**********
"..." Quỷ Hồn không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này, vậy ông ta muốn đi đâu đây? Khóe miệng Tô Linh Phong thoáng co giật nói: "Việc ông không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này thì có liên quan gì tới ta? Nếu không thích ở lại đây thì ông có thể đi, ta không có lý do gì để mang theo ông đi cùng!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Quỷ Hồn nghe vậy thì vội vàng đứng lên, bay tới bay lui quanh người Tô Linh Phong, "Hả! Minh Thần, cô cho rằng lão đây không muốn đi sao? Nếu như có thể lão đã rời đi từ lâu rồi, cô nghĩ lão thích ở nơi này yên nghỉ một ngàn... không... hai ngàn... không không không... không biết bao nhiêu năm... tên khốn kiếp kia nguyền rủa ta, phong ấn ta ở chỗ này, không cho ta trở về Minh giới, cái tên chết tiệt!!!"
"Nguyền rủa ư?"Tô Linh Phong chớp mi, sau đó lại cười trên nỗi đau kẻ khác mà nói tiếp: "Là kẻ thù của ông làm ra sao? Đúng là quá ác độc." Không thể trách nàng không có lương tâm được, ai bảo tên kia dám cười nhạo Tiểu Bạch, nó là thú cưng của nàng, mà thú cưng của nàng thì chỉ có nàng mới có thể bắt nạt bọn chúng!
Việc nguyền rủa một người sau khi chết không thể trở về Minh Giới, không thể chuyển sinh, mấy ngàn năm bị buộc phải ở đây, linh hồn không được nghỉ ngơi quả thật là rất độc ác, không biết khi còn sống con này đã đắc tội với người nào...
"Kẻ thù? Ừ! Là kẻ thù đó! Có lẽ cũng không phải kẻ thù của ta, mà không không! Nhất định nhất định là kẻ thù của ta..."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tô Linh Phong nghe lời đó thấy hơi kỳ lạ: "Ông không biết là ai đã nguyền rủa ông sao?"
"Hả! Không phải là không biết, mà ta chỉ là... Chỉ là..." Quỷ Hồn buồn rầu gãi đầu, "Trước kia có thể là ta biết kẻ đó là ai đó, nhưng bây giờ thì ta không nhớ ra kẻ đó... Ta không thể nhớ rõ..."
"Không nhớ à?" Kẻ thù mấy nghìn năm mà cũng có thể quên được ư? Tô Linh Phong suy nghĩ một chút rồi thăm dò: "Vậy ông còn nhớ được cái gì?"
"Nhớ được cái gì à?" Quỷ Hồn ngẩn người, có chút mơ hồ đáp: "Ta không nhớ, ta còn chả nhớ gì về bản thân!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"..." Tên này đang diễn kịch sao? Tô Linh Phong vỗ trán, chỉ về phía mấy nấm mồ sau lưng Quỷ Hồn rồi hỏi: "Đó là mộ của ông sao?"
"Hả! Minh Thần!" Quỷ Hồn quay đầu lại nhìn mấy cái nấm mồ cũ nát lắc đầu "Không không! Đó không phải là mộ của ta..."
"Không phải của ông ư? Vậy tại sao ông lại ở chỗ này? Trong đó là ai?"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Bọn họ à? Bọn họ là ai à? À! Có lẽ đó từng là huynh đệ của ta... Cũng có thể là người khác..." Quỷ Hồn tiếp tục bay qua bay lại, buồn rầu lẩm bẩm: "Thế nhưng tại sao ta lại ở đây nhỉ? Hừ! Tên khốn kia vì sao lại giam giữ ta ở chỗ này?..."
Tô Linh Phong liếc mắt, hỏi thêm: "Vậy ông còn nhớ ông là ai không?"
"Hả! Vấn đề này thật khó có thể trả lời, Minh thần vĩ đại! Ta là ai, ta tên là gì? Vì sao ta không nhớ! Ta thật muốn chết quá đi..."
Tiểu Bạch đang khóc cũng ngừng lại, nó trợn mắt nhìn tên Quỷ Hồn kia, thấy hơi đồng tình với ông ta! Thật đáng thương mà, đến mình là ai cũng không biết...
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Tiểu Bạch đột nhiên cảm giác khí tức trên người Quỷ Hồn cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng nữa, ông ta cũng chỉ là một kẻ mất trí nhớ đáng thương mà thôi.
