Chợt hằng hà sa số những đốm lửa từ trên trời rơi xuống đài cao.
Thiên hỏa vũ!
Ma pháp khủng bố đạt tới diện tích trăm mét này chỉ có Hỏa hệ Đại pháp sư mới có thể chế tạo được.
Vô số đốm lửa lập lòe rơi trên đài cao, đập vào kết giới màu lam, phát ra thanh âm giống như giọt mưa rơi xuống hồ, mọi người ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy từng điểm hỏa diễm như sóng cuộn dày đặc đập vào kết giới.
Cảnh tượng kỳ dị này vừa mỹ lệ vừa tàn khốc, mỗi một đốm lửa đều là tiếng gọi của tử thần.
Người nào bị "giọt lửa" rơi trúng da thịt, hoặc quần áo thì đều lửa đều bốc cháy rừng rực rất nhanh.
Đối mặt với công kích của hỏa vũ, ma pháp sư trừ việc dồn hết toàn lực phòng ngự thì không có biện pháp nào, mà trong lúc hỗn loạn thì vụ khí màu đỏ tiến tới đài cao với tốc độ kinh người, tất cả pháp sư đều phải ngăn chặn hỏa vũ, binh sĩ thông thường căn bản không thể nào ngăn chặn được công kích hủ thực của vụ khí.
Dân chúng sợ hãi chạy dạt sang hai bên, chỗ nào còn người chen chúc, vụ khí lướt qua thì trên mặt đất chỉ còn lại xương trắng.
Sợ hãi lên đến đỉnh điểm, nếu như không phải số binh sĩ nhiều hơn dân chúng thì trường ác mộng khiến người ta phát điên đã xảy ra rồi.
Từ đầu đến cuối, Dương Chính vẫn không hề cử động, ngay lúc bắt đầu hỗn loạn, hắn đã chú ý đến tất cả quảng trường, chú ý đến từng nơi xảy ra hỗn loạn, nhớ rõ từng mục tiêu khả nghi.
Hắn xác định rằng đây chính là một trận công kích đã được lập kế hoạch một cách công phu!
Lúc địch nhân công kích liên tiếp, hắn cảm thấy âm mưu này thật đáng sợ.
Bọn chúng ra tay từng lúc, từng lúc liên tiếp, khiến cho khủng hoảng càng lúc càng lên cao, mục đích duy nhất đương nhiên là ba vị quân vương, và có lẽ, cả bản thân hắn!
Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng, lực công kích như thế còn xa mới đủ sắc bén, hắn chỉ cần chặn trước sát chiêu lợi hại nhất của đối phương thì cục diện này chỉ một kích đã có thể khống chế được.
Tất cả tình tiết đều có một điểm yếu nhất giống như chỗ thất thốn của con rắn, một kích cho dù không thể đánh nát đối phương thì cũng có thể làm loạn tiết tấu.
Hỏa vũ điên cuồng không chỉ khiến cho vô số người kêu la tránh né mà còn che khuất tầm mắt mọi người, binh sĩ không thể nào bắt được người xâm nhập.
Vụ khí không gì cản được đã tới sát vòng phòng vệ, đang ăn mòn kết giới màu lam.
Mấy tuyệt đỉnh cao thủ bên người ba vua cuối cùng nhịn không được đã xông ra.
Cho dù Bắc đại lục lấy ma pháp làm chủ, cao thủ cận chiến còn xa mới bằng Nam đại lục, còn không có cả khái niệm đấu khí nhưng thể cách pháp sư yếu ớt, khó thể đảm trách chức vụ hộ vệ bên người cần có lực phản ứng nhanh chóng và thể thuật xuất sắc được. Vì vậy sau này Bắc đại lục đã sản sinh ra ma pháp kỵ sĩ vừa có thể thuật xuất sắc và năng lực ma pháp, đương nhiên còn có cả chiến sĩ tiến giai đã qua cải tạo thân thể.
Hộ vệ bên người ba vị quân vương tự nhiên phải là chiến sĩ thể thuật cường kiện.
Nhìn thấy bọn họ xông ra, Dương Chính trong lòng chợt nổi lên một cảm giác kỳ quái, hắn đưa mắt nhìn lên đài cao, hiện tại đứng bên ba vị quân vương đều là những người thân tín tuyệt đối.
