Chương 3 : Sáng Tỏ (1)
Vạn Bảo Lâu rất rộng lớn, một bên dành cho việc triểm lãm mua bán, một bên là nơi dùng để nghỉ ngơi.
Phong Cư Tư sống ở một viện tốt nhất trong Vạn Bảo Lâu. Ngoại trừ Phong Cư Tư chỉ có hai luyện khí đệ tử làm công việc vẩy nước quét nhà, chỉ cần Phong Cư Tư không ở đây bọn họ liền khinh khi nàng. Trong đó một tên không biết tốt xấu nói : " Không ngờ Phong chân quân lại thu một tiểu nộn oa nhi làm lô đỉnh, đúng là đáng ngạc nhiên."
" Ngươi đừng ở đó suy đoán khẩu vị của Phong chân quân." Tên còn lại nói, " Ta nghe nói a, có nhiều kẻ thích song tu với mấy oa nhi trắng trẻo,xinh đẹp a."
Loại ngôn ngữ ô uế này đối với Quan Tín Du chẳng khác nào gió thoảng qua tai, nàng không thèm tức giận.
Trước mắt việc quan trọng nhất là cần biết rõ tại sao Phong Cư Tư lại thu mua nàng. Quan Tín Du vẫn nhớ như in cảm giác muốn xuyên thấu chạm vào máu thịt hắn, mặc dù sau lần đó cảm giác đã mờ hơn, bất quá nàng vẫn càm nhận được.
Rốt cuộc Phong Cư Tư là ai ? Nhà hắn ở đâu, sư thừa phái nào ? Trước kia nàng từng đến Trường Lưu Thành không ít lần nhưng chưa hề nghe nói qua có nhân vật như hắn. Hắn xuất hiện ở Trường Lưu Thành từ lúc nào ? Có thật hắn là đại quản sự Vạn Bảo Lâu ?
" Ngươi đang suy nghĩ cái gì ?" Sau lưng xuất hiện một đạo thanh âm truyền tới.
Quan Tín Du giật mình, trên mặt bất động thanh sắc chậm rãi hành lễ : " Phong chân quân."
Hai đệ tử vẩy nước quét nhà không biết rời khỏi đình viện từ lúc nào, đi đi lại lại cũng không hề phát ra tiếng động.
Phong Cư Tư từ trên cao nhìn xuống, thân thủ sờ soạng xương cốt nàng một lần nữa. Cái này tựa hồ là đại phu sờ soạng xương cốt bệnh nhân, không hề có ý suồng sã : " Ngươi cư nhiên đã luyện khí tới tầng bốn ? Tự thân tu luyện lại nhanh như vậy sao ?"
Lời nói của hắn ẩn chứa cạm bẫy !
Nếu Quan Tín Du thật sự chỉ là một tiểu hài tử bình thường, cho dù thiên tư thượng thừa nhưng không người chỉ điểm chắc chắn không thể dẫn khí nhập thể. Chưa nói tới trong thời gian ngắn như vậy lại luyện khí tới tầng thứ tư. Huống hồ khối thân thể này chỉ mới sáu tuổi, căn bản không có khả năng lĩnh ngộ lớn như vậy.
Nàng đảo mắt, bình thản đáp : " Phải."
Không phải nàng không muốn giấu diếm mà căn bản không thể giấu diếm được. Nàng thật ra muốn xem vị Phong chân quân này đến cùng là có ý định gì. Ít nhất trước mắt có lẽ hắn biết không ít bí mật.
Phong Cư Tư bỗng nhiên cười : " Ngươi không cần suy đoán ta, ta cũng không muốn suy đoán ngươi. Ngươi chỉ cần im lặng ở đây đợi vài ngày nữa theo ta đi gặp một ngươi." Hắn bỗng cúi đầu, nói bên tai Quan Tín Du : " Ngươi chớ nảy sinh tâm tư không nên có, chỉ có ta mới có thể bảo đảm an toàn cho ngươi."
Ngữ khí hắn tràn ngập uy hiếp, bởi thực lực cách xa, nàng đành trả lời : " Ta biết."
" Ngươi hiện tại tên gọi là gì ?" Phong Cư Tư xoay người bước đi, đột nhiên hỏi.
"Ta..." Nàng há mồm một lúc vẫn không biết nên trả lời thế nào.
" Quan." Phong Cư Tư không quay đầu lại, thanh âm truyền tới : " Ngươi họ Quan, kêu Tiểu Chiêu."
