Hồn phách khác ư? Sao lại như vậy? Sắc mặt Liễu Minh khẽ đổi rồi nói.
Điều này thì ta không rõ. Sau này vì đưa mẹ con Sở Nhi rời Quỷ Mạc nên ta đã đi vào di tích Sa tộc theo lời đề nghị của Đại trưởng lão Sa tộc. Tại đó, ta đã gặp Nam Hoang Khôi Đế Thanh Linh tiền bối. Theo lời tiền bối thì không biết tại sao trong cơ thể của ta lại có một đám Ma Hồn nữa. Âu Dương Minh chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe lời này, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ.
Sau đó ta và Thanh Linh tiền bối đã lập hiệp nghị. Qua đó, ta sẽ giúp nàng tìm kiếm một vật, mà nàng sẽ giúp ta nghĩ biện pháp khu trừ Ma Hồn trong cơ thể và đưa Sở Nhi và mẫu thân nàng rời Quỷ Mạc. Âu Dương Minh tiếp tục nói.
Thì ra Âu Dương đạo hữu đã đã tìm được biện pháp khu trừ Ma Hồn, vậy chẳng hay biện pháp mà Nam Hoang Khôi Đế tiền bối nói là gì vậy? Liễu Minh hỏi.
Theo lời của Thanh Linh tiền bối thì dường như Ma Hồn trong cơ thể ta rất có lai lịch, phương pháp bình thường không được nên cần phải tìm một kiện bảo vật gọi là Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn mới có thể khu trừ Ma Hồn này. Âu Dương Minh nói.
Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn. . . Liễu Minh thì thào tự nói.
Hoàn này chính là một kiện bí bảo do Thượng cổ đại năng luyện chế thành, nghe nói trong đó có vô số Cửu Thiên Lôi Tủy, là khắc tinh của tất cả các loại Ma Vật, Ma Hồn. Có điều bây giờ vật này lại ở trong một Bí Cảnh ở đại lục Vạn Ma. Âu Dương Minh bưng chén, ánh mắt chớp động nói.
Ý của Âu Dương đạo hữu là Bí Cảnh Ma Uyên? Liễu Minh ha ha cười, nói.
Nghe vậy, Âu Dương Minh liền biến sắc, thế nhưng chỉ một lát sau đã lắc đầu cười khổ một tiếng nói: Thì ra Liễu đạo hữu cũng biết bí cảnh này. Cũng đúng, bây giờ người đi vào nơi xa xôi hẻo lánh như thành Quảng Hàn này cũng chỉ vì bí cảnh Ma Uyên mà thôi, nãy giờ ta che che giấu giấu, cũng có chút hẹp hòi.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, trong nội tâm các ý niệm mau chóng chuyển động.
Cái tên Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn này là lần đầu tiên hắn nghe nói, song nếu đúng như lời của Âu Dương Minh thì vật này có vẻ không phải vật của Ma Giới mà khá giống bảo vật của Đạo gia mới đúng.
Nếu lời Thanh Linh nói không sai, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn có thể đối phó với Ma Hồn trong người Âu Dương Minh thì chắc cũng có tác dụng với Ma Thiên trong người hắn. Vậy nếu hắn có bảo vật này thì cũng tương đương với việc có được một cây át chủ bài trong việc đối phó Ma Thiên, không cần e ngại một ngày y phản kháng mình nữa, cũng không chừng còn có thể kiềm chế Khí Linh trong lồng giam nữa.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền có chút nóng lên.
Sau đó, những chuyện Âu Dương Minh nói cũng không khác mấy với lời hắn nghe từ chỗ Sa Sở Nhi hay Âu Dương Khuê.
