Liễu Minh toàn lực phi độn, bất chấp mọi nguy hiểm gặp phải trên đường, bay một mạch hơn vạn dặm mới dừng lại dưới một khe núi. Hắn vừa bay xuống, tay vừa phất nhẹ một cái, một chồng trận kỳ trận bàn liền bay ra, lơ lửng trước mặt. Tiếp đó hắn giơ tay lên, đám trận kỳ trận bàn hóa thành hơn mười đạo quang mang, chỉ loé lên một cái đã rơi xuống mặt đất gần đó, không thấy bóng dáng đâu nữa. Cùng lúc đó, hắn lại bấm niệm pháp quyết, mấy tia sáng đen liền bắn ra. Hư không xung quanh liền vang lên những tiếng vù vù, một màn sáng xanh nhạt hiện ra, mau chóng bao phủ toàn bộ không gian trăm trượng quanh đó. Cấm chế này tuy rằng không có năng lực phòng hộ, nhưng đối với việc ngăn cách khí tức và phòng ngừa địch nhân truy tung lại khá thần diệu. Làm xong những chuyện này, Liễu Minh mới nhẹ nhàng thở ra.
Tộc Cao Hách vô cùng am hiểu thuật truy tung, vậy nên hắn không dám chủ quan chút nào.
Yên tâm đi, bí cảnh Ma Uyên này có khả năng hạn chế rất lớn tác dụng thần niệm của các tồn tại Thông Huyền. Thế nên ngươi chạy xa như thế này thì người của tộc Cao Hách sẽ không thể tìm được đâu. Giọng nói của Ma Thiên lại vang lên bên tai Liễu Minh.
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Minh loé lên, không phản ứng lại lời của y mà phất tay một cái, thân ảnh Hạt Nhi và Phi Nhi liền bay ra khỏi hồ lô Hóa Âm.
Chủ nhân! Phi Lâu đã biến thành hình đồng tử áo xanh, vừa bay ra liền tới gần Liễu Minh, kéo kéo góc áo hắn, tỏ ra vô cùng thân mật.
Liễu Minh gật nhẹ đầu với Hạt Nhi, đồng thời tay vuốt ve mái tóc Phi Nhi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc trước hắn cũng thật không ngờ lại gặp được Phi nhi ở nơi này.
Được rồi, đừng loạn nữa, chủ nhân có chuyện hỏi ngươi. Hạt Nhi thấy Phi Nhi và Liễu Minh thân mật như vậy, trên mặt hiện ra một tia ghen ghét, hừ một tiếng nói.
Phi Lâu nghe vậy thì quay ra làm mặt quỷ với Hạt Nhi rồi mới buông góc áo Liễu Minh ra.
Ân, vừa rồi tình huống nguy cấp, ta cũng chưa kịp hỏi, Phi Nhi, không phải ngươi vẫn đang ở U Vương Chi Thương tại Cửu U Minh Giới ư? Sao lại xuất hiện ở đây? Liễu Minh nhẹ gật đầu, mặt lộ vẻ vẻ nghi hoặc nói.
Về chuyện này, chủ nhân ngài không hỏi, ta cũng định nói.
Phi lâu thu lại nét cười, suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp:
Trước kia khi ta rời khỏi chủ nhân, thì bị Phi Tổ gọi tới một sơn cốc khá là quỷ dị. Phi tổ này thân là một U Tộc cấp Thông Huyền, thế nên có rất nhiều tâm đắc trong tu luyện hệ ma đầu. Dưới sự chỉ bảo của lão, ta mất khoảng ba bốn mươi năm thì ngưng tụ thành công Pháp Tướng của bản thân, tu luyện tới cấp Thiên Tượng. Vốn dĩ ta cứ nghĩ sau khi tu luyện tới cấp này thì sẽ lập tức được trở về bên cạnh người, không ngờ Phi tổ kia lại dùng mọi cách buộc ta ở lại. Phi Nhi nói đến đây, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận.
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Minh loé lên, sắc mặt trầm xuống.
Vậy sau đó ngươi làm sao rời khỏi Cửu U để tới bí cảnh Ma Uyên này vậy? Hạt Nhi chú ý tới nét biến đổi của Liễu Minh, đôi mắt đẹp khẽ động, quay sang hỏi Phi lâu.
