“Hiện nay cứ điểm của quân đội Đại Sóc đã bị một tòa pháp trận cực lớn bao phủ. Vì thế chúng ta chỉ có thể mơ hồ cảm giác được số lượng tu sĩ có mặt bên trong cũng không nhiều hown bao nhiêu so với thành U Nhân. Về phần tình hình cụ thể ra sao thì không ai biết được.” Lôi Qua chậm rãi nói ra.
Những người khác nghe vậy đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Bất quá, cứ điểm Đại Sóc cũng giống chúng ta ở chỗ không ngừng xuất hiện tu sĩ tiến đến tiếp viện. Xem ra một trận chiến đại chiến là không thể tránh khỏi. Theo ta dự đoán, nhiều thì nửa tháng, ít thì bốn năm ngày sau, song phương nhất định nổ ra một trận chiến đấu với quy mô lớn.” Sau khi dừng lại một chút, Lôi Qua mới bổ sung một câu.
Ánh mắt Liễu Minh hiện lên một tia dị sắc nhưng chỉ là thoáng qua. Đại chiến lần này nhất định quy tụ nhiều vị đại năng Thông Huyền tham gia chiến đấu. Dựa vào thực lực của hắn hôm nay cũng không nhất định nắm chắc có thể toàn thân trở ra. Sắc mặt những người còn lại cũng không khá lắm, hiển nhiên bọn họ đều có suy nghĩ giống với Liễu Minh.
“Chư vị không cần lo lắng. Một khi chiến đấu nổ ra, năm nhà chúng ta chỉ cần tiến lui một chỗ, dù cho gặp phải đại năng Thông Huyền cũng có thể nhiều thêm một phần hy vọng.” Lôi Qua tỏ vẻ tự tin.
Đám người thiếu phụ áo lục nghe vậy , sắc mặt không khỏi có chút dễ coi. Trong số năm người, Lôi Qua là kẻ có tu vi cao nhất, đã đạt đến cảnh giới Thiên Tượng hậu kỳ. Những người khác đều giống Liễu Minh, cũng là tu sĩ Thiên Tượng trung kỳ. Năm người liên thủ quả thật có khả năng chống đỡ một chút với đại năng Thông Huyền. Đưa mắt quan sát chung quanh, Liễu Minh nhận ra khắp nơi là những đoàn thể nho nhỏ giống với bọn họ.
Đúng vào lúc này, tu sĩ trong đại sảnh chợt bàn luận sôi nổi. Chỉ thấy cửa lớn đại sảnh mở ra, một lão già tóc bạch kim theo đó tiến vào một cách chậm rãi. Vị tu sĩ này thân vận nho bào màu xanh, sắc mặt có chút vàng như lửa đèn cầy. Đôi mắt hé mở lộ ra hào quang lăng lệ ác liệt.
“Người này chính là gia chủ đương thời của Liễu gia, Liễu Hồi Phong.” Lôi Qua thấp giọng nói một câu rồi vung tay thu hồi màn sáng màu tím xung quanh.
Khi Liễu Minh còn đang nhìn sang thì đáy lòng bỗng truyền đến âm thanh hừ lạnh của Ma Thiên. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Giờ phút này, hai ba mươi vị gia chủ trong đại sảnh đều đồng loạt đứng lên. Thỉnh thoảng lại có người lên tiếng:
“Bái kiến Liễu gia chủ.”
“Tốt, tất cả mau ngồi xuống đi.” Lão già tóc bạch cất bước tiến đến ghế chủ tọa rồi quay người ngồi xuống tiếp đó cười tươi nói ra một câu.
Đám đông bên dưới nghe vậy liền đồng loạt ngồi xuống. Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía lão già tóc bạch kim.
“Chư vị, lần này ba châu Lệ, Xích, Khoát dấy cờ phản loạn, tự lập vương triều Đại Sóc. Điều này đã khiến Ma Hoàng đại nhân tức giận muôn phần, nghiêm lệnh cần phải đánh tan đối phương một cách triệt để, hoàn toàn bóp chết mầm mống phản loạn! Chư vị gia chủ có thể dùng thời gian ngắn nhất có mặt ở đây, Liễu mỗ quả thực cảm thấy vui mừng.” Sau khi ngồi xuống, Liễu Hồi Phong hơi dừng một chút rồi cao giọng nói.