Mà Bát Hoang Phạm Ma Công mà Âu Dương Minh tu luyện cũng là do Thanh Linh truyền thụ, công pháp này ngoại trừ uy lực cực lớn và tốc độ tăng tu vi cũng rất nhanh chóng thì khuyết điểm duy nhất chính là cần phải hấp thu Chân Ma Chi Khí. Mặc dù Âu Dương Minh có chút mâu thuẫn với việc tu luyện công pháp Ma tộc này nhưng do chuyện liên quan tới tính mạng nên y cũng đành bất chấp. Âu Dương Minh rời Quỷ Mạc, cũng không lập tức về tộc mà tìm một chỗ bí mật ít ai lui tới để bế quan tu luyện Bát Hoang Phạm Ma Công. Nhờ vào một ít Chân Ma Chi Khí mà Thanh Linh cung cấp mà trong mấy chục năm ngắn ngủi y đã thành công tiến cấp Chân Đan hậu kỳ. Sau đó y liền trở về Âu Dương thế gia, đồng thời lợi dụng danh nghĩa tu luyện để tiến giai Thiên Tượng để tiến vào bí cảnh trong tộc quan tu luyện Bát Hoang Phạm Ma Công, rồi được Thanh Linh thi pháp truyền tống tới đại lục Vạn Ma.
Nghe những lời này, Liễu Minh có chút trầm ngâm.
Nếu như Thanh Linh tiền bối đã có cách, vậy tại hạ cũng không múa rìu qua mắt thợ nữa. Thế nhưng Liễu mỗ đã từng tu luyện một loại bí thuật khốn tâm, có tác dụng áp chế với thần hồn, nên nếu sau này khi đạo hữu khu trừ Ma Hồn có thể nói với tại hạ, tại hạ có thể hỗ trợ. Một lát sau, Liễu Minh mới nói.
Vậy thì đa tạ đạo hữu. Đúng rồi, lần này Liễu đạo hữu tới thành Quảng Hàn để đi bí cảnh Ma Uyên đúng không? Âu Dương Minh nghe vậy thì mau chóng cảm ơn, trầm ngâm một lát rồi hỏi.
Đúng vậy, trong Ma Uyện có rất nhiều vật tại hạ cần phải có. Chẳng qua là muốn đi vào Ma Uyên cần phải có chìa khóa mở bí cảnh, vậy nên lần này Liễu mỗ cũng chỉ tới thử thời vận xem có đi cùng được ai có chìa khóa không thôi. Có điều xem ra chuyện này xác xuất không lớn lắm. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cười ha ha một tiếng nói.
Nếu như vậy, hay là ta và ngươi đi cùng nhau? Trong tay tại hạ có một chiếc chìa khóa Ma Uyên, Liễu đạo hữu cũng không lo không thể đi vào được nữa. Âu Dương Minh đảo tay, lấy ra một chiếc chìa khóa cổ xưa màu đen lớn cỡ ngón tay, chính là chìa khóa Ma Uyên.
Đây chính là chìa khóa Ma Uyên ư? Vật này trân quý như vậy, sao đạo hữu lại có được? Liễu Minh vừa thấy chiếc chìa khóa thì kinh ngạc nói.
Vật này là do Thanh Linh tiền bối đưa cho tại hạ chứ sao ta lại có bản lĩnh lấy được chứ? Âu Dương Minh cười nói.
Thanh Linh tiền bối quả nhiên thần thông quảng đại, tới chìa khóa Ma Uyên cũng có thể lấy được. Trên mặt Liễu Minh hiện nét tán thưởng, trong mắt xuất hiện một tia quang mang kỳ dị.
Chìa khóa Ma Uyên này trân quý bao nhiêu thì đương nhiên hắn biết, tới tứ đại gia tộc đại lục Vạn Ma cũng chỉ có một hai cái mà thôi. Nếu không phải hắn may mắn thì không biết cần phải tốn bao nhiêu công mới lấy được một chiếc nữa, vậy mà Thanh Linh lại có thể tiện tay lấy ra một chiếc như vậy, quả thực là thần thông quảng đại .
Không biết Liễu đạo hữu thấy đề nghị của tại hạ như thế nào? Các thế lực khác đều là mấy người liên thủ lại, nên nếu tranh đấu thì một mình đối kháng với bọn họ sẽ bị thua thiệt. Âu Dương Minh nói.
Âu Dương đạo hữu đã có chìa khóa Ma Uyên thì đương nhiên Hàn mỗ vô cùng đồng ý rồi. Liễu Minh gật đầu nói.
Đã như vậy, chúng ta hãy tìm một nơi ở lại, đợi một năm sau bí cảnh mở ra thì cùng tiến vào. Thấy Liễu Minh đáp ứng, Âu Dương Minh cao hứng nói.