Dịch thủy tiêu tiêu, Tư ngã chiêu chiêu
Phi ngã bất ngôn, Lộc minh bình dã
Đầu ngã mộc qua, báo dĩ quỳnh dao
Cáo kim lai tư, mộ tâm chiêu chiêu
Ở trong viện của Phong Tư Cư trừ bỏ không cho phép Quan Tín Du bước ra ngoài đều không quản tự do của nàng, lúc này nàng mới an tâm tu luyện. Nàng muốn đột phá luyện khí lục tầng, đêm nay có thể bước lên luyện khí thất tầng.
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ thì thấy Phong Cư Tư đứng trong đình viện.
Hắn dường như rất thích ánh trăng. Cửa sổ phòng Quan Tín Du vừa vặn đối diện với đình viện, bởi vì nàng luôn cố định vị trí tu luyện nên phát hiện hầu như đêm nào Phong Cư Tư cũng đứng ngắm trăng. Có lẽ hắn là xuyên qua ánh trăng tưởng niệm ai đó.
Tuy nhiên chuyện này cùng Quan Tín Du không có nửa phần quan hệ. Nàng hạ mắt, cảm nhận linh lực đang lưu chuyển trong kinh mạch. Nàng thích nhất cảm giác này, có thể tràn đầy linh lực như một lần lại một lần xuyên suốt mạch máu. Chỉ tiếc khối thân thể này tuổi quá nhỏ tu vi lại thấp nên linh lực khó lưu chuyển, giống như bị bế tắc.
Linh lực trong kinh mạch chuyển động mỗi lúc một nhanh, Quan Tín Du nhận thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, nàng muốn phá bỏ cái tắc nghẽn kia, ý nghĩ muốn tiến thêm một bước. Linh lực phát ra càng nhiều, nàng lúc này mới cảm nhận được có cái gì đó không thích hợp, muốn đình chỉ...
Khoang miệng, xoang mũi, bên tai nàng tràn ra màu, linh lực vẫn tiếp tục hướng lên đầu khiến nàng càng ngày càng đau, cơ hồ muốn phá vỡ đầu óc nàng !
" Ngươi sao lại dám tu luyện như thế !" Nàng nghe thấy có người tiến vào đem thân thể nàng đảo ngược lại, giọng nói ẩn ẩn tức giận : " Tiểu chiêu chỉ mới sáu tuổi ! Ngươi lại khai thác kinh mạch nhanh như vậy ! Ngươi có còn muốn sống hay không, Quan Tín Du !"
Nhưng lúc này Quan Tín Du cái gì cũng không nghe được, lâm vào hôn mê...
Vạn Bảo Lâu rất rộng lớn, một bên dành cho việc triểm lãm mua bán, một bên là nơi dùng để nghỉ ngơi.
Phong Cư Tư sống ở một viện tốt nhất trong Vạn Bảo Lâu. Ngoại trừ Phong Cư Tư chỉ có hai luyện khí đệ tử làm công việc vẩy nước quét nhà, chỉ cần Phong Cư Tư không ở đây bọn họ liền khinh khi nàng. Trong đó một tên không biết tốt xấu nói : " Không ngờ Phong chân quân lại thu một tiểu nộn oa nhi làm lô đỉnh, đúng là đáng ngạc nhiên."
" Ngươi đừng ở đó suy đoán khẩu vị của Phong chân quân." Tên còn lại nói, " Ta nghe nói a, có nhiều kẻ thích song tu với mấy oa nhi trắng trẻo,xinh đẹp a."
Loại ngôn ngữ ô uế này đối với Quan Tín Du chẳng khác nào gió thoảng qua tai, nàng không thèm tức giận.
Trước mắt việc quan trọng nhất là cần biết rõ tại sao Phong Cư Tư lại thu mua nàng. Quan Tín Du vẫn nhớ như in cảm giác muốn xuyên thấu chạm vào máu thịt hắn, mặc dù sau lần đó cảm giác đã mờ hơn, bất quá nàng vẫn càm nhận được.
Rốt cuộc Phong Cư Tư là ai ? Nhà hắn ở đâu, sư thừa phái nào ? Trước kia nàng từng đến Trường Lưu Thành không ít lần nhưng chưa hề nghe nói qua có nhân vật như hắn. Hắn xuất hiện ở Trường Lưu Thành từ lúc nào ? Có thật hắn là đại quản sự Vạn Bảo Lâu ?
" Ngươi đang suy nghĩ cái gì ?" Sau lưng xuất hiện một đạo thanh âm truyền tới.
Quan Tín Du giật mình, trên mặt bất động thanh sắc chậm rãi hành lễ : " Phong chân quân."
Hai đệ tử vẩy nước quét nhà không biết rời khỏi đình viện từ lúc nào, đi đi lại lại cũng không hề phát ra tiếng động.
