**********
Chuyển ngữ Nguyễn Thanh Thúy
Anh nợ em một câu yêu thương!
Beta Quỳnh Trang, Đặng Trà My
“Chính là cô gái mặc áo trắng xinh đẹp kia.” Mặc dù Nguyệt Song Ảnh không tình nguyện nhưng cũng phải thừa nhận Tô Linh Phong rất đẹp, bĩu môi nói: “Cũng là tân sinh của năm nay, Hạo Thiên điện hạ nói nàng ta là tiểu tiểu thư Phủ thành chủ.”
“Cái gì? Muội nói cô gái mặc áo trắng kia là tiểu tiểu thư Phủ thành chủ ư?” Trang Lỵ không ngờ nổi.
“Không thể nào, nàng ta ăn mặc bình thường như vậy, dáng vẻ đó mà là tiểu thư quý tộc ư…?” Sắc mặt Lương Vi Vi rõ ràng là không tin.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cái gì mà không thể. Lời chính miệng Hạo Thiên điện hạ nói thì có thể là giả ư?” Chung Nam nhìn Lương Vi Vi bĩu môi nói: “Người đó xinh đẹp nhất, gương mặt lạnh lùng, ngay cả một chút biểu cảm cũng không có, giống như người ta thiếu nợ cô ta tám trăm tiền vậy.”
“Chúng ta đi yêu cầu người ta nhường ký túc xá, Lâm Hi nói quá trớn như vậy mà còn mong sắc mặt người ta sẽ tốt sao.” Nguyệt Song Ảnh thở dài, mới vào học viện ngày đầu tiên mà đắc tội với người không thể đắc tội, thật là quá tệ, chỉ mong vị Tô tiểu thư này không phải là một người hay mang thù.
Sau khi Xuân Mạn Lệ giật mình thì mắt hơi đảo, nói: “Sau đó thì sao?”
“Còn có sau đó sao?” Chung Nam trợn trắng mắt, “Cuối cùng thì chúng ta đắc tội với người ta rồi.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, tiểu nhị đã đưa hai bình rượu mà Nguyệt Song Ảnh gọi lên, thế nhưng Nguyệt Song Ảnh và Chung Nam nào có tâm tình nghe hát uống rượu.
“Chúng tôi đến là để nói cho các cô biết một tiếng, tòa ký túc xá sáu người ở đó không cần nghĩ đến nữa, có lẽ mấy người chúng ta sẽ ở xa nhau.” Nguyệt Song Ảnh vừa nói vừa đứng dậy, “Cứ như vậy đi, chúng tôi còn phải đi xin đăng ký ký túc xá, còn nhiều những chuyện khác phải làm, tôi đi trước.”’
Chung Nam cũng đứng lên theo, rời khỏi bàn ăn cùng Nguyệt Song Ảnh.
“Hai con nha đầu chết tiệt này.” Lương Vi Vi tức giận đến mức bóp mạnh hai miếng điểm tâm trên bàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lương Vi Vi và Nguyệt Song Ảnh là bà con, bình thường quan hệ cũng coi như không tệ,chẳng qua là Lương Vi Vi tận lực lấy lòng Nguyệt Song Ảnh. Tuy rằng Nguyệt Song Ảnh không phải tiểu thư dòng chính của Nguyệt gia nhưng hiện giờ là họ hàng gần nhất với gia chủ Nguyệt gia, cũng không phải người nàng ta có thể đắc tội được.
Chỉ là nha đầu Nguyệt Song Ảnh kia có khuôn mặt đơn thuần ngọt ngào nhưng rất khôn khéo. Lương Vi Vi đã từng muốn thử khống chế Nguyệt Song Ảnh nhưng tới bây giờ vẫn không thành công, điều này khiến cho Lương Vi Vi rất buồn bực.
“Xem ra, lúc này ba người An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh kia đã có chỗ dựa vững chắc rồi.” Xuân Mạn Lệ nói như có điều suy nghĩ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Chắc chắn Tiểu tiểu thư Phủ thành chủ kia còn trẻ người non dạ, từng trải quá ít nên mới có thể bị mấy người kia quấn lấy.” Trang Lỵ cắn ống hút, giọng nói có vị chua.
“May mắn họ là tân sinh, chúng ta không xảy ra xung đột chính diện với vị Tiểu tiểu thư Phủ thành chủ kia.” Lương Vi Vi nói.
Xuân Mạn Lệ chau mày, nói: “Các cô đừng quá lạc quan…..”
Có thể chơi cùng ba người An Tri Hiểu, Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh thì tính tình vị tiểu tiểu thư Phủ thành chủ cũng có thể không tốt lắm…
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mấy người Tô Linh Phong đã nhanh chóng đến ký túc xá mới của các nàng.
Đó là một tòa nhà nhỏ với ba tầng, tường viện chỉ dùng hàng rào bao lại, rất đơn giản mộc mạc, bên trong tiểu viện không lớn nhưng rất lịch sự tao nhã, trong tiểu viện trồng hai gốc cây ngô đồng cao to, dưới tàng cây là một cái bàn bằng gỗ, nhìn qua rất có hơi thở nghệ thuật, chỉ là vài bông hoa nhỏ không được chăm sóc nên nhìn có vẻ lộn xộn một chút,nhưng tổng thể thì hoàn cảnh cũng không tệ lắm.