Mặc dù chỉ là một ít lời nói khách sáo vô nghĩa thế nhưng đám đông bên dưới đều là tu sĩ Thiên Tượng sở hữu tâm cơ thâm trầm, tự nhiên sẽ không lộ ra thần sắc thiếu kiên nhẫn vào lúc này.
“Vương triều Đại Sóc đã quyết ý phản lại trung ương Hoàng Triều, sớm muộn sẽ phát động công kích với Tàng Châu và Dục Châu. Chúng ta tự nhiên đều muốn tận tâm hiệp trợ Liễu tiền bối đánh tan kẻ thù.” Một người đàn ông trung niên mặc trường bào đỏ rực như lửa chợt đứng lên, tươi cười đáp lễ một câu.
Mấy người bên cạnh nghe vậy đều lên tiếng tỏ vẻ tán đồng. Liễu Minh thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Hắn đã từng gặp qua đối phương một lần. Người đàn ông kia chính là gia chủ của Hô Duyên thế gia, được xưng là đệ nhất gia tộc của Tàng Châu. Thế lực của họ so với Thanh gia, Lôi gia còn muốn lớn hơn vài phần. Giờ phút này, vây quanh người đàn ông kia là bảy tám tu sĩ khác, tạo thành nhóm nhỏ có nhân số đông nhất ở đây.
Lôi Qua thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường. Liễu Minh khẽ nhíu mày quay đầu nhìn sang đồng bạn bên cạnh tiếp đó nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Thế lực của Lôi gia và Hô Duyên thế gia có chút đụng chạm. Hai nhà vì thế thường xuyên xảy ra xung đột cho nên quan hệ hai bên rất là ác liệt. Việc này ở Tàng Châu có thể xem như không ai không biết. Thanh âm của họ Lôi tuy rằng không lớn nhưng mà đám đông chung quanh đều có thể nghe rõ. Thậm chí người đàn ông trung niên áo bào đỏ cũng liếc nhìn về phía này, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang. Có thể vì nể mặt gia chủ Liễu gia đang ở đây, nam tử trung niên và Lôi Qua đều không có thêm hành động gì khác.
“Chư vị có thể nghĩ như vậy, thật là tốt quá! Tin tưởng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, không bao lâu sau chúng ta có thể công phá nghịch tặc Đại Sóc. Đến lúc đó Ma Hoàng đại nhân chắc chắn luận công ban thưởng.” Liễu Hồi Phong làm như không hề nhìn thấy một màn vừa rồi liền ha ha cười nói.
“Xin hỏi Liễu tiền bối, không biết đám nghịch tặc kia đến cùng tụ tập được bao nhiêu người ngoài kia?” Một thanh niên áo trắng ngồi trong góc đại sảnh chợt đứng lên, chắp tay hỏi một câu.
Liễu Minh chỉ nhìn người nọ một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Đối phương thoạt nhìn có chút lạ mặt, hẳn là thành viên của một gia tộc nho nhỏ nào đó ở Tàng Châu hoặc là nhân sĩ đến từ châu quận khác.
“Cái này chư vị có thể yên tâm. Kết quả điều tra cho thấy nghịch tặc Đại Sóc đã kiến tạo một cứ điểm cỡ lớn tại thung lũng Hắc Phong ngoại vi thành trì thế nhưng số lượng tu sĩ có mặt ở đó lúc này chỉ chừng bảy tám vạn người. Tu sĩ Thiên Tượng chỉ có chừng mười mấy người.” Liễu Hồi Phong không nhanh không chậm trả lời.
Lão vừa nói xong, tu sĩ có mặt trong đại sảnh liền bắt đầu bàn luận sôi nổi. Bảy tám vạn tu sĩ so ra không hơn kém binh lực của thành U Nhung quá nhiều. Thế nhưng số lượng tu sĩ Thiên Tượng của bọn họ lại vượt gấp hai lần đối phương. Lúc này quả thực là thời cơ chiến đấu vô cùng tốt.
