**********
Ngày hôm sau, Mục Đạt tự mình sai người đem điểm tâm đến chỗ Tô Linh Phong ở Lâm Phong Uyển.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Linh Phong nhìn một bàn đầy đồ ăn mà đám hạ nhân nối đuôi nhau bê vào, nàng nhíu mày, mở miệng hỏi thăm: "Mục Đạt quản gia, trong phủ Thành Lăng Vân chủ... mỗi bữa ăn đều thịnh soạn như đại tiệc vậy hay sao?
Mục Đạt hơi sủng sốt, lập tức cười ha hả trả lời: "Đương nhiên không phải, thành chủ đại nhân thật ra là người rất tiết kiệm, chỉ là tiểu tiểu thư vừa tới phủ, thành chủ đại nhân sợ người phòng bếp không biết khẩu vị của cô nên mới phân phó phòng bếp chuẩn bị mỗi loại thức ăn một ít cho tiểu tiểu thư."
"À?" Đôi mày thanh tú của Tô Linh Phong khẽ nhướng lên, ông già mặt lạnh Tư Đồ Tiêu Sơn kia lại có thể phân phó hạ nhân lưu ý loại chuyện này sao?
"Tiểu tiểu thư nếu như cảm thấy quá lãng phí, mỗi ngày có thể phái người tới thông báo cho đầu bếp làm thức ăn tiểu tiểu thư ưa thích." Mục Đạt dừng thoáng một chút, lại bổ sung nói: "Cũng có thể sử dụng phòng bếp ở Lâm Phong Uyển, nguyên liệu nấu ăn có thể bảo cho hạ nhân đưa tới."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Linh Phong gật đầu: "Ta đã biết."
Người giàu có lãng phí tiền bạc, Tô Linh Phong đương nhiên sẽ không rãnh rỗi đi chỉ trích người ta lãng phí đồ ăn, nàng chỉ không thích nhiều người bê chén đĩa ra ra vào vào ở trước mặt nàng như vậy, nhìn thôi mà đã choáng váng đầu rồi.
Buổi sáng, Tư Đồ Tiêu Sơn không cho gọi Tô Linh Phong, Tô Linh Phong cũng không rời khỏi Lâm Phong Uyển, một mực trầm tư ở trong phòng của mình, thu nạp nguyên tố phần tử càng ngày càng nhiều, tăng lên thực lực của mình.
Nàng không thích cảm giác làm kẻ vô năng mặc cho người khác định đoạt, Tô Linh Phong hiểu rõ, chỉ có chính mình thực sự trở lên mạnh mẽ rồi mới có tư cách nắm giữ vận mệnh của mình, mới sẽ không bị người khác nắm mũi dẫn đi!
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Ở thời không coi trọng thực lực chí thượng, cường giả vi tôn này, có thực lực mới có lời nói và tư cách nói chuyện!
Linh thuật và đấu khí bất đồng, đấu khí phóng ra có hình thức nhất định, có thể phân biệt ra được đẳng cấp của đối phương, nhưng đẳng cấp linh thuật sĩ thì phải dựa vào huân chương mà công hội linh thuật sĩ phát ra để phân biệt rõ ràng.
Nếu như Linh thuật sĩ đeo huân chương cao hơn đẳng cấp của mình thì sẽ đầu váng mắt hoa, tứ chi chết lặng, khiến cho không thể phóng ra linh thuật bình thường, cho nên cấp bậc linh thuật sĩ sẽ không thể làm giả cấp bậc, đương nhiên, cũng có tương đối một ít người là linh thuật sĩ nổi danh, dứt khoát không đeo huân chương linh thuật sĩ.
Tô Linh Phong không biết cụ thể linh thuật của mình đạt tới cấp bậc gì rồi, mỗi lần tu luyện, sau khi lực lượng kia đầy, nàng liền bị không gian nguyên tố thanh hư kia cưỡng chế bắn ra.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Đợi đến lúc nàng cho rằng đã đến đỉnh cao giai đoạn then chốt, lại không hiểu tại sao phát hiện nguyên tố phần tử trong cơ thể mình, mình chỉ mới ở đáy cấp độ nào đó thôi, việc này khiến cho nàng có hơi mê mang, nàng nghĩ phải chăng nên đến công hội linh thuật sĩ kiểm tra một chút xem sao...
Có điều... lực lượng quỷ dị trên người nàng có ích sao? Mặc Vấn Trần từng nói, bay giờ nàng đừng để cho những người khác khảo thí linh cơ, cũng không nên hỏi người ngoài chuyện có quan hệ đến "Sức mạnh U Minh"...
Tuy nhiên nàng không tin tưởng Mặc Vấn Trần, nhưng chuyện này, Tô Linh Phong cân nhắc liên tục rồi vẫn quyết định cẩn thận một chút thì tốt hơn...
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Trước giờ cơm trưa, phòng bếp đặc biệt phái người mang tới một bản danh sách đồ ăn, để cho Tô Linh Phong lựa chọn.
Tô Linh Phong cũng không khách khí, cầm danh sách bình tĩnh gọi món.
Buổi chiều, Mục Đạt đi vào Lâm Phong Uyển, mỉm cười nói với Tô Linh Phong: "Tiểu tiểu thư, thành chủ đại nhân đang đợi cô ở thư phòng."
