**********
Lều vải được căng lên, Mặc Vấn Trần và Dịch Thủy Giác ở chung một lều, Nguyệt Quang lôi căn nhà gỗ của mình ra tặng Tô Linh Phong nhưng bị nàng từ chối, vì không thuyết phục được Tô Linh Phong, hắn đành chui vào chuẩn bị ngủ thì bị Tá Dịch túm đầu kéo vào lều của mình, Tá Dịch sợ Nguyệt Quang nửa đêm không an phận đi hù dọa mọi người.
Copy nội dung từ truyện 88
Mặc Hạo Thiên và Lâm An Chi một lều, Bùi Kim Cát muốn ở cùng lều với Tiếu Minh Lãng. Hắn để ý thấy lần nào Tô Linh Phong ra ngoài cũng đều đưa người này đi, đoán chắc người này được nàng tín nhiệm nên muốn dò xét ý tứ, nghe ngóng một chút về Tô Linh Phong, nhưng đáng tiếc, Tiếu Minh Lãng là người hỏi gì cũng hoặc câm như hến, hoặc chẳng biết thông tin gì khiến hắn ta lãng phí cả đống nước bọt cũng không được tin tức gì, thế là đành xoay người đi ngủ.
Bên này, Hứa Nặc thì không chịu rời Tô Linh Phong nửa bước, còn An Tri Hiểu, Thanh Thanh không ai đồng ý chịu ngủ cùng lều với Bùi Ngọc Khiết, vậy là Hoa Nhược Hề đành xuống nước chui vào lều của Bùi Ngọc Khiết.
Ngủ đến nửa đêm, Tô Linh Phong bị một tiếng khóc làm tỉnh giấc, nàng mở to mắt, cẩn thận lắng tai nghe, tuy nhiên lúc này âm thanh đó bỗng nhiên im bặt như chưa từng xảy ra.
Tô Linh Phong ngồi dậy, nghĩ một chút rồi gọi Tiểu Bạch ra. Trong không gian ma sủng, Tiểu Bạch với Đoàn Tử đang ngủ say bỗng nhiên được gọi ra, mơ mơ màng màng đưa móng vuốt lên dụi dụi mắt và hỏi: "Chủ nhân, sao lại gọi ta ra giờ này, có chuyện gì sao?"
Copy nội dung từ truyện 88
"Cậu có nghe thấy tiếng động gì không?" Tô Linh Phong hỏi Tiểu Bạch, nàng biết rõ, linh hồn của Tiểu Bạch có thính giác và thị giác là đặc biệt nhạy cảm.
"Tiếng động sao? Có tiếng động gì đâu?" Tiểu Bạch ngáp dài trả lời.
"Tập trung tinh thần một chút!" Tô Linh Phong nghiêm mặt nói: "Chăm chú lắng nghe!"
"Ôi..." Tiểu Bạch phiền muộn chu môi vểnh tai lên lắng nghe, sau một lát, biểu lộ trên mặt Tiểu Bạch hiện rõ vẻ nghiêm túc.
Copy nội dung từ truyện 88
Tô Linh Phong chú ý thấy vẻ mặt Tiểu Bạch có biến hóa khiến nàng không nhịn được hỏi: "Cậu có nghe thấy cái gì không?"
"Ta... Ta không nghe thấy có tiếng gì cả..." Tiểu Bạch nói hơi cà lăm.
Tô Linh Phong nhíu mày, "Không nghe thấy? Thế sao cậu lại như thế này?"
"Nhưng mà... Nhưng mà..." Tiểu Bạch bật khóc.
Copy nội dung từ truyện 88
"Nhưng mà cái gì?" Tô Linh Phong không kiên nhẫn hỏi.
"Ta cảm thấy ở đây có rất nhiều vong hồn, âm khí quả thật rất lớn... Hu hu... Thật đáng sợ mà... hu hu hu..."
"..." Khóe miệng của Tô Linh Phong co giật, trên trán đen xì.
Má nó! Nó là hồn của rồng mà còn sợ vong hồn sao? Quả thật không có chút tiền đồ nào.
Copy nội dung từ truyện 88
"Đi, theo ta ra ngoài nhìn xem."
"Không đi, ta không muốn đi!" Trống ngực Tiểu Bạch đập thình thịch, ra sức lắc đầu.
"Thật không đi?" Tô Linh Phong nhíu mày.
Copy nội dung từ truyện 88
"Không đi!" Tiểu Bạch kiên định gật đầu.
"Được, cậu không đi đúng không? Ngày mai ta sẽ lấy cơ thể của cậu ra hầm cách thủy, thịt thì ăn còn xương hầm làm súp." Tô Linh Phong hung dữ nói.
Tiểu Bạch bĩu môi, không mắc mưu: "Thôi nhé! Cô đừng gạt ta, Phục hồn dược đã gom gần đủ rồi, cô sẽ không hầm ta ăn đâu." Xem nó là con rồng ngốc hả, hừ!