“Số lượng tu sĩ Thiên Tượng của đối phương tuy rằng hơi ít thế nhưng bọn chúng có đến ba gã đại năng Thông Huyền tọa trấn tạo thành tổng thể lực lượng không thua kém bao nhiêu so với quân ta.” Liễu Hồi Phong tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của đám đông bèn bổ sung một câu.
Mọi người trong đại sảnh nghe vậy không khỏi có chút thất vọng. Tiến nghị luận lập tức nhỏ đi rất nhiều.
“Bất quá, lão phu vừa nhận được tin tức từ trung ương Hoàng Triều. Ma Hoàng đại nhân đã phái hai vị trưởng lão Thông Huyền của hoàng thất đến đây, tin tưởng sau một hai ngày sẽ có mặt. Đến lúc đó, chúng ta có thể khởi xướng công kích. Cho nên hai ngày này, chư vị hãy nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt một phen để chuẩn bị cho kịch chiến sắp tới.” Liễu Hồi Phong trầm giọng nói ra.
“Vâng!” Đám đông đồng thanh đáp ứng một tiếng.
Trong lúc đám người Liễu Minh thương lượng chiến thuật, giữa hai ngọn núi cực lớn cách thành U Nhung hơn ngàn dặm, có thể nhìn thấy một cứ điểm cực lớn chiếm cứ phạm vi mấy trăm dặm đang dần thành hình. Toàn bộ cứ điểm bị một cỗ sương đen nồng đậm bao phủ. Chung quanh có nhiều đội Ma Nhân giáp trắng không ngừng tuần tra. Giữa không trung thỉnh thoảng còn có từng đạo độn quang qua lại như bay.
Nơi này chính là cứ điểm đặt tại thung lũng Hắc Phong của quân Đại Sóc.
Giờ phút này, tại một căn phòng lờ mờ bên trong cứ điểm, hai gã tu sĩ một nam một nữ mặc trường bào màu xám đang ngồi đối diện với nhau. Cả hai thoạt nhìn đều hơn ba mươi tuổi. Nữ tử sở hữu dung mạo có phần xinh đẹp, trên đầu đeo một băng tóc màu bạc cuốn thẳng mái tóc đen nhánh lên cao, để lộ vầng trán trơn bóng. Người đàn ông thoạt nhìn có chút xanh xao, đôi mắt dài hẹp, xem như tương đối xấu xí. Khí tức do họ tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, thình lình đều đạt cảnh giới của đại năng Thông Huyền. Xen giữa bọn họ lúc này là một chiếc bồn tròn đen không ngừng tản ra từng vòng hắc quang. Lúc này, cả hai đang quan sát vật thể trước mặt một cách chăm chú như đang chờ đợi gì đó. Bất chợt, hào quang trong bồn thình lình lóe lên, đồm độp một tiếng. Một ngọn lửa nhỏ màu đen theo đó hiện ra giữa không trung, mơ hồ ẩn hiện khuôn mặt người nào đó.
“Nhị trưởng lão!” Hai người thấy vậy lập tức đứng lên, khom người thi lễ một cái.
“Không cần khách sáo, sự tình chuẩn bị thế nào rồi?” Mặt người trong ngọn lửa mở miệng hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Trận kỳ điều khiển Đại Hỗn Độn Ma La trận đã được luyện chế hoàn tất theo yêu cầu. Nhân thủ điều khiển trận pháp đều đã đến. Tùy thời có thể triển khai hành động.” Nam tử áo bào xám hiển nhiên hiểu được vấn đề đối phương nói đến bèn lên tiếng đáp ứng.
“Tốt, căn cứ tin tức thu được. Hai ngày sau, hai gã Hoàng Phủ Lưu Thủy và Hoàng Phủ Kỳ do trung ương Hoàng triều phái đến sẽ có mặt ở thành U Nhung. Đến lúc, các ngươi phải dựa theo kế hoạch mà hành động, tuyệt đối không được xảy ra sai sót!” Mặt người trong ngọn lửa trầm giọng phân phó.
