Dương Chính và Tu Lạc ở phía sau cũng gặp phải bọn lưu dân điên cuồng xông tới. Lúc này nếu như chiến sự ở biên giới không bạo phát thì bọn chúng còn không dám hạ thủ, nhưng sát lục phía trước khiến cho máu tanh lan ra, lại thêm chúng ôm tấm lòng tuyệt vọng nên tất cả đều biến thành dã thú.
Cũng không biết ai là người đầu tiên xông tới hai người họ.
Sau khi bị nam nhân tóc đen dùng roi đánh dạt sang một bên, những tên lưu dân này không hề cảm kích vì hắn hạ thủ lưu tình mà cảm kích, trái lại chúng lại càng liều mạng xông lên.
Nam nhân tóc đen một tay gạt mạnh, tất cả khối đá ném tới đều bị văng ra.
Hắn giục ngựa xông tới, vung roi quét ngang, lưu dân hai bên liên tiếp bị đánh dạt ra, tuy hắn hạ thủ lưu tình nhưng những tên bị hắn đánh trúng đều bị tổn thương đến gân cốt, nằm gục trên mặt đất không dậy nổi.
So với nam nhân tóc đen thì thủ đoạn của thiếu niên hung tàn hơn nhiều, lưu dân bị hắn đánh trúng không gãy tay cũng bị gãy chân.
Hai thớt ngựa không ngừng tiến về phía trước, nhất thời tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, dọc đường tiến đều là lưu dân gục trên mặt đất rên rỉ.
Chỉ là lưu dân đã điên cuồng không còn lý trí, nam nhân tóc đen và thiếu niên xuất thủ càng khiến chúng thêm hung tàn, càng lúc càng nhiều người vây chặt bốn bề nước chảy không lọt, như một bầy châu chấu bay tới từ bốn phương tám hướng, sức người căn bản không thể nào đè ép được.
Ánh mắt của nam nhân tóc đen rốt cục đã xuất hiện một tia ngưng trọng, hắn đã đánh giá thấp sự điên cuồng của lũ lưu dân này.
Khổ nạn Bắc đại lục phải chịu quá nhiều, trừ khi vạn bất đắc dĩ, bằng không hắn tịnh không muốn ra tay giết người, hắn đến đây là vì muốn giải quyết vấn đề, nếu như chỉ để chém giết thì hắn cần gì phải đi tới nơi này?
Nhưng mà tình hình trước mắt tựa hồ không thể dùng thủ đoạn ôn hòa ứng phó, hoàng phiếu mã xông thẳng tới trước, hất văng mấy người nhưng lớp người phía sau giống như sóng triều lại ào lên lấp chỗ trống, vô số vũ khí thô sơ hướng về hai người.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt thiếu niên càng lúc càng dày đặc.
Y hạ thủ càng nặng tay thì lại càng kích thích huyết tính của bọn lưu dân này, cuối cùng một phút sơ hở, con hắc mã y cưỡi chợt hí lên đau đớn.
Thiếu niên biến sắc nhìn về phía sau, chỉ thấy mông ngựa đã bị chém một đao, vết thương tuy không sâu nhưng lại dẫn phát cơn cuồng nộ của thiếu niên. Thớt ngựa này là đồng bạn tốt nhất của y, chém nó bị thương còn khiến y phẫn nộ hơn là chém trúng bản thân mình.
Keng một tiếng.
Thanh đại kiếm cuối cùng đã xuất vỏ, thanh kiếm này rộng chừng 10 phân, dài 1 thước ba, có màu đen nhánh, nằm trên tay thiếu niên bình ổn giống như bị cố định vào trụ cương thiết.
Hắc kiếm không biết được chế bằng chất liệu gì, khi vừa rút ra không khí xung quanh chợt chấn động, ngọn gió vô hình từ bốn bề chợt hội tụ lại.
Bọn lưu dân đang còn điên cuồng chưa tỉnh thì thanh kiếm này đã biến thành một đạo ô quang chém xuống, động tác lại không có chút động tĩnh, quỷ dị vô cùng.
Chớp mắt, máu tươi chảy đầy mặt đất.
Bốn, năm người khoảnh khắc đã bị hắc kiếm chém thành thịt vụn, ô mang lạnh lẽo hươi ra rụt về trên thân kiếm. Vũ khí của đế quốc ma pháp bạo phát lực lượng khiến cho bọn lưu dân chiến lực yếu ớt không có cách nào chống lại. Thiếu niên gương mặt bình thản, máu tươi không dính một giọt trên người nhưng mái tóc theo kiếm phong lạnh lẽo tung bay càng thêm vẻ sát khí.