Nhóc con này càng ngày càng khó gạt, Tô Linh Phong nhíu mày thêm: "Đúng vậy, ta đã tìm đủ Phục hồn dược, ta vốn nghĩ đến sẽ khôi phục thân thể cho cậu, chắc sẽ vô cùng hữu dụng, nhưng mà bây giờ nhìn cậu nhát gan như vậy, có hồi phục thân thể cho cậu cũng không có giá trị, hay là thôi đi. Những dược liệu kia dù có bị nát trong tay ta thì cũng dễ dàng kiếm lại được, nhưng "nước suối sinh mệnh" đâu phải muốn lấy là lậy được, "Tô Linh Phong nói xong, nhìn tới nhìn lui Tiểu Bạch vẻ bất hảo rồi mới bổ sung thêm "Nghe nói, ăn thịt của long tộc có thể tăng thêm tu hành..."
Copy nội dung từ truyện 88
"Cô, cô lại dám coi rẻ Cự Long ta!" Tiểu Bạch tức giận xông đến trước mặt Tô Linh Phong mà phun hơi thở của rồng, vừa phun vừa khóc lóc ầm ĩ: "Cô mới nhát gan, cả nhà cô mới nhát gan! Hu hu hu... Chủ nhân là cái quái gì, ta ghét..."
"Đi, bây giờ có theo ta ra ngoài không, nếu không đi ngày mai ta sẽ làm thịt rồng, cho cậu năm giây suy nghĩ." Tô Linh Phong lạnh giọng nói. Nếu như nó không phải là linh hồn, nàng chả thèm dẫn nó đi, cũng chẳng cần tốn nhiều nước miếng như vậy.
"Hu hu... Hu hu hu..." Cho nó có năm giây suy nghĩ, rõ ràng là đang bắt nạt nó mà.
Cuối cùng Tiểu Bạch vẫn bị khuất phục bởi Tô Linh Phong, vừa dẫm chân vừa khóc lóc bò theo Tô Linh Phong ra ngoài.
Copy nội dung từ truyện 88
Bây giờ đã là nửa đêm, người gác là Tá Dịch, hắn ngồi trên tảng đá cạnh đống lửa, đang định lấy thêm củi cho vào thì nghe thấy tấm vải khẽ động, ngẩng đầu lên đã thấy Tô Linh Phong đang bước ra ngoài, hắn vội bước vài bước đến bên Tô Linh Phong, nhẹ giọng hỏi: "Thức dậy làm gì? Không ngủ được sao?"
"Không phải." Tô Linh Phong lắc đầu, nhìn biểu hiện trên mặt Tá Dịch không có gì khác thường, hắn không nghe thấy thanh âm vừa rồi, nàng suy nghĩ một chút rồi bình tĩnh nói: "Lúc tối ta uống nhiều nước quá, muốn đi vệ sinh."
"..." Tá Dịch nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên, "a" một tiếng nói: "Vậy nàng đi đi, có việc gì thì gọi ta." Vừa nói xong, Tá Dịch mới ý thức được mình vừa nói gì, khuôn mặt tuấn tú càng đỏ hơn, lúng ta lúng túng nói: "Ta... Ta không có ý gì khác..."
Copy nội dung từ truyện 88
Tô Linh Phong đưa tay vỗ vai Tá Dịch, bình tĩnh nói: "Đa tạ quan tâm, ta mang giấy vệ sinh rồi."
"..." Tá Dịch Phong hóa đá trong chốc lát.
Tô Linh Phong dùng chủ sủng câu thông hỏi Tiểu Bạch: "Hướng nào?"
"Phía trước... Đi theo dòng suối nhỏ, đi, đi lên phía trên..." Tiểu Bạch run rẩy nói.
Copy nội dung từ truyện 88
"Đi đây." Tô Linh Phong nhìn Tá Dịch nói, đi theo chỉ dẫn của Tiểu Bạch.
Đây cũng là lý do nàng mang theo Tiểu Bạch ra ngoài, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc nhưng lại không biết tiếng khóc phát ra từ nơi nào, Tiểu Bạch dù sao cũng là linh hồn, có thể cảm ứng được nơi phát ra nguồn lực đó ở đâu, sẽ dễ dàng tìm thấy hơn.
Thật ra nàng cũng không biết vì sao mình lại muốn tìm đến nơi phát ra tiếng khóc đó, dường như đầu óc không nghe lời, tận sâu trong não có một cảm giác tò mò dẫn dắt nàng đến đó xem sao.
Tô Linh Phong đi theo hướng Tiểu Bạch chỉ được một đoạn nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì, tiếng khóc đó lúc xa lúc gần, càng đi càng nghe rõ.
