**********
Chủ sủng có thể mượn lực, nếu như mượn lực lượng nguyên tố hoặc kỹ năng công kích, vào lúc lực lượng quá độ, trên người chủ nhân và ma sủng sẽ cùng sáng lên ánh sáng có màu săc giống với loại nguyên tố đó, có khi còn cần phải biến thân.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Nhưng nếu mượn loại kỹ năng phụ trợ, vào lúc quá độ, thân thể chủ nhân và ma sủng sẽ không có bất kì biến hóa gì, mà như Đoàn Tử là loại phòng ngự vật lý, công kích ma thú tinh khiết, cực kỳ quý hiếm! Mặc cho ai cũng không nghĩ sức công kích của cục bông mềm mềm những thịt là thịt này lại là đương kim vô địch!
Cho nên Tô Linh Phong mới dám trắng trợn ăn gian, mượn lực phòng ngự Vô Địch của Đoàn Tử ngay trước mũi mọi người!
Nhưng nàng không mượn lực công kích vật lý của Đoàn Tử, một là sợ lúc lực lượng quá độ bị phát hiện, hai là lực lượng công kích tinh khiết bản thân nàng cũng đủ cường đại rồi, đối phó cô nhóc điêu ngoa này thì căn bản không cần mượn ngoại lực..
Tô Linh Phong lại để thân thể và tinh thần buông lỏng, cảm nhận và tiếp nhận lấy lực lượng từ trên người Đoàn Tử liên tục không ngừng tiến vào thân thể của nàng, cho đến khi cảm giác được sức mạnh của Đoàn Tử đã kết nối làm một, chặt chẽ không thể tách rời với nàng...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đoàn Tử đưa lực phòng ngự của mình cho Tô Linh Phong, cơ thể nhỏ bé mềm nhũn, tứ chi xòe, mỏi mệt ghé vào trên đầu Tô Linh Phong.
Lúc này, trên tay cô ả áo hồng cũng đã ngưng tụ đấu khí, cao ngạo ngửa đầu, khóe môi nhếch lên vẻ tươi cười mà lãnh lẽo, ả nhìn Tô Linh Phong, trong mắt lóe lệ quang hung tàn hung ác...
Cô ả áo hồng giơ tay lên, cấp tốc lao đến Tô Linh Phong, hung dữ đánh xuống chỗ hiểm trên lồng ngực nàng!
Thật đúng là hung ác!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Vừa vào liền hạ sát thủ!
Đấu khí vào đấu khải của cô gái áo hồng này vẫn chưa mở, chẳng lẽ cũng là võ sĩ sơ cấp??
Vậy mà cũng dám tỉ thí, còn để người ta xuất thủ trước, đúng là không biết tự lượng sức mình...
Mọi người chung quanh đều mang vẻ tiếc hận, có người còn nhắm cả mắt lại...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Bờ môi cô bé trên mặt đất kia tái nhợt, khẽ mấp máy, đáy mắt kinh hãi. nhưng thấy Tá Dịch thân là hộ vệ mà vẫn không biểu tình đứng đó, không thấy vẻ lo lắng nào, lập tức lại nhịn tiếng kinh hô trong yết hầu...
"Bốp~ ——!"
Một chưởng âm tàn rơi lên ngực Tô Linh Phong!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Lập tức khiến cho người ta khó có thể tin chuyện đã xảy ra!
Tô Linh Phong không bị đánh bay ra ngoài như người ta nghĩ, cũng không phun máu ngã xuống đất bỏ mình, sắc mặt bình tĩnh như trước đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, ngay cả nước bước cũng chẳng buồn xê...
Mà cô ả áo hồng còn bị đẩy lui vài bước, đấu khí trong tay đã tan đi, cái tay kia lại không ngừng run rẩy lẩy bẩy, trên mặt có giọt mồ hôi lớn lăn xuống...
"Đã xảy ra chuyện gì? Sao nàng ta không có việc gì!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Sao có thể! Ngay cả đấu khí còn chưa mở cơ mà!"
"Chẳng lẽ trên người nàng có mặc loại bảo giáp phòng ngự gì sao?!"
"..."
Mọi người khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, không thể tin được là mình vừa mới thấy một màn kia...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Cô ả áo hồng cũng không thể tin, ngẩn người thẫn thờ, nàng ta bị chưởng đấu khí của nàng đập trúng ngực, sao lại chẳng có việc gì? Mà ả còn bị đẩy lui vài?! Tại sao có thể như vậy?! Điều này sao có thể....
Hơn nữa tay của ả... Tay của ả lại tê rần, cánh tay này có lẽ đã sắp mất cảm giác rồi...