“Vâng!” Hai người kia nghe vậy lập tức nghiêm mặt đáp ứng.
Ngọn lửa màu đen lập lòe vài cái sau đó lập tức biến mất. Bồn tròn cũng nhanh chóng khôi phục nguyên dạng. Hai người liếc nhau một cái rồi vội vàng rời khỏi căn phòng.
…
Bên trong thành U Nhung, Liễu Minh và gia chủ các gia tộc lớn sau khi thương thảo kế hoạch tác chiến với lão già tóc bạch kim chừng nửa canh giờ mới nhao nhao tản đi. Sau khi từ biệt đám người Lôi Qua, Liễu Minh rất nhanh đã về đến điểm dừng chân của Thanh gia. Thanh Phương giờ phút này đang đi qua đi lại trong đại sảnh, nhìn thấy Liễu Minh trở về vội vàng kinh hỉ nghênh đón:
“Gia chủ.”
“Đã an bài ổn thỏa cho mọi người rồi chứ?” Liễu Minh nhẹ gật đầu rồi hỏi Thanh Phương một câu.
“Đã xong, chỗ ở mà thành U Nhung cung cấp cho chúng ta có chút dư dả. Những đệ tử đến đây đều được sắp xếp chỗ ở.” Thanh Phương vội vàng trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Sau khi đáp lại một câu, Liễu Minh liền mặt không biểu tình, tiêu sái tiến đến một chiếc ghế trống trong đại sảnh rồi ngồi xuống.
Thanh Phương nhìn thấy vẻ mặt họ Liễu như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo sợ nhưng cũng không dám nói gì.
“Ngươi cũng ngồi xuống đi.” Liễu Minh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh sau đó mở miệng nói ra.
Thanh Phương khẽ giật mình, chắp tay thi lễ rồi mới ngồi xuống.
“Không biết gia chủ gặp mặt các gia chủ thế gia khác ra sao? Tình hình cụ thể của thành U Nhung rốt cuộc thế nào?” Thanh Phương hỏi dò một cách do dự.
Liễu Minh không nhanh không chậm thuật lại sự tình khi nãy cho Thanh Phương được biết, đồng thời nói qua sự tình kết minh bí mật cùng các nhà Lôi gia, Ngạo gia,… đương nhiên là cả đại chiến có khả năng nổ ra vào hai ngày sau.
“Vậy thì tốt quá, chỉ cần hai vị đại năng Thông Huyền của trung ương Hoàng Triều đến đây, chúng ta nhất định có thể chiến thắng kẻ thù!” Thanh Phương reo lên mừng rỡ.
“Tuy nói như thế nhưng không ai có thể đảm bảo trong vòng hai ngày đối phương có thể nhiều thêm đại năng Thông Huyền nào không. Hơn nữa, ta thủy chung vẫn có cảm giác vương triều Đại Sóc kia có điểm cổ quái. Tại ba châu Lệ, Xích, Khoát, chưa bao giờ xuất hiện một thế gia có thể thống nhất thế lực ba nhà. Hơn nữa căn cứ tin tức mà Liễu gia thu được, vương triều Đại Sóc kia dường như có rất nhiều đại năng Thông Huyền. Những kẻ này rốt cuộc từ đầu mà đến? Quả thực quá mức kỳ quặc.” Liễu Minh nói ra.
“Theo ý gia chủ, chẳng lẽ đại chiến lần này sẽ phát sinh biến số gì khác?” Thanh Phương nghe vậy dường như hiểu ra điều gì bèn hỏi lại một câu.
“Đây chỉ là linh cảm của ta mà thôi. Ngươi hãy dặn dò mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Hai ngày sau nếu thật phát sinh đại chiến, cần phải chú ý cẩn thận một ít, tốt nhất không nên rời khỏi tầm mắt của ta.” Liễu Minh nói ra.
“Vâng.” Thanh Phương vội vàng gật đầu.
“Tốt rồi, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.” Liễu Minh khoát tay ra hiệu.