Nhưng cảm giác kỳ quái càng lúc càng dâng trào, phảng phất như địch nhân đã tới gần mà hắn không thể nhìn rõ.
Hộ vệ xông ra một người biến thân thành Hùng nhân chiến sĩ thể hình khổng lồ, còn hai Ma pháp kỵ sĩ kia vận dụng biện pháp dĩ độc công độc, họ phóng Tử vong chi xúc lên trên thanh kiếm, chất dịch màu đen trên thanh kiếm múa lên tạo thành quầng sáng, tạm thời ngăn cản được cước bộ của vụ khí.
Tam đại cao thủ vây công hình như đã khiến cho vụ khí có chút sợ hãi.
Vốn vụ khí khuếch tán bốn năm mét nhưng giờ đã co rút lại còn chừng hai mét, vì ngưng tụ lại nên vụ khí ban đầu màu đỏ nhạt đã biến thành đỏ tươi như máu.
Kiếm sĩ dần dần tiếp cận, Dương Chính trong lúc vụ khí co rút lại, cuối cùng đã cảm giác được có sinh vật trong đó.
Đây chính là cơ hội ngắn ngủi hiếm có, thanh kiếm nơi eo Dương Chính chợt chấn động, keng một tiếng đã bay ra ngoài vỏ, Dương Chính phóng lên trên không, nghiêng người đá mạnh vào chuôi kiếm. Lợi kiếm rít lên xé gió lao thẳng vào vụ khí, tốc độ còn nhanh hơn sấm chớp, đến mức không ai kịp nhìn thấy.
Chỉ một hơi thở ngắn ngủi sau đó, ven vụ khí lộ ra một cái đầu lâu của người trung niên, hai mắt hắn mở to, đôi môi mấp máy rồi ngã nhào xuống đất.
Ba võ giả đứng bên vụ khí vẫn còn chưa biết rõ tình huống, vẫn đứng đó ngẩn ngơ.
Dương Chính phóng xuống đài quát lớn:"Mau tránh ra!"
Không kịp rồi!
Một bàn tay đen kịt từ trong vụ khí quét ra, tốc độ này không chỉ dùng chữ "nhanh" là có thể hình dung được, tốc độ của nó có thể so với một kiếm vừa rồi của Dương Chính. Ngay cả Dương Chính nhãn lực sắc bén cũng chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh.
Còn Hùng nhân chiến sĩ đứng gần vụ khí nhất chỉ cảm thấy hai má mát lạnh.
Lúc bàn tay quét xuống đã trực tiếp cắt đứt nửa cái đầu của hắn, máu tươi và não tương trào ra, Hùng nhân chiến sĩ thậm chí còn chưa kịp la lên thì đã ngã nhào xuống đất chết tốt.
Còn hai cao thủ kia may mắn được Dương Chính chộp gáy ném về phía sau.
Hai người lăn mấy vòng trên mặt đất, nhìn thấy nửa cái đầu của đồng bạn, mồ hôi lạnh không kìm được chảy xuống ròng ròng.
Họ cũng cảm thấy mặt nóng lên, đưa tay lau thử, thì ra là máu!
Đây là quái vật gì đáng sợ đến vậy?
Dương Chính không hề do dự, vội vàng lui về sau mấy bước, tránh khỏi phạm vi công kích của bàn tay đó mới dám đứng thẳng người dậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào vụ khí.
Vụ khí đã nhạt hơn nhưng Dương Chính còn chưa nhìn rõ con quái vật trong đó thì hắc quang đã lóe lên.
Cơ bắp toàn thân Dương Chính đều căng lên, hắc quang vừa lóe hắn liền nhảy sang bên trái tránh né, chỉ cách 1 đường tơ, ngay cả hắc bào trên người hắn bị cũng xé rách một đường.
Tốc độ của con quái vật không ngờ có thể sánh với Dương Chính.
Thanh kiếm duy nhất của Dương Chính vẫn còn cắm trên người tên trung niên kia, lúc hắc quang lóe lên lần nữa, Dương Chính chỉ có thể rút cặp chủy thủ hắn chưa hề dùng qua ra đối kháng.
Hai thanh chủy thủ này hắn lấy từ ma pháp di tích, vốn là thứ vũ khí tuyệt phẩm để ám sát, nhưng vì Dương Chính thân phận đã được nâng cao nên không hề dùng tới. Hắn mang chúng theo bên người chỉ là vì thói quen, sau nhiều lần kinh lịch khắc cốt minh tâm, Dương Chính đã biết lúc nào mình cũng phải lưu át chủ bài lại bên mình.
