Lai tạp trấn, cách lục quang sâm lâm đại khài khoảng năm mươi dặm đường, cách đế đô khoảng ba trăm dăm.
Cái trấn nhỏ này thật giống như tên của nó, hào bất khởi nhãn, cũng không có nhân vật nào nỗi danh ở đây, chỉ là một cái trấn nhỏ không có danh khí gì của đế quốc Nặc Lạp, thế nhưng nó là tiếp điểm tiếp tế quan trọng để tiến nhập lục quang sâm lâm, nên nó cũng rất là tấp nập, phồn hoa.
Phải biết rằng, cảnh nội đế quốc tuy rằng không có lính đánh thuê gì, thế nhưng, một ít quý tộc lão gia môn cũng thích mãnh thú bên trong lục quang sâm lâm, da lông của chúng là loại xa xĩ tốt nhất, còn thịt của chúng thì là thực phẩm ngon tuyệt, dù sống hay chết đi, thì chúng vẫn có rất nhiều tác dụng .
Tỷ như ở đấu thú tràng của đế đô, hằng năm có không biết bao nhiêu là mãnh thú dùng làm đối thủ cho đấu sĩ, nếu như không có những mảnh thú này để chém giết, thì những lão gia môn quý tộc làm sao có thể bỏ nhiều kim tệ vào đây chứ ?
Cho nên, hằng năm có nhiều tư quân quý tộc của đô thị không ngừng tiến nhập lục quang sâm lâm, tuy là khi đi vào thì không phải có thể toàn bộ đi ra, thế nhưng chí ít cũng cung cấp cho cái trấn nhỏ này một ít khí tức phồn vinh.
Hôm nay vào lúc hoàng hôn, nơi trấn nhỏ đã có nhiều người lui tới, chuẫn bị mua bán lương khô cùng nước uống bất cứ lúc nào, tại trung tâm trấn nhỏ có một quán rượu lộ thiên, đang có một số tư quân uống rượu ca hát say khất, cùng với tiếng đàm luận của những đại hán này.
Lúc này, chỉ nghe từ lục quang sâm lâm truyền đến một trận tiếng vó ngựa giòn dã, những nông dân bận rộn sống ở cửa khẩu Lai tạp trấn cúi xuống sửa lại thắt lưng, ngắm nhìn cảm thán: “Thực sự là đáng tiếc, không biết tư quân của ai, nhiều người như vậy tiến vào, mà bây giờ lại chỉ còn có hai người từ đó đi ra.”
Quả nhiên, lời hắn chưa dứt, trên đường đã xuất hiện hai thớt ngựa cường tráng, mà là ngựa không có yên cương, ngoại trừ người ngồi trên lưng ngựa ra còn có một đống da lông dã thú.
Cưỡi trên hai thớt ngựa này là hai người, người đi đầu đại khái khoảng ba mươi tuổi, có mái tóc… hoàng kim, tuy hắn chỉ mặt da thú, râu ria lồm xồm, hình dáng trông thật nghèo túng, thế nhưng trên người mơ hồ thoát ra một cổ sát khí.
Người còn lại là một thiếu niên mười bảy tuổi, mái tóc màu đen thẩm, trên mặt dáng vẽ tươi cười ánh lên làng da màu cổ đồng, toát lên một vẽ đẹp rất nam tính.
Thiếu niên dừng ngựa trước Lai tạp trấn, sau đó vỗ vỗ vào lưng ngựa nói: “Đan Ni Nhĩ Tư, lúc trước do là chúng ta nhảy xuống đây du hí, bây giờ chúng ta cũng không phải là kỵ mã, nếu mà dùng ngựa để quay về đế đô sợ rằng tốn phải gần nữa tháng mới đến nơi a. ”
Trung niên nhân được gọi là Đan Ni Nhĩ Tư mỉm cười một chút, sau đó thấp giọng nói: “Sáu năm qua còn không gọi là dài, chẳng lẻ còn quan tâm tới nữa tháng ư? Trong sáu năm ta cũng chưa từng nghe ngươi nhắc tới nhớ nhà, bây giờ ngươi nói nôn nóng trở về nhà, có đúng hay không là quá khoa trương.”