Thi thể mà mọi người thấy trong động lúc trước, kỳ thực chính là thân thể của lão gia hỏa Phi tổ kia tại đại lục Vạn Ma. Hiện giờ lão đang tu luyện bí thuật gì đó trong U Vương Chi Thương, hình như định đợi khi luyện thành thì sẽ trở về Ma Uyên, lấy thân thể này để phục sinh. Gần đây lão nghe nói Ma Uyên sắp mở, sợ thân thể mình bị kẻ nào đó xông vào hủy đi mất nên mới đưa ta, đầu Minh Lang và Phi Ngạc kia tới đây trấn thủ. Phi Nhi tiếp tục nói.
Cái gì! Liễu Minh nghe vậy thì biến sắc, thốt lên.
Thiên Khốc Ma Quân là Phi tổ, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn.
Thế nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không có khả năng. Sau khi Thiên Khốc Ma Quân vẫn lạc trong bí cảnh Ma Uyên thì một tia linh tính bay tới Cửu U, chuyển sinh thành Phi Tổ. Còn động quật nơi thi thể Thiên Khốc Ma Quân có lẽ là tiếp điểm của hai giới diện Cửu U Minh Giới và Ma Uyên.
Nhưng cũng may mà lão phái ta tới nơi này, nếu không thật không biết bao giờ mới trở về bên cạnh chủ nhân. Phi Nhi cười hì hì nói tiếp.
Liễu Minh sờ lên đầu phi lâu, gương mặt tràn đầy nét cười.
Lần này trời đưa đất đẩy tìm lại được phi lâu, trong bí cảnh Ma Uyên này chính là một sự trợ giúp lớn.
Hắn lại hàn huyên thêm mấy câu với hai đầu Linh sủng rồi mới thu hồi bọn chúng vào trong hồ lô Hóa Âm, tiếp đó hắn phất tay, một luồng sáng vàng loé lên, hiện ra một viên Sơn Hà Châu. Tiếp đó hắn vung tay, đánh ra một đạo pháp quyết, hư không bên cạnh Sơn Hà Châu liền hiện ra một khe hở, từ đó thân ảnh Triệu Thiên Dĩnh liền bay ra.
Đây là? Triệu Thiên Dĩnh nhìn thoáng qua mọi nơi xung quanh, có chút kinh ngạc hỏi.
Chúng ta đã bay ra một quãng đường dài, có lẽ đã an toàn rồi. Liễu Minh khẽ mỉm cười nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, sắc mặt mới buông lỏng, thế nhưng dường như lại nghĩ tới chuyện gì, khẽ liếc Liễu Minh, trên mặt lộ ra một nét kỳ dị, hỏi: Liễu huynh, đầu phi lâu trong động khẩu lúc trước hình như là người của ngươi, chẳng lẽ là do ngươi phái đi vào từ trước sao?
Đúng vậy, đầu phi lâu kia chính là một ma sủng khác của ta. Thế nhưng việc nó xuất hiện ở đây, cũng vượt quá dự liệu của ta. Liễu Minh tránh nặng tìm nhẹ nói.
Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh không muốn nói ra nguyên do, đôi mi thanh tú có chút nhăn lại, mặc dù trong lòng hơi phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào khác.
Thực lực của Liễu Minh quá mạnh mẽ, làm cho nàng càng ngày càng có cảm giác nhìn không thấu. Lại thêm sự xuất hiện của phi lâu hôm nay, càng làm cho nàng chấn động hơn, cảm thấy dường như Liễu Minh luôn luôn chuẩn bị mai phục ở phía sau, xét riêng về mặt đa mưu túc trí thì nhiều lão ma đầu cũng không kịp.
Không nói thì thôi. Thế nhưng những thứ thu được trong động quật thì thế nào cũng có một phần của ta đó. Triệu Thiên Dĩnh hừ một tiếng, bỗng lại nghĩ tới điều gì, nói tiếp.
Điều này là đương nhiên. Liễu Minh nói xong, liền lấy túi trữ vật trên thân thể Thiên Khốc Ma Quân lúc trước ra, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
'Rầm Ào Ào'!
Trên mặt đất liền xuất hiện một đống lớn đồ vật.
Gương mặt Triệu Thiên Dĩnh đang tràn ngập hưng phấn và chờ mong nhưng vừa nhìn những đồ vật trên mặt đất thì lại tràn đầy thất vọng.
