Có thể thân phận ma pháp sư Trần Sâm đã được mọi người biết, trong vòng nửa giờ, có người đưa tới phòng một bàn thức ăn đầy đủ rượu thịt, thêm nửa có mấy tráng hán bồi bàn mang một đống ma pháp ngụy thư tới.
Đã được dặn dò từ trước, chỉ cần là ma pháp sư đaị nhân hài lòng, cho nên bọn họ nói: “Mời ngài dùng”, và đem số ma pháp ngụy thư để xuống, tiếp đó còn nói: “Khi ngài cần gì, cứ gọi.”
Thế nhưng có trời đất chứng giám, Trần Sâm rõ ràng, những… này ma pháp ngụy thư ở hải vân đại lục đã sớm như cỏ dại lan tràn, thế nhưng cũng không có tình trạng khũng bố này chứ ? Người bình thường, sợ rằng cả đời cũng không mua được một quyển ma pháp ngụy thư này.
Lão bản đấu thú tràng đem đến còn nói “Tùy tiện dùng”, Ngụ ý là nếu ngươi dùng còn thiếu ta còn không vui, ma pháp sư Trần Sâm nguyện ý tới đấu thú tràng dừng chân đã là một chuyện nể tình lắm rồi, còn những bản ngụy thư ma pháp này thì có tính là gì đâu, dù có làm củi để đốt thì cũng không đáng mấy đồng tiền.
Đương nhiên, đối với thiện chí này, Trần Sâm lấy làm thỏa mãn, dù sao làm ra chuyện ngạo mạn này, kết quả cũng khá tốt, mọi người sẽ nghĩ rằng ở đế đô ma pháp sư Trần Sâm rất ư là kiêu ngạo, không ai sánh được, thì đương nhiên là không có ai dám nghĩ hắn là trạch nam thiếu gia Á Lịch Khắc Tư nữa chứ?
Trần Sâm chọn lấy một bản thủy hệ ma pháp ngụy thư, đem qua một góc phòng, tạo thành một cái phòng ngự kết giới nho nhỏ.
Đương nhiên, kết giới tạo bởi loại ngụy thư này, cũng đừng mong là có hiệu quả nhiều, thế nhưng chí ít nó cũng có tác dụng báo động, báo cho Trần Sâm biết khi hắn ly khai có người nào tới đây hay không.
“Tốt rồi, ta nghĩ có kết giới này, tạm thời ngươi khá an toàn” Trần Sâm quay qua bàn ăn, vừa ăn vừa nói với Annie, “Hơn nũa, ta đã nói qua với đầu lĩnh bồi bàn, nếu không có gì cần thì không đến đây quấy rầy ngươi, nếu mà có người lớn gan chạy đến phòng ma pháp sư diệu võ dương oai, ta sẽ không khách khí mà đối phó hắn.”
Nói xong, Trần Sâm đem một ma pháp quyển trục đưa đến tay Annie, loại ma pháp quyển trục này thực ra chế tác cũng không dễ, nó là được dùng một tấm da thú vẽ đồ án trên đó, sau đó đem ma pháp ‘phong ấn’ bên trong, trong lúc rãnh rỗi ở lục quang sâm lâm thời gian sáu năm, hắn dùng ma lực làm ra mấy cái ma pháp quyễn trục, cũng có thể coi là phương pháp bảo mệnh, ví dù là một ma pháp sư cường đại đi nữa cũng có lúc khô kiệt ma lực, tỷ như hắn tại lục quang sâm lâm, lúc đó những ma pháp quyễn trục này đích thực là bảo mệnh mà.
Như vậy bây giờ tại đây, ma pháp quyễn trục được ‘phong ấn’ lúc trước, đem ra sử dụng là một chuyện tốt.
Sáu năm trong lục quang sâm lâm của Trần Sâm, kỳ thực cũng không làm ra mấy cái ma pháp quyễn trục, trong đó một cái đã sử dụng khi đơn đấu với Đan Ni Nhĩ Tư, chính là ma pháp ngụy thư ”Liệp thủ nữ vương” , còn bây giờ cấp cho Annie là ma pháp quyễn trục, bên trong phong ấn ma lực cực mạnh của Trần Sâm ma đạo thư “Băng tiễn”. Ý của Trần Sâm là nếu mà dùng ma đạo thư này mà đánh lén, thì ai bị cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Annie nhìn ma pháp quyễn trục trên tay, hỏi: “Cái này dùng như thế nào?”