"Ừ." Tô Linh Phong gật đầu với Mục Đạt, lại nói với Hứa Nặc đang đứng bên cạnh: "Đi mang lễ vật tặng ông ngoại đến đây cho ta."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Vâng, tiểu thư." Hứa Nặc quay người đi, một lát sau thì bê một cái hộp nhỏ khắc hoa tinh mỹ trở về, đưa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong cầm cái hộp, nói với Mục Đạt: "Phiền toái Mục Đạt quản gia dẫn đường rồi."
"Mời tiểu tiểu thư đi theo Mục Đạt."
Mục Đạt dẫn Tô Linh Phong đến cửa thư phòng Tư Đồ Tiêu Sơn, gõ cửa nói, "Thành chủ đại nhân, tiểu tiểu thư đến rồi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Vào đi." Bên trong truyền đến giọng nói uy nghiêm của Tư Đồ Tiêu Sơn.
Mục Đạt ra hiệu Tô Linh Phong đi vào, còn mình liền lui xuống.
Thư phòng Tư Đồ Tiêu Sơn rất rộng lớn, phong cách thư phòng rất giống chủ nhân, nghiêm túc uy phong, trên giá sách bên trong phòng bày các loại chủng loại sách vở, ngoài trừ một chút yếu phẩm cần thiết trong thư phòng thì không có bất kỳ vật phẩm dư thừa nào khác.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Chính giữa thư phòng đặt một cái thư án cực lớn, trên bàn chất đầy sách vở và tài liệu, Tư Đồ Tiêu Sơn đang vùi đầu viết cái gì đó, xem ra đây cũng là văn phòng làm việc của ông.
"Ông ngoại." Tô Linh Phong tiến vào thư phòng, nhìn không chớp mắt, nhàn nhạt gọi một câu.
Tư Đồ Tiêu Sơn đặt bút trong tay sang một bên, ngẩng đầu nhìn Tô Linh Phong, vẫn là ánh mắt dò xét này.
Tô Linh Phong quy củ thi lễ với Tư Đồ Tiêu Sơn một cái, sau đó đứng thẳng người, mặt không biểu tình đối mặt cùng Tư Đồ Tiêu Sơn.
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Sau một lúc lâu, Tư Đồ Tiêu Sơn mở miệng hỏi: "Cầm trong tay cái gì vậy?"
"Lễ vật tặng cho ông ngoại ngài." Tô Linh Phong bình tĩnh trả lời.
Tư Đồ Tiêu Sơn khẽ ngưng thần, "Lấy ra đi."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tô Linh Phong tiến về phía trước hai bước, đẩy cái hộp trong tay tới.
Tư Đồ Tiêu Sơn không lập tức mở cái hộp ra mà là hỏi Tô Linh Phong: "Bên trong là cái gì?"
"Không biết, phụ thân đại nhân thay cháu chuẩn bị."
Tư Đồ Tiêu Sơn nghe vậy, sắc mặt lại chìm xuống, hừ một tiếng nói: "Cháu đúng là rất thành thật!"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Không dám dối gạt ông ngoại."
"..." Khóe miệng Tư Đồ Tiêu Sơn hiếm khi cong một cái, ném cái hộp sang một bên chứ cũng chẳng buồn mở ra.
"Ông ngoại gọi Linh Phong tới có chuyện gì phân phó sao?" Tô Linh Phong biết rõ mình là kẻ không am hiểu lấy lòng người già, đặc biệt là với Lão ngoan đồng thì càng không được tự nhiên, liền chủ động kéo chủ đề sang vấn đề chính, cắt ngang lực chú ý của Tư Đồ Tiêu Sơn.
Tư Đồ Tiêu Sơn tự nhiên nhìn ra được ý đồ của Tô Linh Phong, cũng không có tiếp tục khó xử, lườm nàng rồi nói: "Nghe nói đấu khí của chấu đã đột phá cấp 3 rồi?"
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
"Đúng vậy ông ngoại."
Tư Đồ Tiêu Sơn gật đầu, "Cháu đã mười bốn tuổi rồi, về sau không cần ham chơi hoang đường như trước, phải học tập thật giỏi, tăng các phương diện năng lực lên, ta đã cho ngươi mời rồi mấy vị lão sư tốt, ngày mai bắt đầu đi học." Dừng một chút lại tiếp tục nói: "Đợi học viện Thanh Kiều hạ kỳ bắt đầu chiêu sinh, cháu liền đi vào trong đó đọc sách."
Hoang đường? Ham chơi? Tô Linh Phong nhướn mày, xem ra vị thành chủ thành Lăng Vân này vẫn luôn âm thầm chú ý cháu ngoại chưa từng gặp mặt này...
"Linh Phong đã biết, cháu sẽ chăm chỉ học tập."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
Tư Đồ Tiêu Sơn cầm lấy một trang giấy từ trên bàn sách ra, đưa cho Tô Linh Phong, "Đây là chương trình học ta đã sắp xếp cho cháu, còn có tên của mấy vị lão sư muốn giới thiệu với cháu."
Tô Linh Phong nhận lấy, cũng không có vội xem nội dung, tiếp tục nhìn Tư Đồ Tiêu Sơn, chờ ông nói tiếp.
"Còn hơn một tháng nữa, cháu sẽ đủ mười bốn tuổi, ta đã để người đi chuẩn bị yến hội sinh nhật cho cháu, có yêu cầu gì hay thích cái gì, cháu có thể nói cho Mục Đạt chuẩn bị."
Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!
/300
|