Hai thanh chủy thủ này cong như vầng trăng non, giống nhau như đúc, một thanh màu xanh biếc, sống đao còn có răng cưa nhỏ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, còn một thanh kia màu đỏ như lửa, hoa văn trên đó giống như một con rồng đỏ quấn quanh, thoạt nhìn vô cùng hoa lệ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
Hai thanh chủy thủ tách ra đều là bảo vật hiếm có, huống gì chúng có thể hợp lại thành một thanh loan đao.
Dương Chính trước giờ chưa từng thử làm vậy, lần này hắn ghép 2 thanh chủy thủ lại, tức thì kiếm linh trên chủy thủ như vui mừng nhảy múa. Đây vốn không phải là ghép lại để gia tăng uy lực như thông thường mà trái lại nó khiến cho người ta nghĩ rằng đó mới là dáng vẻ ban đầu của nó.
Hắn cầm Nguyệt nhận trong tay, nhẹ nhàng xoay chuyển, chớp mắt tay và Nguyệt nhận liên thông với nhau, Dương Chính cảm thấy mình đã được Kiếm linh chấp nhận, không có chút gì là lạ lẫm.
Cảm giác giao lưu với vũ khí trước nay chưa từng có này khiến cho máu nóng sôi trào, Dương Chính đã rất lâu chưa từng chưa từng có cảm giác chiến đấu. Khi địa vị hắn càng lúc càng cao thì hắn đã không còn giống như chiến sĩ, nhưng sát na này, hắn cuối cùng đã tìm lại được cảm giác quyết chiến sa trường năm xưa.
Mái tóc Dương Chính tung bay, tròng mắt co lại, bắn ra tia nhìn sắc bén như lưỡi đao, lúc này đã không thể phân biệt vũ khí hay người, Dương Chính hòa làm một với nguyệt nhận.
Chiến vô bất thắng!
Sát na Nguyệt nhận chạm vào bàn tay, Dương Chính nhếch mép cười lạnh.
Hắn chỉ cần dùng một chiêu, trận chiến đã kết thúc rồi!
Nguyệt nhận vạch thành một quỹ tích đỏ rực, bàn tay màu đen chỉ mới vừa cất lên một nửa thì đã bị cắt đứt.
Vụ khí cũng tan biến, một con quái vật hình cầu nằm lăn trên mặt đất, gào thét đau đớn. Lúc này Dương Chính mới nhìn rõ thân thể nó. Quái vật này giống như một trái banh da, bề mặt đầy những giác hút, nó chỉ có một bàn tay đầy răng cưa, sắc bén như lưỡi đao, giờ đây đã bị Dương Chính chặt đứt, huyết dịch màu lục không ngừng tuôn chảy.
Độc nhãn quân vương!
Bọn cao thủ biết được lai lịch nó đều run lên.
Đây chính là quái vật đáng sợ ở vực sâu địa ngục, chỉ có triệu hoán sư đỉnh cấp phụng hiến thân thể của mình mới có thể triệu hoán được.
Mọi người bây giờ mới phát hiện ra nam nhân trung niên bị Dương Chính giết chết không có hai chân, hiển nhiên hắn chính là triệu hoán sư đáng sợ đó, vì muốn triệu hoán ma vật này mà không tiếc hy sinh hai chân của mình, nhưng cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả thê thảm, không rõ hắn chết có nhắm mắt hay chăng.
Độc nhãn quân vương trong lúc giãy dụa cuối cùng, chất dịch nhầy trên người nó phun ra khắp nơi, một thanh thiết kiếm bị trúng phải chất dịch đó liền bị ăn mòn.
Dương Chính lùi về sau hai bước, phóng Loan nguyệt nhận ra, phụp một tiếng, Nguyệt nhận đã cắm xuyên qua người quái vật, đóng đinh nó xuống đất. Độc nhãn quân vương giãy lên, phun hết độc dịch ra rồi nằm im không động đậy gì nữa.
Dương Chính vừa đi tới rút Nguyệt nhận ra thì nghe thấy tiếng Khải Ác la thảm trên đài....
Thiên hỏa vũ!
