Nhìn thấy cảnh này, Liễu Minh cũng không nói gì chỉ nhẹ thở dài một hơi.
Hắn đối với phần mộ của Thiên Khốc Ma Tôn cũng có chút hứng thú,vì với thực lực bây giờ của hắn dù có bị phát hiện thì hắn tự tin mình có thể chạy thoát.
Nghĩ như vậy nên trong lòng của hắn bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn hạt châu trong tay Triệu Thiên Dĩnh, mơ hồ cảm thấy viên châu giống như có sinh mệnh vậy.
Đôi môi đỏ của Triệu Thiên Dĩnh truyền ra một hồi âm thanh giống như chú ngữ, hai tay liên tục thay đổi các dạng pháp quyết.
Phù văn bên ngoài viên châu màu vàng bỗng sáng lên, run lên mấy cái rồi hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng màu vàng lại nhanh chóng thu nhỏ, hạt châu trong tay Triệu Thiên Dĩnh không thấy đâu mà thay vào đó là một một con thú màu vàng, nhìn giống như con báo nhưng thân hình lại một màu vàng tươi, thân thể mềm mại, hai mắt sáng như tinh quang, dáng vẻ cực kỳ lanh lợi.
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh ánh lên vẻ dịu dàng, lấy tay khẽ vuốt lớp lông mềm trên người nó, trong miệng khẽ nói điều gì đó.
Bất ngờ con thú đạp mạnh hai chân sau, bay lên không trung rồi hếch mũi lên ngửi một vòng, những sợi chấn động tưởng như vô hình vô sắc do Cao Hách Yểm cùng Hàn Nha tạo ra trước đó bây giờ lại chui vào trong mũi nó.
Sau đó thân hình con thú lại lóe lên đã xuất hiện trong lòng bàn tay Triệu Thiên Dĩnh, thân hình cực kỳ linh hoạt. Lúc này con thú lại nhìn Triệu Thiên Dĩnh trong miệng phát ra tiếng ô ô nhè nhẹ, giống như đang nói gì đó với nàng.
Triệu Thiên Dĩnh nghiêng tai lắng nghe, giống như thật sự có thể hiểu những lời con báo nói.
Sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ gật đầu một cái rồi đưa mắt nhìn Liễu Minh, bất ngờ bắt gặp vẻ mặt ngây ngốc của Liễu Minh đang nhìn mình, nàng liền cười nhẹ một tiếng rồi nói.
Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, đây là Cửu La Ly, tuy rằng tu vi chỉ có Ngưng Dịch Kỳ, nhưng đối với Ma khí lại cực kỳ linh mẫn, có thể ngửi được Ma khí lưu lại trong không khí dù là một tia mỏng manh. Chỉ cần có nó thì những người kia chạy đến chân trời góc biển, chúng ta cũng có thể chậm rãi đi theo phía sau, mà không cần lo lắng bị bọn họ phát hiện.
Thì ra là thế! Liễu Minh nhẹ gật đầu nói .
Ngươi không biết cũng là bình thường, đừng nhìn con thú này bề ngoài hiền lành đáng yêu, nhưng thực ra tính cách cực kỳ cương liệt, căn bản không chịu phục tùng hoặc là gieo xuống khế ước Linh Hồn, cho nên ngươi cũng không cần tính toán gì. Được rồi, theo như độn tốc của bọn họ từ nãy đến giờ chắc đã đi cách chúng ta tối thiểu mấy trăm dặm rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Triệu Thiên Dĩnh nói qua, rồi đem con báo con để vào trong cổ áo, chỉ ló mỗi cái đầu ra ngoài, lập tức quanh thân nàng tử quang lóe lên, hóa thành một đạo độn quang bay đi.
Xem ra thiên phú Đề Thính thật cao minh, còn cả công dụng này nữa. Liễu Minh lắc đầu mấy cái, cũng không nói thêm đồng dạng hóa thành một đạo độn quang màu đen, theo sát phía sau Triệu Thiên Dĩnh.
Thời gian sau đó, Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh cứ theo sự chỉ dẩn của Cửu La Ly bám theo đám người Cao Hách Yểm.
Bởi vì trên đường đi đã có bọn Cao Hách Yểm dọn dẹp, bọn hắn lại vội vàng đi nên những thiên tài địa bảo bên đường hầu như không đụng tới, ngược lại trở thành tiện nghi cho hai người bọn họ. Hai người cứ như vậy nhàn hạ thu hoạch không chút nguy hiểm, trong lòng hai người hiển nhiên rất thoải mái.