Đống đồ vật này đa số là Pháp bảo Ma khí, một ít tài liệu bình ngọc linh tinh. Thế nhưng quá nửa đều đã hao tổn nhiều, dường như đã mất đi linh tính.
Sắc mặt Liễu Minh khẽ giật mình, cũng lộ ra vẻ thất vọng.
Xem ra dường như vận khí của chúng ta không tốt cho lắm. Nhưng cũng khó trách, thi thể Thiên Khốc Ma Quân đã ở đây không biết bao nhiêu vạn năm, lại trong hoàn cảnh chứa đầy âm khí, thời gian dài như vậy, những vật này đương nhiên sẽ mục nát. Hắn lắc đầu, than nhẹ nói.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh có chút khó coi. Chuyện theo dõi người của gia tộc Cao Hách đi tầm bảo vốn là chủ ý của nàng, vậy mà qua bao nguy hiểm, thứ thu được chỉ là một đống sắt vụn mà thôi. Nghĩ tới điều này, nàng lại cảm thấy vừa thẹn vừa giận.
Cũng không phải toàn bộ số này đều hỏng, vẫn có mấy thứ dùng được. Liễu Minh tìm trên mặt đất một hồi, thấy đan dược trong mấy cái bình kia đã biến thành bụi đất, quá nửa số Ma bảo cũng mục nát cả, thế nhưng cũng may mà còn vài món có thể dùng, số tài liệu khoáng thạch kia cũng tạm ổn. Hắn tìm thêm một hồi, cuối cùng cũng thấy mấy thứ có thể dùng được.
Đó là một thanh đoản đao màu xanh đậm, một tấm thuẫn màu đen có khắc mặt quỷ, và một Pháp bảo màu vàng hình lẵng hoa có chút tàn phá. Ngoài ra còn vài chục khối khoáng thạch trông khá đặc biệt, thoạt nhìn thì đều là vật trân quý.
Còn lại những đồ này, chúng ta chia ra thôi. Liễu Minh ngẩng đầu nói.
Triệu Thiên Dĩnh quét mắt qua đám đồ vật bên dưới, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Liễu Minh chớp mắt mấy cái, đoản đao và tấm thuẫn thì không nói làm gì, nhìn qua thì thấy chỉ là Ma bảo bình thường, nhưng lẵng hoa kia thì lại là một kiện Động Thiên Pháp Bảo, lại còn mang thuộc tính Thổ, nếu phân giải ra thì rất có tác dụng để tiến giai Sơn Hà Châu.
Nói đi cũng phải nói lại, hành trình lần này, đa phần đều do Liễu huynh xuất lực, thế nên Bổn cung chỉ lấy tấm thuẫn và một ít khoáng thạch mà thôi, những thứ khác đều thuộc về Liễu huynh. Triệu Thiên Dĩnh nói, đồng thời phất tay đánh ra một đạo tử quang, cuốn lấy tấm thuẫn đen và một số khoáng thạch.
Thấy vậy, ánh mắt Liễu Minh lóe lên, gật nhẹ đầu, cũng không khách khí, liền phất tay thu những vật khác vào trong Tu Di Giới, rồi nhìn ra xung quanh, đề nghị:
Lúc trước chiến đấu liên tục, pháp lực đã tiêu hao nhiều, vậy chúng ta ở lại đây một lát đã rồi hãy đi.
Triệu Thiên Dĩnh gật đầu, đi tới một góc ngồi xuống, lật tay lấy ra một viên thuốc uống vào rồi tĩnh tọa.
Liễu Minh thấy vậy, cũng ngồi lại trên đất.
Lại là một kiện Động Thiên Pháp Bảo, tuy rằng đã hư hao nhiều, nhưng vẫn không thể không nói là vận khí của ngươi thực sự rất tốt. Lại thêm đám vỡ của tù lung bằng xương kia thì có lẽ đã đủ cho việc tiến giai của những viên Sơn Hà Châu còn lại rồi. Ma Thiên từ từ nói ra.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng liền thấy vui vẻ, nhưng trên mặt không thay đổi chút nào.
Ma khí trong Ma Uyên này khá nồng đậm, thích hợp với việc tế luyện, ngươi có muốn bắt đầu ngay không? Ma Thiên thấy Liễu Minh không nói đành hỏi tiếp.