"Tiểu Bạch, chúng ta đi thôi." Tô Linh Phong quay người về phía Tiểu Bạch nói. Lúc đầu nàng còn muốn moi ra chút thông tin từ Quỷ Hồn này, bây giờ xem ra...
Chắc là không có hy vọng gì rồi, ngay đến mình là ai cũng không biết, ông ta chẳng có ích gì với nàng.
"Ấy! Minh Thần! Tiểu thư xinh đẹp ơi, van xin cô hãy mang ta đi cùng" Quỷ Hồn bay nhanh tới trước mặt Tô Linh Phong, muốn ngăn nàng lại.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
"Không phải là ông đã trúng lời nguyền nên không thể rời khỏi đây sao? Ta lại không biết giải lời nguyền đó, sao có thể mang ông đi được?" Tô Linh Phong dừng bước một lần nữa, nhàn nhạt hỏi.
Trong chớp mắt, trong đầu nàng bỗng nhiên nảy ra ý nghĩa: nếu như mang Quỷ Hồn này rời khỏi đây, nàng cũng không ảnh hưởng gì, cũng không phải là không có lợi. Dù sao Tiểu Bạch sớm muộn gì cũng khôi phục được thân thể, nếu như có Quỷ Hồn này theo cùng, có thể nhờ hắn thay Tiểu Bạch tìm được một nguyên thạch tốt.
"À! Rất đơn giản, rất đơn giản, chỉ cần..." Quỷ Hồn nói đến đây bỗng nhiên dừng lại, nhìn pháp trượng hỏa diễm trong tay Tô Linh Phong có hơi không chắc chắn lắm mà nói tiếp: "Chỉ cần... Cô là thuật sĩ Vong linh..."
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Ông có thể cảm giác được trong thân thể cô bé này có một sức mạnh thần bí chưa thức tỉnh, ông tin tưởng rằng, nếu sức mạnh này thức tỉnh có thể giúp ông giải được lời nguyền, chỉ là... bây giờ ông không xác định được có phải nàng là thuật sĩ Vong Linh hay không?
Vì sao ông ta cảm nhận được trên người nàng có khí tức của Quỷ Hồn nhưng khi để ý kĩ lại thấy không giống, nếu nàng là thuật sĩ Vong linh, vậy tại sao nàng lại sử dụng linh thuật hệ hỏa? Ông chưa từng nghe nói có thể song tu hai loại linh thuật này! Còn có... nàng ta rõ ràng là linh thuật sĩ nhưng trên người lại khí lực vô cùng mạnh mẽ có thể luận võ?
Chẳng lẽ nàng ta luyện song tu Linh Vũ? Nhưng nếu luyện song tu Linh Vũ lại có thể luyện linh thuật và võ kỹ đến mức mạnh mẽ như vậy sao?! Không đúng! Linh thuật đấu khí của nàng ta còn chưa có cấp bậc cao. Nhưng sao ông ta có cảm giác đấu khí trên người nàng lại vô cùng mạnh mẽ, có lẽ đó chỉ là tiềm năng...
Một người rõ ràng có tiềm năng nhưng không phải Ma tộc, Thần Tộc hay Long tộc! Thật không thể tưởng tượng nổi!
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Quỷ Hồn vò đầu, không suy nghĩ chuyện xảy ra với cô gái này nữa, nhưng nếu có một tia hi vọng tự do thì ông ta sẽ cố gắng giữ lấy mà không bỏ qua nó, phải thử mới được...
Tô Linh Phong đưa "bó đuốc" trong tay ra nói: "Ông chắc chắn ta là thuật sĩ Vong Linh? Chắc chắn ta có khả năng giúp ông? Giúp ông thì ta có lợi gì?"
"Chúng ta... Không ngại thì cứ thử xem... Về phần câu sau..."
Giọng nói của Quỷ Hồn bỗng nhiên trở nên mị hoặc mang theo một ma lực hấp dẫn xuyên qua tai Tô Linh Phong.
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
Cặp mắt xanh bỗng nhiên lóe đỏ đầy vẻ quyến rũ!
Đối mặt với đôi mắt đó, Tô Linh Phong cảm giác như mình đang rơi vào một đầm lầy mà không cách nào thoát ra thoát ra được.
Lúc này, Tiểu Bạch cuối cùng cũng phát hiện sự không bình thường này, vội vàng kêu ra tiếng: "Không được! Chủ nhân, không nên nhìn vào ánh mắt của ông ta!"
Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu
/300
|