Có thể do lạ chỗ là nguyên nhân khiến cho Tử Tuyết không thể ngủ được, lăn qua lăn lại đã lâu, cuối cùng ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ ánh trăng rất đẹp, vì vậy liền đi ra ngoài.
Gian ngoài, một gốc cây hoa cúc đã muốn buộc chặt đóa hoa (chị Cúc Tâm đang ngủ í mà), Tử Tuyết lặng lẽ đi ra ngoài, không muốn đánh nhiễu nàng.
Ma cung dưới ánh trăng nơi nơi đều tỏa ra ánh sáng bàng bạc, Tử Tuyết thậm chí còn có cảm giác nhìn được cả mặt nước. Trong không khí có mùi thơm thoang thoảng, cảm giác như nàng đang lạc giữa một biển hoa.
Bất tri bất giác, Tử Tuyết phát hiện mình đã đi rất xa, tệ hơn là dường như nàng đã lạc đường. Nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, nàng xác định mình thật đã lạc đường. Bước qua 2 cánh cửa nữa, lại dường như càng ngày càng xa lạ.
Vốn muốn tìm ai đó để hỏi một chút, nhưng nàng đợi cả nửa ngày cũng không thấy ai đi qua. Xong rồi, trong lòng Tử Tuyết tự than. Bỗng nhiên nhớ tới nơi này là ma cung a, nơi đây không phải cây cỏ, hoa lá gì cũng có thể nói chuyện sao? Vậy hỏi đường một chút đi!
Vì thế nàng đi đến bên cạnh 1 cây hoa thược dược, sau đó ngồi xổm xuống, tận lực dùng thanh âm của mình: “Hoa thược dược thân ái a, có thể nói cho ta biết, hiện tại ta đang ở đâu không?” Nhưng chờ hoài, trừ bỏ tiếng gió thổi sàn sạt bên tai nàng, cũng không có thêm một phản ứng nào.
Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi nhưng kết quả vẫn như nhau. Vậy đổi đối tượng đi, lần này là 1 cây hoa Hòe bên cạnh nhưng vẫn là như trước không có tiếng trả lời.
Kết quả Tử Tuyết hỏi hết cây cỏ nơi này nhưng vẫn không có ai nói cho nàng.
“Xong rồi, mình sẽ không ở nơi này thành kẻ ngốc chứ?” Tử Tuyết bĩu môi. Thực hối hận vì mình đã đi loạn, về sau nhất định không được như vậy, muốn đi đâu cũng phải lôi theo Cúc Tâm cùng đi.
Nàng lại ngồi xuống, gió buổi đêm hơi lạnh khiến nàng không khỏi kéo kéo áo lại, ngồi ôm ngực, nhịn không được ngửa đầu lên trời thở dài: “Chẳng lẽ mình thật sự phải ăn ngủ đầu đường sao...Ô...ô”
Cũng không biết qua bao lâu, Tử Tuyết cảm giác có người đang nhìn nàng, cũng có thể là yêu hoặc ma đi, dù sao cũng chính là cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm nàng. Ý thức được điều này, nàng rùng mình 1 cái, nơi này có rất nhiều động vật, vạn nhất chúng không phân biệt được tốt xấu biến nàng thành bữa ăn khuya thì thật là chết oan uổng nha. Nghĩ đến đây nàng toát ra 1 thân mồ hôi lạnh.
Nhìn quanh, rút cục dưới gốc cây hòe, nàng nhìn thấy 1 bóng đen.
“Ngươi, ngươi là ai a?” Tử Tuyết hét to, âm thanh run run một chút “Đừng làm bậy nha, ta chính là hôn thê của Ma hoàng các ngươi…”
Nhưng dù Tử Tuyết nói thế nào thì bóng đen kia vẫn không nhúc nhích, đôi mắt to đen chỉ nhìn chằm chằm nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt đó giống như tỏa sáng. Tử Tuyết tăng thêm can đảm, từ từ đi qua, rốt cục phát hiện thì ra là 1 con vật nhìn giống con chó, toàn thân là 1 bộ lông dài nhưng tuổi thì hình như lại không lớn.