Phong Cư Tư từ trên cao nhìn xuống, thân thủ sờ soạng xương cốt nàng một lần nữa. Cái này tựa hồ là đại phu sờ soạng xương cốt bệnh nhân, không hề có ý suồng sã : " Ngươi cư nhiên đã luyện khí tới tầng bốn ? Tự thân tu luyện lại nhanh như vậy sao ?"
Lời nói của hắn ẩn chứa cạm bẫy !
Nếu Quan Tín Du thật sự chỉ là một tiểu hài tử bình thường, cho dù thiên tư thượng thừa nhưng không người chỉ điểm chắc chắn không thể dẫn khí nhập thể. Chưa nói tới trong thời gian ngắn như vậy lại luyện khí tới tầng thứ tư. Huống hồ khối thân thể này chỉ mới sáu tuổi, căn bản không có khả năng lĩnh ngộ lớn như vậy.
Nàng đảo mắt, bình thản đáp : " Phải."
Không phải nàng không muốn giấu diếm mà căn bản không thể giấu diếm được. Nàng thật ra muốn xem vị Phong chân quân này đến cùng là có ý định gì. Ít nhất trước mắt có lẽ hắn biết không ít bí mật.
Phong Cư Tư bỗng nhiên cười : " Ngươi không cần suy đoán ta, ta cũng không muốn suy đoán ngươi. Ngươi chỉ cần im lặng ở đây đợi vài ngày nữa theo ta đi gặp một ngươi." Hắn bỗng cúi đầu, nói bên tai Quan Tín Du : " Ngươi chớ nảy sinh tâm tư không nên có, chỉ có ta mới có thể bảo đảm an toàn cho ngươi."
Ngữ khí hắn tràn ngập uy hiếp, bởi thực lực cách xa, nàng đành trả lời : " Ta biết."
" Ngươi hiện tại tên gọi là gì ?" Phong Cư Tư xoay người bước đi, đột nhiên hỏi.
"Ta..." Nàng há mồm một lúc vẫn không biết nên trả lời thế nào.
" Quan." Phong Cư Tư không quay đầu lại, thanh âm truyền tới : " Ngươi họ Quan, kêu Tiểu Chiêu."
Dịch thủy tiêu tiêu, Tư ngã chiêu chiêu
Phi ngã bất ngôn, Lộc minh bình dã
Đầu ngã mộc qua, báo dĩ quỳnh dao
Cáo kim lai tư, mộ tâm chiêu chiêu
Ở trong viện của Phong Tư Cư trừ bỏ không cho phép Quan Tín Du bước ra ngoài đều không quản tự do của nàng, lúc này nàng mới an tâm tu luyện. Nàng muốn đột phá luyện khí lục tầng, đêm nay có thể bước lên luyện khí thất tầng.
Nàng nhìn xuyên qua cửa sổ thì thấy Phong Cư Tư đứng trong đình viện.
Hắn dường như rất thích ánh trăng. Cửa sổ phòng Quan Tín Du vừa vặn đối diện với đình viện, bởi vì nàng luôn cố định vị trí tu luyện nên phát hiện hầu như đêm nào Phong Cư Tư cũng đứng ngắm trăng. Có lẽ hắn là xuyên qua ánh trăng tưởng niệm ai đó.
Tuy nhiên chuyện này cùng Quan Tín Du không có nửa phần quan hệ. Nàng hạ mắt, cảm nhận linh lực đang lưu chuyển trong kinh mạch. Nàng thích nhất cảm giác này, có thể tràn đầy linh lực như một lần lại một lần xuyên suốt mạch máu. Chỉ tiếc khối thân thể này tuổi quá nhỏ tu vi lại thấp nên linh lực khó lưu chuyển, giống như bị bế tắc.
Linh lực trong kinh mạch chuyển động mỗi lúc một nhanh, Quan Tín Du nhận thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn, nàng muốn phá bỏ cái tắc nghẽn kia, ý nghĩ muốn tiến thêm một bước. Linh lực phát ra càng nhiều, nàng lúc này mới cảm nhận được có cái gì đó không thích hợp, muốn đình chỉ...
Khoang miệng, xoang mũi, bên tai nàng tràn ra màu, linh lực vẫn tiếp tục hướng lên đầu khiến nàng càng ngày càng đau, cơ hồ muốn phá vỡ đầu óc nàng !
" Ngươi sao lại dám tu luyện như thế !" Nàng nghe thấy có người tiến vào đem thân thể nàng đảo ngược lại, giọng nói ẩn ẩn tức giận : " Tiểu chiêu chỉ mới sáu tuổi ! Ngươi lại khai thác kinh mạch nhanh như vậy ! Ngươi có còn muốn sống hay không, Quan Tín Du !"
Nhưng lúc này Quan Tín Du cái gì cũng không nghe được, lâm vào hôn mê...
/3
|