**********
Nghe được giọng nói của hai đứa nhóc Đoàn Tử và Tiểu Bạch, Tô Linh Phong không khỏi hơi kinh ngạc mở mắt, Đoàn Tử đã tỉnh rồi à? Nhanh như vậysao?
Copy nội dung từ truyện 88
Vào sáng sớm ngày sinh nhật của nàng, Đoàn Tử có mơ mơ màng màng tỉnh lại một lần, nói với nàng câu: "sinh nhật vui vẻ" sau đó bóng dáng nho nhỏ bỗng nghiêng một cái rồi liền ngủ say, xem lúc ấy bốn chân nó co quắp, thân mình mềm nhũn như bãi bùn, Tô Linh Phong còn tưởng rằng qua một khoảng thời gian nữa Đoàn Tử mới có thể tỉnh lại, không ngờ nhanh như vậy mà đã tỉnh.
Hơn nữa giọng nó nghe có vẻ rất vui sướng, nàng cũng có thể cảm nhận được sinh mệnh lực của Đoàn Tử tràn đầy hơn, linh động hơn trước kia thông qua cảm ứng chủ sủng, chẳng lẽ tên nhóc kia đã tấn cấp thành công rồi hả?
"Mẹ, có nghe thấy Đoàn Tử gọi không? Đoàn Tử rất nhớ mẹ, Đoàn Tử đói..." Đoàn Tử không thấy Tô Linh Phong đáp lại nên lại la lớn.
"Chủ nhân, ta cũng muốn đi ra ngoài, mau thả ta ra ngoài đi, ở không gian ma sủng này rất buồn, đúng là thiệt thòi cho bản long!" Tiểu Bạch cũng không cam chịu rớt lại phía sau cũng bắt đầu ồn ào, giọng nói vẫn vô sỉ như trước.
Copy nội dung từ truyện 88
Trước kia nghe được lời nói của Tiểu Bạch, Tô Linh Phong còn có thể nhíu mi, khóe miệng giật nhẹ, hiện giờ ngay cả mí mắt cũng lười động
Tô Linh Phong ngồi xếp bằng trên giường, trong miệng lặng lẽ niệm chú ngữ triệu hoán, chỉ thấy có một vầng sáng màu lam nhạt ở trên người nàng lóe lên một cái rồi biến mất, lông mày Tô Linh Phong không khỏi nhíu một cái, lại lặng lẽ đọc chú ngữ lần nữa, lần này ở trên người nàng có màu xanh da trời triệu hoán trận sáng lên nhanh chóng, một lúc sau, Tiểu Bạch với thân thể tiểu long trong suốt xuất hiện ở bên người Tô Linh Phong
Tiểu Bạch sau khi ra khỏi không gian ma sủng thì trước tiên là duỗi cái lưng nhức mỏi, sau đó cơ thể nhỏ bé mập mạp trong suốt của Tiểu Bạch đi tới trước mặt Tô Linh Phong rồi ngồi xuống, nó nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn chằm chằm vào Tô Linh Phong, đúng... chính xác mà nói là không có việc gì mà cứ nhìn chằm chằm Tô Linh Phong, triệu hoán trận trên người nàng lại sáng lên lần nữa...
Copy nội dung từ truyện 88
Thật ra đây là lần đầu tiên Tô Linh Phong triệu hoán Đoàn Tử nhưng lại không triệu hoán thành công, nàng bị một sức mạnh trên người Đoàn Tử bắn ngược trở lại nên không thể không dừng triệu hoán trận pháp lại.
Chỉ có ma sủng đã ngoài thánh giai, hơn nữa thực lực của ma sủng còn phải vượt qua thực lực của chủ nhân ký kết khế ước thì mới có thể xuất hiện tình huống khó triệu hoán. Vào những lúc thực lực của ài ma thú có trí tuệ đẳng cấp cao vượt qua chủ nhân thậm chí còn có thể khó chịu, chơi xấu mà từ chối thẳng triệu hoán của chủ nhân.
Tuy rằng Tô Linh Phong có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng rất kinh ngạc, không thể tưởng được tên nhóc này mới phá vỡ vỏ trứng ra ngoài không bao lâu đã tấn giai, lần đầu tiên còn lập tức vượt qua chủ nhân là nàng, nàng thật có phần không thể chờ được muốn nhìn xem Đoàn Tử sau khi tấn giai biến thành bộ dáng gì một chút.
"Mẹ, Đoàn Tử không phải cố ý đâu..." Đoàn Tử yếu ớt nhỏ giọng nói với Tô Linh Phong.
Copy nội dung từ truyện 88
Lúc được triệu hoán thì nó theo bản năng bỗng hơi kháng cự mà thôi, không ngờ lại cắt đứt triệu hoán của Tô Linh Phong, cảm nhận được tinh thần lực của Tô Linh Phong dẫn dắt lần nữa, Đoàn Tử ngoan ngoãn bắt đầu phối hợp.
Tô Linh Phong nhắm mắt lại tập trung tinh thần, ngưng tụ tinh thần lực, trong miệng mặc niệm mấy câu chú ngữ triệu hoán, mất một chút thời gian mới có thể hoàn thành.