“Trời ạ, cẩu cẩn?” (mình định dịch là chó nhưng nghe thô quá nên mình để nguyên chữ cẩu nhá)
Tử Tuyết sợ hãi kêu lên, chẳng qua lúc này lại chút kinh hỉ, lên ôm đầu cẩu cẩu lên “Thật không nghĩ Ma cung cũng nuôi sủng vật a, ha ha…”
Chẳng qua chú cẩu này so với tưởng tượng của nàng lớn hơn nhiều, cũng có thể xem như là một đại hình khuyển. Khi Tử Tuyết ôm lấy đại khuyển thiếu chút nữa té ngửa xuống đất, muốn ôm cũng phải cố hết sức nha.
Bởi vì ánh mắt trong bóng đem không rõ lắm, nên Tử Tuyết cảm thấy động vật này giống cẩu, lại cảm nhận được bộ lông mềm mại liền cho rằng đây chính là cẩu, hơn nữa nó cũng không nói lời nào chính minh. Nó còn chưa thành yêu, cho nên cũng không thể là ma.
Cẩu cẩu trong lòng nàng hình như không hài lòng, dùng sức xoay thân thể của mình, còn quăng ra một ánh mắt xem thường.
Đương nhiên là Tử Tuyết cũng không chú ý điểm này: “Là ai nuôi mày? Tại sao buổi tối lại ở đây a?” Tử Tuyết vừa vuốt vuốt bộ lông của nó vừa lầu bầu, “Có phải cũng giống như ta bị lạc đường hay không? Ai da, ai lại làm cho Ma cung lớn như vậy chứ? Bất quá, lại có mày làm bạn…”
Tử Tuyết vừa ngừng vuốt bộ lông của cẩu cẩu, trong lòng tự quyết định, có bạn sẽ không sợ hãi nữa. Trong chốc lát, nàng bất tri bất giác ghé vào cổ của cẩu cẩu mà ngủ thiếp đi.
Lúc Tử Tuyết tỉnh lại nhìn thấy trời đã sáng rồi, mà kì quái là nàng lại đang nằm trên giường của chính mình.
“Cẩu cẩu đâu? Bỗng nhiên nàng nhớ tới hôm qua mình còn bị lạc đường mà? Lại còn nhặt được một con đại cẩu nữa, vì sao bây giờ lại không thấy?
“Cô nương tỉnh rồi?” lúc này Cúc Tâm bưng chậu đi đến, “vậy rửa mặt, chải đầu xong dùng bữa đi”. Nói xong liền tới giúp nàng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo.
“Cúc Tâm à, ngày hôm qua ta làm sao trở về?” Tử Tuyết sờ sờ đầu “ngươi có thấy hay không…”
“Cô nương tối hôm qua có đi ra ngoài sao?” Cúc Tâm vẻ mặt kì quái, “Lúc nô tỳ tỉnh lại cô nương vẫn ngủ trên giường nha”.
A? Tử Tuyết xoa xoa nhẹ huyệt thái dương, chẳng lẽ mình nằm mơ? Nhưng trong lúc vô ý nhìn thoáng qua thấy trên quần áo của mình dính vài sợi lông, tất nhiên đây không phải là tóc của nàng. Đây chính là những sợ lông màu lửa đỏ.
“Cúc Tâm, trong Ma cung có nuôi sủng vật không?”
“Sủng vật? Ha ha chỉ cần Ma hoàng thích, cái gì cũng được xem là sủng vật thôi”
Tử Tuyết hiểu rõ, cẩu cẩu khả năng là sủng vật của Ma hoàng nha, nhưng không phải chính mình ôm nó ngủ sao? Sao lại tỉnh lại trên giường chứ?
Nhưng nghĩ lại, nơi này là Ma giới, biết đâu cẩu cẩu kia cũng có ma pháp, có lòng tốt mà đem mình quay trở về cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Tuyết liền bình thường trở lại. Nàng luôn luôn có năng lực tự bào chữa rất tốt nhưng mà một hồng mao cẩu thật sự là rất ít gặp nha. (hồng mao = lông đỏ)
Gian ngoài, một gốc cây hoa cúc đã muốn buộc chặt đóa hoa (chị Cúc Tâm đang ngủ í mà), Tử Tuyết lặng lẽ đi ra ngoài, không muốn đánh nhiễu nàng.
