Tựa hồ như được ám chỉ, sắp đặt trước, rất nhanh, có mấy nữ nhân tương đối bạo dạn đi tới, như là xà hình mềm mại, mấy cánh tay ôm ghì lấy Trần Sâm, đồng thời một nữ nhân có gương mặt thật đẹp ôm lấy gương mặt Trần Sâm, đong đưa, ả mặc một bộ trường bào, ẫn hiện mờ ảo cái vóc dáng mê người, động lòng người, loại áo này chất liệu như có như không, tùy thời va chạm vào thân thể Trần Sâm, như muốn rách như muốn vỡ ra…
Trần Sâm lơ đãng nhìn lướt qua, ở kiếp trước đả từng có ghé qua những nơi ăn chơi phù phiếm, nên nhãn lực khá tinh tường, liếc mắt là nhìn được, phía dưới trường bào của nữ nhân này chỉ sợ là không mặc cái gì a, thân thể hắn bắt đầu nóng lên, như phát sốt, trong lòng ngực phập phồng, đôi mắt rực nóng nhìn mãi xuống phía dưới a….
Nữ nhân này thật mềm mại, trên người Trần Sâm nhẹ nhàng ma sát, rồi ghé bên tai Trần Sâm thổi vào một hơi, dùng âm thanh mị hoặc yêu ma khiến cho xương cốt người ta mềm nhũn nói: “Ah! Tôn kính ma pháp sư đại nhân! Ta chưa từng cùng ma pháp sư làm qua chuyện đó, ngài… ngài biết không? Ngài sẽ là người thứ nhất, đấy ma pháp sư đại nhân ! Yên tâm đi… Ta nhất định sẽ làm ngài vui sướng, chết… đi được… Hả ha ha a…”
Nói xong, ả quấn lấy cổ Trần Sâm, chậm rãi từ từ dùng lưỡi liếm trượt xuống tới ngực, sau đó trên ngực hắn liếm láp xoay vòng vòng mấy bận, rồi nói: “Chúng ta bây giờ bắt đầu đi…”
Trần Sâm nghĩ ả này đúng là rất có thủ đoạn, dùng loại thủ đoạn này mà đối phó với nam nhân thì đúng là phương pháp cực kỳ hoàn mỹ, thậm chí, Trần Sâm có tinh thần cực ký lãnh tĩnh, sinh lý cũng bắt đầu có một ít xung động.
Thế nhưng, đây cũng chỉ là thuần túy sinh lý mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng đem nữ nhân này đẫy ra, đồng thời cũng đem mấy cánh tay ôm vòng trên người hắn gở bỏ ra, cười khổ mà nói: “Xin lỗi, loại hình này, ta không có thích a.”
Chết tiệt, trong lòng Trần Sâm đã cười khổ, đúng là loại ‘làm tình tập thể’ (hàng dạt… ND) này hắn không có khoái a.
Nữ nhân này cũng không thèm để ý, cười hì hì rời khỏi Trần Sâm, sau đó tìm mấy quý tộc khác mà tấn công…
Đây là toàn cảnh tiệc tối, đã hiện ra hoàn toàn …, Trần Sâm nhìn quanh chỉ có lắc đầu liên tục, ah… những vị này… là quý tộc đây sao??? Cũng có thể là đại thần, quan viên của đế quốc Nặc Lạp thời gian tới đây sao? Làm sao mà xây dựng cho đế quốc phôn vinh phát triễn, nếu dựa vào những quý tộc loại này chứ? Xem bọn hắn có ra cái hình dạng gì, đâu có một chút hình dạng gì là quý tộc chân chính?
Quý tộc của đế quốc thành ra cái dạng này, thì thật là khó mà tưỡng tượng ra thời gian tới đế quốc sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Cảm thán một chút, Trần Sâm lấy chén rượu từ trên tay một gả bồi bàn, nhẹ nhàng làm một ngụm, thật là rượu thượng đẳng nha, rượu ngon hạng nhất, dùng ở thịnh yến này cũng thích hợp a, thật là xa hoa, thật là thối nát, Trần Sâm đánh giá trường hợp này như vậy.
Nếu như, danh môn vọng tộc của đế quốc có quý tộc cũng như mấy quý tộc này,vậy cũng khó trách mấy năm qua sự kiện sát nhân của đế đô đều không có điều tra ra hung phạm.
Nghĩ tới đây, Trần Sâm trong lòng khẽ động, hắn bưng rượu đi tới bên người Bối Căn, ở chỗ này ngồi xuống.
