**********
Tô Linh Phong và Tá Dịch tản bộ. Thị vệ và hạ nhân gặp hai người đều chào hỏi. Tối qua mọi người đều thấy rõ thái độ của Tá Dịch với Tô Linh Phong, trong phủ ai cũng nhất trí cho rằng tiểu thư và tam hoàng tử Ninh viễn quốc có quan hệ không bình thường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng hai người trong cuộc lại hoàn toàn không để ý ánh mắt của người khác, vẫn duy trì khoảng cách thích hợp, chậm rãi đi lại trong khu rừng cạnh phủ đệ.
Hai người đi cạnh nhau không nói tiếng nào. Hồi lâu sau Tá Dịch mới không nén được mà gọi Tô Linh Phong: "Linh Phong..."
"Hả?" Tô Linh Phong không quay lại nhìn Tá Dịch mà tiếp tục đi tiếp.
"Nàng... Có tâm sự sao?" Tá Dịch hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hả? Không có."
"Không muốn tâm sự với ta sao?" Tá Dịch thở dài một tiếng, nàng rõ ràng đang ưu sầu, còn nói không có tâm sự...
"Không có, huynh nghĩ nhiều rồi." Tô Linh Phong nói bằng giọng lạnh lùng..
"Linh Phong, do ta suy nghĩ nhiều thật sao?" Giọng của Tá Dịch hơi rầu rĩ: "Vì sao ta cảm thấy giữa chúng ta có khoảng cách... không giống như lúc xưa nữa?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không giống như lúc xưa sao?" Tô Linh Phong nhăn mặt hỏi: "Trước kia thế nào? Bây giờ thế nào?"
"Không rõ lắm..." Tá Dịch đưa mắt nhìn khu rừng phong phía xa: "Ta thấy nàng với ta ngày càng có khoảng cách... Giữa hai chúng ta có cái gì đó ngăn lại..."
"Hở? Huynh hi vọng tiếp tục được làm thị vệ của ta, muốn ta suốt ngày gào thét tên huynh à??"
Tá Dịch bị lời nói của Tô Linh Phong chọc cho cười to: "Nếu như nàng thích, thì ta sẵn sàng."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Huynh ngốc à? Quan hệ của ta và huynh đã sớm kết thúc rồi. Bây giờ huynh là tam hoàng tử Ninh Viễn Quốc."
"Vì thân phận của ta sao?" Tá Dịch thở dài, giọng nói pha chút năn nỉ nói: "Nàng có thể bỏ qua thân phận của ta, làm bạn của ta mà. Nàng có thể làm được không?..."
"Ta không để ý thân phận của huynh!" Tô Linh Phong nghiêng người nhìn Tá Dịch, mặt không đổi sắc nói tiếp "Bằng không thì bây giờ ta cũng sẽ không nói chuyện với huynh bằng thái độ này?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ta biết, nhưng mà..." Tá Dịch nói được một nửa bỗng dưng dừng lại, trong lòng yên lặng bổ sung vào câu sau: nhưng mà còn chưa đủ...
Hắn cũng không rõ mình rốt cuộc muốn cái gì. Có một cảm giác, cảm giác gì đó, hắn cũng không biết rõ. Hắn chỉ muốn thêm chút nữa, chút nữa... Thêm cái gì thì chính hắn cũng không biết...
Tá Dịch nói một nửa lại không nói nữa, Tô Linh Phong cảm thấy kỳ lạ liền quay người lại nhìn Tá Dịch, nghi hoặc hỏi: "Tá Dịch, huynh làm sao vậy?"
Tá Dịch dừng lại, không nói gì, ngắm nhìn cô gái đang đi ở phía trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không lộ một chút cảm xúc, đôi mắt xanh trong vắt không giống một thiếu nữ mười bốn tuổi mà lại toát ra vẻ thành thục chính chắn mê người. Loại khí chất này khiến người ta không thể kháng cự mà muốn gần nàng thêm một chút, một chút nữa...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tá Dịch đưa mắt đánh giá ngũ quan Tô Linh Phong: đôi mắt, lông mày, mũi... Bỗng nhiên ánh mắt hắn rơi vào đôi môi hồng hồng hơi sưng. Hắn nhìn chằm chằm không chớp mắt...