Ma cung dưới ánh trăng nơi nơi đều tỏa ra ánh sáng bàng bạc, Tử Tuyết thậm chí còn có cảm giác nhìn được cả mặt nước. Trong không khí có mùi thơm thoang thoảng, cảm giác như nàng đang lạc giữa một biển hoa.
Bất tri bất giác, Tử Tuyết phát hiện mình đã đi rất xa, tệ hơn là dường như nàng đã lạc đường. Nhìn trái một cái, nhìn phải một cái, nàng xác định mình thật đã lạc đường. Bước qua 2 cánh cửa nữa, lại dường như càng ngày càng xa lạ.
Vốn muốn tìm ai đó để hỏi một chút, nhưng nàng đợi cả nửa ngày cũng không thấy ai đi qua. Xong rồi, trong lòng Tử Tuyết tự than. Bỗng nhiên nhớ tới nơi này là ma cung a, nơi đây không phải cây cỏ, hoa lá gì cũng có thể nói chuyện sao? Vậy hỏi đường một chút đi!
Vì thế nàng đi đến bên cạnh 1 cây hoa thược dược, sau đó ngồi xổm xuống, tận lực dùng thanh âm của mình: “Hoa thược dược thân ái a, có thể nói cho ta biết, hiện tại ta đang ở đâu không?” Nhưng chờ hoài, trừ bỏ tiếng gió thổi sàn sạt bên tai nàng, cũng không có thêm một phản ứng nào.
Chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi nhưng kết quả vẫn như nhau. Vậy đổi đối tượng đi, lần này là 1 cây hoa Hòe bên cạnh nhưng vẫn là như trước không có tiếng trả lời.
Kết quả Tử Tuyết hỏi hết cây cỏ nơi này nhưng vẫn không có ai nói cho nàng.
“Xong rồi, mình sẽ không ở nơi này thành kẻ ngốc chứ?” Tử Tuyết bĩu môi. Thực hối hận vì mình đã đi loạn, về sau nhất định không được như vậy, muốn đi đâu cũng phải lôi theo Cúc Tâm cùng đi.
Nàng lại ngồi xuống, gió buổi đêm hơi lạnh khiến nàng không khỏi kéo kéo áo lại, ngồi ôm ngực, nhịn không được ngửa đầu lên trời thở dài: “Chẳng lẽ mình thật sự phải ăn ngủ đầu đường sao...Ô...ô”
Cũng không biết qua bao lâu, Tử Tuyết cảm giác có người đang nhìn nàng, cũng có thể là yêu hoặc ma đi, dù sao cũng chính là cảm giác có ai đó nhìn chằm chằm nàng. Ý thức được điều này, nàng rùng mình 1 cái, nơi này có rất nhiều động vật, vạn nhất chúng không phân biệt được tốt xấu biến nàng thành bữa ăn khuya thì thật là chết oan uổng nha. Nghĩ đến đây nàng toát ra 1 thân mồ hôi lạnh.
Nhìn quanh, rút cục dưới gốc cây hòe, nàng nhìn thấy 1 bóng đen.
“Ngươi, ngươi là ai a?” Tử Tuyết hét to, âm thanh run run một chút “Đừng làm bậy nha, ta chính là hôn thê của Ma hoàng các ngươi…”
Nhưng dù Tử Tuyết nói thế nào thì bóng đen kia vẫn không nhúc nhích, đôi mắt to đen chỉ nhìn chằm chằm nàng, dưới ánh trăng, đôi mắt đó giống như tỏa sáng. Tử Tuyết tăng thêm can đảm, từ từ đi qua, rốt cục phát hiện thì ra là 1 con vật nhìn giống con chó, toàn thân là 1 bộ lông dài nhưng tuổi thì hình như lại không lớn.