Bảy tám ngày sau, ở dưới đáy sơn cốc sương mù màu xám trắng cuồn cuộn, đám người Cao Hách Yểm cùng Hàn Nha đã dừng lại.
Ở trước mặt bọn họ là một cái động quật cực lớn.
Động quật cao chừng hai ba chục trượng, hai vách tường đen nhánh, bên trong thỉnh thoảng có từng đợt âm phong màu đen phun ra, đem sương mù màu xám trắng ở phụ cận thổi tán ra chung quanh.
Căn cứ theo ghi chép trên bản đồ thì chắc là chỗ này rồi. Cao Hách Yểm đem ngọc giản từ trên trán để xuống, trong miệng chậm rãi nói.
Hắn và Hàn Nha lão giả đứng trước cửa động, ánh mắt nhìn sâu vào trong động.
Trong động con đường đi sâu vào lòng đất, bên trong tối om, sâu không thấy đáy. Từ trong đó từng đạo âm phong kích động, tạo thành những dòng khí lưu lớn nhỏ bất đồng. Trong đó lại mơ hồ truyền ra tiếng gào thét là cho người ta choáng đầu hoa mắt.
Xem ra nơi đây thật không đơn giản, âm phong bên trong tựa hồ là Vô Thường Phong mà điển tịch ghi chép lại. Hàn Nha lão giả ánh mắt lóe lên nói.
Vô Thường Phong! Không phải là loại Quỷ Phong ảnh hưởng tới thần hồn thường hay xuất hiện ỏ nơi Âm Dương giao tiếp sao?.” Ánh mắt Cao Hách Yểm lóe lên, thần thức tiến vào trong động rồi nói.
Thần thức của hắn vừa mới đi được vài dặm, đã bị âm phong thổi đến nghiêng ngã, giống như có thể lập tức tiêu tán, hắn biến sắc vội vàng thu hồi thần thức lại.
Quả nhiên là thế, thần thức chỉ đi được vài dặm liền bị âm phong đánh muốn tan ra, cứ như vậy thì không thể dùng thần thức dò xét để kiểm tra nguy hiểm chung quanh được, mà nghe nói Thiên Khốc Ma Tôn tính tình đa nghi, đã đem phần mộ xây ở chỗ này, bên trong khẳng định còn có nguy hiểm khác, một khi tiến vào tất cả mọi người cần phải chú ý hết sức cẩn thận mới được. Thần sắc Cao Hách Yểm ngưng trọng nhắc nhở.
Sau lưng Cao Hách một đám người nhao nhao dạ một tiếng đáp ứng, Hàn Nha lão giả mang đến bốn tên Thiên Tượng cảnh Ma Nhân vẻ mặt cũng ngưng trọng gật đầu, trên người nổi lên hào quang hộ thể.
Bọn hắn vừa rồi cũng tự mình thả ra một đám thần thức thăm dò thoáng một phát rồi, kết quả cũng như Cao Hách Yểm nói, sự tình liên quan tính mạng nên không người nào dám qua loa chủ quan.
Chư vị cũng không cần lo lắng quá mức, Vô Thường Phong nơi đây cũng không phải quá lớn, chỉ cần không đem thần thức đi ra quá xa, hoặc bảo vệ Thần Thức hải ở bên trong thì Vô Thường Phong cũng không ta tạo thành nguy hại đối với chúng. Hàn Nha lão giả trầm giọng nói tiếp.
Mọi người ở đây nghe hắn nói vậy thì, sắc mặt cũng khẽ buông lỏng.
Việc không cách nào sử dụng thần thức dò xét chung quanh, bọn họ đều là Thiên Tượng cảnh trở lên, mà lại là tinh anh trong các gia tộc, từ khi tu hành đến nay trải qua vô số gian nguy, tình huống tương tự cũng không phải không có tao ngộ qua, nên dù không thể dung thần thức thì mỗi người họ cũng có biện pháp riêng để đảm bảo an toàn bản thân.
Được rồi, việc này không nên chậm trễ chúng ta mau đi thôi. Cao Hách Yểm thấy tất cả đã chuẩn bị kỹ càng, thân hình khẽ động định muốn bay vào trong động quật.
