đại gia tộc liên minh bình định, có công chúa như ta đi cùng sẽ tăng cường lực tín phục đối với hoàng triều . Triệu Thiên Dĩnh xoay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Ung, kiên trì nói.
Triệu Thiên Dĩnh kiên trì làm Ma Hoàng ngạc nhiên, hơn nữa hôm nay cũng là nàng lần đầu chủ động tìm mình, Hoàng Phủ Ung ánh mắt lấp lóe, thoáng nghĩ tới điều gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười, mở miệng nói:
Nếu như ngươi thật sự muốn đi, cũng không phải là không thể, nhưng nhất định phải chắc chắn đi theo bên cạnh Ngọc Phách, không được một mình hành động.
Triệu Thiên Dĩnh nghe thế cảm thấy vui vẻ, hiếm thấy nói ra một câu: Ta biết. . . Cảm ơn. . . Cảm ơn ngươi. . .
Hoàng Phủ Ung nghe xong liền ngạc nhiên, sau đó trong lòng vui vẻ, vừa định nói gì, Triệu Thiên Dĩnh đã xoay người bước nhanh khỏi đại điện.
Hoàng Phủ Ung nhìn bóng Triệu Thiên Dĩnh rời đi, khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp.
Cùng lúc đó, trong Ma Hoàng cung, một cung điện khác được trang điểm tinh xảo, bên trong có một thanh niên mặc áo tím đang cùng một lão giả áo tím có khuôn mặt nho nhã đang nói chuyện.
Thanh niên áo tím dung mạo tuấn dật, chính là con trai Hoàng Phủ Ung, Hoàng Phủ Kiếm Cốc, bất quá giờ khắc này sắc mặt hắn có chút âm trầm.
Ông lão mặc áo tím chính là người đứng đầu trong tứ đại tôn giả dưới trướng Hoàng Phủ Ung, Hoàng Phủ Chiêm Thiên.
Chiêm Thiên trưởng lão, bối cảnh của tên lúc tuyển chọn Hoàng Trữ đã làm hỏng chuyện tốt của ta, ngươi điều tra xong chưa? Hoàng Phủ Kiếm Cốc nhìn lão giả áo tím, hỏi.
Hoàng Phủ Lưu Thủy chết rồi, trong số các hoàng tử hoàng nữ, bất luận tư chất hay tu vi của mình đều là cao nhất, hắn vốn đối với lần tuyển chọn Hoàng Trữ này chờ mong rất nhiều, cho rằng việc này đã nắm chắc, nhưng không ngờ tới lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đối với người phá hoại chuyện tốt của mình, hắn đương nhiên hận thấu xương.
Kiếm Cốc hoàng tử cứ yên tâm, việc này lão phu đã điều tra xong. Người kia gọi là Liễu Minh, tu vi Thiên Tượng cảnh hậu kỳ, lúc đầu chỉ là gia chủ của một gia tộc nhỏ ở Tàng châu, sau đó do Liễu gia phản loạn, cả tộc di chuyển đến Tuyền châu, ở Duyên Vân sơn mạch một lần nữa định cư. Người này vốn không có gì đặc biệt, bất quá chẳng hiểu sao Dĩnh công chúa hình như đối với hắn có mấy phần tình ý, mà Ma Hoàng đại nhân cũng không phản đối chuyện này thì phải. Hoàng Phủ Chiêm Thiên mắt sáng lên, trên mặt hơi nghi hoặc.
Đối với đáp án của Hoàng Phủ Chiêm Thiên, Hoàng Phủ Kiếm Cốc cũng không rõ ràng lắm, nghĩ đến dị tượng phát sinh trên người Liễu Minh trong Khôn Tâm điện, trong lòng không khỏi thấy buồn bực, hắn không nhịn được đứng lên, cất bước qua lại trong đại sảnh.
Không đúng, phụ hoàng luôn thương yêu Dĩnh nhi, sao có thể đồng ý gả nàng cho một tên gia chủ tiểu thế gia, không phải thế gia truyền thừa? Hoàng Phủ Kiếm Cốc chau mày, trong miệng lẩm bẩm.