Uy thế của một kiếm này khiến cho vòng vây của bọn lưu dân giãn ra.
Máu tươi thịt nát đầm đìa, mấy tên lưu dân bị máu tươi bắn vào mặt, đầu cổ đều đỏ lòm.
Máu nóng bắn vào mặt giống như một gáo nước lạnh tạt vào, tức thì chúng đang điên cuồng bạo phát trở lại bình tĩnh.
Có kẻ nhát gan toàn thân run rẩy, sắc mặt phát xanh.
Thiếu niên mặt không biến sắc, thúc ngựa đi tới mấy bước, bốn vó ngựa đạp xuống chỗ máu thịt bầy nhầy đó.
Y cử kiếm chỉ lên, xông thẳng về phía trước, trên lối y đi qua máu thịt tung bay, bọn lưu dân rú lên kinh hoàng, nhìn thấy sát thần trên lưng ngựa tiến tới thì không ngừng lùi tránh.
Việc tới nước này, nam nhân tóc đen cũng không muốn nói nhiều, tuy y đã làm sai bản ý của hắn nhưng bọn bạo dân này không giết thì không thể chấn nhiếp, hắn quày đầu ngựa, đi theo con đường thiếu niên vừa mở ra.
Còn mấy tên không sợ chết xông tới, thiếu niên đã khai sát giới không chút do dự vung kiếm chém liền, kiếm khí và mũi kiếm sắc bén quyện vào nhau xé nát da thịt, mỗi một kiếm chém xuống, người trúng phải tức thì biến thành thịt vụn.
Đây hoàn toàn là một bên đồ sát.
Thiếu niên mạnh mẽ mở ra 1 con đường máu.
...............
Chiến sự ở biên giới phía trước đã đi vào giai đoạn nóng bỏng nhất.
Hàng rào cuối cùng đã bị bọn lưu dân giống như châu chấu phá được một lỗ hổng, bọn chúng quá đông, hàng rào dài mấy chục dặm đều có người xung phong, Dạ Lang quốc tuy chiếm cứ ưu thế binh lực nhưng người ít, cũng không thể nào ngăn chặn hoàn toàn bọn chúng.
Đường biên giới chung quy vẫn không thể so với thành trì.
Sau khi hàng rào bị phá một lỗ hổng, từng đợt sóng người tràn tới giống như hồng thủy phá tung đê lớn, bọn lưu dân nhanh chóng tiến vào biên giới Dạ Lang quốc.
Trận chiến giáp lá cà tanh máu cuối cùng đã triển khai.
Binh sĩ Dạ Lang quốc tổ thành đội hình dùng trường mâu và đại đao liều mạng chém giết, trưởng quan đã hạ lệnh, cho dù chỉ còn lại một người cũng không thể cho một tên bạo dân vào được Dạ Lang quốc.
Biên giới Dạ Lang quốc tức thì máu chảy thành sông.
Lưu dân tay không tấc sắt liên tục chết dưới tay binh sĩ Dạ Lang, chỉ là chúng vẫn ùn ùn kéo đến, số lượng cơ hồ không giảm, trái lại còn tăng lên, tất nhiên là tin tức xung phá được một khuyết khẩu vừa lan ra thì vô số lưu dân từ những chỗ khác cũng tụ tập về đây.
Bọn lưu dân đói khổ đến phát điên giống như bầy ruồi nhặng bâu vào một chỗ.
Số lượng chúng càng ngày càng tăng lên nhưng số lượng binh sĩ Dạ Lang càng lúc càng ít lại.
Họ suy cho cùng vẫn là tấm thân máu thịt, huống hồ kiến nhiều có thể cắn chết voi.
Khi sắc trời dần tối, sau mấy tiểu thì không ngừng chém giết, bức tường thịt nơi biên giới đã có lỗ hổng, những tên lưu dân cũng không phải máu nóng ngu ngốc, sau khi xung phá được phòng tuyến thì không dại dột quyết chiến với những binh sĩ trang bị đầy đủ, huấn luyện nghiêm ngặt mà lại nhanh chóng chạy trốn, nhờ vào bóng đêm tiến sâu vào trong Dạ Lang quôc.