Cao Hách đạo hữu chờ một chút, lão phu cảm thấy vẫn nên ai bài ở lối vào một số người thì an toàn hơn, bằng khi khi chúng ta vào trong rồi bên ngoài lại có người đến thì thật sự không ổn.” Hàn Nha lão giả nghĩ tới điều gì đó rồi nói.
Đúng rồi vẫn là Hàn Nha đạo hữu suy nghĩ cẩn thận, tại hạ chủ quan quá rồi. Cao Hách Yểm vỗ vào ót một cái mặt mũi nhăn lại nói.
Hai người canh lối vào là hai tên Thiên Tượng Ma Nhân, bọn họ một người của Cao Hách gia một người của Hàn Nha gia.
Ngay sau đó, đám người Cao Hách Yểm nhao nhao thả ra các loại bảo vật hộ thể, lần lượt tiến lên bay vào trong động, chỉ mấy cái chớp động đã bị Âm Phong che không thấy bóng dáng.
Hai tên Thiên Tượng Ma Nhân lưu lại liếc mắt nhìn nhau, rồi mỗi tên đứng một bên cửa động, ánh mắt cảnh giác xem xét chung quanh.
Giờ phút này, cách động quật chừng mấy chục, một đoàn thanh ảnh như ẩn như hiện không ngừng di chuyển, bên trong thanh ảnh hiện ra hai bóng người chính là Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh.
Giờ phút này Cửu La Ly trên cổ áo Triệu Thiên Dĩnh đã biến mất không thấy đâu, hẳn là bị nàng thu vào.
Dùng thị lực hai người, chẳng qua là chốc lát công phu đã thấy rỏ ràng tình huống bên ngoài động quật.
Xem ra chính là chỗ này, Cao Hách Yểm bọn hắn đã đi vào, để lại hai tên này canh cổng. Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh vui vẻ nói.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nhìn động quật cao lớn, thần thức khuếch tán ra xem xét chung quanh.
Thần Thức của hắn vượt xa Thiên Tượng tu sĩ bình thường, nên cũng không sợ bị phát hiện, rất nhanh đã tiến vào trong động quật.
Ngay lúc này, sắc mặt hắn hiện lên vẻ kinh hoảng.
Có chuyện gì? Triệu Thiên Dĩnh chứng kiến thần sắc Liễu Minh biến hóa như vậy, vội vàng thấp giọng hỏi, đồng thời nghiên tai qua ánh sáng lóe lên, muốn thử nghe ngóng tình hình xung quanh.
Không có việc gì, không phải có địch nhân chỉ là âm phong trong động quật có chút cổ quái, có thể thổi tan thần thức. Liễu Minh trầm giọng nói ra.
Còn có chuyện lạ như vậy sao? Đây là cái quái phong gì? Triệu Thiên Dĩnh tuy rằng cũng muốn thăm dò thoáng một phát, nhưng mà nàng không có tự tin về Thần Thức của mình sẽ mạnh hơn hai tên gác cổng đằng kia, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có thể thổi tan thần thức chi lực. . . Xem ra trong động quật chính là Vô Thường Phong rồi. Thanh âm Ma Thiên lại vang lên.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên một lúc lâu sau, thông qua tâm thần truyền âm hỏi Ma Thiên: Vô Thường Phong sao? Ngươi biết gì về nó?
Hiểu rõ thì không phải chẳng qua là biết một ít. Gió này có Âm Dương hai lực, bởi vậy có thể gây sát thương với Thần Hồn. Bất quá Vô Thường Phong chỉ xuất hiện ở chổ giao với Cửu U Minh Giới, hôm nay vậy mà lại xuất hiện trong Ma Uyên, thật là có chút kỳ quái. Ngữ khí Ma Thiên có chút cổ quái nói.
Liễu Minh sau khi nghe xong, trên mặt lộ vẻ do dự nhìn qua phía động quật không nói gì.
Liễu huynh, đám người Cao Hách Yểm đã tiến vào động quật, chúng ta phải làm như thế nào để đi vào, ngươi có thượng sách gì không? Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh trầm ngâm không nói hồi lâu, trong lòng có chút lo lắng mở miệng hỏi.