Ta nghe nói việc này là chủ ý của Hoàng Phủ Ngọc Phách, mà tên Liễu Minh kia tuy rằng tu vi chỉ có Thiên Tượng hậu kỳ nhưng thực lực lại khá mạnh. Hơn nữa ta hỏi thăm được một tin, hiện tại còn không rõ thực hư, Dĩnh công chúa hình như nguyên âm đã mất, chỉ sợ cũng là Liễu Minh này gây nên. Hoàng Phủ Chiêm Thiên nói.
Có lẽ là thật! Dĩnh nhi tu luyện chính là Ngũ Cực Huyễn Ma Công, nếu mất đi nguyên âm, sẽ phải cùng người song tu mới có thể áp chế pháp lực trong cơ thể phản phệ. Nếu đúng vậy, chỉ cần nàng không ghét Liễu Minh, phụ hoàng cũng thật có thể đáp ứng hôn sự này. Hoàng Phủ Kiếm Cốc mắt sáng lên, trầm giọng nói.
Hoàng Phủ Ngọc Phách cảm giác được nét mị ý trên người Triệu Thiên Dĩnh, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại.
Sư tôn, lúc đó ta chỉ tiện tay mà làm. Hừ! Không hề nghĩ sẽ giúp hắn! Nụ cười trên mặt Triệu Thiên Dĩnh nhất thời hơi thu lại, sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói.
Hoàng Phủ Ngọc Phách nghe vậy trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, khẽ thở dài.
Bỗng lúc này, nàng nhướng mày một cái, phất tay đánh ra một đạo ánh sáng tím, hư không trước người nứt ra một cái khe, một đạo phù lục màu tím bay ra, rơi vào trong tay nàng.
Thần thức Hoàng Phủ Ngọc Phách thăm dò vào trong phù lục, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Sư tôn, có chuyện gì vậy? Triệu Thiên Dĩnh có chút tò mò hỏi.
Là tên Liễu Minh kia, hắn mới vừa ra khỏi Hư Ương cảnh. Hoàng Phủ Ngọc Phách thu hồi truyền âm phù, ngữ khí thản nhiên nói.
Đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh lóe lên nhưng lập tức bình thường trở lại.
Hừ! Hắn lần này gây ra nhiễu loạn lớn như vậy, người kia chắc chắn sẽ không buông tha một cách đơn giản. Triệu Thiên Dĩnh hững hờ nói.
Không sai, bởi vì Liễu Minh mà lần tuyển chọn Hoàng Trữ này bất ngờ thất bại, khiến cho cả gia tộc mất mặt mũi. Ma Hoàng đại nhân cho hắn đi theo đại quân chinh phạt Liễu gia phản loạn, lấy công chuộc tội. Ánh mắt Hoàng Phủ Ngọc Phách loé lên nét cười, nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, trên mặt vừa lộ vẻ lo âu nhưng lập tức đã khôi phục, giống như không có chuyện gì.
Thực lực Liễu gia, bản thân Triệu Thiên Dĩnh đã từng cảm thụ qua khi ở Ma Uyên bí cảnh, hơn nữa lần này lại là chủ lực của song phương quyết chiến, tất nhiên sẽ vô cùng nguy hiểm,
Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt biến hóa, tự nhiên không thoát khỏi con mắt quan tâm của Hoàng Phủ Ngọc Phách, nàng cười nhạt nói:
Lần này sư tôn cũng dẫn một quân đoàn xuất chinh, ta sẽ nghĩ cách điều Liễu Minh đến quân đoàn tương ứng của ta. Dĩnh nhi, ta cũng định mang ngươi tham chiến.
Triệu Thiên Dĩnh nghe lời ấy, sắc mặt hơi run run, đôi mắt đẹp nhìn về phía Hoàng Phủ Ngọc Phách.
Sư phụ làm như vậy cũng không phải là tâm huyết dâng trào. Hơn nữa, tu vi của ngươi bây giờ cũng đã tới Thiên Tượng trung kỳ, có thể thông qua chém giết sinh tử mà rèn luyện một phen, đối với việc đột phá bình cảnh sau này sẽ có lợi ích không nhỏ. Mặt khác, Ma Hoàng đại nhân vừa đáp ứng việc kết hôn giữa ngươi và Liễu Minh. Chỉ cần trận chiến này kết thúc, sẽ để cho Liễu Minh và ngươi trở thành song tu đạo lữ, vì thế nhân cơ hội này, ngươi cũng có thể tiếp xúc với hắn nhiều một chút. Hoàng Phủ Ngọc Phách cười nói.
