**********
Trong năm cô gái, ba người Hoa Nhược Hề, An Tri Hiểu và Thủy Thanh Thanh đều rất khả ái đáng yêu, đều có vẻ đẹp riêng, nhưng mấy tên con trai Vũ Duyên Trình An này cũng học cùng với các nàng trong học viện, bình thường bọn họ mất không ít công sức theo đuôi mấy nàng, hôm nay gặ phải ở đây, mặc dù hứng thú với các nàng không giảm nhưng lại còn không đến mức bị thu hút đặc biệt và cảm thấy kinh diễm.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Mà Tô Linh Phong và Hứa Nặc thì khác, bọn họ thấy lạ lẫm với các nàng, hơn nữa còn khơi gợi hứng thú của bọn họ, đặc biệt là cô gái bình tĩnh ăn mấy món điểm tâm kia, không liếc mắt qua bọn họ khiến cho toàn thân bọn họ đều hưng phấn muốn nhảy lên.
Hứa Nặc cũng coi như tiểu giai nhân thanh tú, nếu đi một mình trên đường chắc chắn sẽ có rất nhiều người quay đầu lại, đáng tiếc lúc nào nàng ấy cũng đi theo Tô Linh Phong nên trở nên mờ nhạt hơn.
Ánh mắt những người trong đó nhất loạt hướng về Tô Linh Phong, cho dù hôm nay nàng tận lực ăn mặc giản dị nhưng khuôn mặt tinh xảo, ngũ quan tuyệt mỹ, làn da sáng bóng thật sự có thể dùng hai chữ “hoàn mỹ” để hình dung.
Thêm vào đó là khí chất thong dong bình tĩnh tỏa ra quanh thân, dường như trời có sập xuống cũng không thể ảnh hưởng tới nàng. Dáng vẻ nàng chuyên chú nhấm nháp điểm tâm thật sự đẹp mắt, rất có hương vị, rất hấp dẫn…
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Diện mạo của cô gái nhỏ này còn nhỉnh hơn công chúa Ngọc Khiết hoa khôi học viện, thậm chí ý vị quanh người còn hơn công chúa Ngọc Khiết một bậc. Bây giờ tuổi còn nhỏ đơn thuần, có lẽ tốt hơn…
Nhưng mà…
Không phải phần lớn con gái đều có tâm lý ngưỡng mộ tiền bối sao? Bọn họ cũng đã nhỏ nhẹ chào hỏi các nàng rồi, hơn nữa cũng đã tự giới thiệu rồi nhưng sao nàng vẫn không có lấy một chút phản ứng nào vậy? Vẫn tập trung chuyên tâm ăn như thể hai tiền bối anh tuấn bọn họ còn không bằng mấy món điểm tâm trước mắt vậy…
Về việc này thì bọn họ nghĩ đúng là không sai. Không chỉ với Tô Linh Phong mà đối với bốn người còn lại, họ quả thật không hấp dẫn các nàng bằng mấy món điểm tâm trước mặt.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đi mau đi… Đừng đứng trước mặt chúng ta lẳng lơ khoe khoang, chúng ta chưa ăn gì đâu, nhìn thựcđáng chán!”
An Tri Hiểu không keo kiệt tình cảm với những người mình thích, thế nhưng mắt sẽ không cho những người mình cảm thấy chướng chút tình cảm nào.
Cởi mở, ngay thẳng là tính cách của nàng. Với các bạn của nàng, họ sẽ cảm thấy cá tính này rất đáng yêu, nhưng những người khác sẽ cảm thấy rất đáng ghét.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
Vũ Duyên từng có hảo cảm với An Tri Hiểu nhưng cuối cùng vì không chịu được lời nói và hành động bạo lực của nàng nên di chuyển mục tiêu.
Tính tình Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh tương đối ôn hòa, mặc dù không vừa mắt bọn họ nhưng lời nói và thái độ cũng tốt, vẫn trong phạm vi bọn họ thừa nhận, vì hai đóa hoa này, bọn họ vẫn luôn chịu đựng An Tri Hiểu luôn như hình với bóng với các nàng, nhưng sau lưng lại nói nàng không ai thèm thích như thể không ăn được nho nên chê nho chua vậy.
Lúc này đang trước mặt hai vị mỹ nữ Tô Linh Phong và Hứa Nặc kiều diễm động lòng người, bọn họ nhịn.
