**********
Sau khi Tô Dục Mẫn tỉnh lại đã phát hiện ra Pháp trượng bảo bối của mình không cánh mà bay, không khỏi sợ hãi vô cùng, vội vàng phái người tìm kiếm khắp nơi.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tìm suốt cả một buổi sáng mà không có kết quả, Tô Dục Mẫn như nghĩ ra điều gì, gấp giọng phân phó Hạnh Nhi: "Nhanh lên, mau tới xem tiểu tiện nhân kia đã đi chưa!"
"Vâng, Nhị tiểu thư!" Hạnh Nhi chậm chạp chạy vào Lê viên, mới nghe được Liễu Nhi nói Tô Linh Phong trời vừa hừng đông đã lên đường với Tá Dịch.
"Vậy, lúc đại tiểu thư đi, trong tay có cầm thứ gì không?" Hạnh Nhi lo lắng hỏi.
"Một cái bọc." Liễu Nhi đáp.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Cô nghĩ kĩ lại coi, nàng ta có mang thứ gì khác nữa không?"
Liễu Nhi cố gắng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "A, ta nhớ ra rồi, nàng ta còn cầm một cái gậy có bọc vải lại nữa."
"..." Hạnh Nhi thầm than một tiếng, vội chạy về Bách Hương cư truyền lời cho Tô Dục Mẫn.
"A!!! Tô Linh Phong, đồ tiện nhân, dám trộm pháp trượng của ta! Khốn kiếp! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!!!" Tô Dục Mẫn nghe Hạnh Nhi hồi báo xong, giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, dữ tợn la lên: "Người đâu! Kéo tất cả hộ vệ tuần tra tối qua tới hình phòng, đánh mạnh vào cho ta!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Dục Mẫn làm loạn khiến Tô phủ gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, còn Tô Linh Phong lúc này lại thảnh thơi dựa vào trong xe ngựa, cắn chiếc bánh thơm ngào ngạt nóng hầm hập, đi tới trạm đầu tiên của bọn họ: Rừng Lạc Nguyệt.
"Ăn ngon lắm hả?" Rồng con ngồi xổm đối diện Tô Linh Phong, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay nàng, chảy nước dãi tong tong.
Tô Linh Phong đưa cái bánh tới trước mặt rồng con: "Muốn thử hả?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"..." Rồng con nghiêng cái đầu nhỏ qua ột bên, trên mặt tức giận lẫn tủi thân, nó moi đâu ra một chủ nhân ác độc cỡ vầy nè! Quá quá là xấu tính!
"Này, đồ ngốc, ta đặt tên cho ngươi nhé." Tô Linh Phong vừa cắn bánh, vừa truyền lời ong tiếng ve qua kết nối chủ sủng cho rồng con.
"Tên... gì?" Rồng con hờ hững lườm Tô Linh Phong, đôi tai nhỏ lại dựng đứng lên.
Tô Linh Phong đánh giá con rồng trong suốt trắng nhờ nhờ một chút, chậm rãi nhói: "Ta thấy, hay là gọi Tiểu Bạch đi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Rồng con sửng sốt mất một chút, lập tức bò ra dãy đành đạch: "Không muốn không muốn, đừng gọi ta là Tiểu Bạch, khó nghe chết đi được! Lại nói, ta là Ngũ Hành Ngân long, không phải Tuyết long!"
"Nhưng mà ngươi trắng thiệt mà!"
"Ta là Ngân long, là Ngân long rõ chưa! Ta chỉ chưa lớn thôi!" Rồng con cào vuốt, kích động la lối với Tô Linh Phong.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Được rồi, kêu Tiểu Ngân nghe."
Tiểu Ngân? Tiểu dâm(*)? "Á không được! Cái này còn khó nghe hơn!" Rồng con giả chết nằm thẳng cẳng.
(*) Ngân trong tiếng trung đọc là yín, đồng âm với dâm trong dâm đãng, phóng túng cũng đọc là yín.
"Tiểu Bạch hay Tiểu Ngân, tự chọn đi!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Oa hu hu hu... Ta không... Ta không đâu...." Rồng con nói khóc là khóc, còn nhanh hơn uống nước.
"Ngươi lại khóc nữa, có tin ta hành hạ xác không?"
"..." Rồng con lập tức câm luôn, chỉ thút tha thút thít lau nước mắt: "Cứ gọi Tiểu Bạch vậy..."
Đi liên tục bảy ngày, Tô Linh Phong, Tá Dịch rốt cục cũng tới trấn nhỏ gần rừng Lạc Nguyện – Trấn Lạc Nguyệt!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
/300
|