Thiếu niên lắc đầu, không thèm nói lại, kỳ thực, hắn đâu phải là không nhớ nhà, mà là nhà chân chính ở kiếp trước kìa, sợ rằng vô luận thế nào cũng khó mà tưởng tượng được ra là có biện pháp gì để có thể trở về.
Trung niên nhân có mái tóc màu hoàng kim đích thị là Đan Ni Nhĩ Tư, còn thiếu niên mái tóc màu đen tự nhiên là Trần Sâm rồi. Bọn họ hai người dựa theo ước định, đánh nhau một trận, sau đó phân thắng thua, bây giờ ly khai lục quang sâm lâm, vì phi thuyền không biết đã bay đi nơi nào, nên bọn họ hai người bắt hai con ngựa hoang làm chân thay cho đi bộ. Hơn nữa, Đan Ni Nhĩ Tư cũng nói là Trần Sâm qua nhiều năm giết không ít dã thú, tích trử da lông rất nhiều, bây giờ có thể mang theo về.
“Vận khí thật là tốt,” Đan Ni Nhĩ Tư tiến đến quán ba trung tâm Lai tạp trấn, đợi cho mọi ánh mắt tò mò nhìn hắn, được thỏa mãn, rồi hắn mới nói: “Các vị đại nhân, ta nơi này có một lương da lông ma thú tốt nhất muốn bán, không biết các vị có hứng thú mua không ?”
Nghe nói vậy, thân hình những tư quân đang uống rượu chợt đứng dậy, bọn họ ở đây chờ ngày mai vào lục quang sâm lâm săn da lông ma thú, cũng là không biết có còn mạng để mà trở ra. Thế nhưng bây giờ, ở đây có người nói là muốn bán da lông ma thú, hỏi bọn họ thử có muốn mua hay không ? Phải biết rằng, loại da lông ma thú này, có tiền cũng không phải muốn là mua đựơc.
Lập tức, một người kỵ binh đứng đầu, ăn mặc áo giáp hoa lệ, đứng lên hắn vỗ bàn, hỏi: “Có tất cả bao nhiêu?”
Đan Ni Nhĩ Tư cười lớn, huýt một tiếng, hai con ngựa hoang nhanh chóng chạy tới, hắn chỉ một đống da lông lớn đặt trên lưng hai con ngựa nói: “Đây,… là chừng này đó!”
Mấy tư quân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không che dấu được ý tham lam: hai người mang theo lượng da lông ma thú lớn như vậy, nếu mà ờ chỗ này giết bọn họ chết, có đúng hay không là…
Không nói nhiều lời, mấy tư quân ăn ý với nhau, nhanh chóng rút ra vũ khí, cùng nhau nhào lại bao vây Đan Ni Nhĩ Tư cùng với Trần Sâm.
Đan Ni Nhĩ Tư cười cười, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Nhưng trái lại, Trần Sâm không tưởng ra lại gặp phiền phức như vậy, hắn bước nhanh tới phía trước Đan Ni Nhĩ Tư, thấp giọng hỏi: “Mấy người có ý tứ gì vậy? Muốn đổi đao kiếm lấy da lông ma thú sao? Xin lỗi nhe, chúng tôi chỉ lấy kim tệ thôi.”
Mấy tư quân nhìn nhau, đột nhiên phá lên cười ha hả, trước mắt là một người vừa cười vừa ho nói: “Tiểu tử, những lời này của ngươi thât là thú vị a, ta vốn là muốn giết chết ngươi, thế nhưng vì ngươi khá là thú vị nên ta cũng tha cho cái mạng chó của ngươi! Nhanh nhanh mau cút khỏi đây đi! Nếu không là ngươi không có cơ hội mà đi đâu đó.”
Trần Sâm trong mắt hiện lên một tia tức giận, hắn chậm rãi đi tới phía trước người kia, đột nhiên phát một cước .