“Trời ạ, cẩu cẩn?” (mình định dịch là chó nhưng nghe thô quá nên mình để nguyên chữ cẩu nhá)
Tử Tuyết sợ hãi kêu lên, chẳng qua lúc này lại chút kinh hỉ, lên ôm đầu cẩu cẩu lên “Thật không nghĩ Ma cung cũng nuôi sủng vật a, ha ha…”
Chẳng qua chú cẩu này so với tưởng tượng của nàng lớn hơn nhiều, cũng có thể xem như là một đại hình khuyển. Khi Tử Tuyết ôm lấy đại khuyển thiếu chút nữa té ngửa xuống đất, muốn ôm cũng phải cố hết sức nha.
Bởi vì ánh mắt trong bóng đem không rõ lắm, nên Tử Tuyết cảm thấy động vật này giống cẩu, lại cảm nhận được bộ lông mềm mại liền cho rằng đây chính là cẩu, hơn nữa nó cũng không nói lời nào chính minh. Nó còn chưa thành yêu, cho nên cũng không thể là ma.
Cẩu cẩu trong lòng nàng hình như không hài lòng, dùng sức xoay thân thể của mình, còn quăng ra một ánh mắt xem thường.
Đương nhiên là Tử Tuyết cũng không chú ý điểm này: “Là ai nuôi mày? Tại sao buổi tối lại ở đây a?” Tử Tuyết vừa vuốt vuốt bộ lông của nó vừa lầu bầu, “Có phải cũng giống như ta bị lạc đường hay không? Ai da, ai lại làm cho Ma cung lớn như vậy chứ? Bất quá, lại có mày làm bạn…”
Tử Tuyết vừa ngừng vuốt bộ lông của cẩu cẩu, trong lòng tự quyết định, có bạn sẽ không sợ hãi nữa. Trong chốc lát, nàng bất tri bất giác ghé vào cổ của cẩu cẩu mà ngủ thiếp đi.
Lúc Tử Tuyết tỉnh lại nhìn thấy trời đã sáng rồi, mà kì quái là nàng lại đang nằm trên giường của chính mình.
“Cẩu cẩu đâu? Bỗng nhiên nàng nhớ tới hôm qua mình còn bị lạc đường mà? Lại còn nhặt được một con đại cẩu nữa, vì sao bây giờ lại không thấy?
“Cô nương tỉnh rồi?” lúc này Cúc Tâm bưng chậu đi đến, “vậy rửa mặt, chải đầu xong dùng bữa đi”. Nói xong liền tới giúp nàng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo.
“Cúc Tâm à, ngày hôm qua ta làm sao trở về?” Tử Tuyết sờ sờ đầu “ngươi có thấy hay không…”
“Cô nương tối hôm qua có đi ra ngoài sao?” Cúc Tâm vẻ mặt kì quái, “Lúc nô tỳ tỉnh lại cô nương vẫn ngủ trên giường nha”.
A? Tử Tuyết xoa xoa nhẹ huyệt thái dương, chẳng lẽ mình nằm mơ? Nhưng trong lúc vô ý nhìn thoáng qua thấy trên quần áo của mình dính vài sợi lông, tất nhiên đây không phải là tóc của nàng. Đây chính là những sợ lông màu lửa đỏ.
“Cúc Tâm, trong Ma cung có nuôi sủng vật không?”
“Sủng vật? Ha ha chỉ cần Ma hoàng thích, cái gì cũng được xem là sủng vật thôi”
Tử Tuyết hiểu rõ, cẩu cẩu khả năng là sủng vật của Ma hoàng nha, nhưng không phải chính mình ôm nó ngủ sao? Sao lại tỉnh lại trên giường chứ?
Nhưng nghĩ lại, nơi này là Ma giới, biết đâu cẩu cẩu kia cũng có ma pháp, có lòng tốt mà đem mình quay trở về cũng không chừng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tử Tuyết liền bình thường trở lại. Nàng luôn luôn có năng lực tự bào chữa rất tốt nhưng mà một hồng mao cẩu thật sự là rất ít gặp nha. (hồng mao = lông đỏ)
/34
|