**********
"Đẹp quá! Thật xinh đẹp! Thật là Thụ..." Dạ Vi Lương si mê, móng vuốt tiểu hồ ly không ngừng chà xát gương mặt của Nguyệt Quang, "Thật trơn bóng... thật mềm mại... cảm giác thật tốt..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nguyệt Quang ngây ngốc mặc cho Dạ Vi Lương ăn đậu hũ nữa ngày mới phản ứng được, hắn đang bị một con ma thú đùa giỡn.
"Ngươi mới là thú đó! Người ta là tinh linh! Tinh linh!" Nguyệt Quang đen mặt cười, tay vươn ra túm lấy móng vuốt dày lông lá đang tác oai tác quái trên mặt hắn, gào thét hổn hển.
"Phì..."
"Ha ha..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"..."
Mặc Vấn Trần và Tiếu Minh Lãng nhịn không được cười to ra tiếng, Hứa Nặc che miệng cười, ngay cả Tá Dịch lạnh lùng cũng không nhịn được run vai.
"Là Thụ, không phải Thú, huynh không hiểu..." Dạ Vi Lương không cam lòng giơ móng vuốt lên muốn sờ soạn gương mặt của Nguyệt Quang.
Nguyệt Quang không thể nhịn được nữa, trực tiếp quăng con hồ ly đang ở trong ngực hắn ra ngoài...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng Tô Linh Phong phản ứng rất nhanh, động tác nhanh chóng, nghiêng người bắt được cái đuôi hồ ly của Dạ Vi Lương suýt nữa bị Nguyệt Quang quăng vào trong đống lửa, biến thành hồ ly nướng rồi.
"Ta no rồi, mọi người tiếp tục đi." Tô Linh Phong buông Dạ Vi Lương ra, lộn ngược lại cầm lấy đuôi hồ ly của nàng, nàng và Hứa Nặc đi về phía lều.
"A..." Nguyệt Quang sửng sốt, sau đó lắc gương mặt xinh đẹp, nhìn lưng Tô Linh Phong làm bộ dáng thương nói: "Tiểu Phong Phong... nàng không tức giận chứ? Người ta không phải cố ý quăng nó đi... Thật sự là... Thật sự là..." Thật sự là con hồ ly thối kia rất đáng ghét, lại dám dùng móng vuốt thối của nó vuốt lỗ tai và mặt của hắn! Vẻ mặt còn thô tục như vậy...
Tô Linh Phong quay đầu lại nhìn Nguyệt Quang cười cười, "Không đâu, huynh đừng suy nghĩ nhiều, ta chỉ hơi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi mà thôi." Thật ra nàng chỉ muốn một mình nói chuyện với con hồ ly này mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chóng mặt quá. Linh Phong, mau buông ta xuống, đừng dẫn ta theo như thế này có được hay không? Đầu của ta ứ máu rồi, rất chóng mặt..." Bốn móng vuốt hồ ly của Dạ Vi Lương đá loạn xạ, la hét nhìn Tô Linh Phong.
"Sẽ thả cô xuống." Nhưng không phải bây giờ. Tô Linh Phong vẫn túm đuôi Dạ Vi Lương vào lều, quẳng Dạ Vi Lương lên trên đệm.
"Ui da." Dạ Vi Lương duỗi móng vuốt xoa cái mông đau, ai oán nói: "Nhìn không ra đấy nhé, vẻ ngoài của cô xinhd đẹp thế mà sao lại bạo lực như vậy."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong khoanh tay liếc Dạ Vi Lương, nhàn nhạt nói: "Thấy trai đẹp rất hưng phấn à?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Nhắc tới trai đẹp, đôi mắt hồ ly của Dạ Vi Lương sáng lên, si mê nói: "Bên cạnh cô có thật nhiều người đẹp trai. Tài nguyên phong phú." Hai chân trước khoanh trước ngực, tâm trạng hồ ly vui sướng, "Bọn họ ở chung với nhau rất có cảm giác yêu..."
"..." Nhìn nét mặt rạo rực hồ ly của nàng, Tô Linh Phong chỉ biết cô nương này lại bắt đầu có những suy nghĩ yy không bình thường rồi...
Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, im lặng một lúc, sau đó đưa tay che mắt hồ ly lại, nói: Nhanh hồi hồn, lau nước bọt đi."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"À..." Dạ Vi Lương vươn móng vuốt lau lau miệng, "Nào có?"
Tô Linh Phong môi mỉm cười, thật dễ lừa, còn ngốc hơn cả Diệp Hải Lam nữa.
"Chúng ta tâm sự đi." Bỗng nhiên Tô Linh Phong sử dụng chủ sủng để nói chuyện.