Liễu Minh nghe vậy thì nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Nếu đã theo dõi đến nơi này, hắn tự nhiên không cam lòng rời đi. Hai tên Thiên Tượng Ma Nhân canh gác kia, đánh chết thì không phải khó, nhưng như vậy thì đám người Cao Hách Yểm trong động sẽ phát hiện, hành tung bọn họ nhất định sẽ bại lộ.
Chủ nhân, Hạt nhi có ý này có lẽ có thể để cho chủ nhân đi vào đó. Ngay lúc này, bên tai hắn truyền đến tiếng của Hạt nhi.
Liễu Minh nghe xong lời này, trong nội tâm khẽ động.
. . .
Bên ngoài động quật, tên Cao Hách thế gia lưu lại, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, chân mày như kiếm dung mạo có vài phần anh tuấn, tu vi cũng là Thiên Tượng trung kỳ, hai mắt tinh quang sáng lên đang không ngừng quan sát động tĩnh chung quanh.
Tuy rằng không thể cùng Cao Hách Yểm tiến vào động quật, nhưng nam tử chân mày kiếm cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Người này tính cách cẩn trọng, trong động quật nguy cơ trùng trùng, nói không chừng sẽ chết trong đó, có thể ở bên ngoài chờ lệnh cũng không tệ, dù sao nếu Cao Hách Yểm ở bên trong thu được chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không quên phần của hắn.
Trong lòng nam tử đang nghĩ như vậy, thình lình trong đám sương mù phía xa xa truyền tới tiếng “Hiiii….t…” giống như có ma thú đang gầm rú, bộ dạng như đang tiến đến nơi này.
Nam tử chân mày kiếm biến sắc, dưới mặt đất truyền ra một tiếng trầm đục, sương mù trước mặt hắn lập tức tách ra tạo ra một lối đi, vô số đất đá từ đó tuôn ra, phô thiên cái đại nhắm vào hai người đang đứng trước cửa động ập tới.
Tên Thiên Tượng của Hà Nha gia cũng biến sắc, vì đến lúc này họ vẫn không biết là cái gì đang tiến tới.
Hắn đối với phần mộ của Thiên Khốc Ma Tôn cũng có chút hứng thú,vì với thực lực bây giờ của hắn dù có bị phát hiện thì hắn tự tin mình có thể chạy thoát.
Nghĩ như vậy nên trong lòng của hắn bình tĩnh lại, ánh mắt nhìn hạt châu trong tay Triệu Thiên Dĩnh, mơ hồ cảm thấy viên châu giống như có sinh mệnh vậy.
Đôi môi đỏ của Triệu Thiên Dĩnh truyền ra một hồi âm thanh giống như chú ngữ, hai tay liên tục thay đổi các dạng pháp quyết.
Phù văn bên ngoài viên châu màu vàng bỗng sáng lên, run lên mấy cái rồi hóa thành một đoàn ánh sáng màu vàng.
Ánh sáng màu vàng lại nhanh chóng thu nhỏ, hạt châu trong tay Triệu Thiên Dĩnh không thấy đâu mà thay vào đó là một một con thú màu vàng, nhìn giống như con báo nhưng thân hình lại một màu vàng tươi, thân thể mềm mại, hai mắt sáng như tinh quang, dáng vẻ cực kỳ lanh lợi.
Trong đôi mắt đẹp của Triệu Thiên Dĩnh ánh lên vẻ dịu dàng, lấy tay khẽ vuốt lớp lông mềm trên người nó, trong miệng khẽ nói điều gì đó.
Bất ngờ con thú đạp mạnh hai chân sau, bay lên không trung rồi hếch mũi lên ngửi một vòng, những sợi chấn động tưởng như vô hình vô sắc do Cao Hách Yểm cùng Hàn Nha tạo ra trước đó bây giờ lại chui vào trong mũi nó.
Sau đó thân hình con thú lại lóe lên đã xuất hiện trong lòng bàn tay Triệu Thiên Dĩnh, thân hình cực kỳ linh hoạt. Lúc này con thú lại nhìn Triệu Thiên Dĩnh trong miệng phát ra tiếng ô ô nhè nhẹ, giống như đang nói gì đó với nàng.
Triệu Thiên Dĩnh nghiêng tai lắng nghe, giống như thật sự có thể hiểu những lời con báo nói.