Bối Căn tựa hồ cảm giác được có người đi tới, hắn đẩy gương mặt của nữ nhân ra, trong lòng hắn thân thể nữ nhân đã nhuyễn nhão, Bối Căn thật là không có thương hương tiếc ngọc chút nào, hắn đem thiếu nữ hất sang một bên, sau đó mới quay đầu mà nói: “Thế nào, Trần Sâm các hạ thân ái, ta an bài bửa tiệc tối nay có hài lòng không?”
Trần Sâm thở dài nói: “Bối Căn các hạ, tựa hồ, đến bây giờ ta vẫn chưa có ăn cái gì, ngươi nói xem, yến tiệc đêm nay đúng là có tiếng mà không có miếng?”
Bối Căn cười cười, chỉ vào đám quý tộc nói: “Còn hơn là ăn uống, như bây giờ đây không tốt hơn là dùng cơm thông thường sao?”
Trần Sâm ngây cả người, nếu suy nghĩ một chút trước mắt, Bối Căn, hắn rốt cuộc là có ý tứ gì đây? Bàn bạc, đàm luận ? Đây đâu phải là gặp gở bàn luận của thương nhân a.
Bất quá, Bối Căn rất nhanh cũng không có cho hắn có thời gian suy nghĩ thêm, giống như là chưa có nói gì, hắn vỗ vỗ tay thật mạnh nói: “Được rồi, xem ra ánh mắt của ma pháp sư đại nhân rất cao ah, những … này chỉ là dong chi tục phấn, xem ra chướng mắt đại nhân, như vậy chúng ta dùng cơm trước a.”
Nói xong, hắn đứng lên, hướng về bốn phía phất phất tay, khung cảnh đang ồn ào theo động tác tay của hắn nhất thời an tĩnh xuống.
"Các vị!" Bối Căn ung dung cười nói, " Ma pháp sư đại nhân của chúng ta nghĩ hẳn là đã đến giờ dùng cơm, không biết ý các ngươi là thế nào?"
Các quý tộc này đều ung dung cười, thậm chí có mấy người đứng lên cả tiếng nói: “Bối Căn các hạ, ngài cũng nên sớm đem thức ăn lên đây, đừng nói là ma pháp sư đại nhân, ngay cả mấy vị đây cũng đang chờ đợi.”
Bối Căn cười cười, hướng về bên kia nói: "Âu Văn tử tước các hạ, chỉ sợ ngài lại phải thất vọng, ta lần này thành tâm thành ý mời các vị đến dự bữa cơm, thế nhưng các ngươi không biết lại nghĩ đi nơi nào."
Các quý tộc tựa hồ đều nghĩ tới chuyện gì thú vị, toàn bộ đều ha ha nở nụ cười.
Trong tiếng cười đùa, Bối Căn hướng về một phía vỗ vỗ tay, tất cả những thiếu nữ hầu hạ đều biến sắc, rất nhanh rời khỏi phòng tiệc, có mấy thiếu nữ bị ‘triêu đùa’ đến nỗi không đi được (triêu đùa kiểu chi mà ác thế… ra quá hết xí oách hehehe ND), phải nhờ đến mấy bồi bàn bồng bế ra ngoài…
Rất nhanh, di chuyển sang phòng ăn, tấm màng che một góc phòng tiệc đã được vén lên, lộ ra một gian phòng dài rộng, xem qua một chút, thấy đây chính là bàn ăn kiểu dáng Âu Tây, thức ăn trên bàn nóng hôi hỗi bốc khói, thức ăn đã được chuẫn bị thật tốt, có mấy thiếu nữ mặc sắc phục trắng đứng hầu kế bên bàn ăn, dáng cung kính, chờ đợi.
“Được rồi, Xin mời.” Bối Căn ha hả cười, kéo cánh tay của Trần Sâm giống như là thân mật lắm , cùng đi ra phòng ăn, những quý tộc chung quanh cũng đã khôi phục lại khí độ dáng dấp, người người phong độ, thần tái tiêu sái ưu nhã đi vào trong.
Thật nhanh, thật nhanh a!
Trong lòng Trần Sâm có phần bội phục, nhưng không có biểu lộ ra ngoài, cùng Bối Căn song hành đi vào, tùy ý ngồi vào trên ghế.