Dạ Vi Lương có vẻ không thích ứng được với cách nói chuyện này, sửng sốt sợ hãi nói: "Thật là thần kỳ." Sau đó gật đầu đồng ý: "Được được, chúng ta tâm sự."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cuối cùng cô nương này cũng tạm thời dừng sự nghiệp suy nghĩ yy vĩ đại của mình lại.
"Tốt nhất là cô nên dùng chú sủng để nói chuyện với ta, thính giác mấy người bên ngoài kia hết sức nhạy bén, ta cũng không muốn bọn họ coi chúng ta là ngoại tộc." Mặc dù Dạ Vi Lương là hồ ly biến dị, đã là một ngoại tộc trong mắt mọi người nhưng...
"Ưm..." Dạ Vi Lương dùng móng vuốt vò đầu, rầu rĩ nói: "Phải làm sao đây? Ta sẽ không..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Thả lỏng, dùng tinh thần lực của cô từ từ cảm nhận, thử liên hệ với ta trong tinh thần lực ..."
Tô Linh Phong kiên trì dạy Dạ Vi Lương làm sao để sử dụng chú sủng nói chuyện.
"A, là thế này phải không?"
"Bây giờ thế nào?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Cô có thể nghe được ta nói chuyện sao?"
"..."
"Có thể."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thí nghiệm lần thứ n, Dạ Vi Lương cuối cùng cũng học xong cách dùng chú sủng nói chuyện, vẻ mặt hưng phấn nói: "Thật là rất thần kỳ. Quả thật còn trâu bò hơn lời nói."
"..." Tô Linh Phong rất buồn bực, rốt cuộc trước khi đứa trẻ này xuyên không lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào vậy? Dễ dàng vui sướng, dễ thỏa mãn như vậy.
Tô Linh Phong suy nghĩ một chút, không nén được bèn hỏi nghi vấn trong lòng: "Bây giờ cô là một con ma thú, đã không phải là loài người, lẽ nào không có một chút... chán nản nào sao?"
"Có. Lúc mới đầu rất khó chịu." Dạ Vi Lương suy ngĩ một chút, sau đó lập tức lại cười nói: "Nhưng mà bây giờ nghĩ lại cũng không sao cả."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không sao?" Tô Linh Phong nhíu mi, "Chẳng lẽ là bởi vì... Bây giờ cô đã quen với việc làm một con hồ ly?"
"Làm sao vậy được chứ." Dạ Vi Lương mắt trợn trắng, "Ta là người thế kỷ hai mươi mốt. Làm sao có thể quen với việc biến thành một con hồ ly."
"..." Tô Linh Phong không hiểu.
"Ở đây không phải là dị giới sao? Ma thú dị giới không phải có thể tu luyện sao? Chờ ta tu luyện thành hình người thì sẽ có thể không thân thể hồ ly nữa nhỉ? Hơn nữa tu vi ma thú càng cao thì thường sống lâu hơn loài người, nghĩ lại ta thật ra thì vẫn có lời. Còn có..." Dạ Vi Lương đang cầm móng vuốt, cười ngây ngô ảo tưởng, "Trong tiểu thuyết nói hồ ly tu thành người trông sẽ rất xinh đẹp rất yêu nghiệt. Xem ra tương lai ta sẽ trở thành một đại mỹ nhân mê chết người không đền mạng... Ha haa..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật mấy cái, mất một lúc không nói gì, cô nương này bị tiểu thuyết internet tẩy não hoàn toàn rồi...
Tục ngữ nói: "Ảo tưởng càng đẹp, thực tế càng tàn khốc." Mặc dù Tô Linh Phong không đành lòng nhưng cuối cùng vẫn quyết định để cô nương này trở về với hiện thực từ trong ảo tưởng: "Theo ta được biết, ma thú bình thường đến trên thế giới này không thể khả năng tu thành hình người, mà cô... chỉ là một con hồ ly thất giai..."
Cuối cùng Dạ Vi Lương cũng ngừng sức tưởng tượng về tương lai tươi đẹp lại, ngơ ngác nháy hai mắt hồ ly, hỏi không chắc chắn: "Ý cô là... Ta... Ta không thể không phục lại hình người?"
"Trên lý thuyết mà nói... Là như vậy."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không mà. Tại sao ông trời lại muốn chơi ác ta như vậy. Cô nương ta còn chưa yêu đương mà..." Dạ Vi Lương nằm sấp trên đệm, thân thể tiểu hồ ly run rẩy, khóc lóc, "Cô nương ta còn là một con cái, ta không thể xxoo với một con hồ ly đực được..."
Tô Linh Phong: "..."
/300
|