Kỵ binh Dạ Lang quốc cũng đã xuất hiện, bọn họ từ bốn phương tám hướng xông tới truy sát bọn lưu dân vừa xâm nhập biên giới.
Đại bộ phận lưu dân may mắn chạy vào trong Dạ Lang quốc đều bị vó sắt cùng đồ đao của kỵ binh giết chết.
Chỉ là trời tối, lưu dân phân tán, trốn Đông núp Tây, kỵ binh sao có thể giết hết?
Lưu dân xông vào trong Dạ Lang quốc càng lúc càng nhiều.
Phong hỏa đài cũng được đốt lên, tiếng còi báo động khẩn cấp cũng lan truyền khắp Dạ Lang quốc, cổng thành các chốn đều bị đóng kín, ngay cả những tiểu thôn hương trấn không có tường thành thì cũng tổ chức phòng vệ đội từ các tráng đinh bắt đầu tuần tra, lệnh cảnh giới của thời chiến cũng được ban hành, chỉ cần là người lạ không rõ thân phận thì người Dạ Lang quốc có thể tùy ý xử quyết, tịnh không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
.............
Đêm tối gió mạnh.
Nông trang Trạch Hôi Thành cách biên giới trăm dặm.
Lúc này đã là ngày thứ ba lưu dân xông qua biên giới, cho dù lúc trời sáng ngày thứ hai, tất cả binh sĩ Dạ Lang toàn quốc đều được lệnh điều động, biên giới cũng có hơn vạn cỗ thi thể, nhưng đêm đó vẫn còn có một số lượng không rõ bạo dân tiến vào được Dạ Lang quốc, trong đó rất có thể có người mắc phải hắc tử bệnh, hiện tại Dạ Lang quốc nơi nào người dân cũng đều sợ hãi.
Hơn nữa tin tức một thôn trang cách biên giới không xa đã bị đánh cướp, bất luận già trẻ lớn bé đều bị tàn sát đã truyền ra, chứng tỏ số lượng bạo dân trà trộn vào Dạ Lang quốc không ít.
Dạ Lang quốc diện tích không lớn, nhân khẩu không nhiều, binh lực toàn quốc chỉ gần 2 vạn, chỉ phòng ngự tuần tra biên giới thì đã không đủ, không thể nào phái xuất đại quân truy quét lưu phỉ.
Dưới tình cảnh ác liệt này, Dạ Lang quốc người người đều là binh sĩ, cho dù phụ nữ trẻ em cũng bắt đầu đảm nhiệm việc bảo vệ gia viên.
Trạch Hôi Thành là một thành trì khá lớn của Dạ Lang quốc, trong thành có không ít quý tộc, tường thành khá cao, ngay lúc lưu dân xông phá phòng tuyến thì thành trì liền phong bế, cho nên bên trong thành vẫn còn khá an toàn.
Ngoài thành toàn là nông dân làm công cho bọn quý tộc.
Vì để phòng ngừa bạo dân trà trộn vào thành, những nông dân địa vị thấp kém này cũng bị cấm vào thành.
Dưới tình huống này, người ở nông trang không thể tránh đi nơi khác, chỉ đành ở lại xây đắp những công sự phòng ngự thô sơ, tự thành lập đội tuần tra, đêm ngày đi tuần, phòng ngừa bọn lưu phỉ xông vào nông trang.
Nghiêm phòng tử thủ suốt mấy ngày, sau khi đánh lui mấy bọn bạo dân quy mô nhỏ, đêm nay, trong rừng vang lên vô số tiếng chân, từng đôi mắt tàn bạo rực lửa, tiếng thở nặng nề vang lên rõ rệt.
Nông trang này vì Trạch Hôi Thành giàu có mà đã dẫn tới tai họa.
Những nông trang này toàn người làm thuê cho bọn quý tộc, tích trữ số lượng lớn lương thực, khiến cho bọn lưu dân đói khát tụ tập lại, sau mấy lần công kích đã tổ thành một lực lượng nhất định. Bọn lưu dân sống nhờ chém giết này cử ra một thủ lĩnh mạnh mẽ nhất, trí tuệ nhất, bọn dã lang này đã đói khát đến cực độ, quyết tâm hạ được nông trang này.