Ai muốn gả cho tên Liễu Minh kia. . . Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt đỏ bừng, hừ nhẹ.
Dĩnh nhi, không nên tùy hứng, Ngũ Cực Huyễn Ma Công của ngươi, nguyên âm đã mất, nếu không cùng người thích hợp song tu, lâu dần đối với thân thể sẽ sản sinh tổn hại không nhỏ, hiện tại có lẽ ngươi cũng cảm giác được. Hoàng Phủ Ngọc Phách thở dài nói.
Triệu Thiên Dĩnh khẽ động, trên người toát ra dáng vẻ quyến rũ trước giờ chưa từng có.
Sắc mặt nàng biến ảo một lúc. Cuối cùng cuối đầu, như ngầm thừa nhận việc này.
Dĩnh nhi, ngươi hiểu là tốt rồi. Hoàng Phủ Ngọc Phách kéo Triệu Thiên Dĩnh, nắm lấy tay nàng, trên mặt lộ ra cưng chiều.
Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt ửng đỏ, không nói gì.
Bất quá còn một vấn đề, lần trước bởi ngươi tự ý rời hoàng cung tiến vào Ma Uyên bí cảnh, Ma Hoàng đại nhân rất tức giận, đã dặn dò xuống, không được hắn cho phép, nghiêm cấm ngươi lần thứ hai rời khỏi Ma Hoàng cung! Hoàng Phủ Ngọc Phách nhìn Triệu Thiên Dĩnh, tiếp tục nói.
Hừ, hắn muốn quản sao! Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy đôi mi thanh tú cau lại.
Hoàng Phủ Ngọc Phách khẽ cười:
Lần này cùng Liễu gia đại chiến tuy rằng nguy hiểm. Nhưng ngươi ở bên cạnh ta, lại có trọng binh hộ vệ, chỉ cần ngươi chủ động nói chuyện với Ma Hoàng đại nhân một chút, ta tin hắn nhất định đồng ý.
Triệu Thiên Dĩnh nghe lời ấy, mặt không rõ cảm xúc gì, khẽ cắn môi không nói.
Hoàng Phủ Ngọc Phách yêu thương nhìn Triệu Thiên Dĩnh, đưa tay ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: Đứa nhỏ ngốc, dù sao cũng là cha con, có điều gì là không thể nói ra? Phụ hoàng ngươi thật ra rất quan tâm ngươi, hơn nữa chuyện của mẹ ngươi, ngươi đúng là đã hiểu lầm Ma Hoàng đại nhân.
Sao ta có thể hiểu lầm hắn, nếu không phải là tại hắn, mẹ cũng không. . . Triệu Thiên Dĩnh nghĩ tới điều gì, vành mắt đỏ hoe.
Hoàng Phủ Ngọc Phách thầm than một tiếng, nhẹ nhàng ôm Triệu Thiên Dĩnh an ủi:
Con ngoan, mặc kệ năm đó cuối cùng ra sao, ngươi phải nhớ kỹ, Hủy tỷ tỷ chưa từng oán hận Ma Hoàng đại nhân một lần nào.
Triệu Thiên Dĩnh sắc mặt biến ảo, một lúc sau thoát khỏi vòng tay của Hoàng Phủ Ngọc Phách, cắn cắn môi, giậm chân thật mạnh hóa thành một đạo sáng tím, lóe lên biến mất trong quần sơn mênh mông.
Nhìn bóng lưng Triệu Thiên Dĩnh rời đi, Hoàng Phủ Ngọc Phách sắc mặt biến hóa chập chờn, một lúc lâu mới khẽ thở dài.
. . .
Ma Hoàng cung, bên trong Thiên điện là nơi Hoàng Phủ Ung thường ngày xử lý quốc sự, nơi đây xem ra cũng không có kiến trúc gì xa hoa, ngược lại so với những chỗ khác trông mộc mạc hơn nhiều.
Phụ cận cung điện cũng không có người nào trông coi, yên tĩnh dị thường.
