**********
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tô Linh Phong bình tĩnh nhìn Tư Đồ Tiêu Sơn rồi hỏi ngược lại: “Vậy ông ngoại muốn Linh Phong giải quyết như thế nào?”
Rõ ràng là Tư Đồ Tiêu Sơn đã nghĩ tới vấn đề này rồi nên trả lời rất nhanh: “Nếu để mọi người biết rõ cháu có Khế Ước với con rồng nhỏ này thì nhất định sẽ nhận được vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ, còn được tán tụng và tôn trọng, cũng như được các thế lực khắp nơi lôi kéo, tuy bề ngoài đúng là vậy nhưng việc này đối với cháu mà nói thì chưa hẳn đã là chuyện tốt.”
Lúc Tư Đồ Tiêu Sơn nói ra lời này, khuôn mặt càng trở nên nghiêm túc: “Cháu còn quá nhỏ, không biết rằng cảnh ngoài vui tươi nhưng sau lưng lại ẩn dấu bao nhiêu đen tối và cái nhìn ác ý, hơn nữa, thực lực bây giờ của cháu không đủ lớn mạnh, con rồng nhỏ kia cũng chỉ là rồng con thôi mà chúng ta không thể ở bên cạnh cháu mọi lúc mọi nơi được, nếu bị vài người có tâm địa xấu tính kế, chỉ sợ…” Tư Đồ Tiêu Sơn không nói nữa nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
Làm sao nàng có thể không biết có rất nhiều người có tâm địa xấu xí và tham lam, bề ngoài những người đó tỏ vẻ nịnh bợ và cung kính nhưng sau lưng lại âm thầm giở thủ đoạn độc ác, nàng thấy rất nhiều ở kiếp trước …
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy thì đừng làm gì cả.” Tô Linh Phong nói nhàn nhạt.
“Không làm gì ư?”
“Đúng vậy!” Tô Linh Phong gật đầu, bình tĩnh nói: “Chỉ có người ở thành Lăng Vân thấy Cự Long trên trời mà thôi, cũng không thể cho rằng bây giờ con rồng đó ở trong thành Lăng Vân, Kỵ sĩ rồng là ai thì lại càng không thể tra ra, như vậy thì người ngoài muốn truyền như thế nào cũng được.”
Lúc Tiểu Bạch bay đến thành Lăng Vân, nàng quả thực rất đau đầu, tuy vậy lúc sau khi ở trên núi tuyết, Mặc Vấn Trần an ủi nàng “Không cần lo lắng” thì lòng nàng bỗng nhiên bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ lại thì thực không có gì cần phải lo lắng cả. Ngoại trừ các vị đang ngồi đây thì không có ai biết rõ Tiểu Bạch ở nơi nào, càng không ai biết được nàng chính là Kỵ sĩ rồng ở trên lưng rồng lúc đó, người bên ngoài có truyền như thế nào thì đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ cần sống yên ổn qua ngày, cố gắng nâng cao thực lực bản thân là tốt rồi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tiểu Phong Phong nói rất đúng, ngoại trừ mấy người bọn ta, cũng không ai có thể phát hiện Kỵ sĩ rồng chính là Tiểu Phong Phong mà~ ~ kệ bên ngoài lan truyền thế nào cũng được…” Nguyệt Quang nói.
“Ừ, Linh Phong nói không sai, không làm gì là cách làm tốt nhất.” Tá Dịch cũng gật đầu nói.
“Vậy…cháu định nhốt thẳng con rồng con kia vào không gian Ma Sủng sao? Như vậy rất đáng thương mà…” Trịnh Ân nhìn Tô Linh Phong, giọng nói có phần không đành lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhốt một đứa trẻ đáng yêu như thế vào Không gian ma sủng khiến nó cả ngày không thấy được ánh sáng hình như hơi tàn nhẫn đó…
Lão già đầu này đã hoàn toàn bị dáng vẻ đáng yêu cực kỳ của Tiểu Bạch lừa gạt, bị bắt làm tù binh.
Mặc Vấn Trần mỉm cười, nói xen vào: “Con rồng con kia cũng không nhất thiết phải luôn nhốt ở Không gian ma sủng, với dáng vẻ biến hình lúc sau của nó thì ai có thể liên hệ nó với con Ngân Long gầm rú bay trên trời tối nay chứ?”
Mọi người nghe vậy thì gật đầu, hoàn toàn chính xác, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì bọn họ thực sự rất khó liên hệ đứa bé con nhìn thấy vừa rồi với con Ngân Long khổng lồ kia.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chỉ là… con người đều dần lớn lên theo năm tháng nhưng chắc chắn tốc độ sinh trưởng của Cự Long không giống với nhân loại, đúng không? Nếu như về sau thằng bé rồng này biến thành người lại mãi không trưởng thành thì điều đó chẳng phải là rất kỳ lạ ư…” Trịnh Ân còn cau mày nói.