Sau một lúc lâu, nàng mới nhẹ gật đầu một cái rồi đưa mắt nhìn Liễu Minh, bất ngờ bắt gặp vẻ mặt ngây ngốc của Liễu Minh đang nhìn mình, nàng liền cười nhẹ một tiếng rồi nói.
Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, đây là Cửu La Ly, tuy rằng tu vi chỉ có Ngưng Dịch Kỳ, nhưng đối với Ma khí lại cực kỳ linh mẫn, có thể ngửi được Ma khí lưu lại trong không khí dù là một tia mỏng manh. Chỉ cần có nó thì những người kia chạy đến chân trời góc biển, chúng ta cũng có thể chậm rãi đi theo phía sau, mà không cần lo lắng bị bọn họ phát hiện.
Thì ra là thế! Liễu Minh nhẹ gật đầu nói .
Ngươi không biết cũng là bình thường, đừng nhìn con thú này bề ngoài hiền lành đáng yêu, nhưng thực ra tính cách cực kỳ cương liệt, căn bản không chịu phục tùng hoặc là gieo xuống khế ước Linh Hồn, cho nên ngươi cũng không cần tính toán gì. Được rồi, theo như độn tốc của bọn họ từ nãy đến giờ chắc đã đi cách chúng ta tối thiểu mấy trăm dặm rồi, chúng ta cũng nên đi thôi. Triệu Thiên Dĩnh nói qua, rồi đem con báo con để vào trong cổ áo, chỉ ló mỗi cái đầu ra ngoài, lập tức quanh thân nàng tử quang lóe lên, hóa thành một đạo độn quang bay đi.
Xem ra thiên phú Đề Thính thật cao minh, còn cả công dụng này nữa. Liễu Minh lắc đầu mấy cái, cũng không nói thêm đồng dạng hóa thành một đạo độn quang màu đen, theo sát phía sau Triệu Thiên Dĩnh.
Thời gian sau đó, Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh cứ theo sự chỉ dẩn của Cửu La Ly bám theo đám người Cao Hách Yểm.
Bởi vì trên đường đi đã có bọn Cao Hách Yểm dọn dẹp, bọn hắn lại vội vàng đi nên những thiên tài địa bảo bên đường hầu như không đụng tới, ngược lại trở thành tiện nghi cho hai người bọn họ. Hai người cứ như vậy nhàn hạ thu hoạch không chút nguy hiểm, trong lòng hai người hiển nhiên rất thoải mái.
Bảy tám ngày sau, ở dưới đáy sơn cốc sương mù màu xám trắng cuồn cuộn, đám người Cao Hách Yểm cùng Hàn Nha đã dừng lại.
Ở trước mặt bọn họ là một cái động quật cực lớn.
Động quật cao chừng hai ba chục trượng, hai vách tường đen nhánh, bên trong thỉnh thoảng có từng đợt âm phong màu đen phun ra, đem sương mù màu xám trắng ở phụ cận thổi tán ra chung quanh.
Căn cứ theo ghi chép trên bản đồ thì chắc là chỗ này rồi. Cao Hách Yểm đem ngọc giản từ trên trán để xuống, trong miệng chậm rãi nói.
Hắn và Hàn Nha lão giả đứng trước cửa động, ánh mắt nhìn sâu vào trong động.
Trong động con đường đi sâu vào lòng đất, bên trong tối om, sâu không thấy đáy. Từ trong đó từng đạo âm phong kích động, tạo thành những dòng khí lưu lớn nhỏ bất đồng. Trong đó lại mơ hồ truyền ra tiếng gào thét là cho người ta choáng đầu hoa mắt.
Xem ra nơi đây thật không đơn giản, âm phong bên trong tựa hồ là Vô Thường Phong mà điển tịch ghi chép lại. Hàn Nha lão giả ánh mắt lóe lên nói.
Vô Thường Phong! Không phải là loại Quỷ Phong ảnh hưởng tới thần hồn thường hay xuất hiện ỏ nơi Âm Dương giao tiếp sao?.” Ánh mắt Cao Hách Yểm lóe lên, thần thức tiến vào trong động rồi nói.
Thần thức của hắn vừa mới đi được vài dặm, đã bị âm phong thổi đến nghiêng ngã, giống như có thể lập tức tiêu tán, hắn biến sắc vội vàng thu hồi thần thức lại.