Tiệc tối rốt cuộc cũng bắt đầu, với không khí thân mật hữu hảo, không biết có đúng không, chứ thấy thái độ của mấy quý tộc đối với Trần Sâm có chút chuyển biến rõ rệt, lúc ban đầu là sợ hãi cùng tôn kính, bây giờ dần dần biến thành một loại miệt thị, tựa hồ ở trong mắt bọn họ, ma pháp sư không phải là có bộ dạng này.
Trần Sâm lơ đãng nhìn lướt qua, ở kiếp trước đả từng có ghé qua những nơi ăn chơi phù phiếm, nên nhãn lực khá tinh tường, liếc mắt là nhìn được, phía dưới trường bào của nữ nhân này chỉ sợ là không mặc cái gì a, thân thể hắn bắt đầu nóng lên, như phát sốt, trong lòng ngực phập phồng, đôi mắt rực nóng nhìn mãi xuống phía dưới a….
Nữ nhân này thật mềm mại, trên người Trần Sâm nhẹ nhàng ma sát, rồi ghé bên tai Trần Sâm thổi vào một hơi, dùng âm thanh mị hoặc yêu ma khiến cho xương cốt người ta mềm nhũn nói: “Ah! Tôn kính ma pháp sư đại nhân! Ta chưa từng cùng ma pháp sư làm qua chuyện đó, ngài… ngài biết không? Ngài sẽ là người thứ nhất, đấy ma pháp sư đại nhân ! Yên tâm đi… Ta nhất định sẽ làm ngài vui sướng, chết… đi được… Hả ha ha a…”
Nói xong, ả quấn lấy cổ Trần Sâm, chậm rãi từ từ dùng lưỡi liếm trượt xuống tới ngực, sau đó trên ngực hắn liếm láp xoay vòng vòng mấy bận, rồi nói: “Chúng ta bây giờ bắt đầu đi…”
Trần Sâm nghĩ ả này đúng là rất có thủ đoạn, dùng loại thủ đoạn này mà đối phó với nam nhân thì đúng là phương pháp cực kỳ hoàn mỹ, thậm chí, Trần Sâm có tinh thần cực ký lãnh tĩnh, sinh lý cũng bắt đầu có một ít xung động.
Thế nhưng, đây cũng chỉ là thuần túy sinh lý mà thôi.
Hắn nhẹ nhàng đem nữ nhân này đẫy ra, đồng thời cũng đem mấy cánh tay ôm vòng trên người hắn gở bỏ ra, cười khổ mà nói: “Xin lỗi, loại hình này, ta không có thích a.”
Chết tiệt, trong lòng Trần Sâm đã cười khổ, đúng là loại ‘làm tình tập thể’ (hàng dạt… ND) này hắn không có khoái a.
Nữ nhân này cũng không thèm để ý, cười hì hì rời khỏi Trần Sâm, sau đó tìm mấy quý tộc khác mà tấn công…
Đây là toàn cảnh tiệc tối, đã hiện ra hoàn toàn …, Trần Sâm nhìn quanh chỉ có lắc đầu liên tục, ah… những vị này… là quý tộc đây sao??? Cũng có thể là đại thần, quan viên của đế quốc Nặc Lạp thời gian tới đây sao? Làm sao mà xây dựng cho đế quốc phôn vinh phát triễn, nếu dựa vào những quý tộc loại này chứ? Xem bọn hắn có ra cái hình dạng gì, đâu có một chút hình dạng gì là quý tộc chân chính?
Quý tộc của đế quốc thành ra cái dạng này, thì thật là khó mà tưỡng tượng ra thời gian tới đế quốc sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Cảm thán một chút, Trần Sâm lấy chén rượu từ trên tay một gả bồi bàn, nhẹ nhàng làm một ngụm, thật là rượu thượng đẳng nha, rượu ngon hạng nhất, dùng ở thịnh yến này cũng thích hợp a, thật là xa hoa, thật là thối nát, Trần Sâm đánh giá trường hợp này như vậy.
Nếu như, danh môn vọng tộc của đế quốc có quý tộc cũng như mấy quý tộc này,vậy cũng khó trách mấy năm qua sự kiện sát nhân của đế đô đều không có điều tra ra hung phạm.
Nghĩ tới đây, Trần Sâm trong lòng khẽ động, hắn bưng rượu đi tới bên người Bối Căn, ở chỗ này ngồi xuống.
Bối Căn tựa hồ cảm giác được có người đi tới, hắn đẩy gương mặt của nữ nhân ra, trong lòng hắn thân thể nữ nhân đã nhuyễn nhão, Bối Căn thật là không có thương hương tiếc ngọc chút nào, hắn đem thiếu nữ hất sang một bên, sau đó mới quay đầu mà nói: “Thế nào, Trần Sâm các hạ thân ái, ta an bài bửa tiệc tối nay có hài lòng không?”