Không có đuốc, trời đêm càng thêm tối, những tên lưu dân cường tráng thì cầm vũ khí cướp được mấy ngày nay, còn những tên gầy yếu thì cầm cây nhọn hoặc đá, tiềm phục trong rừng không ngừng tiến đến gần nông trang.
Cũng không biết ai là người đầu tiên xông tới hai người họ.
Sau khi bị nam nhân tóc đen dùng roi đánh dạt sang một bên, những tên lưu dân này không hề cảm kích vì hắn hạ thủ lưu tình mà cảm kích, trái lại chúng lại càng liều mạng xông lên.
Nam nhân tóc đen một tay gạt mạnh, tất cả khối đá ném tới đều bị văng ra.
Hắn giục ngựa xông tới, vung roi quét ngang, lưu dân hai bên liên tiếp bị đánh dạt ra, tuy hắn hạ thủ lưu tình nhưng những tên bị hắn đánh trúng đều bị tổn thương đến gân cốt, nằm gục trên mặt đất không dậy nổi.
So với nam nhân tóc đen thì thủ đoạn của thiếu niên hung tàn hơn nhiều, lưu dân bị hắn đánh trúng không gãy tay cũng bị gãy chân.
Hai thớt ngựa không ngừng tiến về phía trước, nhất thời tiếng kêu thảm vang lên liên tiếp, dọc đường tiến đều là lưu dân gục trên mặt đất rên rỉ.
Chỉ là lưu dân đã điên cuồng không còn lý trí, nam nhân tóc đen và thiếu niên xuất thủ càng khiến chúng thêm hung tàn, càng lúc càng nhiều người vây chặt bốn bề nước chảy không lọt, như một bầy châu chấu bay tới từ bốn phương tám hướng, sức người căn bản không thể nào đè ép được.
Ánh mắt của nam nhân tóc đen rốt cục đã xuất hiện một tia ngưng trọng, hắn đã đánh giá thấp sự điên cuồng của lũ lưu dân này.
Khổ nạn Bắc đại lục phải chịu quá nhiều, trừ khi vạn bất đắc dĩ, bằng không hắn tịnh không muốn ra tay giết người, hắn đến đây là vì muốn giải quyết vấn đề, nếu như chỉ để chém giết thì hắn cần gì phải đi tới nơi này?
Nhưng mà tình hình trước mắt tựa hồ không thể dùng thủ đoạn ôn hòa ứng phó, hoàng phiếu mã xông thẳng tới trước, hất văng mấy người nhưng lớp người phía sau giống như sóng triều lại ào lên lấp chỗ trống, vô số vũ khí thô sơ hướng về hai người.
Vẻ lạnh lẽo trong mắt thiếu niên càng lúc càng dày đặc.
Y hạ thủ càng nặng tay thì lại càng kích thích huyết tính của bọn lưu dân này, cuối cùng một phút sơ hở, con hắc mã y cưỡi chợt hí lên đau đớn.
Thiếu niên biến sắc nhìn về phía sau, chỉ thấy mông ngựa đã bị chém một đao, vết thương tuy không sâu nhưng lại dẫn phát cơn cuồng nộ của thiếu niên. Thớt ngựa này là đồng bạn tốt nhất của y, chém nó bị thương còn khiến y phẫn nộ hơn là chém trúng bản thân mình.
Keng một tiếng.
Thanh đại kiếm cuối cùng đã xuất vỏ, thanh kiếm này rộng chừng 10 phân, dài 1 thước ba, có màu đen nhánh, nằm trên tay thiếu niên bình ổn giống như bị cố định vào trụ cương thiết.
Hắc kiếm không biết được chế bằng chất liệu gì, khi vừa rút ra không khí xung quanh chợt chấn động, ngọn gió vô hình từ bốn bề chợt hội tụ lại.
Bọn lưu dân đang còn điên cuồng chưa tỉnh thì thanh kiếm này đã biến thành một đạo ô quang chém xuống, động tác lại không có chút động tĩnh, quỷ dị vô cùng.
Chớp mắt, máu tươi chảy đầy mặt đất.
Bốn, năm người khoảnh khắc đã bị hắc kiếm chém thành thịt vụn, ô mang lạnh lẽo hươi ra rụt về trên thân kiếm. Vũ khí của đế quốc ma pháp bạo phát lực lượng khiến cho bọn lưu dân chiến lực yếu ớt không có cách nào chống lại. Thiếu niên gương mặt bình thản, máu tươi không dính một giọt trên người nhưng mái tóc theo kiếm phong lạnh lẽo tung bay càng thêm vẻ sát khí.