Quả nhiên là thế, thần thức chỉ đi được vài dặm liền bị âm phong đánh muốn tan ra, cứ như vậy thì không thể dùng thần thức dò xét để kiểm tra nguy hiểm chung quanh được, mà nghe nói Thiên Khốc Ma Tôn tính tình đa nghi, đã đem phần mộ xây ở chỗ này, bên trong khẳng định còn có nguy hiểm khác, một khi tiến vào tất cả mọi người cần phải chú ý hết sức cẩn thận mới được. Thần sắc Cao Hách Yểm ngưng trọng nhắc nhở.
Sau lưng Cao Hách một đám người nhao nhao dạ một tiếng đáp ứng, Hàn Nha lão giả mang đến bốn tên Thiên Tượng cảnh Ma Nhân vẻ mặt cũng ngưng trọng gật đầu, trên người nổi lên hào quang hộ thể.
Bọn hắn vừa rồi cũng tự mình thả ra một đám thần thức thăm dò thoáng một phát rồi, kết quả cũng như Cao Hách Yểm nói, sự tình liên quan tính mạng nên không người nào dám qua loa chủ quan.
Chư vị cũng không cần lo lắng quá mức, Vô Thường Phong nơi đây cũng không phải quá lớn, chỉ cần không đem thần thức đi ra quá xa, hoặc bảo vệ Thần Thức hải ở bên trong thì Vô Thường Phong cũng không ta tạo thành nguy hại đối với chúng. Hàn Nha lão giả trầm giọng nói tiếp.
Mọi người ở đây nghe hắn nói vậy thì, sắc mặt cũng khẽ buông lỏng.
Việc không cách nào sử dụng thần thức dò xét chung quanh, bọn họ đều là Thiên Tượng cảnh trở lên, mà lại là tinh anh trong các gia tộc, từ khi tu hành đến nay trải qua vô số gian nguy, tình huống tương tự cũng không phải không có tao ngộ qua, nên dù không thể dung thần thức thì mỗi người họ cũng có biện pháp riêng để đảm bảo an toàn bản thân.
Được rồi, việc này không nên chậm trễ chúng ta mau đi thôi. Cao Hách Yểm thấy tất cả đã chuẩn bị kỹ càng, thân hình khẽ động định muốn bay vào trong động quật.
Cao Hách đạo hữu chờ một chút, lão phu cảm thấy vẫn nên ai bài ở lối vào một số người thì an toàn hơn, bằng khi khi chúng ta vào trong rồi bên ngoài lại có người đến thì thật sự không ổn.” Hàn Nha lão giả nghĩ tới điều gì đó rồi nói.
Đúng rồi vẫn là Hàn Nha đạo hữu suy nghĩ cẩn thận, tại hạ chủ quan quá rồi. Cao Hách Yểm vỗ vào ót một cái mặt mũi nhăn lại nói.
Hai người canh lối vào là hai tên Thiên Tượng Ma Nhân, bọn họ một người của Cao Hách gia một người của Hàn Nha gia.
Ngay sau đó, đám người Cao Hách Yểm nhao nhao thả ra các loại bảo vật hộ thể, lần lượt tiến lên bay vào trong động, chỉ mấy cái chớp động đã bị Âm Phong che không thấy bóng dáng.
Hai tên Thiên Tượng Ma Nhân lưu lại liếc mắt nhìn nhau, rồi mỗi tên đứng một bên cửa động, ánh mắt cảnh giác xem xét chung quanh.
Giờ phút này, cách động quật chừng mấy chục, một đoàn thanh ảnh như ẩn như hiện không ngừng di chuyển, bên trong thanh ảnh hiện ra hai bóng người chính là Liễu Minh cùng Triệu Thiên Dĩnh.
Giờ phút này Cửu La Ly trên cổ áo Triệu Thiên Dĩnh đã biến mất không thấy đâu, hẳn là bị nàng thu vào.
Dùng thị lực hai người, chẳng qua là chốc lát công phu đã thấy rỏ ràng tình huống bên ngoài động quật.
Xem ra chính là chỗ này, Cao Hách Yểm bọn hắn đã đi vào, để lại hai tên này canh cổng. Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh vui vẻ nói.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên nhìn động quật cao lớn, thần thức khuếch tán ra xem xét chung quanh.
Thần Thức của hắn vượt xa Thiên Tượng tu sĩ bình thường, nên cũng không sợ bị phát hiện, rất nhanh đã tiến vào trong động quật.