Việc này giao cho tại hạ đi. Trong thành này ta có quen một tên phong tín tử, có lẽ y sẽ tìm được chỗ ở cho chúng ta. Liễu Minh lật tay lấy ra một trận bàn màu trắng, phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết.
Trận bàn lập tức hiện ra một màn hào quang trắng xóa rồi từ từ tiêu tán đi.
Một khắc sau, từ thang lầu trà lâu truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, chính là Lô Toàn chạy tới.
Liễu tiền bối, người gọi tiểu nhân có chuyện gì vậy? Lô Toàn thi lễ với Liễu Minh, đồng thời có chút tò mò liếc nhìn Âu Dương Minh đang ngồi bên cạnh.
Là vậy. . . Liễu Minh kể qua loa chuyện xảy ra ở Thúy Trúc Cư hôm nay cho y.
. . . Hiện giờ ta và vị Âu Dương đạo hữu này đang không có chỗ ở, ngươi hãy giúp chúng ta tìm một nơi ở khác đi. Liễu Minh lạnh nhạt phân phó.
Chỗ ở đương nhiên là có, thế nhưng hoàn cảnh sẽ kém hơn so với Thúy Trúc Cư, không biết Liễu tiền bối. . . Lô Toàn nghe vậy, có chút gấp gáp nói.
Chỉ cần có thể ở là được, chuyện khác cũng không cần quá chú ý. Liễu Minh nói.
Vậy được, mời hai vị tiền bối đi theo vãn bối a. Lô Toàn nghe vậy sắc mặt buông lỏng, gấp gáp nói.
Tiếp theo, ba người liền rời khỏi trà lâu. Hơn một khắc sau, họ liền đi tới một khách sạn năm tầng cách mấy con đường lớn của thành Quảng Hàn khá xa, hoàn cảnh cũng khá yên tĩnh.
Khách sạn này cũng không có nhiều người lắm, vậy nên không lâu sau, bọn họ đã thuê được hai phòng.
Liễu Minh chào Âu Dương Minh một tiếng rồi trở về phòng mình.
Các gian phòng trong khách sạn cũng khá rộng, được chia thành hai phòng nhỏ, Liễu Minh đi vào phòng trong, vung tay lên, tay áo liền bay ra mấy cây trận kỳ, bắn vào mấy góc phòng. Một lát sau, một pháp trận màu xanh đã hiện ra.
Làm xong mọi chuyện, hắn mới khoanh chân ngồi xuống một chiếc bồ đoàn màu vàng giữa mật thất.
Hắc quang lóe lên, thân hình Ma Thiên liền hiện ra bên cạnh,nhìn Liễu Minh một cái, cười hắc hắc nói:
Âu Dương Minh, người này xem ra cũng có chút ý tứ. Giống với ngươi, y dùng thân phận Nhân tộc để vào đại lục Vạn Ma, cũng dùng Chân Ma Chi Huyết để cải tạo huyết mạch, lại cũng có thể thi triển Chân Ma quán thể.
Âu Dương Minh cũng dung nhập Chân Ma Chi Huyết ư? Lông mày Liễu Minh nhíu lại.
Nếu không có Chân Ma Chi Huyết, Âu Dương Minh đó sao có thể giấu diếm được tên Thông Huyền của Khổng Tường gia kia chứ? Còn chuyện làm sao y biết phương pháp này, lại làm bằng cách nào thì ta không biết, có lẽ có liên quan tới người gọi là Nam Hoang Khôi Đế trong miệng các ngươi.
Đúng rồi, rút cuộc thì Chân Ma quán thể là gì vậy? Liễu Minh khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp.
Hắn còn nhớ rõ ràng ngày đó, khi mình chạy ra khỏi thung lũng Hắc Phong, lúc lão giả áo gai thấy hắn Ma hóa đã thốt ra từ này.