Những người khác nghe vậy đều lộ vẻ kinh ngạc.
“Bất quá, cứ điểm Đại Sóc cũng giống chúng ta ở chỗ không ngừng xuất hiện tu sĩ tiến đến tiếp viện. Xem ra một trận chiến đại chiến là không thể tránh khỏi. Theo ta dự đoán, nhiều thì nửa tháng, ít thì bốn năm ngày sau, song phương nhất định nổ ra một trận chiến đấu với quy mô lớn.” Sau khi dừng lại một chút, Lôi Qua mới bổ sung một câu.
Ánh mắt Liễu Minh hiện lên một tia dị sắc nhưng chỉ là thoáng qua. Đại chiến lần này nhất định quy tụ nhiều vị đại năng Thông Huyền tham gia chiến đấu. Dựa vào thực lực của hắn hôm nay cũng không nhất định nắm chắc có thể toàn thân trở ra. Sắc mặt những người còn lại cũng không khá lắm, hiển nhiên bọn họ đều có suy nghĩ giống với Liễu Minh.
“Chư vị không cần lo lắng. Một khi chiến đấu nổ ra, năm nhà chúng ta chỉ cần tiến lui một chỗ, dù cho gặp phải đại năng Thông Huyền cũng có thể nhiều thêm một phần hy vọng.” Lôi Qua tỏ vẻ tự tin.
Đám người thiếu phụ áo lục nghe vậy , sắc mặt không khỏi có chút dễ coi. Trong số năm người, Lôi Qua là kẻ có tu vi cao nhất, đã đạt đến cảnh giới Thiên Tượng hậu kỳ. Những người khác đều giống Liễu Minh, cũng là tu sĩ Thiên Tượng trung kỳ. Năm người liên thủ quả thật có khả năng chống đỡ một chút với đại năng Thông Huyền. Đưa mắt quan sát chung quanh, Liễu Minh nhận ra khắp nơi là những đoàn thể nho nhỏ giống với bọn họ.
Đúng vào lúc này, tu sĩ trong đại sảnh chợt bàn luận sôi nổi. Chỉ thấy cửa lớn đại sảnh mở ra, một lão già tóc bạch kim theo đó tiến vào một cách chậm rãi. Vị tu sĩ này thân vận nho bào màu xanh, sắc mặt có chút vàng như lửa đèn cầy. Đôi mắt hé mở lộ ra hào quang lăng lệ ác liệt.
“Người này chính là gia chủ đương thời của Liễu gia, Liễu Hồi Phong.” Lôi Qua thấp giọng nói một câu rồi vung tay thu hồi màn sáng màu tím xung quanh.
Khi Liễu Minh còn đang nhìn sang thì đáy lòng bỗng truyền đến âm thanh hừ lạnh của Ma Thiên. Điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Giờ phút này, hai ba mươi vị gia chủ trong đại sảnh đều đồng loạt đứng lên. Thỉnh thoảng lại có người lên tiếng:
“Bái kiến Liễu gia chủ.”
“Tốt, tất cả mau ngồi xuống đi.” Lão già tóc bạch cất bước tiến đến ghế chủ tọa rồi quay người ngồi xuống tiếp đó cười tươi nói ra một câu.
Đám đông bên dưới nghe vậy liền đồng loạt ngồi xuống. Tất cả đều đưa mắt nhìn về phía lão già tóc bạch kim.
“Chư vị, lần này ba châu Lệ, Xích, Khoát dấy cờ phản loạn, tự lập vương triều Đại Sóc. Điều này đã khiến Ma Hoàng đại nhân tức giận muôn phần, nghiêm lệnh cần phải đánh tan đối phương một cách triệt để, hoàn toàn bóp chết mầm mống phản loạn! Chư vị gia chủ có thể dùng thời gian ngắn nhất có mặt ở đây, Liễu mỗ quả thực cảm thấy vui mừng.” Sau khi ngồi xuống, Liễu Hồi Phong hơi dừng một chút rồi cao giọng nói.
