**********
Lửa trại được đốt lên, trước đó do đã được Thủy Thanh Thanh dùng thuật gọi nước để rửa qua nên giờ cả đám đang hơ quần áo trước đống lửa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù trên người còn lưu lại dịch nhờn buồn nôn của trùng sâu, thế nhưng một khi đã đi ra ngoài rèn luyện mạo hiểm thì giết chóc máu me đều là việc đương nhiên, sao có thể lúc nào cũng chuẩn bị sẵn quần áo được, nhất là trong hoàn cảnh này, chỉ có thể bỏ qua mấy chuyện vặt vãnh này thôi.
Giờ phút này Lâm An Chi rất yên tĩnh, tựa như mất hồn, ngồi ở một chỗ không nhúc nhích, không nói chuyện.
Mặc Hạo Thiên thở dài, cầm một ít thịt khô nhét vào tay hắn, "Ăn chút gì đi."
Lâm An Chi máy móc cầm lấy, ngồi cả buổi cũng vẫn không ăn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Hạo Thiên đẩy Lâm An Chi, tức giận nói: "Huynh là võ giả! Không giữ được thể lực dồi dào thì định tham gia chiến đấu kiểu gì? Huynh có phải là đàn ông không thế?"
Trong mắt Lâm An Chi khẽ gợn sóng, nhìn Mặc Hạo Thiên rồi lại cúi đầu, yên lặng nhai thịt khô trong tay.
Bùi Kim Cát muốn mở miệng châm chọc nhưng thấy thầy Thương Ngô ở bên cạnh, hơn nữa hắn còn muốn duy trì phong độ tao nhã trước mặt Tô Linh Phong nữa nên chỉ trào phúng nhìn Mặc Hạo Thiên và Lâm An Chi, tiếp tục cúi đầu nướng đồ ăn.
"Này!" An Tri Hiểu dùng tay đụng vào người Tô Linh Phong, lại nhìn Lâm An Chi đang hồn xiêu phách lạc, lời ít mà ý nhiều nhỏ giọng nói: "Muội đúng là hại người rất giỏi đấy."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không liên quan tới ta." Tô Linh Phong vô cảm. Nàng cũng chưa làm gì cả...
"Chậc chậc, hại người ta đến mức như thế kia lại còn bảo là không liên quan gì..."
"..." Tô Linh Phong không để ý đến An Tri Hiểu.
"Tiểu Phong Phong, mau ăn cái này, vừa béo ngậy lại thơm, là ta cố ý nướng cho nàng đó
Anh nợ em một câu yêu thương!
" Nguyệt Quang vừa cười hì hì vừa đưa cho Tô Linh Phong một miếng thịt ở chân của ma thú nào đó.
Mấy ngày nay, mọi người đã quen với tính cách quỷ dị của vị tinh linh khát máu này rồi, tuy còn chưa đạt đến tình trạng miễn dịch hoàn toàn thế nhưng sẽ không chỉ vì một câu nói của hắn mà loạn lên, chỉ là động tác đang ăn khẽ run rẩy hoặc là khóe miệng giật liên hồi mà thôi.
Tô Linh Phong bình tĩnh nhật lấy xiên thịt nướng, ừ, bề ngoài không tệ, mùi thơm lừng, chỉ cần nhìn cũng đã muốn ăn rồi, cắn một miếng, bên ngoài chín bên trong non, mùi vị không tệ, Tô Linh Phong rất hài lòng.
"Phong Nhi, ăn chậm một chút, uống nước đi." Mắt Mặc Vấn Trần cười cười, đưa một túi nước rồi dịu dàng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong cầm lấy, uống ừng ực một nửa rồi lại trả lại.
Mặc Vấn Trần nhận lấy túi nước, đóng vào rồi để ở một bên, tùy lúc có thể đưa cho nàng khi nàng khát nước.
Tô Linh Phong vừa giải quyết xong xiên thịt nướng thì Tá Dịch đưa đến một khay trái cây, "Thịt nướng quá ngán, ăn hoa quả cho đỡ mỡ."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong không khách khí mà nhận lấy trái cây, cắn "Rôm rốp" một miếng, rất ngon!
Dịch Thủy Giác nghĩ gì đó, lại lấy từ trong nhẫn không gian ra một lọ nước thuốc, nói với Tô Linh Phong: "Cái này giúp cho cô tiêu hóa tốt hơn, có cần không?"
Tô Linh Phong trợn mắt nhìn Dịch Thủy Giác, "Không cần!"
Mặc Vấn Trần cười cười, lại cầm khăn đưa cho Tô Linh Phong, ý bảo nàng lau miệng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mọi người: "..."
Được một đám mỹ nam hầu hạ, quả là đãi ngộ... Móa! Thật là muốn hưởng thụ quá đi mà TT.TT!
Bùi Ngọc Khiết nhìn dáng vẻ Mặc Vấn Trần cưng chiều, quan tâm chu đáo Tô Linh Phong thì sự ghen ghét trong mắt như muốn bốc hỏa đến nơi, vội vàng cúi đầu xuống che đi ánh mắt chứa đầy ghen tỵ của mình.
