**********
"Tiểu Phong Phong à, chúng ta đi vậy không phải hay cho đám kia quá rồi sao?" Nguyệt Quang vuốt một cọng cỏ, nghiêng đầu nhìn Tô Linh Phong đang săn ma thú heo.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Động tác trên tay của Tô Linh Phong không ngừng, thản nhiên nói: "Hay? Có hả?"
"Sao không chớ! Bọn khốn kia dám đuổi giết chúng ta, đều đáng chết hết!"
"Chúng còn sống hay chết có gì khác nhau sao?" Tô Linh Phong hừ khẽ một tiếng, ngăn đám Hạo Thiên, Lâm An Chi không đến phiền nàng, xem ra cũng đã phát huy hết giá trị của bọn chíp hôi đó rồi.
"Ấy ấy ấy, người ta biết Tiểu Phong Phong không thích đám mặt bột đó mà... bọn chúng mà còn dám theo tới..." Nguyệt Quang vừa dứt lời, khuôn mặt vốn đang tươi sáng bỗng nhiên âm trầm, khóe miệng nở nụ cười lạnh lùng, "Phiền quá, giết hết cho sạch!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"..." Tô Linh Phong lườm Nguyệt Quang, cũng không tiếp lời, thấy ai không vừa mắt là giết sạch hả? Tinh linh thị huyết quả nhiên biến thái lạnh lùng!
"Nguyệt Quang, đừng dạy hư tiểu thư nhà ta." Tá Dịch nhíu mày nói chen vào.
"Khụ... khụ khụ..." Dạy hư? Tiểu Bạch bị sặc nước miệng, lại nói à, chủ nhân độc ác này còn cần người ta dạy chuyện xấu nữa hả?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Ta dạy hư Tiểu Phong Phong?!" Nguyệt Quang hú lên kinh hoàng, đưa tay chụp lên vai Tá Dịch, lắc đầu nói: "Ta nói nè Tá Dịch à, chuyện cười chi mà nhạt dữ vậy, Tiểu Phong Phong e là chưa bao giờ là người lương thiện đâu! Nhưng sau này ta sẽ phụ trách với Tiểu Phong Phong, huynh không cần nhắc nhở ta..."
"Nguyệt Quang, đừng nghịch!" Khuôn mặt thanh tú của Tá Dịch trầm xuống.
"Ấy ấy ấy, người ta không có nghịch mà, người ta rất là nghiêm túc mà..."
"Rốt cục bao giờ huynh mới xéo đi hả?" Tá Dịch gần đây bình tĩnh rốt cục cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Huynh mới xéo đi ấy, đáng ghét! Tiểu Phong Phong cũng không đuổi ta, huynh dựa vào cái gì mà đuổi ta! Chú ý thân phận, huynh bây giờ chỉ là hộ vệ thôi, xí!" Nguyệt Quang lẳng lơ trêu đùa mái tóc dài như thác bạc rồi liếc Tá Dịch.
"Huynh muốn ép ta động thủ hả?"
"Tới đê tới đê, chả có nhẽ ta sợ huynh hả!" Nguyệt Quang giảo hoạt tiên hạ thủ vi cường, tác phong nhanh gọn quăng một cái giây leo qua luôn.
Tá Dịch đã sớm phòng bị, nhanh chóng bổ qua một bên, rút kiếm chém dây leo.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Hai tên phát rồ động thủ nhanh chóng, Tiểu Bạch đứng bên mà choáng, sao nói đánh là đánh gọn vậy...
Tô Linh Phong bình tĩnh liếc họ, sau đó thu mắt tiếp tục giết ma thú.
Hai người kia nhìn như càng đánh càng náo nhiệt, kỳ thật căn bản là không hề đánh thật...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Nhoáng cái Tô Linh Phong đã rèn luyện trong rừng Lạc Nguyệt nửa tháng rồi, trong khoảng thời gian này phần lớn thời gian đều là Tô Linh Phong một mình chém giết ma thú, nâng cao võ kỹ, Tá Dịch, Nguyệt Quang ở một bên đấu võ mồm, thỉnh thoảng đụng ma thú đẳng cấp cao hơn Tô Linh Phong thì họ mới ra tay.
Trong lúc đó lại gặp hai đội được trưởng trấn phái tới truy giết bọn họ, toàn bộ đều bị Nguyệt Quang máu lạnh giết sạch trơn.
Đám người Hạo Thiên và đám người Tất Duy Tư kia thì lại vẫn một mực không gặp nữa.
Lúc này đấu khí của Tô Linh Phong đã thành công đột phá lên cấp 3, trở thành một võ sĩ trung cấp!
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tá Dịch nhìn thấy lúc tác chiến, đấu khí của Tô Linh Phong ngưng thành áo giáp, cả kinh đến nỗi cằm sắp rớt cái bạch xuống đất, thời gian nửa tháng ngắn ngủi mà tăng những hai cấp, quá kinh khủng!
Nguyệt Quang cũng giật mình không ít, một con ngời sao lại có tốc độ tu luyện quỷ dị như vậy, đây mà là người bình thường sao?!
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
/300
|