Không vội, bây giờ cho tới lúc tháp Ma Uyên mở ra không còn bao lâu nữa, chờ khi rời bí cảnh hãy tính sau vậy. Liễu Minh trầm ngâm một lát rồi trả lời.
Ngươi nói cũng đúng, thời gian tế luyện Sơn Hà Châu có lẽ không đủ. Thế nhưng trong Nội uyên nguy hiểm rất nhiều, gia tăng thực lực một chút vẫn tốt hơn. Vậy chúng ta hãy tranh thủ thời gian này tế luyện vật khác đã. Không hiểu tại sao, thái độ của Ma Thiên rất nhiệt tình nói với Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt biến hóa, hỏi ngược lại:
Lời này của ngươi là có ý gì?
Hắc hắc, Liễu tiểu tử ngươi đừng hiểu lầm, ta định nói thanh đoản đao này cơ. Nếu là ta không nhìn lầm thì có lẽ vật này được tế luyện từ một loại tài liệu đã sớm tuyệt tích tại đại lục Vạn Ma, gọi là Thanh Ma Kim. Ta nhớ là mấy ngày trước ngươi mới lấy được không ít Ma Tủy Toản cực phẩm, có hai loại tài liệu này, ngươi có thể luyện ra một thanh Ma Nhận cực kỳ sắc bén. Ma Thiên cười hắc hắc, tiếp tục nói.
Liễu Minh nghe vậy ánh mắt lóe lên, cái tên Thanh Ma Kim này hắn đã từng thấy trong sách cổ, đó chính là một loại khoáng thạch trân quý, khi luyện chế Ma bảo chỉ cần trộn lẫn một ít thì vật luyện ra sẽ cực kỳ chắc chắn, thế nhưng tài liệu này đã tuyệt tích từ lâu rồi.
Ta đã đọc trong sách cổ thì thấy muốn luyện Thanh Ma Kim thì cần nhiệt độ cực cao, chỉ có Đan Hỏa của đại năng Thông Huyền mới làm được, chẳng lẽ ngươi cũng có thể phun ra Đan Hỏa hay sao? Liễu Minh truyền âm nói.
Điều này thì ngươi không cần lo lắng, ta biết gần Nội uyên có một chỗ Ma nguyên chứa dung nham, Ma Hỏa mà nó phun ra còn lợi hại hơn Đan Hỏa của tồn tại Thông Huyền nhiều, đủ khả năng để luyện Thanh Ma Kim. Hơn nữa quá trình luyện chế cũng không phức tạp, đủ cho ngươi tới kịp lúc tháp Ma Uyên mở. Ma Thiên nghĩ một lát rồi nói tiếp.
Tộc Cao Hách vô cùng am hiểu thuật truy tung, vậy nên hắn không dám chủ quan chút nào.
Yên tâm đi, bí cảnh Ma Uyên này có khả năng hạn chế rất lớn tác dụng thần niệm của các tồn tại Thông Huyền. Thế nên ngươi chạy xa như thế này thì người của tộc Cao Hách sẽ không thể tìm được đâu. Giọng nói của Ma Thiên lại vang lên bên tai Liễu Minh.
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Minh loé lên, không phản ứng lại lời của y mà phất tay một cái, thân ảnh Hạt Nhi và Phi Nhi liền bay ra khỏi hồ lô Hóa Âm.
Chủ nhân! Phi Lâu đã biến thành hình đồng tử áo xanh, vừa bay ra liền tới gần Liễu Minh, kéo kéo góc áo hắn, tỏ ra vô cùng thân mật.
Liễu Minh gật nhẹ đầu với Hạt Nhi, đồng thời tay vuốt ve mái tóc Phi Nhi, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc trước hắn cũng thật không ngờ lại gặp được Phi nhi ở nơi này.
Được rồi, đừng loạn nữa, chủ nhân có chuyện hỏi ngươi. Hạt Nhi thấy Phi Nhi và Liễu Minh thân mật như vậy, trên mặt hiện ra một tia ghen ghét, hừ một tiếng nói.
Phi Lâu nghe vậy thì quay ra làm mặt quỷ với Hạt Nhi rồi mới buông góc áo Liễu Minh ra.
Ân, vừa rồi tình huống nguy cấp, ta cũng chưa kịp hỏi, Phi Nhi, không phải ngươi vẫn đang ở U Vương Chi Thương tại Cửu U Minh Giới ư? Sao lại xuất hiện ở đây? Liễu Minh nhẹ gật đầu, mặt lộ vẻ vẻ nghi hoặc nói.