“Trực tiếp ném nó ra,” Trần Sâm làm một tư thế thử cho Annie xem, “Sau khi được tung ra ngoài, thì sẽ sinh ra hiệu quả, nhưng tốt nhất là ngươi nên tìm một chỗ trốn trước, sợ là đến lúc đó địch nhân quá mạnh sẽ đem ngươi biến thành tượng băng.”
Annie “Hừ” một tiếng, không nói lời nào, có thể nhận thấy Trần Sâm tính tình ôn hòa, cũng không có thái độ là ma pháp sư ngạo nghễ cao ngạo cổ quái, bởi vì là Trần Sâm trước mặt nàng không có làm bộ thương xót, tội nghiệp, nàng đem ma pháp quyễn trục nhét vào trong lòng, nói: “Cảm tạ ngươi.”
Trần Sâm lắc đầu nói: “Không cần cảm tạ ta, ta đem nó giao cho ngươi là bởi vì ý nguyện của ta thôi, không khéo ta tân tân khổ khổ đi làm công việc, đến khi trở về thì phát hiện ra… một điểm thưởng cũng không có”
Annie mặt đỏ lên một chút, phỏng chừng nàng đã hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Trần Sâm, thế nhưng rõ ràng biết là Trần Sâm nói giỡn, nàng hừ một tiếng, không nói đi nói lại, mặt lạnh như tiền.
Trần Sâm cười cười, có thể nói Annie này, chính là người con gái lần đầu gặp gở, cũng là người có thể gọi là bạn bè khác phái thứ nhất mà hắn gặp, có thể là nguyện ý làm việc này, ngoại trừ muôn biết rõ chân tướng sự việc, cũng muốn giúp cho nàng, cũng là nguyên nhân rất trọng yếu a.
Màn đêm buống xuống hoàn toàn, Trần Sâm mặc một bộ đồ phổ thông kỵ sỹ, lúc ẫn lúc hiện trong phòng đi qua đi lại, trông thật buồn chán, hắn lấy ma pháp ngụy thư mà lão bản đấu thú tràng đem tới xem thử, không có cái nào có tác dụng ma pháp trận, giống như cái hỏa hệ ma pháp trận trên cái giường kia… căn bản là tất cả chúng … vô dụng.
Trần Sâm làm vậy nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, bởi vì Annie tiểu thư ăn xong rồi không biết làm cái gì, đưa mắt nhìn hắn hàm ý hỏi, sao ngươi lại đối với ta tốt vậy? Rốt cuộc là có nguyên nhân gì bên trong? Trên thế giới này, yêu hận đều có lý do, ai làm việc gì nhất định là có lý do, như ngươi khi không giúp một tiểu cô nương, sợ là khi nói ra sự tình nầy cũng không có mấy ai tin.
Trong lòng Trần Sâm rõ ràng minh bạch, Annie tuyệt đối không phải là kẻ ngu dốt, phải nói là ngày xưa nàng cũng là học sinh của Mật-nhĩ-na lão sư, cho nên hắn lo lắng… , lâu nay nàng bị cái mác ”ma pháp sư” hàng đầu hù dọa, với lại bây giờ thời gian lần qua, nàng đã bớt đi sợ hãi, Trần Sâm tuyệt không hoài nghi, đến một lúc nào đó, nàng sẽ đoán ra chính xác thân phận của hắn, sợ rằng đến lúc đó thì là thật là phiên toái a.
Tuy là nói vậy, Trần Sâm cũng không sợ… những phiền phức này, thế nhưng nếu bây giờ mà tiết lộ thân phận, thì đối với hành động sắp tới tại đế đô sẽ có ảnh hưởng rất lớn, cho nên, bây giờ Trần Sâm không nói một lời nào, không muốn vô tình tiết lộ thân phận bí mật của hắn.
