**********
Cũng may Mặc Vấn Trần phản ứng rất nhanh, hai chân nhanh chóng kẹp lấy đầu gối Tô Linh Phong đang đá tới, nguy hiểm tránh thoát được một kiếp này, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, nha đầu này thật đúng là hạ chân hung ác mà.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần như trừng phạt, khẽ cắn cánh môi bên trên của Tô Linh Phong, không tình nguyện rời khỏi cánh môi nhỏ nhắn của nàng, giọng nói ấm ách nói: "Nha đầu, nàng có biết nàng suýt đánh mất tính phúc sau này của mình rồi hay không hả..."
Hạnh phúc là vui vẻ về tinh thần, tính phúc cũng vậy nhưng là về thể xác đấy ạ :))
Tô Linh Phong thở dốc, cắn răng nói: "Huynh là cái đồ tinh trùng lên não, Khốn kiếp!"
"..." Tinh trùng lên não? Mặc Vấn Trần hơi xấu hổ giật khóe miệng, dường như... Bộ phận nam nhân bình thường nào đó của hắn đúng là có chút phản ứng...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận!
"Tiểu nha đầu, nàng dùng sai từ rồi, ta chỉ hôn nàng, vừa rồi không cưỡng bức nàng, bây giờ nàng còn quá nhỏ..."
"Hừ, thả ta ra!" Tô Linh Phong lạnh lùng hừ một tiếng, giãy dụa nói.
"Ôm thêm một lát nữa, trời vừa sáng, ta đã phải lên đường rồi..." Mặc Vấn Trần hôn lên khóe miệng Tô Linh Phong, giọng nói trầm thấp dịu dàng hỏi: "Tiểu nha đầu, ta đi rồi, nàng sẽ nhớ tới ta đúng không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không!" Tô Linh Phong nói rất dứt khoát.
"... Nàng đúng là vô tình."
"Huynh đến trêu chọc ta rốt cục là có mục đích gì?" Tô Linh Phong lạnh giọng hỏi.
Cơ thể này của nàng mới chỉ có mười ba tuổi, nàng sẽ không tin này là thân thể cứng nhắc này lại có mị lực lớn như vậy, có thể khiến Mặc Vấn Trần yêu đến mức không phải nàng thì không cưới đâu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không thể là... Đơn thuần thích nàng sao?"
"Huynh từng thừa nhận, huynh tiếp cận ta là có mục đích." Giọng điệu Tô Linh Phong trong trẻo nhưng lạnh lùng nhắc nhở hắn.
"Đúng, là ta có mục đích." Mặc Vấn Trần gật đầu, lại nói: "Nhưng mục đích đó và việc thích nàng cũng không liên quan gì."
"Ta rất mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi, huynh đi đi." Hắn đã không muốn nói, nàng cũng lười tiếp tục truy vấn, lạnh giọng hạ lệnh đuổi khách.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hôm nay ta ngủ ở đây với nàng."
"Huynh nói cái gì?!" khuôn mặt Tô Linh Phong trầm xuống.
"Không cần khẩn trương, bây giờ ta sẽ không làm gì nàng, ta nói rồi, nàng còn quá nhỏ..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần xoay người, bế Tô Linh Phong lên, bay tới trên giường, cởi giầy rồi trèo lên giường, nằm xuống ôm Tô Linh Phong trọn vào trong ngực.
Tô Linh Phong biết mình căn bản trốn không thoát được cái ôm mạnh mẽ của Mặc Vấn Trần, dứt khoát không giãy dụa nữa, nằm trong lồng ngực của hắn xoay xoay, cọ cọ vài cái điều chỉnh tư thế thoải mái.
Mặc Vấn Trần cảm giác được tư thế ngủ của cô bé trong ngực rất giống chú mèo nhỏ, khóe miệng không khỏi vểnh lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.
Hai mắt rồng con trừng to đầy hiếu kỳ, bay tới bên giường, nghiêng đầu nhìn nhìn hai bóng người đang nằm nghiêm chỉnh ở trên giường, lại thấy không có gì thú vị thì bĩu môi, ngáp một cái rồi bay trở lại trên xà nhà, treo mình đi ngủ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Mặc Vấn Trần." Tô Linh Phong bỗng nhiên gọi.
"Hả?" Mặc Vấn Trần ngạc nhiên lên tiếng, đây là lần đầu tiên nàng gọi tên hắn đầy đủ như vậy, ba chữ bình thường này gọi ra từ trong miệng của nàng, cảm giác lại vô cùng kỳ diệu...
"Đây là tên thật của huynh sao?" Tô Linh Phong hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ừ, là tên thật của ta, mẹ ta tự đặt cho ta đấy." Mặc Vấn Trần mỉm cười, nhẹ giọng trả lời. Hắn cũng không hiểu vì sao, lúc vừa quen nàng hắn lại nói ra cái tên này mà không phải cái hắn bình thường hay dùng... Thương Ngô!