Ngay lúc này, sắc mặt hắn hiện lên vẻ kinh hoảng.
Có chuyện gì? Triệu Thiên Dĩnh chứng kiến thần sắc Liễu Minh biến hóa như vậy, vội vàng thấp giọng hỏi, đồng thời nghiên tai qua ánh sáng lóe lên, muốn thử nghe ngóng tình hình xung quanh.
Không có việc gì, không phải có địch nhân chỉ là âm phong trong động quật có chút cổ quái, có thể thổi tan thần thức. Liễu Minh trầm giọng nói ra.
Còn có chuyện lạ như vậy sao? Đây là cái quái phong gì? Triệu Thiên Dĩnh tuy rằng cũng muốn thăm dò thoáng một phát, nhưng mà nàng không có tự tin về Thần Thức của mình sẽ mạnh hơn hai tên gác cổng đằng kia, nên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có thể thổi tan thần thức chi lực. . . Xem ra trong động quật chính là Vô Thường Phong rồi. Thanh âm Ma Thiên lại vang lên.
Ánh mắt Liễu Minh lóe lên một lúc lâu sau, thông qua tâm thần truyền âm hỏi Ma Thiên: Vô Thường Phong sao? Ngươi biết gì về nó?
Hiểu rõ thì không phải chẳng qua là biết một ít. Gió này có Âm Dương hai lực, bởi vậy có thể gây sát thương với Thần Hồn. Bất quá Vô Thường Phong chỉ xuất hiện ở chổ giao với Cửu U Minh Giới, hôm nay vậy mà lại xuất hiện trong Ma Uyên, thật là có chút kỳ quái. Ngữ khí Ma Thiên có chút cổ quái nói.
Liễu Minh sau khi nghe xong, trên mặt lộ vẻ do dự nhìn qua phía động quật không nói gì.
Liễu huynh, đám người Cao Hách Yểm đã tiến vào động quật, chúng ta phải làm như thế nào để đi vào, ngươi có thượng sách gì không? Triệu Thiên Dĩnh thấy Liễu Minh trầm ngâm không nói hồi lâu, trong lòng có chút lo lắng mở miệng hỏi.
Liễu Minh nghe vậy thì nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia do dự.
Nếu đã theo dõi đến nơi này, hắn tự nhiên không cam lòng rời đi. Hai tên Thiên Tượng Ma Nhân canh gác kia, đánh chết thì không phải khó, nhưng như vậy thì đám người Cao Hách Yểm trong động sẽ phát hiện, hành tung bọn họ nhất định sẽ bại lộ.
Chủ nhân, Hạt nhi có ý này có lẽ có thể để cho chủ nhân đi vào đó. Ngay lúc này, bên tai hắn truyền đến tiếng của Hạt nhi.
Liễu Minh nghe xong lời này, trong nội tâm khẽ động.
. . .
Bên ngoài động quật, tên Cao Hách thế gia lưu lại, trên người mặc một bộ trường bào màu đen, chân mày như kiếm dung mạo có vài phần anh tuấn, tu vi cũng là Thiên Tượng trung kỳ, hai mắt tinh quang sáng lên đang không ngừng quan sát động tĩnh chung quanh.
Tuy rằng không thể cùng Cao Hách Yểm tiến vào động quật, nhưng nam tử chân mày kiếm cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Người này tính cách cẩn trọng, trong động quật nguy cơ trùng trùng, nói không chừng sẽ chết trong đó, có thể ở bên ngoài chờ lệnh cũng không tệ, dù sao nếu Cao Hách Yểm ở bên trong thu được chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không quên phần của hắn.
Trong lòng nam tử đang nghĩ như vậy, thình lình trong đám sương mù phía xa xa truyền tới tiếng “Hiiii….t…” giống như có ma thú đang gầm rú, bộ dạng như đang tiến đến nơi này.
Nam tử chân mày kiếm biến sắc, dưới mặt đất truyền ra một tiếng trầm đục, sương mù trước mặt hắn lập tức tách ra tạo ra một lối đi, vô số đất đá từ đó tuôn ra, phô thiên cái đại nhắm vào hai người đang đứng trước cửa động ập tới.
Tên Thiên Tượng của Hà Nha gia cũng biến sắc, vì đến lúc này họ vẫn không biết là cái gì đang tiến tới.
/1550
|