Cái gọi là Chân Ma quán thể, thực ra là cách gọi của đại lục Vạn Ma với Ma hóa. Thông thường thì chỉ có người được truyền thừa huyết mạch tinh thuần của Thượng cổ Ma tộc, lại thức tỉnh một nghi thức nào đó mới nhận được Chân Ma ấn ký, rồi thông qua Chân Ma Chi Khí để điều động lực lượng huyết mạch trong cơ thể để tạm thời nhận một phần lực lượng của Thượng cổ Ma tộc. Huyết mạch càng tinh thuần thì khả năng thức tỉnh càng lớn. Ngay cả đại lục Vạn Ma hiện nay thì sợ rằng chỉ có huyết mạch dòng chính của trung ương Hoàng Triều và tứ đại gia tộc còn coi như tinh thuần mà thôi, còn các dòng khác thì không thể thành công được. Ma Thiên cũng không giấu diếm điều gì, từ từ giải thích.
Thì ra là thế. Liễu Minh dường như nghĩ tới điều gì, nói.
Ngoài ra thì tên Ma Hồn trong cơ thể người kia tuyệt đối không đơn giản chút nào. Lúc này, Ma Thiên đột nhiên ngưng trọng nói.
Liễu Minh nghe vậy thì trên mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn. Kẻ có thể để Ma Thiên nói không đơn giản chắc chắn không phải là một tồn tại bình thường rồi.
Vậy vì sao ngươi lại để ta nói có thể trợ giúp y khu trừ Ma Hồn trong cơ thể chứ? Nếu ta thực có bổn sự này, cũng sẽ không để ngươi lại trong cơ thể rồi. Liễu Minh nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi nói.
Hắc hắc, ta bảo ngươi nói vậy đương nhiên là có dụng ý của ta. Chờ tới khi vào Ma Uyên, ngươi sẽ hiểu. Ma Thiên nghe vậy, lại trả lời bóng gió.
Hừ! Cố làm ra vẻ huyền bí! Liễu Minh khẽ hừ một tiếng, không có hỏi lại.
Với hắn thì mặc kệ trong lòng Ma Thiên nghĩ gì, bây giờ hắn chỉ cảm thấy có hứng thú với vật gọi là Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn kia mà thôi.
Liễu tiểu tử, ngươi đang nghĩ làm thế nào để lấy được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn mà Âu Dương Minh nói phải không? Ma Thiên nhìn Liễu Minh một hồi rồi nhếch miệng cười nói.
Điều này thì ta không rõ. Sau này vì đưa mẹ con Sở Nhi rời Quỷ Mạc nên ta đã đi vào di tích Sa tộc theo lời đề nghị của Đại trưởng lão Sa tộc. Tại đó, ta đã gặp Nam Hoang Khôi Đế Thanh Linh tiền bối. Theo lời tiền bối thì không biết tại sao trong cơ thể của ta lại có một đám Ma Hồn nữa. Âu Dương Minh chậm rãi nói.
Liễu Minh nghe lời này, trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ lạ.
Sau đó ta và Thanh Linh tiền bối đã lập hiệp nghị. Qua đó, ta sẽ giúp nàng tìm kiếm một vật, mà nàng sẽ giúp ta nghĩ biện pháp khu trừ Ma Hồn trong cơ thể và đưa Sở Nhi và mẫu thân nàng rời Quỷ Mạc. Âu Dương Minh tiếp tục nói.
Thì ra Âu Dương đạo hữu đã đã tìm được biện pháp khu trừ Ma Hồn, vậy chẳng hay biện pháp mà Nam Hoang Khôi Đế tiền bối nói là gì vậy? Liễu Minh hỏi.
Theo lời của Thanh Linh tiền bối thì dường như Ma Hồn trong cơ thể ta rất có lai lịch, phương pháp bình thường không được nên cần phải tìm một kiện bảo vật gọi là Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn mới có thể khu trừ Ma Hồn này. Âu Dương Minh nói.
Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn. . . Liễu Minh thì thào tự nói.
Hoàn này chính là một kiện bí bảo do Thượng cổ đại năng luyện chế thành, nghe nói trong đó có vô số Cửu Thiên Lôi Tủy, là khắc tinh của tất cả các loại Ma Vật, Ma Hồn. Có điều bây giờ vật này lại ở trong một Bí Cảnh ở đại lục Vạn Ma. Âu Dương Minh bưng chén, ánh mắt chớp động nói.
Ý của Âu Dương đạo hữu là Bí Cảnh Ma Uyên? Liễu Minh ha ha cười, nói.