"Phốc —— "
Thân hình người kia chấn động mãnh liệt, trong miệng phun ra một tia máu, hắn nhìn Trần Sâm, trong lòng khó tin được, thân thể từ từ dịu hoặc ngã xuống.
"Hỗn đản!"
"Tiểu tử thối, ngươi làm gì đó!"
"Lão tử làm thịt ngươi!"
Mấy tư quân còn lại thấy một màn như vậy, tức giận cầm binh khí đứng lên, thần sắc hung hăn.
Trong lòng có gian ý, những … người này khi đến lục quang sâm lâm đều là không sợ chết, trong mắt bọn họ, bọn Trần Sâm hai người chỉ là những tư quân trốn ra từ lục quang sâm lâm mà thôi, cho nên đối với hai người là không có sợ hãi. Bây giờ, thấy hai người xuất thủ với đồng bọn mình, nhất thời cả đám đều dâng lên một nỗi tức giận, đương nhiên, tức giận… chỉ là một cái cớ thôi, chính ý niệm tham lam muốn chiếm lấy da lông ma thú mới là chính.
Trần Sâm thở dài một hơi nói: "Các ngươi thực sự muốn đánh nhau sao?"
Đi tới trước mặt Trần Sâm là một nam nhân có thần sắc dữ tợn, hắn đứng lại nói: “”Không phải là đánh nhau! Là muốn đem ngươi một tên hỗn đản, cắt ra từng mảnh nhỏ!
Trần Sâm đứng đó, lắc lắc đầu, tựa hồ đối những người này cực kỳ thất vọng.
Thế nhưng bất thình lình, đám tư quân kiêu ngạo không gì sánh được này, trên mặt đều lộ ra thần sắc sợ hãi, nguyên là trên người Trần Sâm không biết lúc nào quấn quanh mấy con hỏa long nho nhỏ, quang cảnh này thật là hùng tráng mỹ lệ a.
Những… tư quân này cũng rất là tinh mắt, bọn liếc mắt là đã nhìn ra, những… hỏa long này là ma pháp! Chân chân chính chính là ma pháp a!
Cái trấn nhỏ này thật giống như tên của nó, hào bất khởi nhãn, cũng không có nhân vật nào nỗi danh ở đây, chỉ là một cái trấn nhỏ không có danh khí gì của đế quốc Nặc Lạp, thế nhưng nó là tiếp điểm tiếp tế quan trọng để tiến nhập lục quang sâm lâm, nên nó cũng rất là tấp nập, phồn hoa.
Phải biết rằng, cảnh nội đế quốc tuy rằng không có lính đánh thuê gì, thế nhưng, một ít quý tộc lão gia môn cũng thích mãnh thú bên trong lục quang sâm lâm, da lông của chúng là loại xa xĩ tốt nhất, còn thịt của chúng thì là thực phẩm ngon tuyệt, dù sống hay chết đi, thì chúng vẫn có rất nhiều tác dụng .
Tỷ như ở đấu thú tràng của đế đô, hằng năm có không biết bao nhiêu là mãnh thú dùng làm đối thủ cho đấu sĩ, nếu như không có những mảnh thú này để chém giết, thì những lão gia môn quý tộc làm sao có thể bỏ nhiều kim tệ vào đây chứ ?
Cho nên, hằng năm có nhiều tư quân quý tộc của đô thị không ngừng tiến nhập lục quang sâm lâm, tuy là khi đi vào thì không phải có thể toàn bộ đi ra, thế nhưng chí ít cũng cung cấp cho cái trấn nhỏ này một ít khí tức phồn vinh.
Hôm nay vào lúc hoàng hôn, nơi trấn nhỏ đã có nhiều người lui tới, chuẫn bị mua bán lương khô cùng nước uống bất cứ lúc nào, tại trung tâm trấn nhỏ có một quán rượu lộ thiên, đang có một số tư quân uống rượu ca hát say khất, cùng với tiếng đàm luận của những đại hán này.