Tô Linh Phong chậm rãi mở to mắt thì liền trông thấy một quả cầu xuất hiện ở phía trước nàng, quả cầu kia vừa rơi xuống trên chăn liền đạp bàn chân nhỏ xuống giường rồi bắn lên như cung tên, sau đó mượn lực đàn hồi liền nhào tới chỗ Tô Linh Phong, hôn "Chụt" một cái lên mặt Tô Linh Phong.
Copy nội dung từ truyện 88
"Mẹ, Đoàn Tử rất là nhớ mẹ nhé, có phải mẹ cũng rất nhớ Đoàn Tử hay không?" Đoàn Tử treo chân lủng lẳng, chỉ dùng hai móng vuốt nhỏ ôm cổ Tô Linh Phong, dùng cơ thể nhỏ nhỏ mềm mềm cọ qua cọ lại trên mặt Tô Linh Phong ...
"Ừ, ta rất nhớ Đoàn Tử." Tô Linh Phong phối hợp trả lời Đoàn Tử một câu, chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có biểu cảm gì nên nhìn qua rất là quái dị.
Tô Linh Phong đưa tay dùng sức kéo Đoàn Tử từ trên mặt mình xuống, cúi đầu cẩn thận quan sát Đoàn Tử sau khi tấn giai, càng nhìn thì đôi lông mày càng nhíu lại...
Chỉ thấy nhóc này chẳng lớn hơn chút nào, vẫn tròn tròn nho nhỏ như vậy, nhưng bộ lông màu trắng ngà biến thành màu hồng nhạt, cái miệng nhỏ nhỏ cũng biến thành màu hồng phấn! Hơn nữa mí mắt bên cạnh còn dài ra, lông mi cong cong khiến cho đôi mắt vốn nho nhỏ giống như một đôi mắt to, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Copy nội dung từ truyện 88
Đặc biệt nhất chính là ở hai bên đầu nhỏ không có đường ranh giới rõ ràng với thân mình lại có hai cái tai nhỏ kỳ quái dài ra, từng bên tai đều do hai cái tai hợp thành, mới nhìn giống như một cô bé vụng về cài nơ con bướm hai bên đầu.
Tô Linh Phong ngạc nhiên nhìn đứa nhóc vừa xa lạ lại quen thuộc kia, chuyện này...Tình huống này thật thần kì. Đứa nhỏ này vẫn là Đoàn Tử sao? Lại nói, nó bế quan thăng cấp hay là bế quan làm đẹp vậy?
Đoàn Tử thấy Tô Linh Phong nhìn nó chằm chằm, nhìn một lúc lâu mà mắt vẫn chưa nháy một lần thì không khỏi đạp chân, sau đó dùng một đôi móng vuốt nhỏ túm lấy khuôn mặt của mình, hơi nghiêng đầu, đôi mắt nhỏ vụt sáng, làm ra vẻ xấu hổ, giọng nũng nịu lại tức giận nói: "Mẹ, Đoàn Tử bây giờ rất đẹp đúng không? Nhưng mẹ cũng không cần nhìn chằm chằm Đoàn Tử như vậy đâu mà, Đoàn Tử sẽ xấu hổ đó."
Copy nội dung từ truyện 88
Khóe miệng Tô Linh Phong co quắp, mặt đen thùi lùi, lập tứ bị dáng vẻ ỏn ẻn kia kéo linh hồn trở về, nàng nhíu mày nhẹ giọng trách mắng: "Không cho phép học cách nói chuyện của tên Nguyệt Quang yêu nghiệt kia!" Vừa rồi ngữ điệu của nhóc này rất giống với phong cách của Nguyệt Quang, động tác và biểu cảm quả nhiên chẳng khác gì nhau.
Vừa nghĩ tới Nguyệt Quang, vẻ mặt Tô Linh Phong chợt hốt hoảng, Nguyệt Quang hẳn là đã quay trở lại đại lục Nam Kì, nếu thuận lợi lấy được "Nước suối sinh mệnh", có lẽ hắn đã sớm trở lại rồi, sẽ không phải là gặp chuyện gì phiền phức chứ...
Đoàn Tử không được Tô Linh Phong khích lệ, ngược lại còn bị nàng mắng nên hơi bị đả kích, một cặp nơ bướm lập tức cụp xuống, vẻ mặt khổ sở nói: "Chẳng lẽ Đoàn Tử xấu sao? Mẹ không thích Đoàn Tử bây giờ sao?" Lúc nói chuyện đồng thời trong ánh mắt xinh đẹp đã ngân ngấn nước mắt, Hu hu, có phải từ nay mẹ sẽ chẳng thương nó nữa không? Buồn bã quá, đau lòng quá...
"Ôi chao, ngươi đừng khóc nữa!" Sau khi Đoàn Tử đi ra, Tiểu Bạch vẫn không lên tiếng bỗng nói chen vào, chỉ thấy nó cố ý làm một khuôn mặt tiểu Long lạnh lùng, giọng không được tự nhiên nói: "Thật ra thì cũng được... Cũng chẳng phải quá xấu..."
Copy nội dung từ truyện 88
/300
|