Uy thế của một kiếm này khiến cho vòng vây của bọn lưu dân giãn ra.
Máu tươi thịt nát đầm đìa, mấy tên lưu dân bị máu tươi bắn vào mặt, đầu cổ đều đỏ lòm.
Máu nóng bắn vào mặt giống như một gáo nước lạnh tạt vào, tức thì chúng đang điên cuồng bạo phát trở lại bình tĩnh.
Có kẻ nhát gan toàn thân run rẩy, sắc mặt phát xanh.
Thiếu niên mặt không biến sắc, thúc ngựa đi tới mấy bước, bốn vó ngựa đạp xuống chỗ máu thịt bầy nhầy đó.
Y cử kiếm chỉ lên, xông thẳng về phía trước, trên lối y đi qua máu thịt tung bay, bọn lưu dân rú lên kinh hoàng, nhìn thấy sát thần trên lưng ngựa tiến tới thì không ngừng lùi tránh.
Việc tới nước này, nam nhân tóc đen cũng không muốn nói nhiều, tuy y đã làm sai bản ý của hắn nhưng bọn bạo dân này không giết thì không thể chấn nhiếp, hắn quày đầu ngựa, đi theo con đường thiếu niên vừa mở ra.
Còn mấy tên không sợ chết xông tới, thiếu niên đã khai sát giới không chút do dự vung kiếm chém liền, kiếm khí và mũi kiếm sắc bén quyện vào nhau xé nát da thịt, mỗi một kiếm chém xuống, người trúng phải tức thì biến thành thịt vụn.
Đây hoàn toàn là một bên đồ sát.
Thiếu niên mạnh mẽ mở ra 1 con đường máu.
...............
Chiến sự ở biên giới phía trước đã đi vào giai đoạn nóng bỏng nhất.
Hàng rào cuối cùng đã bị bọn lưu dân giống như châu chấu phá được một lỗ hổng, bọn chúng quá đông, hàng rào dài mấy chục dặm đều có người xung phong, Dạ Lang quốc tuy chiếm cứ ưu thế binh lực nhưng người ít, cũng không thể nào ngăn chặn hoàn toàn bọn chúng.
Đường biên giới chung quy vẫn không thể so với thành trì.
Sau khi hàng rào bị phá một lỗ hổng, từng đợt sóng người tràn tới giống như hồng thủy phá tung đê lớn, bọn lưu dân nhanh chóng tiến vào biên giới Dạ Lang quốc.
Trận chiến giáp lá cà tanh máu cuối cùng đã triển khai.
Binh sĩ Dạ Lang quốc tổ thành đội hình dùng trường mâu và đại đao liều mạng chém giết, trưởng quan đã hạ lệnh, cho dù chỉ còn lại một người cũng không thể cho một tên bạo dân vào được Dạ Lang quốc.
Biên giới Dạ Lang quốc tức thì máu chảy thành sông.
Lưu dân tay không tấc sắt liên tục chết dưới tay binh sĩ Dạ Lang, chỉ là chúng vẫn ùn ùn kéo đến, số lượng cơ hồ không giảm, trái lại còn tăng lên, tất nhiên là tin tức xung phá được một khuyết khẩu vừa lan ra thì vô số lưu dân từ những chỗ khác cũng tụ tập về đây.
Bọn lưu dân đói khổ đến phát điên giống như bầy ruồi nhặng bâu vào một chỗ.
Số lượng chúng càng ngày càng tăng lên nhưng số lượng binh sĩ Dạ Lang càng lúc càng ít lại.
Họ suy cho cùng vẫn là tấm thân máu thịt, huống hồ kiến nhiều có thể cắn chết voi.
Khi sắc trời dần tối, sau mấy tiểu thì không ngừng chém giết, bức tường thịt nơi biên giới đã có lỗ hổng, những tên lưu dân cũng không phải máu nóng ngu ngốc, sau khi xung phá được phòng tuyến thì không dại dột quyết chiến với những binh sĩ trang bị đầy đủ, huấn luyện nghiêm ngặt mà lại nhanh chóng chạy trốn, nhờ vào bóng đêm tiến sâu vào trong Dạ Lang quôc.
Kỵ binh Dạ Lang quốc cũng đã xuất hiện, bọn họ từ bốn phương tám hướng xông tới truy sát bọn lưu dân vừa xâm nhập biên giới.