"Bây giờ đến lượt ta rồi." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Không... Ta không tin!!" Cô ả áo hồng kia bỗng nhiên nghiêm nghị hét rầm lên, "Ngươi ăn gian, ngươi nhất định là ăn gian rồi! Trên người của ngươi nhất định là mặc bảo giáp phòng ngự! Ngươi quá vô sỉ, cuộc tỷ thí này không tính! Không tính!!"
"Ngươi nói không tính thì không tính sao?" Tô Linh Phong lấn đến gần cô ả áo hồng kia, nhìn chằm chằm vào ả nói: "Chúng ta có ước định không được mặc bảo hộ sao? Nếu như mang đồ bảo hộ là gian lận thì người đó không phải là ta, mà là... ngươi!"
"Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó?" Cô ả áo hồng bị Tô Linh Phong nhìn chằm chằm lại bối rối, không khỏi lui về phía sau một bước.
Tô Linh Phong theo sát lấy ả lại tiến lên một bước, đưa tay bắt được cổ áo nàng, "roẹt ——" một tiếng liền xé rách áo ngoài của ả.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Ah ——!" Cô ả áo hồng cả kinh, cuống quít lấy cánh tay còn nhúc nhích được che lấp đi, "Ngươi dám xé quần áo bổn tiểu thư trước mặt mọi người! Chết tiệt, đồ khốn! Ta muốn giết ngươi!!"
"Chẳng lẽ chỉ cho phép ngươi sai người xé quần áo người khác trước mặt mọi người?" Tô Linh Phong nhếch môi, hất phăng tay đang che của á ra, kéo lấy cổ áo giáp phòng ngự khảm bảo thạch màu tím mềm mại ra, nhướn mày nói: "Ta có phải nên cởi áo giáp này của ngươi ra không nhỉ?"
"Cởi cởi cởi! Chủ nhân uy vũ ——!" Tiểu Bạch vỗ cánh nhỏ, vung vẩy móng vuốt rồng nho nhỏ, hưng phấn hò hét trợ uy.
"Mẹ..." Đoàn Tử ở trên đầu Tô Linh Phong nhún nhún, cố sức nhổ ra mấy chữ: "Mẹ siêu quá. Cố gắng lên..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Ngươi... Ngươi dám!" Trên mặt cô ả áo hồng hiện vẻ kinh hoảng.
"Hừ!" Tô Linh Phong hừ lạnh một tiếng, khinh thường buông cổ áo cô ả áo hồng ra, ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng mà cuồng vọng: "Cút ra, cho phép ngươi mặc áo phòng ngự này, cuộc tỷ thí của chúng ta tiếp tục!"
Không đợi cô ả áo hồng kia có phản ứng, Tô Linh Phong đã giơ tay lên xuất chưởng, chưởng xuống đầu cô ả!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Bốp~ ——!" Một chưởng đánh trúng gáy cô ả áo hồng.
Cô ả áo hồng không kịp rên lấy một tiếng, thân thể liền mềm oặt xuống...
"Tiểu thư ——!"
"Đại tiểu thư ——!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Hai tên đại hán thủ hạ của cái cô ả áo hồng kia thấy thế liền hoảng sợ ngây ngốc một chút, lập tức la lên, chạy về phía chủ nhân của bọn họ...
"Ông trời...ơ...i! Ngay cả đấu khí nàng ta cũng chưa dùng!"
"Đúng là lực phòng ngự và lực công kích khủng khiếp..."
"Thật biến thái..."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trong ánh mắt mọi người nhìn Tô Linh Phong sớm đã mất thần sắc khinh thị khi trước, có người trên mặt thậm chí xuất hiện vẻ mặt cuồng nhiệt và sùng bái.
Đây là thời tôn trọng vũ lực, thực lực chí thượng biến thái, nắm đấm của ai mạnh, liền có thể đạt được sùng bái và tôn kính của mọi người...
Kỳ thật Tô Linh Phong chỉ dùng một thành lực lượng rất nhỏ, dùng cách hay làm đánh xỉu cô ả áo hồng mà thôi, nếu như nàng dùng sức thêm một chút, cô ả áo hồng kia chỉ sợ đã rơi đầu rồi....
"Còn đi được không?" Tô Linh Phong nhấc chân đi đến trước mặt cô bé ngồi trên mặt đất kia, cúi đầu hỏi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Vâng, còn đi được." Cô bé kia gật đầu, bắt đầu cố gắng bò tới từ trên mặt đất.
Thân thể nàng ta đang không ngừng run rẩy, mỗi lần động, trên thân thể chi chít vết thương lớn nhỏ không đều lại có máu tươi chảy ra, môi của nàng nhấp nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phủ một tầng mồ hôi rậm rạp, nhưng ánh mắt lại vô cùng cứng cỏi quật cường!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
/300
|