Trần Sâm thở dài nói: “Bối Căn các hạ, tựa hồ, đến bây giờ ta vẫn chưa có ăn cái gì, ngươi nói xem, yến tiệc đêm nay đúng là có tiếng mà không có miếng?”
Bối Căn cười cười, chỉ vào đám quý tộc nói: “Còn hơn là ăn uống, như bây giờ đây không tốt hơn là dùng cơm thông thường sao?”
Trần Sâm ngây cả người, nếu suy nghĩ một chút trước mắt, Bối Căn, hắn rốt cuộc là có ý tứ gì đây? Bàn bạc, đàm luận ? Đây đâu phải là gặp gở bàn luận của thương nhân a.
Bất quá, Bối Căn rất nhanh cũng không có cho hắn có thời gian suy nghĩ thêm, giống như là chưa có nói gì, hắn vỗ vỗ tay thật mạnh nói: “Được rồi, xem ra ánh mắt của ma pháp sư đại nhân rất cao ah, những … này chỉ là dong chi tục phấn, xem ra chướng mắt đại nhân, như vậy chúng ta dùng cơm trước a.”
Nói xong, hắn đứng lên, hướng về bốn phía phất phất tay, khung cảnh đang ồn ào theo động tác tay của hắn nhất thời an tĩnh xuống.
"Các vị!" Bối Căn ung dung cười nói, " Ma pháp sư đại nhân của chúng ta nghĩ hẳn là đã đến giờ dùng cơm, không biết ý các ngươi là thế nào?"
Các quý tộc này đều ung dung cười, thậm chí có mấy người đứng lên cả tiếng nói: “Bối Căn các hạ, ngài cũng nên sớm đem thức ăn lên đây, đừng nói là ma pháp sư đại nhân, ngay cả mấy vị đây cũng đang chờ đợi.”
Bối Căn cười cười, hướng về bên kia nói: "Âu Văn tử tước các hạ, chỉ sợ ngài lại phải thất vọng, ta lần này thành tâm thành ý mời các vị đến dự bữa cơm, thế nhưng các ngươi không biết lại nghĩ đi nơi nào."
Các quý tộc tựa hồ đều nghĩ tới chuyện gì thú vị, toàn bộ đều ha ha nở nụ cười.
Trong tiếng cười đùa, Bối Căn hướng về một phía vỗ vỗ tay, tất cả những thiếu nữ hầu hạ đều biến sắc, rất nhanh rời khỏi phòng tiệc, có mấy thiếu nữ bị ‘triêu đùa’ đến nỗi không đi được (triêu đùa kiểu chi mà ác thế… ra quá hết xí oách hehehe ND), phải nhờ đến mấy bồi bàn bồng bế ra ngoài…
Rất nhanh, di chuyển sang phòng ăn, tấm màng che một góc phòng tiệc đã được vén lên, lộ ra một gian phòng dài rộng, xem qua một chút, thấy đây chính là bàn ăn kiểu dáng Âu Tây, thức ăn trên bàn nóng hôi hỗi bốc khói, thức ăn đã được chuẫn bị thật tốt, có mấy thiếu nữ mặc sắc phục trắng đứng hầu kế bên bàn ăn, dáng cung kính, chờ đợi.
“Được rồi, Xin mời.” Bối Căn ha hả cười, kéo cánh tay của Trần Sâm giống như là thân mật lắm , cùng đi ra phòng ăn, những quý tộc chung quanh cũng đã khôi phục lại khí độ dáng dấp, người người phong độ, thần tái tiêu sái ưu nhã đi vào trong.
Thật nhanh, thật nhanh a!
Trong lòng Trần Sâm có phần bội phục, nhưng không có biểu lộ ra ngoài, cùng Bối Căn song hành đi vào, tùy ý ngồi vào trên ghế.
Tiệc tối rốt cuộc cũng bắt đầu, với không khí thân mật hữu hảo, không biết có đúng không, chứ thấy thái độ của mấy quý tộc đối với Trần Sâm có chút chuyển biến rõ rệt, lúc ban đầu là sợ hãi cùng tôn kính, bây giờ dần dần biến thành một loại miệt thị, tựa hồ ở trong mắt bọn họ, ma pháp sư không phải là có bộ dạng này.
/53
|