Đại bộ phận lưu dân may mắn chạy vào trong Dạ Lang quốc đều bị vó sắt cùng đồ đao của kỵ binh giết chết.
Chỉ là trời tối, lưu dân phân tán, trốn Đông núp Tây, kỵ binh sao có thể giết hết?
Lưu dân xông vào trong Dạ Lang quốc càng lúc càng nhiều.
Phong hỏa đài cũng được đốt lên, tiếng còi báo động khẩn cấp cũng lan truyền khắp Dạ Lang quốc, cổng thành các chốn đều bị đóng kín, ngay cả những tiểu thôn hương trấn không có tường thành thì cũng tổ chức phòng vệ đội từ các tráng đinh bắt đầu tuần tra, lệnh cảnh giới của thời chiến cũng được ban hành, chỉ cần là người lạ không rõ thân phận thì người Dạ Lang quốc có thể tùy ý xử quyết, tịnh không phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.
.............
Đêm tối gió mạnh.
Nông trang Trạch Hôi Thành cách biên giới trăm dặm.
Lúc này đã là ngày thứ ba lưu dân xông qua biên giới, cho dù lúc trời sáng ngày thứ hai, tất cả binh sĩ Dạ Lang toàn quốc đều được lệnh điều động, biên giới cũng có hơn vạn cỗ thi thể, nhưng đêm đó vẫn còn có một số lượng không rõ bạo dân tiến vào được Dạ Lang quốc, trong đó rất có thể có người mắc phải hắc tử bệnh, hiện tại Dạ Lang quốc nơi nào người dân cũng đều sợ hãi.
Hơn nữa tin tức một thôn trang cách biên giới không xa đã bị đánh cướp, bất luận già trẻ lớn bé đều bị tàn sát đã truyền ra, chứng tỏ số lượng bạo dân trà trộn vào Dạ Lang quốc không ít.
Dạ Lang quốc diện tích không lớn, nhân khẩu không nhiều, binh lực toàn quốc chỉ gần 2 vạn, chỉ phòng ngự tuần tra biên giới thì đã không đủ, không thể nào phái xuất đại quân truy quét lưu phỉ.
Dưới tình cảnh ác liệt này, Dạ Lang quốc người người đều là binh sĩ, cho dù phụ nữ trẻ em cũng bắt đầu đảm nhiệm việc bảo vệ gia viên.
Trạch Hôi Thành là một thành trì khá lớn của Dạ Lang quốc, trong thành có không ít quý tộc, tường thành khá cao, ngay lúc lưu dân xông phá phòng tuyến thì thành trì liền phong bế, cho nên bên trong thành vẫn còn khá an toàn.
Ngoài thành toàn là nông dân làm công cho bọn quý tộc.
Vì để phòng ngừa bạo dân trà trộn vào thành, những nông dân địa vị thấp kém này cũng bị cấm vào thành.
Dưới tình huống này, người ở nông trang không thể tránh đi nơi khác, chỉ đành ở lại xây đắp những công sự phòng ngự thô sơ, tự thành lập đội tuần tra, đêm ngày đi tuần, phòng ngừa bọn lưu phỉ xông vào nông trang.
Nghiêm phòng tử thủ suốt mấy ngày, sau khi đánh lui mấy bọn bạo dân quy mô nhỏ, đêm nay, trong rừng vang lên vô số tiếng chân, từng đôi mắt tàn bạo rực lửa, tiếng thở nặng nề vang lên rõ rệt.
Nông trang này vì Trạch Hôi Thành giàu có mà đã dẫn tới tai họa.
Những nông trang này toàn người làm thuê cho bọn quý tộc, tích trữ số lượng lớn lương thực, khiến cho bọn lưu dân đói khát tụ tập lại, sau mấy lần công kích đã tổ thành một lực lượng nhất định. Bọn lưu dân sống nhờ chém giết này cử ra một thủ lĩnh mạnh mẽ nhất, trí tuệ nhất, bọn dã lang này đã đói khát đến cực độ, quyết tâm hạ được nông trang này.
Không có đuốc, trời đêm càng thêm tối, những tên lưu dân cường tráng thì cầm vũ khí cướp được mấy ngày nay, còn những tên gầy yếu thì cầm cây nhọn hoặc đá, tiềm phục trong rừng không ngừng tiến đến gần nông trang.
/218
|