Về chuyện này, chủ nhân ngài không hỏi, ta cũng định nói.
Phi lâu thu lại nét cười, suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp:
Trước kia khi ta rời khỏi chủ nhân, thì bị Phi Tổ gọi tới một sơn cốc khá là quỷ dị. Phi tổ này thân là một U Tộc cấp Thông Huyền, thế nên có rất nhiều tâm đắc trong tu luyện hệ ma đầu. Dưới sự chỉ bảo của lão, ta mất khoảng ba bốn mươi năm thì ngưng tụ thành công Pháp Tướng của bản thân, tu luyện tới cấp Thiên Tượng. Vốn dĩ ta cứ nghĩ sau khi tu luyện tới cấp này thì sẽ lập tức được trở về bên cạnh người, không ngờ Phi tổ kia lại dùng mọi cách buộc ta ở lại. Phi Nhi nói đến đây, trên mặt lộ ra thần sắc tức giận.
Nghe vậy, ánh mắt Liễu Minh loé lên, sắc mặt trầm xuống.
Vậy sau đó ngươi làm sao rời khỏi Cửu U để tới bí cảnh Ma Uyên này vậy? Hạt Nhi chú ý tới nét biến đổi của Liễu Minh, đôi mắt đẹp khẽ động, quay sang hỏi Phi lâu.
Thi thể mà mọi người thấy trong động lúc trước, kỳ thực chính là thân thể của lão gia hỏa Phi tổ kia tại đại lục Vạn Ma. Hiện giờ lão đang tu luyện bí thuật gì đó trong U Vương Chi Thương, hình như định đợi khi luyện thành thì sẽ trở về Ma Uyên, lấy thân thể này để phục sinh. Gần đây lão nghe nói Ma Uyên sắp mở, sợ thân thể mình bị kẻ nào đó xông vào hủy đi mất nên mới đưa ta, đầu Minh Lang và Phi Ngạc kia tới đây trấn thủ. Phi Nhi tiếp tục nói.
Cái gì! Liễu Minh nghe vậy thì biến sắc, thốt lên.
Thiên Khốc Ma Quân là Phi tổ, điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của hắn.
Thế nhưng nghĩ lại thì cũng không phải là không có khả năng. Sau khi Thiên Khốc Ma Quân vẫn lạc trong bí cảnh Ma Uyên thì một tia linh tính bay tới Cửu U, chuyển sinh thành Phi Tổ. Còn động quật nơi thi thể Thiên Khốc Ma Quân có lẽ là tiếp điểm của hai giới diện Cửu U Minh Giới và Ma Uyên.
Nhưng cũng may mà lão phái ta tới nơi này, nếu không thật không biết bao giờ mới trở về bên cạnh chủ nhân. Phi Nhi cười hì hì nói tiếp.
Liễu Minh sờ lên đầu phi lâu, gương mặt tràn đầy nét cười.
Lần này trời đưa đất đẩy tìm lại được phi lâu, trong bí cảnh Ma Uyên này chính là một sự trợ giúp lớn.
Hắn lại hàn huyên thêm mấy câu với hai đầu Linh sủng rồi mới thu hồi bọn chúng vào trong hồ lô Hóa Âm, tiếp đó hắn phất tay, một luồng sáng vàng loé lên, hiện ra một viên Sơn Hà Châu. Tiếp đó hắn vung tay, đánh ra một đạo pháp quyết, hư không bên cạnh Sơn Hà Châu liền hiện ra một khe hở, từ đó thân ảnh Triệu Thiên Dĩnh liền bay ra.
Đây là? Triệu Thiên Dĩnh nhìn thoáng qua mọi nơi xung quanh, có chút kinh ngạc hỏi.
Chúng ta đã bay ra một quãng đường dài, có lẽ đã an toàn rồi. Liễu Minh khẽ mỉm cười nói.
Triệu Thiên Dĩnh nghe vậy, sắc mặt mới buông lỏng, thế nhưng dường như lại nghĩ tới chuyện gì, khẽ liếc Liễu Minh, trên mặt lộ ra một nét kỳ dị, hỏi: Liễu huynh, đầu phi lâu trong động khẩu lúc trước hình như là người của ngươi, chẳng lẽ là do ngươi phái đi vào từ trước sao?