Nghe vậy, Âu Dương Minh liền biến sắc, thế nhưng chỉ một lát sau đã lắc đầu cười khổ một tiếng nói: Thì ra Liễu đạo hữu cũng biết bí cảnh này. Cũng đúng, bây giờ người đi vào nơi xa xôi hẻo lánh như thành Quảng Hàn này cũng chỉ vì bí cảnh Ma Uyên mà thôi, nãy giờ ta che che giấu giấu, cũng có chút hẹp hòi.
Liễu Minh cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, trong nội tâm các ý niệm mau chóng chuyển động.
Cái tên Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn này là lần đầu tiên hắn nghe nói, song nếu đúng như lời của Âu Dương Minh thì vật này có vẻ không phải vật của Ma Giới mà khá giống bảo vật của Đạo gia mới đúng.
Nếu lời Thanh Linh nói không sai, Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn có thể đối phó với Ma Hồn trong người Âu Dương Minh thì chắc cũng có tác dụng với Ma Thiên trong người hắn. Vậy nếu hắn có bảo vật này thì cũng tương đương với việc có được một cây át chủ bài trong việc đối phó Ma Thiên, không cần e ngại một ngày y phản kháng mình nữa, cũng không chừng còn có thể kiềm chế Khí Linh trong lồng giam nữa.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng hắn liền có chút nóng lên.
Sau đó, những chuyện Âu Dương Minh nói cũng không khác mấy với lời hắn nghe từ chỗ Sa Sở Nhi hay Âu Dương Khuê.
Mà Bát Hoang Phạm Ma Công mà Âu Dương Minh tu luyện cũng là do Thanh Linh truyền thụ, công pháp này ngoại trừ uy lực cực lớn và tốc độ tăng tu vi cũng rất nhanh chóng thì khuyết điểm duy nhất chính là cần phải hấp thu Chân Ma Chi Khí. Mặc dù Âu Dương Minh có chút mâu thuẫn với việc tu luyện công pháp Ma tộc này nhưng do chuyện liên quan tới tính mạng nên y cũng đành bất chấp. Âu Dương Minh rời Quỷ Mạc, cũng không lập tức về tộc mà tìm một chỗ bí mật ít ai lui tới để bế quan tu luyện Bát Hoang Phạm Ma Công. Nhờ vào một ít Chân Ma Chi Khí mà Thanh Linh cung cấp mà trong mấy chục năm ngắn ngủi y đã thành công tiến cấp Chân Đan hậu kỳ. Sau đó y liền trở về Âu Dương thế gia, đồng thời lợi dụng danh nghĩa tu luyện để tiến giai Thiên Tượng để tiến vào bí cảnh trong tộc quan tu luyện Bát Hoang Phạm Ma Công, rồi được Thanh Linh thi pháp truyền tống tới đại lục Vạn Ma.
Nghe những lời này, Liễu Minh có chút trầm ngâm.
Nếu như Thanh Linh tiền bối đã có cách, vậy tại hạ cũng không múa rìu qua mắt thợ nữa. Thế nhưng Liễu mỗ đã từng tu luyện một loại bí thuật khốn tâm, có tác dụng áp chế với thần hồn, nên nếu sau này khi đạo hữu khu trừ Ma Hồn có thể nói với tại hạ, tại hạ có thể hỗ trợ. Một lát sau, Liễu Minh mới nói.
Vậy thì đa tạ đạo hữu. Đúng rồi, lần này Liễu đạo hữu tới thành Quảng Hàn để đi bí cảnh Ma Uyên đúng không? Âu Dương Minh nghe vậy thì mau chóng cảm ơn, trầm ngâm một lát rồi hỏi.
Đúng vậy, trong Ma Uyện có rất nhiều vật tại hạ cần phải có. Chẳng qua là muốn đi vào Ma Uyên cần phải có chìa khóa mở bí cảnh, vậy nên lần này Liễu mỗ cũng chỉ tới thử thời vận xem có đi cùng được ai có chìa khóa không thôi. Có điều xem ra chuyện này xác xuất không lớn lắm. Ánh mắt Liễu Minh lóe lên, cười ha ha một tiếng nói.
Nếu như vậy, hay là ta và ngươi đi cùng nhau? Trong tay tại hạ có một chiếc chìa khóa Ma Uyên, Liễu đạo hữu cũng không lo không thể đi vào được nữa. Âu Dương Minh đảo tay, lấy ra một chiếc chìa khóa cổ xưa màu đen lớn cỡ ngón tay, chính là chìa khóa Ma Uyên.