"Ồ." Tô Linh Phong không nói cái gì nữa, nhắm mắt lại, tiến vào giấc ngủ.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Mặc Vấn Trần mở to mắt, thân thể khẽ nâng lên, trông thấy dung nhan ngọt ngào đang ngủ của Tô Linh Phong, ngón tay lại nhịn không được xoẹt qua má nàng một cái, trong miệng thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tiểu nha đầu, ta đi trước, nhất định phải nhớ tới ta đấy, chúng ta sẽ gặp lại rất nhanh đấy..." Dứt lời thì cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi phơn phớt hồng nhuận của nàng...
Xuống đất đi giày, sửa sang lại quần áo, trong miệng Mặc Vấn Trần lặng yên đọc chú ngữ, biến mất trong hư không...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần vừa rời khỏi, Tô Linh Phong trên giường liền lập tức mở mắt, xoay người ngồi dậy từ trên giường, đáy mắt không hề có chút buồn ngủ nào, lông mày cau lại, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư.
Tiểu Bạch phi xuống dưới từ trên xà nhà, ngồi đối diện Tô Linh Phong, nghiêng đầu, đôi mắt trừng mắt to, thắc mắc hỏi: "Chủ nhân, tối hôm qua hai người chơi thân mật, có phải đến kỳ động dục rồi không?"
Tô Linh Phong phục hồi lại tinh thần, mặt lạnh nhìn Tiểu Bạch, cải chính: "Là hắn động dục!"
"Ồ..." Tiểu Bạch cái hiểu cái không gật đầu, "Ta đây cũng đi chơi thân mật, có phải cũng đến kỳ động dục đúng không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ngươi đi tìm một con rồng cái đã rồng hẵng nói."
"..." Tiểu Bạch hậm hực, đồng tộc của nó đều đã biến mất trên đại lục, không biết đi nơi nào rồi, chẳng lẽ nó vĩnh viễn cũng không đến "kỳ động dục" được hả?
"NGAO... Chủ nhân, có phải ta không được vượt qua kỳ động dục của loài rồng không?" Tiểu Bạch xoắn xuýt hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"... Ngươi có thể tìm Đoàn Tử thử xem." Tô Linh Phong đề nghị, vừa hay có hai nhóc ồn ào này thuộc giống ma sủng không còn xuất hiện trên đại lục nữa.
"Không muốn không muốn đâu!" Tiểu Bạch lắc đầu rồng nhỏ như lắc trống bỏi, "Người ta mới không cần cái con thú chỉ biết có ăn, ngủ, làm nũng đáng ghét kia!"
Lại nói, Đoàn Tử kia vẫn còn đang ở trong không gian ma sủng, ngủ đến chảy nước dãi ra đây này........
Lúc ăn dùng điểm tâm, Tá Dịch phát hiện Mặc Vấn Trần đã đi, tâm tình bỗng nhiên trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nguyệt Quang cái gì cũng không hỏi, tranh đoạt thịt ở trên bàn cùng Đoàn Tử một cách mãnh liệt.
Sau khi ăn xong, Tá Dịch hỏi Tô Linh Phong, "Tiểu thư không có tính toán gì sao?"
Tô Linh Phong tức thì quay đầu nhìn Nguyệt Quang, biểu lộ trịnh trọng mà nói: "Nguyệt Quang, ta có chuyện quan trọng muốn nhờ huynh, không biết huynh có thể giúp ta chuyện này không?"
Cùng Nguyệt Quang ở chung được hơn hai tháng, giữa bọn họ đã có sự quen thuộc và độ ăn ý nhất định, Tô Linh Phong cảm thấy lúc này có thể mở miệng hỏi về chuyện lấy "nước sinh mệnh" được rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nguyệt Quang thoáng ngạc nhiên khẽ nhướn lông mày xinh đẹp, lập tức cong đôi mắt đào hoa, cười hì hì nói: "Tiểu Phong Phong, có chuyện gì nàng cứ mở miệng, người ta rất vui được cống hiến sức lực vì Tiểu Phong Phong nàng đấy..."
"Ta cần một lọ nước suối sinh mệnh của Tinh linh tộc các huynh, huynh có thể lấy giúp ta được không?"
Tá Dịch nghe vậy không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, nàng muốn lấy nước suối sinh mệnh của Tinh linh tộc làm gì?
Nguyệt Quang cũng kinh hãi lắp bắp, nàng làm cái khỉ gió gì mà muốn hắn lấy nước suối sinh mệnh?? Đây chính là Thánh Thủy của Tinh linh tộc đó!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiểu Phong Phong, nàng muốn nước suối sinh mệnh làm cái gì?" Gương mặt tuyệt mỹ của Nguyệt Quang khó có dịp biểu lộ sự nghiêm túc như lúc này.
"Ta muốn chế tác một loại dược, trong đó nước suối sinh mệnh là phối liệu tuyệt đối không thể thiếu." Tô Linh Phong trả lời.
Nguyệt Quang trầm tư một lát, một lúc lâu sau lại hỏi: "Có thể nói cho ta biết, nàng muốn bào chế thứ gì không? Là dược gì?"
"Là dược Phục hồn !" Tô Linh Phong không do dự, không nói nhiều, bình tĩnh nghiêm túc trả lời.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mở miệng cầu người, đầu tiên phải lầm cho đối phương thấy được bạn là người thành thật, hơn nữa là phải tín nhiệm hắn.
/300
|