“Theo như lời của hiệu trưởng Trịnh Ân thì đúng là có vấn đề, tuy vậy ứng phó chuyện trước mắt quan trọng hơn, chuyện sau này.…” Mặc Vấn Trần thoáng dừng một lát “Ai cũng không biết được sẽ xảy rachuyện gì…”
Ngày hôm sau, tại phủ Thành chủ, tiểu tiểu thư đi ra ngoài dạo phố xong thì lúc trở lại còn ôm về một em bé vừa đẹp vừa cực béo, khoảng tầm hai ba tuổi, nói là ở trên đường phát hiện được, cũng không biết là đứa nhỏ nhà ai bỏ, nhìn thật đáng thương nên liền nhặt về.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng cũng hơi không kịp phản ứng với việc này, lúc đó, bọn họ một người thì đi mua đồ ăn vặt cho Đoàn Tử còn một người thì bị phái đi đặt chỗ ở một quán ăn rất có tiếng trong thành Lăng Vân, lúc trở lại liền thấy bên cạnh Tô Linh Phong có đứa bé con.
Sau khi trở về phủ Thành chủ, Tiếu minh Lãng hỏi Tô Linh Phong: “Tiểu thư nhỏ, người có muốn thuộc hạ phái người đi nghe ngóng chút xem có nhà ai vứt đứa nhỏ đi không, hoặc là dán cáo thị thì có thể sẽ có người đến nhận…”
“Không cần.” Tô Linh Phong lạnh nhạt nói “Cha mẹ có thể bỏ đứa con của mình đi cũng không phải là loại cha mẹ có trách nhiệm, coi như không cẩn thận làm mất đứa trẻ thì nếu thật sự có lòng tìm kiếm cũng nhất định sẽ tìm tới nơi này, nếu như mãi mà không ai tìm đến thì cũng không cần phải hao tâm tổn trí liên hệ với người nhà đứa bé, cứ để nó ở lại chỗ này đi.”
Tô Linh Phong nói một phen lại làm Tiếu Minh Lãng nhớ lại ngày trước lúc tiểu tiểu thư ở Tô gia không được cha mẹ chào đón như thế nào, có lẽ mặt ngoài nàng bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có chút oán giận nên lập tức không nhắc lại vấn đề đưa đứa bé trở về bên cha mẹ nữa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra Tô Linh Phong cũng có một chút bất đắc dĩ, cho dù bây giờ Tiểu Bạch là hình người nhưng lúc để lộ trước mặt người khác vẫn rất mạo hiểm. Nàng cảm thấy để thằng nhóc trong Không gian ma sủng là an toàn nhất, thỉnh thoảng thừa lúc không người cho nó ra hóng gió là được rồi.
Thế nhưng lúc làm hồn ma, con rồng con này đã quen dạo chơi bên cạnh Tô Linh Phong, sống chết cũng không chịu cứ suốt trong Không gian ma sủng, lại khóc rống trong đầu nàng, làm nàng không được yên ổn, đau cả đầu.
Cẩn thận ngẫm lại thì thấy lời Trịnh Ân nói rất đúng, cứ giam giữ nó suốt đúng là rất đáng thương cho nên Tô Linh Phong đành thỏa hiệp…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người ở phủ Thành chủ vô cùng hoan nghênh đứa bé được tiểu tiểu thư nhặt được, bất kể quản gia, thị vệ hay thị nữ, tôi tớ đều tỏ ra vô cùng thích thú đối với nó, ai thấy đứa bé con này cũng nhịn không được mà sờ sờ ôm ôm một lát, hôn hôn nắn nắn, còn mang tới một đống thức ăn ngon, chơi đùa để cho nó vui vẻ.
Bị Tô Linh Phong áp chế nên Tiểu Bạch cố gắng chịu đựng những người tới quấy rối và mạo phạm này, thời kì nửa đáng yêu bi thương bắt đầu…
Dạ Vi Lương cũng không thể chống lại dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của Tiểu Bạch và bị hấp dẫn mất, không có việc gì liền chơi đùa cùng với đứa bé do rồng con biến thành này, dù sao nó cũng không biến hình, không phóng Long Uy nên cũng không mang đến cho nàng cảm giác tiêu cực.
Đoàn Tử nhận thấy địa vị của mình bị uy hiếp trước nay chưa từng có, càng không chào đón Tiểu Bạch.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tiểu Bạch quả thực rất phiền muộn!
Hồn ma Kỵ sĩ rồng vô lương tâm khi nhìn còn khá hả hê: “Ối! Minh Thần ơi! Đây đúng là con Cự Long gần gũi nhất trong lịch sử đó!”
Tiểu Bạch hết sức khó chịu, hết sức ẩn nhẫn đối với việc bị loài người hèn mọn lần lượt khiêu chiến với uy nghiêm Cự Long, lại còn vô cùng uể oải, hết sức phiền muộn đối với việc Đoàn Tử còn không thèm nhìn nó!
Thế nhưng làm người vẫn có chỗ tốt, ví dụ… cuối cùng thì nó cũng có thể thưởng thức đồ ăn ngon rồi!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng mà do lúc sau Tiểu Bạch vô tâm ăn hết khẩu phần ăn của Đoàn Tử, bởi nên cuối cùng thì Đoàn Tử cũng bộc phát!!!
/300
|