Ma pháp khủng bố đạt tới diện tích trăm mét này chỉ có Hỏa hệ Đại pháp sư mới có thể chế tạo được.
Vô số đốm lửa lập lòe rơi trên đài cao, đập vào kết giới màu lam, phát ra thanh âm giống như giọt mưa rơi xuống hồ, mọi người ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy từng điểm hỏa diễm như sóng cuộn dày đặc đập vào kết giới.
Cảnh tượng kỳ dị này vừa mỹ lệ vừa tàn khốc, mỗi một đốm lửa đều là tiếng gọi của tử thần.
Người nào bị "giọt lửa" rơi trúng da thịt, hoặc quần áo thì đều lửa đều bốc cháy rừng rực rất nhanh.
Đối mặt với công kích của hỏa vũ, ma pháp sư trừ việc dồn hết toàn lực phòng ngự thì không có biện pháp nào, mà trong lúc hỗn loạn thì vụ khí màu đỏ tiến tới đài cao với tốc độ kinh người, tất cả pháp sư đều phải ngăn chặn hỏa vũ, binh sĩ thông thường căn bản không thể nào ngăn chặn được công kích hủ thực của vụ khí.
Dân chúng sợ hãi chạy dạt sang hai bên, chỗ nào còn người chen chúc, vụ khí lướt qua thì trên mặt đất chỉ còn lại xương trắng.
Sợ hãi lên đến đỉnh điểm, nếu như không phải số binh sĩ nhiều hơn dân chúng thì trường ác mộng khiến người ta phát điên đã xảy ra rồi.
Từ đầu đến cuối, Dương Chính vẫn không hề cử động, ngay lúc bắt đầu hỗn loạn, hắn đã chú ý đến tất cả quảng trường, chú ý đến từng nơi xảy ra hỗn loạn, nhớ rõ từng mục tiêu khả nghi.
Hắn xác định rằng đây chính là một trận công kích đã được lập kế hoạch một cách công phu!
Lúc địch nhân công kích liên tiếp, hắn cảm thấy âm mưu này thật đáng sợ.
Bọn chúng ra tay từng lúc, từng lúc liên tiếp, khiến cho khủng hoảng càng lúc càng lên cao, mục đích duy nhất đương nhiên là ba vị quân vương, và có lẽ, cả bản thân hắn!
Nhưng tất cả những điều này đều không quan trọng, lực công kích như thế còn xa mới đủ sắc bén, hắn chỉ cần chặn trước sát chiêu lợi hại nhất của đối phương thì cục diện này chỉ một kích đã có thể khống chế được.
Tất cả tình tiết đều có một điểm yếu nhất giống như chỗ thất thốn của con rắn, một kích cho dù không thể đánh nát đối phương thì cũng có thể làm loạn tiết tấu.
Hỏa vũ điên cuồng không chỉ khiến cho vô số người kêu la tránh né mà còn che khuất tầm mắt mọi người, binh sĩ không thể nào bắt được người xâm nhập.
Vụ khí không gì cản được đã tới sát vòng phòng vệ, đang ăn mòn kết giới màu lam.
Mấy tuyệt đỉnh cao thủ bên người ba vua cuối cùng nhịn không được đã xông ra.
Cho dù Bắc đại lục lấy ma pháp làm chủ, cao thủ cận chiến còn xa mới bằng Nam đại lục, còn không có cả khái niệm đấu khí nhưng thể cách pháp sư yếu ớt, khó thể đảm trách chức vụ hộ vệ bên người cần có lực phản ứng nhanh chóng và thể thuật xuất sắc được. Vì vậy sau này Bắc đại lục đã sản sinh ra ma pháp kỵ sĩ vừa có thể thuật xuất sắc và năng lực ma pháp, đương nhiên còn có cả chiến sĩ tiến giai đã qua cải tạo thân thể.
Hộ vệ bên người ba vị quân vương tự nhiên phải là chiến sĩ thể thuật cường kiện.
Nhìn thấy bọn họ xông ra, Dương Chính trong lòng chợt nổi lên một cảm giác kỳ quái, hắn đưa mắt nhìn lên đài cao, hiện tại đứng bên ba vị quân vương đều là những người thân tín tuyệt đối.
Nhưng cảm giác kỳ quái càng lúc càng dâng trào, phảng phất như địch nhân đã tới gần mà hắn không thể nhìn rõ.