“Hiểu Hiểu à, con gái dịu dàng một chút mới tốt, bọn ta không có ác ý, muội đừng như vậy mà.” Vũ Duyên thấy Tô Linh Phong không nhìn bọn họ thì thay đổi sách lược, mỉm cười dịu dàng với An Tri Hiểu.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Câm miệng! Hiểu Hiểu là cái tên các người có thể gọi hay sao?” An Tri Hiểu đứng dậy, trừng mắt nhìn Vũ Duyên, đá một cước lên ghế, giơ nắm đấm lên: “Có tin ta đánh ngươi hay không hả?”
Thấy An Tri Hiểu dường như không nhịn được muốn động thủ, đáy mắt những người xem náo nhiệt trong tiệm bánh không thể che dấu vẻ hưng phấn, đánh nhau mới tốt, đánh nhau mới càng náo nhiệt!
Mấy người bồi bàn lại muốn khóc, ông chủ không ở đây, nếu đánh nhau thật thì phải làm sao đây? Bọn họ không có gan bước lên can ngăn đâu…
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Đừng đừng, được được rồi, không gọi cô là Hiểu Hiểu, vậy gọi bạn học cũng được chứ nhỉ?” Vũ Duyên thức thời vội vàng đổi giọng.
Nói đùa à, nghe nói sau ngày lịch lãm rèn luyện, đứa con gái bạo lực này đã đột phá đấu khí cấp bốn rồi, trước kia khi đấu khí của cậu ta và nàng cùng là cấp ba thì đã đánh không lại nàng rồi, bây giờ càng không phải là đối thủ của nàng, hắn cũng không muốn bị nàng đánh trước mặt mọi người, xấu hổ chết người ta mất!
Có một nhóm người thấy dáng vẻ Vũ Duyên tý tửng nịnh nọt thì âm thầm lắc đầu, cảm thấy nam sinh này quá mềm yếu, quá không có khí khái nam nhân.
Đương nhiên cũng có một nhóm người cảm thấy nam sinh không động thủ với nữ sinh là vô cùng phong độ, cảm thấy Vũ Duyên rất đáng yêu. Những người cho rằng như vậy cơ bản đều là những nữ sinh.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Nhược Hề, Thanh Thanh, có phải hai người nên giới thiệu hai vị học muội này với bọn ta hay không?” Trình An nói với Hoa Nhược Hề và Thủy Thanh Thanh, tối thiểu cũng phải biết tên hai mỹ nữ này chứ.
“Xin gọi chúng tôi là bạn học Hoa Nhược Hề và bạn học Thủy Thanh Thanh.” Trên mặt Hoa Nhược Hề còn giữ nụ cười ưu nhã, chỉ là trong giọng nói kia lại không che dấu được sự xa cách và không kiên nhẫn.
“Làm sao huynh biết hai nàng là học muội chứ?” Giọng nói Thủy Thanh Thanh trước sau như một, cảm giác dịu dàng như nước nhưng lại để lộ ra một chút lãnh khí.
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“À? Chẳng lẽ nàng ấy không phải tân sinh của học viện sao? Đó là thân thích của các muội ư? Hay là bạn bè?”
“Chính xác ngày mai các nàng sẽ trở thành đệ tử của học viện, nhưng mà chưa hẳn là học muội của mấy người. Mấy người cũng đừng mong nghe ngóng chuyện của các nàng từ bọn ta. Về sau khi trở thành bạn học thì các người sớm muộn cũng sẽ biết.” Thủy Thanh Thanh nói đầy ý tứ hàm súc.
Nếu như Tô Linh Phong tham gia cuộc thi vượt cấp thì ngược lại mấy cái kẹo da trâu này phải gọi Tô Linh Phong một tiếng “học tỷ” rồi, cho dù là nàng và Hoa Nhược Hề hay An Tri Hiểu cũng không thể gọi học muội nữa.
Vũ Duyên và Trình An hiển nhiên không lý giải được hàm ý trong câu nói của Thủy Thanh Thanh, cho nên nửa đầu câu nói bọn họ không để trong lòng, về phần còn lại bọn họ nghĩ: Cũng đúng, đợi đi học còn sợ sẽ không nghe ngóng ra tư liệu của mỹ nhân ư?
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
“Ta nói này, các người có thể đừng đứng trước mặt chúng ta được không, rất chướng mắt đấy!”
An Tri Hiểu cau mày, quét ánh mắt như nhìn ruồi bọ qua hai người trước mắt, bỗng nhiên nhếch môi cười cười: “Nếu không thì như vậy, chúng ta ra ngoài đánh một trận, nếu các người thua thì nhanh xéo mẹ nó đi, từ nay về sau đừng có quấy rối chúng ta nữa. Còn như nếu chúng ta thua, chúng ta tự nhiên nguyện ý làm bạn với kẻ mạnh rồi, như vậy được không?”
Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.
/300
|