Mặc dù chỉ là một ít lời nói khách sáo vô nghĩa thế nhưng đám đông bên dưới đều là tu sĩ Thiên Tượng sở hữu tâm cơ thâm trầm, tự nhiên sẽ không lộ ra thần sắc thiếu kiên nhẫn vào lúc này.
“Vương triều Đại Sóc đã quyết ý phản lại trung ương Hoàng Triều, sớm muộn sẽ phát động công kích với Tàng Châu và Dục Châu. Chúng ta tự nhiên đều muốn tận tâm hiệp trợ Liễu tiền bối đánh tan kẻ thù.” Một người đàn ông trung niên mặc trường bào đỏ rực như lửa chợt đứng lên, tươi cười đáp lễ một câu.
Mấy người bên cạnh nghe vậy đều lên tiếng tỏ vẻ tán đồng. Liễu Minh thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia dị sắc. Hắn đã từng gặp qua đối phương một lần. Người đàn ông kia chính là gia chủ của Hô Duyên thế gia, được xưng là đệ nhất gia tộc của Tàng Châu. Thế lực của họ so với Thanh gia, Lôi gia còn muốn lớn hơn vài phần. Giờ phút này, vây quanh người đàn ông kia là bảy tám tu sĩ khác, tạo thành nhóm nhỏ có nhân số đông nhất ở đây.
Lôi Qua thấy vậy liền hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc khinh thường. Liễu Minh khẽ nhíu mày quay đầu nhìn sang đồng bạn bên cạnh tiếp đó nhanh chóng dịch chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Thế lực của Lôi gia và Hô Duyên thế gia có chút đụng chạm. Hai nhà vì thế thường xuyên xảy ra xung đột cho nên quan hệ hai bên rất là ác liệt. Việc này ở Tàng Châu có thể xem như không ai không biết. Thanh âm của họ Lôi tuy rằng không lớn nhưng mà đám đông chung quanh đều có thể nghe rõ. Thậm chí người đàn ông trung niên áo bào đỏ cũng liếc nhìn về phía này, trong mắt hiện lên một tia lãnh mang. Có thể vì nể mặt gia chủ Liễu gia đang ở đây, nam tử trung niên và Lôi Qua đều không có thêm hành động gì khác.
“Chư vị có thể nghĩ như vậy, thật là tốt quá! Tin tưởng chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực, không bao lâu sau chúng ta có thể công phá nghịch tặc Đại Sóc. Đến lúc đó Ma Hoàng đại nhân chắc chắn luận công ban thưởng.” Liễu Hồi Phong làm như không hề nhìn thấy một màn vừa rồi liền ha ha cười nói.
“Xin hỏi Liễu tiền bối, không biết đám nghịch tặc kia đến cùng tụ tập được bao nhiêu người ngoài kia?” Một thanh niên áo trắng ngồi trong góc đại sảnh chợt đứng lên, chắp tay hỏi một câu.
Liễu Minh chỉ nhìn người nọ một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Đối phương thoạt nhìn có chút lạ mặt, hẳn là thành viên của một gia tộc nho nhỏ nào đó ở Tàng Châu hoặc là nhân sĩ đến từ châu quận khác.
“Cái này chư vị có thể yên tâm. Kết quả điều tra cho thấy nghịch tặc Đại Sóc đã kiến tạo một cứ điểm cỡ lớn tại thung lũng Hắc Phong ngoại vi thành trì thế nhưng số lượng tu sĩ có mặt ở đó lúc này chỉ chừng bảy tám vạn người. Tu sĩ Thiên Tượng chỉ có chừng mười mấy người.” Liễu Hồi Phong không nhanh không chậm trả lời.
Lão vừa nói xong, tu sĩ có mặt trong đại sảnh liền bắt đầu bàn luận sôi nổi. Bảy tám vạn tu sĩ so ra không hơn kém binh lực của thành U Nhung quá nhiều. Thế nhưng số lượng tu sĩ Thiên Tượng của bọn họ lại vượt gấp hai lần đối phương. Lúc này quả thực là thời cơ chiến đấu vô cùng tốt.