Đây chính là chìa khóa Ma Uyên ư? Vật này trân quý như vậy, sao đạo hữu lại có được? Liễu Minh vừa thấy chiếc chìa khóa thì kinh ngạc nói.
Vật này là do Thanh Linh tiền bối đưa cho tại hạ chứ sao ta lại có bản lĩnh lấy được chứ? Âu Dương Minh cười nói.
Thanh Linh tiền bối quả nhiên thần thông quảng đại, tới chìa khóa Ma Uyên cũng có thể lấy được. Trên mặt Liễu Minh hiện nét tán thưởng, trong mắt xuất hiện một tia quang mang kỳ dị.
Chìa khóa Ma Uyên này trân quý bao nhiêu thì đương nhiên hắn biết, tới tứ đại gia tộc đại lục Vạn Ma cũng chỉ có một hai cái mà thôi. Nếu không phải hắn may mắn thì không biết cần phải tốn bao nhiêu công mới lấy được một chiếc nữa, vậy mà Thanh Linh lại có thể tiện tay lấy ra một chiếc như vậy, quả thực là thần thông quảng đại .
Không biết Liễu đạo hữu thấy đề nghị của tại hạ như thế nào? Các thế lực khác đều là mấy người liên thủ lại, nên nếu tranh đấu thì một mình đối kháng với bọn họ sẽ bị thua thiệt. Âu Dương Minh nói.
Âu Dương đạo hữu đã có chìa khóa Ma Uyên thì đương nhiên Hàn mỗ vô cùng đồng ý rồi. Liễu Minh gật đầu nói.
Đã như vậy, chúng ta hãy tìm một nơi ở lại, đợi một năm sau bí cảnh mở ra thì cùng tiến vào. Thấy Liễu Minh đáp ứng, Âu Dương Minh cao hứng nói.
Việc này giao cho tại hạ đi. Trong thành này ta có quen một tên phong tín tử, có lẽ y sẽ tìm được chỗ ở cho chúng ta. Liễu Minh lật tay lấy ra một trận bàn màu trắng, phất tay đánh ra vài đạo pháp quyết.
Trận bàn lập tức hiện ra một màn hào quang trắng xóa rồi từ từ tiêu tán đi.
Một khắc sau, từ thang lầu trà lâu truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập, chính là Lô Toàn chạy tới.
Liễu tiền bối, người gọi tiểu nhân có chuyện gì vậy? Lô Toàn thi lễ với Liễu Minh, đồng thời có chút tò mò liếc nhìn Âu Dương Minh đang ngồi bên cạnh.
Là vậy. . . Liễu Minh kể qua loa chuyện xảy ra ở Thúy Trúc Cư hôm nay cho y.
. . . Hiện giờ ta và vị Âu Dương đạo hữu này đang không có chỗ ở, ngươi hãy giúp chúng ta tìm một nơi ở khác đi. Liễu Minh lạnh nhạt phân phó.
Chỗ ở đương nhiên là có, thế nhưng hoàn cảnh sẽ kém hơn so với Thúy Trúc Cư, không biết Liễu tiền bối. . . Lô Toàn nghe vậy, có chút gấp gáp nói.
Chỉ cần có thể ở là được, chuyện khác cũng không cần quá chú ý. Liễu Minh nói.
Vậy được, mời hai vị tiền bối đi theo vãn bối a. Lô Toàn nghe vậy sắc mặt buông lỏng, gấp gáp nói.
Tiếp theo, ba người liền rời khỏi trà lâu. Hơn một khắc sau, họ liền đi tới một khách sạn năm tầng cách mấy con đường lớn của thành Quảng Hàn khá xa, hoàn cảnh cũng khá yên tĩnh.
Khách sạn này cũng không có nhiều người lắm, vậy nên không lâu sau, bọn họ đã thuê được hai phòng.
Liễu Minh chào Âu Dương Minh một tiếng rồi trở về phòng mình.
