1 năm sau……
Tại nhà nó…..
_Thứ sáu này là ngày kỉ niệm 60 năm thành lập của tập đoàn chúng ta.Hôm đó ta và mẹ con sẽ chính thức trao chức Chủ Tịch Tập Đoàn cho con.-Ba nó ngồi nhâm nhi li trà.
_Hả????Sao nhanh vậy ba?????Con mới vào làm được có 1 năm à kinh nghiệm chưa có nhiều làm sao con có thể quản lí nguyên 1 tập đoàn được.Không khéo lại đổ song đổ biển hết.-Nó nhảy dựng lên.
_Ấy đừng nói gỡ như thế.Mẹ và ba con đã bàn bạc kĩ lưỡng rồi với lại chúng ta cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.Không sao đâu con gái của mẹ thông minh mà.-Mẹ nó động viên.
Nó không nói gì chỉ biết cúi mặt.Nó sợ lắm nó sợ mình sẽ phá tan cái gia sản mà ông nội và ba đã cực khổ gầy dựng nên nó không tin là mình sẽ làm nổi.Nó nhắn tin cho hắn.
_Anh à tới nhà em được không?Em muốn đi đâu đó cho khuây khoả.Nhớ đi xe máy nha.
_Ok anh tới ngay vợ yêu.-Hắn trả lời.
Đúng 5 phút sau hắn có mặt trước cổng nhà nó.
_Em muốn đi đâu?-Hắn đưa mũ bảo hiểm cho nó.
_Ừm…..đi bar đi.-Nó ngẫm nghĩ 1 hồi rồi nói.
_Lại nữa rồi em hứa với anh……-Hắn chán nản.
_Đùa thôi.Anh đưa em tới con sông mà tụi mình hay tới đi.-Nó cười rồi leo lên xe.
Sau vụ nhỏ Hà nó hứa với hắn là sẽ chú tâm vào công việc không đi bar và đánh nhau nữa.Nó ngồi đằng sau ôm chặt hắn nó thích hắn chở nó trên chiếc xe máy cơ mặc dù hắn bảo đi xe hơi cho an toàn nhưng nó thích được ngồi sau lưng hắn được cảm nhận hơi ấm từ hắn tỏa ra.Tới nơi tụi nó ngồi xuống đám cỏ xanh rì.Nó cứ im lặng nhìn ra phía dòng sông chẳng nói gì.
_Này sao nãy giờ em chẳng nói gì thế hả?-Hắn không chịu nổi nên đành phải lên tiếng.
_……-Nó vác cái mặt đưa đám quay sang nhìn hắn.
_Nè anh đưa em ra đây là để hóng gió với lại anh cũng nói rồi anh muốn nhìn thấy nụ cười lúc nào cũng trên môi em sao em đem cái mặt đưa đám đó nhìn anh vậy.Đã xảy ra chuyện gì nói anh nghe.-Hắn giật mình khi nhìn thấy cái bộ mặt ảm đạm của nó.
_Ba mẹ nói là sẽ giao lại chức Chủ Tịch Tập Đoàn cho em vào ngày kỉ niệm 60 năm thành lập.-Nó cúi mặt.
_Vậy à?Vậy thì tuyệt quá.Chúc mừng em nha.-Hắn nhảy cẫng lên.
_Anh bị cái gì vậy?Em đang rầu đây này vậy mà anh còn vui được hả?-Nó quát.
_Tại sao?Đây là tin vui mà.Bộ em không thích à?
_Không phải.Nhưng em sợ rằng em sẽ không làm được em sẽ phá tan gia sản mà ông nội và ba đã gầy dựng.
_Không sao đâu.Em phải tự tin lên chứ?Tiểu thư Băng mạnh mẽ của anh đâu rồi sao hôm nay em nhát thế thường ngày em đâu có vậy.Em sẽ làm được mà đâu phải chỉ có mình em còn có những người thân bên cạnh để động viên em mà và nhất là anh nè.Em đừng sợ.Cố lên.-Hắn nháy mắt.
_Em sẽ làm được à?.
_Được mà.-Hắn cười.
_Ừm….-Nó gật đầu rồi tựa đầu vào vai hắn.
Thứ sáu tuần sau,nó thức dậy trong tâm trạng uể oải.Đêm qua nó chẳng ngủ được vì lo lắng và hồi hộp.Nó bước xuống nhà thấy mọi người đều có mặt đông đủ dưới phòng khách.
_Sao mọi người lại có mặt đông đủ thế này?-Nó ngạc nhiên.
_Chào Chủ Tịch Tập Đoàn.-Tuyết châm chọc.
_Chị….-Nó nhéo vào eo Tuyết 1 cái.
_Tối hôm qua con ngủ không được à?Sao 2 mắt thâm quần lên thế kia.-Mẹ nó lo lắng.
_Không con chỉ hơi mệt thôi.-Nó chối.
_Đừng lo lắng từ từ rồi sẽ quen thôi con à.Minh Quân,Anh Khoa và Tuyết đến để đưa động viên con đó.-Mẹ nó cười.
_Phải rồi đó đừng lo lắng nữa.Hải Băng cố lên.-Cả nhà đồng thanh.
_Ừm….con sẽ cố gắng không để mọi người thất vọng đâu.-Nó cười nhạt.