“Số lượng tu sĩ Thiên Tượng của đối phương tuy rằng hơi ít thế nhưng bọn chúng có đến ba gã đại năng Thông Huyền tọa trấn tạo thành tổng thể lực lượng không thua kém bao nhiêu so với quân ta.” Liễu Hồi Phong tựa hồ nhìn thấu suy nghĩ của đám đông bèn bổ sung một câu.
Mọi người trong đại sảnh nghe vậy không khỏi có chút thất vọng. Tiến nghị luận lập tức nhỏ đi rất nhiều.
“Bất quá, lão phu vừa nhận được tin tức từ trung ương Hoàng Triều. Ma Hoàng đại nhân đã phái hai vị trưởng lão Thông Huyền của hoàng thất đến đây, tin tưởng sau một hai ngày sẽ có mặt. Đến lúc đó, chúng ta có thể khởi xướng công kích. Cho nên hai ngày này, chư vị hãy nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt một phen để chuẩn bị cho kịch chiến sắp tới.” Liễu Hồi Phong trầm giọng nói ra.
“Vâng!” Đám đông đồng thanh đáp ứng một tiếng.
Trong lúc đám người Liễu Minh thương lượng chiến thuật, giữa hai ngọn núi cực lớn cách thành U Nhung hơn ngàn dặm, có thể nhìn thấy một cứ điểm cực lớn chiếm cứ phạm vi mấy trăm dặm đang dần thành hình. Toàn bộ cứ điểm bị một cỗ sương đen nồng đậm bao phủ. Chung quanh có nhiều đội Ma Nhân giáp trắng không ngừng tuần tra. Giữa không trung thỉnh thoảng còn có từng đạo độn quang qua lại như bay.
Nơi này chính là cứ điểm đặt tại thung lũng Hắc Phong của quân Đại Sóc.
Giờ phút này, tại một căn phòng lờ mờ bên trong cứ điểm, hai gã tu sĩ một nam một nữ mặc trường bào màu xám đang ngồi đối diện với nhau. Cả hai thoạt nhìn đều hơn ba mươi tuổi. Nữ tử sở hữu dung mạo có phần xinh đẹp, trên đầu đeo một băng tóc màu bạc cuốn thẳng mái tóc đen nhánh lên cao, để lộ vầng trán trơn bóng. Người đàn ông thoạt nhìn có chút xanh xao, đôi mắt dài hẹp, xem như tương đối xấu xí. Khí tức do họ tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, thình lình đều đạt cảnh giới của đại năng Thông Huyền. Xen giữa bọn họ lúc này là một chiếc bồn tròn đen không ngừng tản ra từng vòng hắc quang. Lúc này, cả hai đang quan sát vật thể trước mặt một cách chăm chú như đang chờ đợi gì đó. Bất chợt, hào quang trong bồn thình lình lóe lên, đồm độp một tiếng. Một ngọn lửa nhỏ màu đen theo đó hiện ra giữa không trung, mơ hồ ẩn hiện khuôn mặt người nào đó.
“Nhị trưởng lão!” Hai người thấy vậy lập tức đứng lên, khom người thi lễ một cái.
“Không cần khách sáo, sự tình chuẩn bị thế nào rồi?” Mặt người trong ngọn lửa mở miệng hỏi một câu không đầu không đuôi.
“Trận kỳ điều khiển Đại Hỗn Độn Ma La trận đã được luyện chế hoàn tất theo yêu cầu. Nhân thủ điều khiển trận pháp đều đã đến. Tùy thời có thể triển khai hành động.” Nam tử áo bào xám hiển nhiên hiểu được vấn đề đối phương nói đến bèn lên tiếng đáp ứng.
“Tốt, căn cứ tin tức thu được. Hai ngày sau, hai gã Hoàng Phủ Lưu Thủy và Hoàng Phủ Kỳ do trung ương Hoàng triều phái đến sẽ có mặt ở thành U Nhung. Đến lúc, các ngươi phải dựa theo kế hoạch mà hành động, tuyệt đối không được xảy ra sai sót!” Mặt người trong ngọn lửa trầm giọng phân phó.