Ngay lúc này, một đạo sáng tím từ xa bay đến, rơi xuống một khu đất trống gần đó, hiện ra dáng người Triệu Thiên Dĩnh.
Triệu Thiên Dĩnh nhìn vào đại điện, thần sắc hơi do dự, chỉ chốc lát sau nàng khẽ cắn môi, cất bước đi vào.
Bên trong đại điện lặng lẽ, không gian khá lớn, Triệu Thiên Dĩnh cất bước đi đến, chuyển qua mấy khúc cua, đến một chỗ rộng rãi trước cửa thư phòng.
Bên trong, Hoàng Phủ Ung đang dựa bàn viết cái gì đó, nghe âm thanh ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Thiên Dĩnh , khuôn mặt ngẩn ra, lập tức vui mừng.
Dĩnh nhi, ngươi rốt cục cũng nguyện ý đến tìm ta rồi! Hoàng Phủ Ung đứng lên đi ra.
Triệu Thiên Dĩnh nhìn cha so với lúc thường thâm trầm uy nghiêm tuyệt nhiên không giống, trong lòng hơi nóng lên, nhưng trên mặt nàng như trước không biểu lộ gì.
Hai người nhìn nhau đứng, nhất thời không biết làm sao mở miệng được.
Dĩnh nhi, ta biết ngươi vì chuyện năm đó ma oán trách ta, ta cũng không muốn biện giải điều gì, năm đó đúng là do ta không có năng lực, cho nên mẹ ngươi mới bị người ta bắt đi. Ma Hoàng nhìn thấy Triệu Thiên Dĩnh vẫn như thường ngày, sắc mặt không khỏi cau lại, chậm rãi nói.
Ta lần này tại Ma Uyên Tháp tầng thứ chín cảm nhận được không gian khi tức ngày ấy, lúc mẹ bị bắt đi. Triệu Thiên Dĩnh con mắt ửng đỏ nói .
Hoàng Phủ Ung nghe thấy lời ấy sắc mặt hơi đổi, trong mắt lộ ra một tia xấu hổ.
Hiện tại ta vô lực đi tìm Hủy Nhi, nhưng mà ngươi yên tâm, sẽ có một ngày ta nhất định đi tìm mẹ ngươi, đưa nàng về. Hoàng Phủ Ung ánh mắt chợt lóe lên, nhìn thẳng Triệu Thiên Dĩnh, từng chữ từng chữ nói ra.
Việc này ta không muốn nhắc đến, lần này chinh phạt Lê Châu Liễu gia, ta cũng muốn tham gia. Triệu Thiên Dĩnh dời ánh mắt, chuyển đề tài nói.
Không được! Hoàng Phủ Ung nghe vậy biến sắc, vung tay áo trả lời như chém đinh chặc sắt.
Ta chẳng mấy chốc sẽ xung kích Thiên Tượng hậu kỳ, lần này thực chiến rèn luyện một phen sẽ có lợi ích rất lớn. Hơn nữa ta đi theo sư tôn, còn có trọng binh bảo vệ, sẽ không có nguy hiểm gì. Huống chi lần này vốn là Hoàng Phủ gia tộc chúng ta cùng tam đại gia tộc liên minh bình định, có công chúa như ta đi cùng sẽ tăng cường lực tín phục đối với hoàng triều . Triệu Thiên Dĩnh xoay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Ung, kiên trì nói.
Triệu Thiên Dĩnh kiên trì làm Ma Hoàng ngạc nhiên, hơn nữa hôm nay cũng là nàng lần đầu chủ động tìm mình, Hoàng Phủ Ung ánh mắt lấp lóe, thoáng nghĩ tới điều gì đó, trên mặt hiện lên nụ cười, mở miệng nói:
Nếu như ngươi thật sự muốn đi, cũng không phải là không thể, nhưng nhất định phải chắc chắn đi theo bên cạnh Ngọc Phách, không được một mình hành động.
Triệu Thiên Dĩnh nghe thế cảm thấy vui vẻ, hiếm thấy nói ra một câu: Ta biết. . . Cảm ơn. . . Cảm ơn ngươi. . .