Copy nội dung từ truyện 88
"Có còn xa lắm không?" Tô Linh Phong túm lấy Tiểu Bạch đang bay bay phía trước hỏi.
"Gần, gần, gần đến rồi... Hu..." Tiểu Bạch vừa nói vừa run lẩy bẩy.
Tô Linh Phong tiến lên phía trước một chút nữa, tiếng khóc ngày càng rõ ràng, không khí ngày càng loãng, khí lạnh dâng trào, từng đợt gió thổi qua, bốn phía cây cối vang lên tiếng xào xạc...
Copy nội dung từ truyện 88
Lúc này, ánh trăng không biết bị mây đen che phủ từ lúc nào, ánh sao lúc ẩn lúc hiện, xa xa vang đến vài tiếng chim kêu, xung quanh đen kịt, một khung cảnh thê lương.
Tô Linh Phong cảm giác như mình đang đi lạc vào một bộ phim kinh dị nào đó, cũng may tâm lí của nàng cực kỳ mạnh mẽ, nếu lá gan của nàng nhỏ thì chỉ e vừa nhìn thấy cảnh này đã bị dọa cho mất hồn vía rồi!
Nhớ tới trước kia trên mạng có bài viết về một bộ phim kinh dị, có người nói: dùng thị giác kích thích người xem phim chỉ làm người khác thấy buồn nôn, vừa kết hợp cả thị giác, thính giác cùng với không khí dọa người mới thật sự là phim kinh dị.
"Thật đáng sợ... Chủ nhân, không đi có được không... Hu hu..." Tiểu Bạch cắn răng, nức nở nói. Thật ra nó cũng không phải sợ âm vong, chỉ là chỗ này gần với khí tức của vong linh khiến nó cảm thấy áp lực, mà biết rõ đây không phải âm hồn của sinh vật bình thường làm nó càng không thể chịu nổi khí tức ấy.
Copy nội dung từ truyện 88
"Nếu không ta gọi Đoàn Tử ra đi cùng cậu nhé?" Tô Linh Phong đề nghị nói.
"Híc... hu... Hay là thôi đi..." Tiểu Bạch thút tha thút thít ngừng một chút nói: "Nó... Nó là nữ thú, gọi nó ra lại làm nó khóc..."
"..." Khóe miệng của Tô Linh Phong co giật, thở dài, lôi pháp trượng ra khỏi nhẫn trữ vật, lẩm bẩm đọc chú ngữ hệ hỏa. Lập tức trên đỉnh pháp trượng sáng lên, chiếu sáng một khoảng.
Nhưng Tiểu Bạch nhìn bó đuốc cực kỳ giống ma trơi kia lại tiếp tục run lẩy bẩy, cả người co rúm lại.
Copy nội dung từ truyện 88
Cuối cùng Tô Linh Phong cũng dừng lại.
Bởi vì nàng nhìn thấy nơi cần đến.
Nơi đây có chừng bốn năm ngôi mộ đắp nghiêng ngả lộn xộn, cỏ dại mọc đầy xung quanh, chắc là mộ hoang không có ai đến dọn dẹp.
Tô Linh Phong và Tiểu Bạch nheo mắt nhìn về một ngôi mộ, xung quanh tối đen, trong cảnh vật mờ mịt như có một bóng dáng, không biết là nam hay là nữ đang ngồi cạnh đó.
Copy nội dung từ truyện 88
Lúc Tô Linh Phong vừa đến thì tiếng khóc cũng ngừng, dựa theo vị trí và âm thanh phát ra, Tô Linh Phong đoán người này là nam. Tô Linh Phong nhìn chằm chằm cảnh vật phía trước, trong lòng không ngừng suy nghĩ nên mở miệng nói thế nào? Ông là ai ư? Sau đó thì nên nói thế nào?
Ngay lúc Tô Linh Phong còn đang bối rối thì người nọ đã lên tiếng nói: "Ồ! Thì ra sức mạnh Minh Thần được một cô bé đáng yêu nắm giữ, cháu đã đến rồi à?"
Tô Linh Phong nghe xong nhíu mày, người đó biết rõ là nàng sẽ đến?
Không đợi Tô Linh Phong mở miệng, Tiểu Bạch phía sau lưng đã hét lên, "Ôi! Ông trời...ơ...i! Thật là khủng khiếp, khí tức của Quỷ Hồn! Thật đáng sợ mà thật đáng sợ mà, thật là đáng sợ! Ôi hu hu..."
Copy nội dung từ truyện 88
Thằng nhãi ranh này không phải dùng chủ sủng mà trực tiếp gào lên, lá khô trên mặt đất theo gió cuồn cuộn nổi lên.
"..." Nếu có thể, Tô Linh Phong thật muốn tìm cái khăn bịt miệng oắt con này lại.
Copy nội dung từ truyện 88
/300
|