“Vâng!” Hai người kia nghe vậy lập tức nghiêm mặt đáp ứng.
Ngọn lửa màu đen lập lòe vài cái sau đó lập tức biến mất. Bồn tròn cũng nhanh chóng khôi phục nguyên dạng. Hai người liếc nhau một cái rồi vội vàng rời khỏi căn phòng.
…
Bên trong thành U Nhung, Liễu Minh và gia chủ các gia tộc lớn sau khi thương thảo kế hoạch tác chiến với lão già tóc bạch kim chừng nửa canh giờ mới nhao nhao tản đi. Sau khi từ biệt đám người Lôi Qua, Liễu Minh rất nhanh đã về đến điểm dừng chân của Thanh gia. Thanh Phương giờ phút này đang đi qua đi lại trong đại sảnh, nhìn thấy Liễu Minh trở về vội vàng kinh hỉ nghênh đón:
“Gia chủ.”
“Đã an bài ổn thỏa cho mọi người rồi chứ?” Liễu Minh nhẹ gật đầu rồi hỏi Thanh Phương một câu.
“Đã xong, chỗ ở mà thành U Nhung cung cấp cho chúng ta có chút dư dả. Những đệ tử đến đây đều được sắp xếp chỗ ở.” Thanh Phương vội vàng trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” Sau khi đáp lại một câu, Liễu Minh liền mặt không biểu tình, tiêu sái tiến đến một chiếc ghế trống trong đại sảnh rồi ngồi xuống.
Thanh Phương nhìn thấy vẻ mặt họ Liễu như vậy, trong lòng không khỏi có chút lo sợ nhưng cũng không dám nói gì.
“Ngươi cũng ngồi xuống đi.” Liễu Minh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh sau đó mở miệng nói ra.
Thanh Phương khẽ giật mình, chắp tay thi lễ rồi mới ngồi xuống.
“Không biết gia chủ gặp mặt các gia chủ thế gia khác ra sao? Tình hình cụ thể của thành U Nhung rốt cuộc thế nào?” Thanh Phương hỏi dò một cách do dự.
Liễu Minh không nhanh không chậm thuật lại sự tình khi nãy cho Thanh Phương được biết, đồng thời nói qua sự tình kết minh bí mật cùng các nhà Lôi gia, Ngạo gia,… đương nhiên là cả đại chiến có khả năng nổ ra vào hai ngày sau.
“Vậy thì tốt quá, chỉ cần hai vị đại năng Thông Huyền của trung ương Hoàng Triều đến đây, chúng ta nhất định có thể chiến thắng kẻ thù!” Thanh Phương reo lên mừng rỡ.
“Tuy nói như thế nhưng không ai có thể đảm bảo trong vòng hai ngày đối phương có thể nhiều thêm đại năng Thông Huyền nào không. Hơn nữa, ta thủy chung vẫn có cảm giác vương triều Đại Sóc kia có điểm cổ quái. Tại ba châu Lệ, Xích, Khoát, chưa bao giờ xuất hiện một thế gia có thể thống nhất thế lực ba nhà. Hơn nữa căn cứ tin tức mà Liễu gia thu được, vương triều Đại Sóc kia dường như có rất nhiều đại năng Thông Huyền. Những kẻ này rốt cuộc từ đầu mà đến? Quả thực quá mức kỳ quặc.” Liễu Minh nói ra.
“Theo ý gia chủ, chẳng lẽ đại chiến lần này sẽ phát sinh biến số gì khác?” Thanh Phương nghe vậy dường như hiểu ra điều gì bèn hỏi lại một câu.
“Đây chỉ là linh cảm của ta mà thôi. Ngươi hãy dặn dò mọi người nghỉ ngơi thật tốt. Hai ngày sau nếu thật phát sinh đại chiến, cần phải chú ý cẩn thận một ít, tốt nhất không nên rời khỏi tầm mắt của ta.” Liễu Minh nói ra.
“Vâng.” Thanh Phương vội vàng gật đầu.
“Tốt rồi, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.” Liễu Minh khoát tay ra hiệu.
/1550
|