Hoàng Phủ Ung nghe xong liền ngạc nhiên, sau đó trong lòng vui vẻ, vừa định nói gì, Triệu Thiên Dĩnh đã xoay người bước nhanh khỏi đại điện.
Hoàng Phủ Ung nhìn bóng Triệu Thiên Dĩnh rời đi, khẽ thở dài, ánh mắt phức tạp.
Cùng lúc đó, trong Ma Hoàng cung, một cung điện khác được trang điểm tinh xảo, bên trong có một thanh niên mặc áo tím đang cùng một lão giả áo tím có khuôn mặt nho nhã đang nói chuyện.
Thanh niên áo tím dung mạo tuấn dật, chính là con trai Hoàng Phủ Ung, Hoàng Phủ Kiếm Cốc, bất quá giờ khắc này sắc mặt hắn có chút âm trầm.
Ông lão mặc áo tím chính là người đứng đầu trong tứ đại tôn giả dưới trướng Hoàng Phủ Ung, Hoàng Phủ Chiêm Thiên.
Chiêm Thiên trưởng lão, bối cảnh của tên lúc tuyển chọn Hoàng Trữ đã làm hỏng chuyện tốt của ta, ngươi điều tra xong chưa? Hoàng Phủ Kiếm Cốc nhìn lão giả áo tím, hỏi.
Hoàng Phủ Lưu Thủy chết rồi, trong số các hoàng tử hoàng nữ, bất luận tư chất hay tu vi của mình đều là cao nhất, hắn vốn đối với lần tuyển chọn Hoàng Trữ này chờ mong rất nhiều, cho rằng việc này đã nắm chắc, nhưng không ngờ tới lúc mấu chốt lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đối với người phá hoại chuyện tốt của mình, hắn đương nhiên hận thấu xương.
Kiếm Cốc hoàng tử cứ yên tâm, việc này lão phu đã điều tra xong. Người kia gọi là Liễu Minh, tu vi Thiên Tượng cảnh hậu kỳ, lúc đầu chỉ là gia chủ của một gia tộc nhỏ ở Tàng châu, sau đó do Liễu gia phản loạn, cả tộc di chuyển đến Tuyền châu, ở Duyên Vân sơn mạch một lần nữa định cư. Người này vốn không có gì đặc biệt, bất quá chẳng hiểu sao Dĩnh công chúa hình như đối với hắn có mấy phần tình ý, mà Ma Hoàng đại nhân cũng không phản đối chuyện này thì phải. Hoàng Phủ Chiêm Thiên mắt sáng lên, trên mặt hơi nghi hoặc.
Đối với đáp án của Hoàng Phủ Chiêm Thiên, Hoàng Phủ Kiếm Cốc cũng không rõ ràng lắm, nghĩ đến dị tượng phát sinh trên người Liễu Minh trong Khôn Tâm điện, trong lòng không khỏi thấy buồn bực, hắn không nhịn được đứng lên, cất bước qua lại trong đại sảnh.
Không đúng, phụ hoàng luôn thương yêu Dĩnh nhi, sao có thể đồng ý gả nàng cho một tên gia chủ tiểu thế gia, không phải thế gia truyền thừa? Hoàng Phủ Kiếm Cốc chau mày, trong miệng lẩm bẩm.
Ta nghe nói việc này là chủ ý của Hoàng Phủ Ngọc Phách, mà tên Liễu Minh kia tuy rằng tu vi chỉ có Thiên Tượng hậu kỳ nhưng thực lực lại khá mạnh. Hơn nữa ta hỏi thăm được một tin, hiện tại còn không rõ thực hư, Dĩnh công chúa hình như nguyên âm đã mất, chỉ sợ cũng là Liễu Minh này gây nên. Hoàng Phủ Chiêm Thiên nói.
Có lẽ là thật! Dĩnh nhi tu luyện chính là Ngũ Cực Huyễn Ma Công, nếu mất đi nguyên âm, sẽ phải cùng người song tu mới có thể áp chế pháp lực trong cơ thể phản phệ. Nếu đúng vậy, chỉ cần nàng không ghét Liễu Minh, phụ hoàng cũng thật có thể đáp ứng hôn sự này. Hoàng Phủ Kiếm Cốc mắt sáng lên, trầm giọng nói.
/1550
|