Lúc này, chỉ nghe từ lục quang sâm lâm truyền đến một trận tiếng vó ngựa giòn dã, những nông dân bận rộn sống ở cửa khẩu Lai tạp trấn cúi xuống sửa lại thắt lưng, ngắm nhìn cảm thán: “Thực sự là đáng tiếc, không biết tư quân của ai, nhiều người như vậy tiến vào, mà bây giờ lại chỉ còn có hai người từ đó đi ra.”
Quả nhiên, lời hắn chưa dứt, trên đường đã xuất hiện hai thớt ngựa cường tráng, mà là ngựa không có yên cương, ngoại trừ người ngồi trên lưng ngựa ra còn có một đống da lông dã thú.
Cưỡi trên hai thớt ngựa này là hai người, người đi đầu đại khái khoảng ba mươi tuổi, có mái tóc… hoàng kim, tuy hắn chỉ mặt da thú, râu ria lồm xồm, hình dáng trông thật nghèo túng, thế nhưng trên người mơ hồ thoát ra một cổ sát khí.
Người còn lại là một thiếu niên mười bảy tuổi, mái tóc màu đen thẩm, trên mặt dáng vẽ tươi cười ánh lên làng da màu cổ đồng, toát lên một vẽ đẹp rất nam tính.
Thiếu niên dừng ngựa trước Lai tạp trấn, sau đó vỗ vỗ vào lưng ngựa nói: “Đan Ni Nhĩ Tư, lúc trước do là chúng ta nhảy xuống đây du hí, bây giờ chúng ta cũng không phải là kỵ mã, nếu mà dùng ngựa để quay về đế đô sợ rằng tốn phải gần nữa tháng mới đến nơi a. ”
Trung niên nhân được gọi là Đan Ni Nhĩ Tư mỉm cười một chút, sau đó thấp giọng nói: “Sáu năm qua còn không gọi là dài, chẳng lẻ còn quan tâm tới nữa tháng ư? Trong sáu năm ta cũng chưa từng nghe ngươi nhắc tới nhớ nhà, bây giờ ngươi nói nôn nóng trở về nhà, có đúng hay không là quá khoa trương.”
Thiếu niên lắc đầu, không thèm nói lại, kỳ thực, hắn đâu phải là không nhớ nhà, mà là nhà chân chính ở kiếp trước kìa, sợ rằng vô luận thế nào cũng khó mà tưởng tượng được ra là có biện pháp gì để có thể trở về.
Trung niên nhân có mái tóc màu hoàng kim đích thị là Đan Ni Nhĩ Tư, còn thiếu niên mái tóc màu đen tự nhiên là Trần Sâm rồi. Bọn họ hai người dựa theo ước định, đánh nhau một trận, sau đó phân thắng thua, bây giờ ly khai lục quang sâm lâm, vì phi thuyền không biết đã bay đi nơi nào, nên bọn họ hai người bắt hai con ngựa hoang làm chân thay cho đi bộ. Hơn nữa, Đan Ni Nhĩ Tư cũng nói là Trần Sâm qua nhiều năm giết không ít dã thú, tích trử da lông rất nhiều, bây giờ có thể mang theo về.
“Vận khí thật là tốt,” Đan Ni Nhĩ Tư tiến đến quán ba trung tâm Lai tạp trấn, đợi cho mọi ánh mắt tò mò nhìn hắn, được thỏa mãn, rồi hắn mới nói: “Các vị đại nhân, ta nơi này có một lương da lông ma thú tốt nhất muốn bán, không biết các vị có hứng thú mua không ?”
Nghe nói vậy, thân hình những tư quân đang uống rượu chợt đứng dậy, bọn họ ở đây chờ ngày mai vào lục quang sâm lâm săn da lông ma thú, cũng là không biết có còn mạng để mà trở ra. Thế nhưng bây giờ, ở đây có người nói là muốn bán da lông ma thú, hỏi bọn họ thử có muốn mua hay không ? Phải biết rằng, loại da lông ma thú này, có tiền cũng không phải muốn là mua đựơc.
Lập tức, một người kỵ binh đứng đầu, ăn mặc áo giáp hoa lệ, đứng lên hắn vỗ bàn, hỏi: “Có tất cả bao nhiêu?”