Đúng vậy, đầu phi lâu kia chính là một ma sủng khác của ta. Thế nhưng việc nó xuất hiện ở đây, cũng vượt quá dự liệu của ta. Liễu Minh tránh nặng tìm nhẹ nói.
Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh không muốn nói ra nguyên do, đôi mi thanh tú có chút nhăn lại, mặc dù trong lòng hơi phiền muộn, nhưng cũng không có cách nào khác.
Thực lực của Liễu Minh quá mạnh mẽ, làm cho nàng càng ngày càng có cảm giác nhìn không thấu. Lại thêm sự xuất hiện của phi lâu hôm nay, càng làm cho nàng chấn động hơn, cảm thấy dường như Liễu Minh luôn luôn chuẩn bị mai phục ở phía sau, xét riêng về mặt đa mưu túc trí thì nhiều lão ma đầu cũng không kịp.
Không nói thì thôi. Thế nhưng những thứ thu được trong động quật thì thế nào cũng có một phần của ta đó. Triệu Thiên Dĩnh hừ một tiếng, bỗng lại nghĩ tới điều gì, nói tiếp.
Điều này là đương nhiên. Liễu Minh nói xong, liền lấy túi trữ vật trên thân thể Thiên Khốc Ma Quân lúc trước ra, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.
'Rầm Ào Ào'!
Trên mặt đất liền xuất hiện một đống lớn đồ vật.
Gương mặt Triệu Thiên Dĩnh đang tràn ngập hưng phấn và chờ mong nhưng vừa nhìn những đồ vật trên mặt đất thì lại tràn đầy thất vọng.
Đống đồ vật này đa số là Pháp bảo Ma khí, một ít tài liệu bình ngọc linh tinh. Thế nhưng quá nửa đều đã hao tổn nhiều, dường như đã mất đi linh tính.
Sắc mặt Liễu Minh khẽ giật mình, cũng lộ ra vẻ thất vọng.
Xem ra dường như vận khí của chúng ta không tốt cho lắm. Nhưng cũng khó trách, thi thể Thiên Khốc Ma Quân đã ở đây không biết bao nhiêu vạn năm, lại trong hoàn cảnh chứa đầy âm khí, thời gian dài như vậy, những vật này đương nhiên sẽ mục nát. Hắn lắc đầu, than nhẹ nói.
Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh có chút khó coi. Chuyện theo dõi người của gia tộc Cao Hách đi tầm bảo vốn là chủ ý của nàng, vậy mà qua bao nguy hiểm, thứ thu được chỉ là một đống sắt vụn mà thôi. Nghĩ tới điều này, nàng lại cảm thấy vừa thẹn vừa giận.
Cũng không phải toàn bộ số này đều hỏng, vẫn có mấy thứ dùng được. Liễu Minh tìm trên mặt đất một hồi, thấy đan dược trong mấy cái bình kia đã biến thành bụi đất, quá nửa số Ma bảo cũng mục nát cả, thế nhưng cũng may mà còn vài món có thể dùng, số tài liệu khoáng thạch kia cũng tạm ổn. Hắn tìm thêm một hồi, cuối cùng cũng thấy mấy thứ có thể dùng được.
Đó là một thanh đoản đao màu xanh đậm, một tấm thuẫn màu đen có khắc mặt quỷ, và một Pháp bảo màu vàng hình lẵng hoa có chút tàn phá. Ngoài ra còn vài chục khối khoáng thạch trông khá đặc biệt, thoạt nhìn thì đều là vật trân quý.
Còn lại những đồ này, chúng ta chia ra thôi. Liễu Minh ngẩng đầu nói.
Triệu Thiên Dĩnh quét mắt qua đám đồ vật bên dưới, trên mặt lộ ra vẻ do dự.
Liễu Minh chớp mắt mấy cái, đoản đao và tấm thuẫn thì không nói làm gì, nhìn qua thì thấy chỉ là Ma bảo bình thường, nhưng lẵng hoa kia thì lại là một kiện Động Thiên Pháp Bảo, lại còn mang thuộc tính Thổ, nếu phân giải ra thì rất có tác dụng để tiến giai Sơn Hà Châu.