Không tồi, lúc này, gả bồi bàn lại một lần nữa đến giải vây cho hắn.
Đã được dặn dò từ trước, chỉ cần là ma pháp sư đaị nhân hài lòng, cho nên bọn họ nói: “Mời ngài dùng”, và đem số ma pháp ngụy thư để xuống, tiếp đó còn nói: “Khi ngài cần gì, cứ gọi.”
Thế nhưng có trời đất chứng giám, Trần Sâm rõ ràng, những… này ma pháp ngụy thư ở hải vân đại lục đã sớm như cỏ dại lan tràn, thế nhưng cũng không có tình trạng khũng bố này chứ ? Người bình thường, sợ rằng cả đời cũng không mua được một quyển ma pháp ngụy thư này.
Lão bản đấu thú tràng đem đến còn nói “Tùy tiện dùng”, Ngụ ý là nếu ngươi dùng còn thiếu ta còn không vui, ma pháp sư Trần Sâm nguyện ý tới đấu thú tràng dừng chân đã là một chuyện nể tình lắm rồi, còn những bản ngụy thư ma pháp này thì có tính là gì đâu, dù có làm củi để đốt thì cũng không đáng mấy đồng tiền.
Đương nhiên, đối với thiện chí này, Trần Sâm lấy làm thỏa mãn, dù sao làm ra chuyện ngạo mạn này, kết quả cũng khá tốt, mọi người sẽ nghĩ rằng ở đế đô ma pháp sư Trần Sâm rất ư là kiêu ngạo, không ai sánh được, thì đương nhiên là không có ai dám nghĩ hắn là trạch nam thiếu gia Á Lịch Khắc Tư nữa chứ?
Trần Sâm chọn lấy một bản thủy hệ ma pháp ngụy thư, đem qua một góc phòng, tạo thành một cái phòng ngự kết giới nho nhỏ.
Đương nhiên, kết giới tạo bởi loại ngụy thư này, cũng đừng mong là có hiệu quả nhiều, thế nhưng chí ít nó cũng có tác dụng báo động, báo cho Trần Sâm biết khi hắn ly khai có người nào tới đây hay không.
“Tốt rồi, ta nghĩ có kết giới này, tạm thời ngươi khá an toàn” Trần Sâm quay qua bàn ăn, vừa ăn vừa nói với Annie, “Hơn nũa, ta đã nói qua với đầu lĩnh bồi bàn, nếu không có gì cần thì không đến đây quấy rầy ngươi, nếu mà có người lớn gan chạy đến phòng ma pháp sư diệu võ dương oai, ta sẽ không khách khí mà đối phó hắn.”
Nói xong, Trần Sâm đem một ma pháp quyển trục đưa đến tay Annie, loại ma pháp quyển trục này thực ra chế tác cũng không dễ, nó là được dùng một tấm da thú vẽ đồ án trên đó, sau đó đem ma pháp ‘phong ấn’ bên trong, trong lúc rãnh rỗi ở lục quang sâm lâm thời gian sáu năm, hắn dùng ma lực làm ra mấy cái ma pháp quyễn trục, cũng có thể coi là phương pháp bảo mệnh, ví dù là một ma pháp sư cường đại đi nữa cũng có lúc khô kiệt ma lực, tỷ như hắn tại lục quang sâm lâm, lúc đó những ma pháp quyễn trục này đích thực là bảo mệnh mà.
Như vậy bây giờ tại đây, ma pháp quyễn trục được ‘phong ấn’ lúc trước, đem ra sử dụng là một chuyện tốt.
Sáu năm trong lục quang sâm lâm của Trần Sâm, kỳ thực cũng không làm ra mấy cái ma pháp quyễn trục, trong đó một cái đã sử dụng khi đơn đấu với Đan Ni Nhĩ Tư, chính là ma pháp ngụy thư ”Liệp thủ nữ vương” , còn bây giờ cấp cho Annie là ma pháp quyễn trục, bên trong phong ấn ma lực cực mạnh của Trần Sâm ma đạo thư “Băng tiễn”. Ý của Trần Sâm là nếu mà dùng ma đạo thư này mà đánh lén, thì ai bị cũng sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Annie nhìn ma pháp quyễn trục trên tay, hỏi: “Cái này dùng như thế nào?”