Hộ vệ xông ra một người biến thân thành Hùng nhân chiến sĩ thể hình khổng lồ, còn hai Ma pháp kỵ sĩ kia vận dụng biện pháp dĩ độc công độc, họ phóng Tử vong chi xúc lên trên thanh kiếm, chất dịch màu đen trên thanh kiếm múa lên tạo thành quầng sáng, tạm thời ngăn cản được cước bộ của vụ khí.
Tam đại cao thủ vây công hình như đã khiến cho vụ khí có chút sợ hãi.
Vốn vụ khí khuếch tán bốn năm mét nhưng giờ đã co rút lại còn chừng hai mét, vì ngưng tụ lại nên vụ khí ban đầu màu đỏ nhạt đã biến thành đỏ tươi như máu.
Kiếm sĩ dần dần tiếp cận, Dương Chính trong lúc vụ khí co rút lại, cuối cùng đã cảm giác được có sinh vật trong đó.
Đây chính là cơ hội ngắn ngủi hiếm có, thanh kiếm nơi eo Dương Chính chợt chấn động, keng một tiếng đã bay ra ngoài vỏ, Dương Chính phóng lên trên không, nghiêng người đá mạnh vào chuôi kiếm. Lợi kiếm rít lên xé gió lao thẳng vào vụ khí, tốc độ còn nhanh hơn sấm chớp, đến mức không ai kịp nhìn thấy.
Chỉ một hơi thở ngắn ngủi sau đó, ven vụ khí lộ ra một cái đầu lâu của người trung niên, hai mắt hắn mở to, đôi môi mấp máy rồi ngã nhào xuống đất.
Ba võ giả đứng bên vụ khí vẫn còn chưa biết rõ tình huống, vẫn đứng đó ngẩn ngơ.
Dương Chính phóng xuống đài quát lớn:"Mau tránh ra!"
Không kịp rồi!
Một bàn tay đen kịt từ trong vụ khí quét ra, tốc độ này không chỉ dùng chữ "nhanh" là có thể hình dung được, tốc độ của nó có thể so với một kiếm vừa rồi của Dương Chính. Ngay cả Dương Chính nhãn lực sắc bén cũng chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh.
Còn Hùng nhân chiến sĩ đứng gần vụ khí nhất chỉ cảm thấy hai má mát lạnh.
Lúc bàn tay quét xuống đã trực tiếp cắt đứt nửa cái đầu của hắn, máu tươi và não tương trào ra, Hùng nhân chiến sĩ thậm chí còn chưa kịp la lên thì đã ngã nhào xuống đất chết tốt.
Còn hai cao thủ kia may mắn được Dương Chính chộp gáy ném về phía sau.
Hai người lăn mấy vòng trên mặt đất, nhìn thấy nửa cái đầu của đồng bạn, mồ hôi lạnh không kìm được chảy xuống ròng ròng.
Họ cũng cảm thấy mặt nóng lên, đưa tay lau thử, thì ra là máu!
Đây là quái vật gì đáng sợ đến vậy?
Dương Chính không hề do dự, vội vàng lui về sau mấy bước, tránh khỏi phạm vi công kích của bàn tay đó mới dám đứng thẳng người dậy.
Hắn nhìn chằm chằm vào vụ khí.
Vụ khí đã nhạt hơn nhưng Dương Chính còn chưa nhìn rõ con quái vật trong đó thì hắc quang đã lóe lên.
Cơ bắp toàn thân Dương Chính đều căng lên, hắc quang vừa lóe hắn liền nhảy sang bên trái tránh né, chỉ cách 1 đường tơ, ngay cả hắc bào trên người hắn bị cũng xé rách một đường.
Tốc độ của con quái vật không ngờ có thể sánh với Dương Chính.
Thanh kiếm duy nhất của Dương Chính vẫn còn cắm trên người tên trung niên kia, lúc hắc quang lóe lên lần nữa, Dương Chính chỉ có thể rút cặp chủy thủ hắn chưa hề dùng qua ra đối kháng.
Hai thanh chủy thủ này hắn lấy từ ma pháp di tích, vốn là thứ vũ khí tuyệt phẩm để ám sát, nhưng vì Dương Chính thân phận đã được nâng cao nên không hề dùng tới. Hắn mang chúng theo bên người chỉ là vì thói quen, sau nhiều lần kinh lịch khắc cốt minh tâm, Dương Chính đã biết lúc nào mình cũng phải lưu át chủ bài lại bên mình.