Tô Linh Phong bị Tá Dịch nhìn hơi mất tự nhiên, lạnh lùng nói: "Huynh nhìn cái gì thế?"
"Miệng của nàng sao lại sưng lên vậy?" Giọng nói của Tá Dịch năng nề như đang đè nén cảm xúc tận sâu trong đáy lòng.
Tô Linh Phong nghe xong thì sửng sốt một chút rồi lập tức chột dạ, nàng quay mặt đi chỗ khác nói: "À, có thể là do tối qua ta ăn đồ cay."
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Thức ăn hôm qua không có món nào có ớt." Tự nhiên có một luồng khí nóng tích tụ trong người Tá Dịch. Giọng hắn càng ngày càng nặng nề.
"Vậy thì chắc sáng nay ta ăn phải ớt." Tô Linh Phong làm như vẻ nhớ ra nói.
"Sáng nay nàng cũng không động đến món đó!" Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch ngày càng đen, tức giận hỏi: "Tiếp theo có phải nàng định nói sáng sớm hôm qua nàng ăn ớt có phải không??!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tô Linh Phong nghe xong thì hỏa khí cũng bốc lên ngùn ngụt, "Ta ăn mà còn không nhớ, sao huynh nhớ rõ vậy?!"
"Ta nhớ rõ!" Tá Dịch bỗng nhiên tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy khuôn mặt Tô Linh Phong, buộc nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, chất vấn: "Có phải tối qua tên Thương Ngô kia đã làm gì với nàng không??"
"Không có!" Tô Linh Phong đưa tay kéo tay Tá Dịch ra, vội vàng phủ nhận.
Tá Dịch vung tay, trùng hợp làm bung một nút áo ở cổ của Tô Linh Phong, lộ ra một một vết "dâu tây" trên cổ nàng...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tá Dịch nhìn chằm chằm vào vết hồng hồng trên cổ Tô Linh Phong, hai mắt lộ vẻ phẫn nộ, chua xót, không cam lòng, khổ sở. Nhìn thấy cảm xúc của Tá Dịch thay đổi, Tô Linh Phong hơi sợ hãi...
Thừa dịp Tô Linh Phong chưa kịp phản ứng, Tá Dịch đưa tay kéo Tô Linh Phong lại gần rồi mở vạt áo trên cổ của nàng ra, nhìn thấy trên cổ nàng toàn những dấu vết mập mờ, giọng hắn khẽ run hỏi: "Cái này... Đều là do hắn làm sao? Nàng... Hai người... Đã... Đã..." Hắn nói đến đây liền im bặt..
Tô Linh Phong tỉnh táo lại, đưa tay phải của mình lên gạt bàn tay của Tá Dịch đang đặt trên cổ mình xuống, tức giân nói: "Tá Dịch! Huynh đang làm gì vậy? Huynh còn làm vậy đừng trách ta không khách khí!"
Không khách khí... Không khách khí với hắn... Nàng có làm vậy với tên kia không? Chắc là không rồi, bởi vậy mới có những vết đó trên người nàng...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một cảm giác đố kị nảy sinh trong lòng Tá Dịch khiến hắn khó chịu.
Hắn ôm lấy mặt Tô Linh Phong lần nữa, dùng ngón tay mình miết lên môi nàng.
Tô Linh Phong giãy dụa trốn tránh, nổi giận nói: "Tá Dịch, huynh làm gì vậy, huynh điên rồi!"
"Đúng! Ta điên rồi!" Tá Dịch gầm nhẹ một câu rồi cúi đầu hôn lên môi Tô Linh Phong...
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tá... A......" Tô Linh Phong thật sự bị hành động của Tá Dịch dọa cho ngây người. Bình thường hắn vẫn trầm ổn, không bao giờ để lộ suy nghĩ ra bên ngoài, luôn bảo vệ che chở cho nàng, nhưng giờ đây lại đang cưỡng hôn nàng...
Tá Dịch thấy Tô Linh Phong vẫn còn đang ngây ngốc thì liền dùng đầu lưỡi mở hàm răng nàng ra, mút lấy đầu lưỡi Tô Linh Phong. Đây là lần đầu tiên hắn hôn một người con gái, không biết kỹ xảo, chỉ làm theo bản năng, môi của nàng ngọt ngào, thơm tho, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được...
Anh nợ em một câu yêu thương!
/300
|