**********
"Ây da ây da, thật lộn xộn quá đi à, đám các người dám quấy rầy mộng đẹp của người ta, thật ghét quá đi mà!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trên quảng trường đang đánh nhau kịch liệt, bỗng nhiên một giọng nói cực không cân đối vang lên, giọng nói kia rõ ràng chỉ là âm lượng bình thường, vậy mà lại lọt vào trong tai mỗi người ở đây!
Còn chưa chờ mọi người hồi phục tinh thần, một bóng người màu trắng đột nhiên nhảy xuống từ trên đỉnh tháp, bay bổng đáp xuống giữa vòng vây...
Mọi người chấn kinh, mở to mắt nhìn người đột nhiên xông vào vòng vây, mấy người đang đánh nhau đều ngừng động tác lại.
Tô Linh Phong thừa dịp mọi người đang ngây người, nhanh chóng lao tới chỗ Tá Dịch, nheo mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó cũng nhìn qua người nọ.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đó là một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu trắng, nhìn qua khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả nữ nhân cũng phải ghen tị! Đôi mắt đào hẹp dài lúng liếng, cặp môi đỏ mọng hấp dẫn nở nụ cười cả ngớn, phối hợp với một đầu trắng nhơ tơ gấm màu trắng rũ xuống tới mắt cá chân, đã phiêu dật mộng ảo lại thêm xinh đẹp vũ mị...
Khá là phong tình vạn chủng đấy... Nam tinh linh!
Đúng vậy, nam nhân này chính là một tinh linh, Tô Linh Phong liếc một cái đã chú ý tới đôi tai xinh đẹp kia rồi!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Linh Phong buồn bực nháy mắt, trên sách nói tinh linh là chủng tộc cao ngạo ưu nhã mà rụt rè mà! Sao tự nhiên lại lọt hố từ đâu ra một tinh linh tuyệt diệu thế này?
Nam tinh linh bất nhã ngáp một cái, sau đó híp đôi mắt hoa đào nhìn Tá Dịch, cười hì hì nói: "Ấy, Tá Dịch, đã lâu không gặp hen..."
"Nguyệt Quang, không ngờ lại gặp huynh ở đây..." Tá Dịch nhàn nhạt đáp lời.
"Nguyệt Quang?! Hắn ta là Nguyệt Quang các hạ?!" Có người hoảng sợ kêu lên.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Tinh, tinh linh thị huyết Nguyệt Quang?!" Có người còn cao giọng hơn.
Đám người bị tinh linh quỷ dị này xuất hiện cùng với dung nhan tuyệt mỹ của hắn khiến cho kinh ngạc, cuối cùng cũng bị cái tên trong miệng Tá Dịch kéo hồn về!
Từ Mông biến sắc, khiêm kính mở miệng: "Nguyệt Quang các hạ, ngài..."
Từ Mông còn chưa nói xong, chỉ cảm thấy có ánh sáng lóe lên trước mắt, một đầu dây leo đã quấn chặt lấy cổ y!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Xoảng..." Vũ khí trong tay Từ Mông rơi xuống, hai tay dốc sức liều mạng bới dây leo trên cổ ra, nhưng chỉ phí công, dây leo càng quấn càng chặt...
"Ọe... Ọe..." Hai mắt của Từ Mông lồi ra, đầu lưỡi thò ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, tên cường hào ác bá vừa rồi còn càn quấy hung ác đã tắt thở!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Người phá hoại mộng đẹp của ta chính là người đáng chết nhất!" Nguyệt Quang chậm rì phất tay, dây leo quấn trên cổ Từ Mông đã biến mất không thấy, thi thể của Từ Mông lúc này mới ngã xuống đất!
"Trời...Trời ạ! Thị huyết tinh linh giết người rồi!"
"Từ thiếu gia chết rồi, mọi người mau chạy đi!"
Từ Mông vừa chết, đám thủ hạ của hắn đã loạn thành một nhúm, dốc sức chạy tán loạn...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Phyllis nhìn thoáng qua Từ Mông, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch trốn tiệt sau lưng Tất Duy Tư.
Tô Linh Phong cũng lấy làm kinh ngạc, Tinh linh không phải là chủng tộc tôn trọng hòa bình sao? Trên đời này còn có loại tinh linh giết người không chớp mắt sao?
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
/300
|