Hai thanh chủy thủ này cong như vầng trăng non, giống nhau như đúc, một thanh màu xanh biếc, sống đao còn có răng cưa nhỏ, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, còn một thanh kia màu đỏ như lửa, hoa văn trên đó giống như một con rồng đỏ quấn quanh, thoạt nhìn vô cùng hoa lệ, nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ vô cùng.
Hai thanh chủy thủ tách ra đều là bảo vật hiếm có, huống gì chúng có thể hợp lại thành một thanh loan đao.
Dương Chính trước giờ chưa từng thử làm vậy, lần này hắn ghép 2 thanh chủy thủ lại, tức thì kiếm linh trên chủy thủ như vui mừng nhảy múa. Đây vốn không phải là ghép lại để gia tăng uy lực như thông thường mà trái lại nó khiến cho người ta nghĩ rằng đó mới là dáng vẻ ban đầu của nó.
Hắn cầm Nguyệt nhận trong tay, nhẹ nhàng xoay chuyển, chớp mắt tay và Nguyệt nhận liên thông với nhau, Dương Chính cảm thấy mình đã được Kiếm linh chấp nhận, không có chút gì là lạ lẫm.
Cảm giác giao lưu với vũ khí trước nay chưa từng có này khiến cho máu nóng sôi trào, Dương Chính đã rất lâu chưa từng chưa từng có cảm giác chiến đấu. Khi địa vị hắn càng lúc càng cao thì hắn đã không còn giống như chiến sĩ, nhưng sát na này, hắn cuối cùng đã tìm lại được cảm giác quyết chiến sa trường năm xưa.
Mái tóc Dương Chính tung bay, tròng mắt co lại, bắn ra tia nhìn sắc bén như lưỡi đao, lúc này đã không thể phân biệt vũ khí hay người, Dương Chính hòa làm một với nguyệt nhận.
Chiến vô bất thắng!
Sát na Nguyệt nhận chạm vào bàn tay, Dương Chính nhếch mép cười lạnh.
Hắn chỉ cần dùng một chiêu, trận chiến đã kết thúc rồi!
Nguyệt nhận vạch thành một quỹ tích đỏ rực, bàn tay màu đen chỉ mới vừa cất lên một nửa thì đã bị cắt đứt.
Vụ khí cũng tan biến, một con quái vật hình cầu nằm lăn trên mặt đất, gào thét đau đớn. Lúc này Dương Chính mới nhìn rõ thân thể nó. Quái vật này giống như một trái banh da, bề mặt đầy những giác hút, nó chỉ có một bàn tay đầy răng cưa, sắc bén như lưỡi đao, giờ đây đã bị Dương Chính chặt đứt, huyết dịch màu lục không ngừng tuôn chảy.
Độc nhãn quân vương!
Bọn cao thủ biết được lai lịch nó đều run lên.
Đây chính là quái vật đáng sợ ở vực sâu địa ngục, chỉ có triệu hoán sư đỉnh cấp phụng hiến thân thể của mình mới có thể triệu hoán được.
Mọi người bây giờ mới phát hiện ra nam nhân trung niên bị Dương Chính giết chết không có hai chân, hiển nhiên hắn chính là triệu hoán sư đáng sợ đó, vì muốn triệu hoán ma vật này mà không tiếc hy sinh hai chân của mình, nhưng cuối cùng chỉ đổi lấy kết quả thê thảm, không rõ hắn chết có nhắm mắt hay chăng.
Độc nhãn quân vương trong lúc giãy dụa cuối cùng, chất dịch nhầy trên người nó phun ra khắp nơi, một thanh thiết kiếm bị trúng phải chất dịch đó liền bị ăn mòn.
Dương Chính lùi về sau hai bước, phóng Loan nguyệt nhận ra, phụp một tiếng, Nguyệt nhận đã cắm xuyên qua người quái vật, đóng đinh nó xuống đất. Độc nhãn quân vương giãy lên, phun hết độc dịch ra rồi nằm im không động đậy gì nữa.
Dương Chính vừa đi tới rút Nguyệt nhận ra thì nghe thấy tiếng Khải Ác la thảm trên đài....
/218
|