“Trực tiếp ném nó ra,” Trần Sâm làm một tư thế thử cho Annie xem, “Sau khi được tung ra ngoài, thì sẽ sinh ra hiệu quả, nhưng tốt nhất là ngươi nên tìm một chỗ trốn trước, sợ là đến lúc đó địch nhân quá mạnh sẽ đem ngươi biến thành tượng băng.”
Annie “Hừ” một tiếng, không nói lời nào, có thể nhận thấy Trần Sâm tính tình ôn hòa, cũng không có thái độ là ma pháp sư ngạo nghễ cao ngạo cổ quái, bởi vì là Trần Sâm trước mặt nàng không có làm bộ thương xót, tội nghiệp, nàng đem ma pháp quyễn trục nhét vào trong lòng, nói: “Cảm tạ ngươi.”
Trần Sâm lắc đầu nói: “Không cần cảm tạ ta, ta đem nó giao cho ngươi là bởi vì ý nguyện của ta thôi, không khéo ta tân tân khổ khổ đi làm công việc, đến khi trở về thì phát hiện ra… một điểm thưởng cũng không có”
Annie mặt đỏ lên một chút, phỏng chừng nàng đã hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Trần Sâm, thế nhưng rõ ràng biết là Trần Sâm nói giỡn, nàng hừ một tiếng, không nói đi nói lại, mặt lạnh như tiền.
Trần Sâm cười cười, có thể nói Annie này, chính là người con gái lần đầu gặp gở, cũng là người có thể gọi là bạn bè khác phái thứ nhất mà hắn gặp, có thể là nguyện ý làm việc này, ngoại trừ muôn biết rõ chân tướng sự việc, cũng muốn giúp cho nàng, cũng là nguyên nhân rất trọng yếu a.
Màn đêm buống xuống hoàn toàn, Trần Sâm mặc một bộ đồ phổ thông kỵ sỹ, lúc ẫn lúc hiện trong phòng đi qua đi lại, trông thật buồn chán, hắn lấy ma pháp ngụy thư mà lão bản đấu thú tràng đem tới xem thử, không có cái nào có tác dụng ma pháp trận, giống như cái hỏa hệ ma pháp trận trên cái giường kia… căn bản là tất cả chúng … vô dụng.
Trần Sâm làm vậy nguyên nhân kỳ thực rất đơn giản, bởi vì Annie tiểu thư ăn xong rồi không biết làm cái gì, đưa mắt nhìn hắn hàm ý hỏi, sao ngươi lại đối với ta tốt vậy? Rốt cuộc là có nguyên nhân gì bên trong? Trên thế giới này, yêu hận đều có lý do, ai làm việc gì nhất định là có lý do, như ngươi khi không giúp một tiểu cô nương, sợ là khi nói ra sự tình nầy cũng không có mấy ai tin.
Trong lòng Trần Sâm rõ ràng minh bạch, Annie tuyệt đối không phải là kẻ ngu dốt, phải nói là ngày xưa nàng cũng là học sinh của Mật-nhĩ-na lão sư, cho nên hắn lo lắng… , lâu nay nàng bị cái mác ”ma pháp sư” hàng đầu hù dọa, với lại bây giờ thời gian lần qua, nàng đã bớt đi sợ hãi, Trần Sâm tuyệt không hoài nghi, đến một lúc nào đó, nàng sẽ đoán ra chính xác thân phận của hắn, sợ rằng đến lúc đó thì là thật là phiên toái a.
Tuy là nói vậy, Trần Sâm cũng không sợ… những phiền phức này, thế nhưng nếu bây giờ mà tiết lộ thân phận, thì đối với hành động sắp tới tại đế đô sẽ có ảnh hưởng rất lớn, cho nên, bây giờ Trần Sâm không nói một lời nào, không muốn vô tình tiết lộ thân phận bí mật của hắn.
Không tồi, lúc này, gả bồi bàn lại một lần nữa đến giải vây cho hắn.
/53
|