Tại nhà nó…..
_Thứ sáu này là ngày kỉ niệm 60 năm thành lập của tập đoàn chúng ta.Hôm đó ta và mẹ con sẽ chính thức trao chức Chủ Tịch Tập Đoàn cho con.-Ba nó ngồi nhâm nhi li trà.
_Hả????Sao nhanh vậy ba?????Con mới vào làm được có 1 năm à kinh nghiệm chưa có nhiều làm sao con có thể quản lí nguyên 1 tập đoàn được.Không khéo lại đổ song đổ biển hết.-Nó nhảy dựng lên.
_Ấy đừng nói gỡ như thế.Mẹ và ba con đã bàn bạc kĩ lưỡng rồi với lại chúng ta cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.Không sao đâu con gái của mẹ thông minh mà.-Mẹ nó động viên.
Nó không nói gì chỉ biết cúi mặt.Nó sợ lắm nó sợ mình sẽ phá tan cái gia sản mà ông nội và ba đã cực khổ gầy dựng nên nó không tin là mình sẽ làm nổi.Nó nhắn tin cho hắn.
_Anh à tới nhà em được không?Em muốn đi đâu đó cho khuây khoả.Nhớ đi xe máy nha.
_Ok anh tới ngay vợ yêu.-Hắn trả lời.
Đúng 5 phút sau hắn có mặt trước cổng nhà nó.
_Em muốn đi đâu?-Hắn đưa mũ bảo hiểm cho nó.
_Ừm…..đi bar đi.-Nó ngẫm nghĩ 1 hồi rồi nói.
_Lại nữa rồi em hứa với anh……-Hắn chán nản.
_Đùa thôi.Anh đưa em tới con sông mà tụi mình hay tới đi.-Nó cười rồi leo lên xe.
Sau vụ nhỏ Hà nó hứa với hắn là sẽ chú tâm vào công việc không đi bar và đánh nhau nữa.Nó ngồi đằng sau ôm chặt hắn nó thích hắn chở nó trên chiếc xe máy cơ mặc dù hắn bảo đi xe hơi cho an toàn nhưng nó thích được ngồi sau lưng hắn được cảm nhận hơi ấm từ hắn tỏa ra.Tới nơi tụi nó ngồi xuống đám cỏ xanh rì.Nó cứ im lặng nhìn ra phía dòng sông chẳng nói gì.
_Này sao nãy giờ em chẳng nói gì thế hả?-Hắn không chịu nổi nên đành phải lên tiếng.
_……-Nó vác cái mặt đưa đám quay sang nhìn hắn.
_Nè anh đưa em ra đây là để hóng gió với lại anh cũng nói rồi anh muốn nhìn thấy nụ cười lúc nào cũng trên môi em sao em đem cái mặt đưa đám đó nhìn anh vậy.Đã xảy ra chuyện gì nói anh nghe.-Hắn giật mình khi nhìn thấy cái bộ mặt ảm đạm của nó.
_Ba mẹ nói là sẽ giao lại chức Chủ Tịch Tập Đoàn cho em vào ngày kỉ niệm 60 năm thành lập.-Nó cúi mặt.
_Vậy à?Vậy thì tuyệt quá.Chúc mừng em nha.-Hắn nhảy cẫng lên.
_Anh bị cái gì vậy?Em đang rầu đây này vậy mà anh còn vui được hả?-Nó quát.
_Tại sao?Đây là tin vui mà.Bộ em không thích à?
_Không phải.Nhưng em sợ rằng em sẽ không làm được em sẽ phá tan gia sản mà ông nội và ba đã gầy dựng.
_Không sao đâu.Em phải tự tin lên chứ?Tiểu thư Băng mạnh mẽ của anh đâu rồi sao hôm nay em nhát thế thường ngày em đâu có vậy.Em sẽ làm được mà đâu phải chỉ có mình em còn có những người thân bên cạnh để động viên em mà và nhất là anh nè.Em đừng sợ.Cố lên.-Hắn nháy mắt.
_Em sẽ làm được à?.
_Được mà.-Hắn cười.
_Ừm….-Nó gật đầu rồi tựa đầu vào vai hắn.
Thứ sáu tuần sau,nó thức dậy trong tâm trạng uể oải.Đêm qua nó chẳng ngủ được vì lo lắng và hồi hộp.Nó bước xuống nhà thấy mọi người đều có mặt đông đủ dưới phòng khách.
_Sao mọi người lại có mặt đông đủ thế này?-Nó ngạc nhiên.
_Chào Chủ Tịch Tập Đoàn.-Tuyết châm chọc.
_Chị….-Nó nhéo vào eo Tuyết 1 cái.
_Tối hôm qua con ngủ không được à?Sao 2 mắt thâm quần lên thế kia.-Mẹ nó lo lắng.
_Không con chỉ hơi mệt thôi.-Nó chối.
_Đừng lo lắng từ từ rồi sẽ quen thôi con à.Minh Quân,Anh Khoa và Tuyết đến để đưa động viên con đó.-Mẹ nó cười.
_Phải rồi đó đừng lo lắng nữa.Hải Băng cố lên.-Cả nhà đồng thanh.
_Ừm….con sẽ cố gắng không để mọi người thất vọng đâu.-Nó cười nhạt.
/15
|