Bên trong tòa nhà, lầu một là phòng khách, nhà ăn, phòng bếp và nhà vệ sinh.
Ở thế giới này, điều khiến cho Tô Linh Phong cảm thấy vui mừng là thế giới này sớm đã hoàn thành hệ thống vệ sinh hoàn thiện, không cần phải dùng nhà vệ sinh cổ xưa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đương nhiên, loại hệ thống vệ sinh này chỉ có ở khu dân cư thành thị xa hoa, còn một số nơi bình dân và thôn trấn hương dã thì không có loại thiết bị này.
Lầu hai và lầu ba có ba phòng, mỗi phòng đều có một kệ sách nhỏ. Từng gian phòng có thiết kế khác nhau nhưng đều mang cảm giác ấm áp rất dễ chịu, năm cô gái đều tương đối hài long với chỗ này.
Tô Linh Phong và Hứa Nặc chọn tầng ba, còn Hoa Nhược Hề, An Tri Hiểu và Thủy Thanh Thanh ở tầng hai đều tự chọn phòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kế tiếp là dọn nhà và thu dọn phòng.
Hoa Nhược Hề, An Tri Hiểu và Thủy Thanh Thanh đi ký túc xá cũ mang đồ đạc của mình đến, các cô gái bắt đầu vội vàng quét dọn.
Ngày đầu tiên học viện khai giảng không phải đi học, ngay cả buổi lễ tựu trường cũng để ngày thứ hai cử hành, bởi vì khảo nghiệm nhập học tương đối tốn thời gian, thêm nữa là thời gian thu dọn và chuẩn bị.
Buổi trưa, các cô gái cũng không ra ngoài ăn, chỉ ăn đơn giản một chút điểm tâm và hoa quả có trong nhẫn không gian của Tô Linh Phong.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật ra hoa quả này là quả kết trong không gian tùy thân của Tô Linh Phong, nhưng các nàng lại nghĩ là lấy ra từ nhẫn không gian của Tô Linh Phong.
Đây cũng là phát hiện mới mấy ngày gần đây của Tô Linh Phong, khi nàng muốn lấy gì đó trong không gian tùy than thì không cần đi vào không gian mà chỉ cần dùng ý niệm là được rồi.
Hơn nữa nàng còn phát hiện, nàng không cần vào không gian tùy thân cũng có thể dùng tinh thần lực để biết được những chuyện bên trong, ngay cả biến hóa nhỏ nhất của thực vật cũng đều có thể “Nhìn” một cách rõ ràng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng thuận tiện.
Chờ các cô gái thu dọn sạch sẽ sửa sang lại tòa nhà thì cũng là lúc mặt trời đã ngả về tây.
“Mệt quá…” Thủy Thanh Thanh ngồi trên ghế mềm ở phòng khách, không muốn cử động nữa, nàng là một linh thuật sĩ, có thể lực kém nhất trong đám.
“Đứng lên đi…” An Tri Hiểu kéo tay Thủy Thanh Thanh, vừa kéo vừa nói: “Linh Phong và Hứa Nặc còn đang không có khăn trải giường, rèm cửa sổ nữa, chúng ta phải theo hai người ra ngoài mua đồ.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong học viện chỉ phát chăn đệm quần áo chuyên ngành, một vài đồ dùng hàng ngày, còn lại phải tự mình chuẩn bị.
“Còn nữa, cũng đến giờ cơm chiều rồi, cô không muốn đi ra ngoài sao?” Hoa Nhược Hề mỉm cười nói.
“Ta muốn đi ra ngoài… Nhưng ta mệt quá….”
“Nếu không tỷ ở đây coi nhà đi, bọn muội mang đồ ăn về cho tỷ.” Hứa Nặc nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừ.” Tô tiểu thư gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Hứa Nặc.
“Ừmm…” Thủy Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi sau đó đưa ra quyết định nói: “Ta không muốn ở lại ký túc xa một mình, thôi thì đi cùng mọi người vậy.”
“Vậy mau dậy đi.” Lúc nãy An Tri Hiểu không dùng sức, bây giờ dùng chút sức, Thủy Thanh Thanh đã bị nàng kéo lên từ ghế mềm.
“Chúng ta đi thôi.” Sau khi khóa kỹ cửa ký túc xá, Hoa Nhược Hề nói: “Nếu đi trễ thì những cửa hàng kia sẽ đóng cửa mất.”
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong ngẩng đầu nhìn trời, thời gian bây giờ chắc tầm ba bốn giờ chiều, nhưng các cửa hàng ở ngoài đã phải đóng cửa sớm sao? Hơi sớm quá rồi, Tô Linh Phong quyết định, sau năm ngày nghỉ ngơi, nàng sẽ hồi phủ nói lại với ông ngoại đại nhân.
Thật ra Tô Linh Phong nghĩ, nàng cần phải bồi dưỡng cho cư dân của Lăng Vân Thành một chút, để họ sống về đêm…
/300
|