"Ối! Minh thần của ta, tiểu chủ nhân xinh đẹp, vậy là cô muốn xây dựng hậu cung sao?" Hồn ma nào đó cả kinh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong mặc kệ Quỷ Mị, tiếp tục ăn.
"Hậu cung là cái gì?" Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to, không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Hậu cung... A ha ha ha...." Hồn ma nào đó cười vô cùng thô tục, "Hậu cung của đàn ông là nơi cung cấp rất nhiều mỹ nữ cho chính mình hưởng, hậu cung của mỹ nhân... thì là để cho một phụ nữ hưởng rất nhiều đàn ông! Ha ha ha..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong đen mặt, lườm Quỷ Mị, dùng chủ sủng câu thông u ám nói: "Nếu như huynh thấy ở bên ngoài quá nhàn rỗi thì ta có thể cho huynh vào trong không gian ma sủng."
"Ôi! Không không không! Ta nói sai rồi..." Quỷ Mị vội vàng lắc đầu, mở miệng nói: "Ý của ta là, hậu cung của phụ nữ, là nơi dùng để hưởng dụng một đám mỹ nam..."
"Thật sao? Dùng để hưởng dụng một đám mỹ nam?" Hai mắt Đoàn Tử sáng lên, nắm chặt tay quyết định: "Ta quyết định khi trưởng thành sẽ xây dựng hậu cung mỹ nam."
Khuôn mặt Tiểu Bạch nhất thời trở nên đen sì: "Muội dám!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lão Quỷ Mị khốn kiếp kia, đây không phải là đang dạy hư một bạn nhỏ thuần khiết sao! Tô Linh Phong vung tay lên, ném con ma nào đó vào không gian ma sủng.
"Ối! Tiểu chủ nhân xinh đẹp, ta sai rồi, thả ta ra đi..." Ở trong không gian ma sủng, Quỷ Mị không ngừng gào thét.
Tô Linh Phong mặc kệ hắn, để hắn ở trong không gian ma sủng kêu la không ngừng.
"Đáng đời." Tiểu Bạch tức giận nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mọi người vừa mới ăn được một nửa thì mặt đất bỗng nhiên rung rung, tiếp theo đó là "Gào
", "Ầm ầm——", "ù ù..." đủ loại tiếng vang, giống như tiếng gào thét của ma thú, còn có tiếng vật gì đó đang chạy, tiếng động từ xa đến gần, dùng tốc độ cực nhanh để tiến về phía mọi người...
Mặc Vấn Trần nhếch môi, tà mị cười, nói với đám thiếu nam thiếu nữ: "Những nhà mạo hiểm trẻ tuổi, chuẩn bị tiếp nhận rèn luyện đi!" Lời nói vừa dứt, nhanh chóng nhảy lên, lách mình một cái đã thoáng chốc chạy xa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tá Dịch, Nguyệt Quang, Tiếu Minh Lãng cũng nhảy lên, theo hướng Mặc Vấn Trần đi.
Nguyệt Quang thấy Dịch Thủy Giác đang đứng ngây ngốc thì cũng kéo đi theo luôn.
Đám người còn lại trố mắt, phản ứng không kịp, đây là tình huống gì vậy.
"Có chuyện gì xảy ra?" Thủy Thanh Thanh mờ mịt nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tất cả đứng lên." Tô Linh Phong nhảy bật lên, lấy ra một con dao găm, dừng mắt ở phía trước, bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Mặc Hạo Thiên cũng nhanh chóng đứng lên, nhìn theo ánh mắt của Tô Linh Phong, chỉ thấy một vùng bụi đất mịt mù, sương mù che khuất tầm nhìn. Căn cứ vào sự lan tỏa mạnh mẽ của đám bụi đất này thì đây chắc chắn là một đám ma thú khổng lồ.
"Không tốt rồi! Là bầy ma thú! Mọi người mau cầm lấy vũ khí, chuẩn bị chiến đấu!"
Sắc mặt mọi người biến đổi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tìm vũ khí, cả đám loạn lên...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc Vấn Trần vốn đã chạy đến rừng cây, lắc đầu nhìn đám người Tá Dịch.
"Chậc chậc, phản ứng quá chậm." Nguyệt Quang bĩu môi.
"Vẫn còn non quá..." Tiếu Minh Lãng vuốt râu.
"Còn thiếu tôi luyện." Tá Dịch bình tĩnh nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Aiz
Bọn họ thật đáng thương... Thương Ngô, huynh đối xử với những học sinh này có hơi ác đấy..." Dịch Thủy Giác tỉnh ngộ.
Khó trách, ở nơi rèn luyện này có rất nhiều ma thú, giữa ban ngày Mặc Vấn Trần lại yêu cầu mọi người nhóm lửa nướng thịt, không phải là cố ý dẫn ma thú tập kích sao...
"Bâu giờ ác liệt với bọn họ cũng chỉ vì hi vọng về sau sẽ không phải chết không rõ ràng, nếu không sẽ làm mất mặt học viện..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
---
/300
|