Đan Ni Nhĩ Tư cười lớn, huýt một tiếng, hai con ngựa hoang nhanh chóng chạy tới, hắn chỉ một đống da lông lớn đặt trên lưng hai con ngựa nói: “Đây,… là chừng này đó!”
Mấy tư quân liếc mắt nhìn nhau, trong mắt không che dấu được ý tham lam: hai người mang theo lượng da lông ma thú lớn như vậy, nếu mà ờ chỗ này giết bọn họ chết, có đúng hay không là…
Không nói nhiều lời, mấy tư quân ăn ý với nhau, nhanh chóng rút ra vũ khí, cùng nhau nhào lại bao vây Đan Ni Nhĩ Tư cùng với Trần Sâm.
Đan Ni Nhĩ Tư cười cười, trong mắt hiện lên một tia châm chọc.
Nhưng trái lại, Trần Sâm không tưởng ra lại gặp phiền phức như vậy, hắn bước nhanh tới phía trước Đan Ni Nhĩ Tư, thấp giọng hỏi: “Mấy người có ý tứ gì vậy? Muốn đổi đao kiếm lấy da lông ma thú sao? Xin lỗi nhe, chúng tôi chỉ lấy kim tệ thôi.”
Mấy tư quân nhìn nhau, đột nhiên phá lên cười ha hả, trước mắt là một người vừa cười vừa ho nói: “Tiểu tử, những lời này của ngươi thât là thú vị a, ta vốn là muốn giết chết ngươi, thế nhưng vì ngươi khá là thú vị nên ta cũng tha cho cái mạng chó của ngươi! Nhanh nhanh mau cút khỏi đây đi! Nếu không là ngươi không có cơ hội mà đi đâu đó.”
Trần Sâm trong mắt hiện lên một tia tức giận, hắn chậm rãi đi tới phía trước người kia, đột nhiên phát một cước .
"Phốc —— "
Thân hình người kia chấn động mãnh liệt, trong miệng phun ra một tia máu, hắn nhìn Trần Sâm, trong lòng khó tin được, thân thể từ từ dịu hoặc ngã xuống.
"Hỗn đản!"
"Tiểu tử thối, ngươi làm gì đó!"
"Lão tử làm thịt ngươi!"
Mấy tư quân còn lại thấy một màn như vậy, tức giận cầm binh khí đứng lên, thần sắc hung hăn.
Trong lòng có gian ý, những … người này khi đến lục quang sâm lâm đều là không sợ chết, trong mắt bọn họ, bọn Trần Sâm hai người chỉ là những tư quân trốn ra từ lục quang sâm lâm mà thôi, cho nên đối với hai người là không có sợ hãi. Bây giờ, thấy hai người xuất thủ với đồng bọn mình, nhất thời cả đám đều dâng lên một nỗi tức giận, đương nhiên, tức giận… chỉ là một cái cớ thôi, chính ý niệm tham lam muốn chiếm lấy da lông ma thú mới là chính.
Trần Sâm thở dài một hơi nói: "Các ngươi thực sự muốn đánh nhau sao?"
Đi tới trước mặt Trần Sâm là một nam nhân có thần sắc dữ tợn, hắn đứng lại nói: “”Không phải là đánh nhau! Là muốn đem ngươi một tên hỗn đản, cắt ra từng mảnh nhỏ!
Trần Sâm đứng đó, lắc lắc đầu, tựa hồ đối những người này cực kỳ thất vọng.
Thế nhưng bất thình lình, đám tư quân kiêu ngạo không gì sánh được này, trên mặt đều lộ ra thần sắc sợ hãi, nguyên là trên người Trần Sâm không biết lúc nào quấn quanh mấy con hỏa long nho nhỏ, quang cảnh này thật là hùng tráng mỹ lệ a.
Những… tư quân này cũng rất là tinh mắt, bọn liếc mắt là đã nhìn ra, những… hỏa long này là ma pháp! Chân chân chính chính là ma pháp a!
/53
|