Nói đi cũng phải nói lại, hành trình lần này, đa phần đều do Liễu huynh xuất lực, thế nên Bổn cung chỉ lấy tấm thuẫn và một ít khoáng thạch mà thôi, những thứ khác đều thuộc về Liễu huynh. Triệu Thiên Dĩnh nói, đồng thời phất tay đánh ra một đạo tử quang, cuốn lấy tấm thuẫn đen và một số khoáng thạch.
Thấy vậy, ánh mắt Liễu Minh lóe lên, gật nhẹ đầu, cũng không khách khí, liền phất tay thu những vật khác vào trong Tu Di Giới, rồi nhìn ra xung quanh, đề nghị:
Lúc trước chiến đấu liên tục, pháp lực đã tiêu hao nhiều, vậy chúng ta ở lại đây một lát đã rồi hãy đi.
Triệu Thiên Dĩnh gật đầu, đi tới một góc ngồi xuống, lật tay lấy ra một viên thuốc uống vào rồi tĩnh tọa.
Liễu Minh thấy vậy, cũng ngồi lại trên đất.
Lại là một kiện Động Thiên Pháp Bảo, tuy rằng đã hư hao nhiều, nhưng vẫn không thể không nói là vận khí của ngươi thực sự rất tốt. Lại thêm đám vỡ của tù lung bằng xương kia thì có lẽ đã đủ cho việc tiến giai của những viên Sơn Hà Châu còn lại rồi. Ma Thiên từ từ nói ra.
Liễu Minh nghe vậy, trong lòng liền thấy vui vẻ, nhưng trên mặt không thay đổi chút nào.
Ma khí trong Ma Uyên này khá nồng đậm, thích hợp với việc tế luyện, ngươi có muốn bắt đầu ngay không? Ma Thiên thấy Liễu Minh không nói đành hỏi tiếp.
Không vội, bây giờ cho tới lúc tháp Ma Uyên mở ra không còn bao lâu nữa, chờ khi rời bí cảnh hãy tính sau vậy. Liễu Minh trầm ngâm một lát rồi trả lời.
Ngươi nói cũng đúng, thời gian tế luyện Sơn Hà Châu có lẽ không đủ. Thế nhưng trong Nội uyên nguy hiểm rất nhiều, gia tăng thực lực một chút vẫn tốt hơn. Vậy chúng ta hãy tranh thủ thời gian này tế luyện vật khác đã. Không hiểu tại sao, thái độ của Ma Thiên rất nhiệt tình nói với Liễu Minh.
Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt biến hóa, hỏi ngược lại:
Lời này của ngươi là có ý gì?
Hắc hắc, Liễu tiểu tử ngươi đừng hiểu lầm, ta định nói thanh đoản đao này cơ. Nếu là ta không nhìn lầm thì có lẽ vật này được tế luyện từ một loại tài liệu đã sớm tuyệt tích tại đại lục Vạn Ma, gọi là Thanh Ma Kim. Ta nhớ là mấy ngày trước ngươi mới lấy được không ít Ma Tủy Toản cực phẩm, có hai loại tài liệu này, ngươi có thể luyện ra một thanh Ma Nhận cực kỳ sắc bén. Ma Thiên cười hắc hắc, tiếp tục nói.
Liễu Minh nghe vậy ánh mắt lóe lên, cái tên Thanh Ma Kim này hắn đã từng thấy trong sách cổ, đó chính là một loại khoáng thạch trân quý, khi luyện chế Ma bảo chỉ cần trộn lẫn một ít thì vật luyện ra sẽ cực kỳ chắc chắn, thế nhưng tài liệu này đã tuyệt tích từ lâu rồi.
Ta đã đọc trong sách cổ thì thấy muốn luyện Thanh Ma Kim thì cần nhiệt độ cực cao, chỉ có Đan Hỏa của đại năng Thông Huyền mới làm được, chẳng lẽ ngươi cũng có thể phun ra Đan Hỏa hay sao? Liễu Minh truyền âm nói.
Điều này thì ngươi không cần lo lắng, ta biết gần Nội uyên có một chỗ Ma nguyên chứa dung nham, Ma Hỏa mà nó phun ra còn lợi hại hơn Đan Hỏa của tồn tại Thông Huyền nhiều, đủ khả năng để luyện Thanh Ma Kim. Hơn nữa quá trình luyện chế cũng không phức tạp, đủ cho ngươi tới kịp lúc tháp Ma Uyên mở. Ma Thiên nghĩ một lát rồi nói tiếp.
/1550
|