Các gian phòng trong khách sạn cũng khá rộng, được chia thành hai phòng nhỏ, Liễu Minh đi vào phòng trong, vung tay lên, tay áo liền bay ra mấy cây trận kỳ, bắn vào mấy góc phòng. Một lát sau, một pháp trận màu xanh đã hiện ra.
Làm xong mọi chuyện, hắn mới khoanh chân ngồi xuống một chiếc bồ đoàn màu vàng giữa mật thất.
Hắc quang lóe lên, thân hình Ma Thiên liền hiện ra bên cạnh,nhìn Liễu Minh một cái, cười hắc hắc nói:
Âu Dương Minh, người này xem ra cũng có chút ý tứ. Giống với ngươi, y dùng thân phận Nhân tộc để vào đại lục Vạn Ma, cũng dùng Chân Ma Chi Huyết để cải tạo huyết mạch, lại cũng có thể thi triển Chân Ma quán thể.
Âu Dương Minh cũng dung nhập Chân Ma Chi Huyết ư? Lông mày Liễu Minh nhíu lại.
Nếu không có Chân Ma Chi Huyết, Âu Dương Minh đó sao có thể giấu diếm được tên Thông Huyền của Khổng Tường gia kia chứ? Còn chuyện làm sao y biết phương pháp này, lại làm bằng cách nào thì ta không biết, có lẽ có liên quan tới người gọi là Nam Hoang Khôi Đế trong miệng các ngươi.
Đúng rồi, rút cuộc thì Chân Ma quán thể là gì vậy? Liễu Minh khẽ gật đầu rồi hỏi tiếp.
Hắn còn nhớ rõ ràng ngày đó, khi mình chạy ra khỏi thung lũng Hắc Phong, lúc lão giả áo gai thấy hắn Ma hóa đã thốt ra từ này.
Cái gọi là Chân Ma quán thể, thực ra là cách gọi của đại lục Vạn Ma với Ma hóa. Thông thường thì chỉ có người được truyền thừa huyết mạch tinh thuần của Thượng cổ Ma tộc, lại thức tỉnh một nghi thức nào đó mới nhận được Chân Ma ấn ký, rồi thông qua Chân Ma Chi Khí để điều động lực lượng huyết mạch trong cơ thể để tạm thời nhận một phần lực lượng của Thượng cổ Ma tộc. Huyết mạch càng tinh thuần thì khả năng thức tỉnh càng lớn. Ngay cả đại lục Vạn Ma hiện nay thì sợ rằng chỉ có huyết mạch dòng chính của trung ương Hoàng Triều và tứ đại gia tộc còn coi như tinh thuần mà thôi, còn các dòng khác thì không thể thành công được. Ma Thiên cũng không giấu diếm điều gì, từ từ giải thích.
Thì ra là thế. Liễu Minh dường như nghĩ tới điều gì, nói.
Ngoài ra thì tên Ma Hồn trong cơ thể người kia tuyệt đối không đơn giản chút nào. Lúc này, Ma Thiên đột nhiên ngưng trọng nói.
Liễu Minh nghe vậy thì trên mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn. Kẻ có thể để Ma Thiên nói không đơn giản chắc chắn không phải là một tồn tại bình thường rồi.
Vậy vì sao ngươi lại để ta nói có thể trợ giúp y khu trừ Ma Hồn trong cơ thể chứ? Nếu ta thực có bổn sự này, cũng sẽ không để ngươi lại trong cơ thể rồi. Liễu Minh nghĩ ngợi một chút rồi chậm rãi nói.
Hắc hắc, ta bảo ngươi nói vậy đương nhiên là có dụng ý của ta. Chờ tới khi vào Ma Uyên, ngươi sẽ hiểu. Ma Thiên nghe vậy, lại trả lời bóng gió.
Hừ! Cố làm ra vẻ huyền bí! Liễu Minh khẽ hừ một tiếng, không có hỏi lại.
Với hắn thì mặc kệ trong lòng Ma Thiên nghĩ gì, bây giờ hắn chỉ cảm thấy có hứng thú với vật gọi là Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn kia mà thôi.
Liễu tiểu tử, ngươi đang nghĩ làm thế nào để lấy được Càn Khôn Ngự Lôi Hoàn mà Âu Dương Minh nói phải không? Ma Thiên nhìn Liễu Minh một hồi rồi nhếch miệng cười nói.
/1550
|