Tịch Ân biến mất vài ngày, trong lúc chàng biến mất đó, đều do Khinh Hồng chiếu cố Lộ, hai người thường xuyên trò chuyện, câu được câu không, có lúc sẽ không nói gì vì nàng phải chống đỡ chính khí hành hạ. Qua lời Khinh Hồng tự thuật, Lộ biết được Tịch Ân rời đi là vì quay về gặp gỡ nữ nhân mà Á Khắc Tư yêu quý.
Nàng không rõ vì sao Tịch Ân phải quay về gặp gỡ nữ nhân mà Á Khắc Tư yêu quý, lẽ nào Á Khắc Tư không thể tự mình mang nữ nhân của mình hồi cung sao? Tịch Ân thật là nhiều chuyện nha!
Cố nén sự không hài lòng của bản thân xuống, nàng sẽ không hỏi qua Khinh Hồng chuyện liên quan tới Tịch Ân, Á Khắc Tư và nữ nhân Á Khắc Tư yêu nữa.
Chuyện ba người đó, cũng không liên quan tới nàng, nàng cũng không giống như Tịch Ân, thích chõ mũi vào chuyện người khác.
Tịch Ân trở về thần điện thì nét mặt tràn ngập vẻ vui sướng.
Lộ cũng lập tức biết hắn đã trở về, bởi vì nàng nhận thấy được khí tức( hơi thở, mùi >> ta thấy để khí tức hay hơn^^) của hắn, chẳng qua ngay cả ngẩng đầu lên cũng ngại, nhìn cũng như không liếc mắt hắn một cái, lẳng lặng nằm chợp mắt.
“Ta đã tìm ra nội ứng của ngươi.” Tịch Ân tuyên bố với nàng.
Muốn tìm ra Mã Cơ là chuyện rất đơn giản, Lộ mất tích một vài ngày, Mã Cơ liền lo lắng dò hỏi xung quanh chuyện có liên quan tới Lộ, thân phận tự nhiên sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau khi chàng tìm ra Mã Cơ, chàng liền sai người coi chừng nàng, không cho nàng có cơ hội ở trong cung làm loạn, đương nhiên, tà ma pháp trên người Mã Cơ chàng nhất định cũng sẽ loại bỏ.
Những ngày kế tiếp sau khi chàng mang người trong lòng Á Khắc Tư là Lôi Ngõa Gia về, mắt thấy bọ họ yêu thương nhau, chàng đương nhiên là vui vẻ không thôi. Sau khi trở lại thần điện, tà ma pháp trên người Lộ đã giải trừ toàn bộ, chàng càng hài lòng, cuối cùng cũng bỏ được tảng đá lớn trong lòng, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ … sử dụng tà ma pháp hại người được nữa.
Nghe cảnh ngộ của Mã Cơ, Lộ cũng không kinh ngạc, mắt vẫn nhắm chặt, yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Tà ma pháp trên người ngươi đã được giải trừ hết, ngươi có thể rời đi.” Hai tay Tịch Ân khẽ chạm vào kính thủy tinh, mặt kính lập tức mở ra.
Mặt kính mở ra, Lộ mới chậm rãi mở mắt ra, nàng lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, thể xác và tinh thần không còn bị chính khí trong kính thủy tinh dằn vặt, khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể diễn tả nổi vui sướng trong lòng.
Nàng thoải mái mà thở một hơi, mấy ngày liền bị dằn vặt khiến sức lực toàn thân nàng kiệt quệ, nàng hoàn toàn không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể nghi ngờ nhìn thế giới tự do bên ngoài kính.
“Ta tưởng ngươi để ta ở chỗ này cả đời!” Nàng nảy sinh bất mãn trong lòng.
“Để ngươi ở bên trong kính thủy tinh chính là vì muốn bỏ tà ma pháp trên người ngươi và tinh lọc linh hồn của ngươi, ta không có khả năng đem ngươi giam giữ vĩnh viễn.” Tịch Ân nhàn nhạt giải thích động cơ của chàng.
“Đáng tiếc nguyện vọng của ngươi hình như không có đạt được, linh hồn của ta không có bị tinh lọc, oán hận vẫn ở trong lòng như cũ, suy nghĩ của ta vẫn tà ác, ác độc như cũ .” Nàng lạnh lùng cười, cười hắn uổng phí tâm trí, ngoại trừ giải trừ tà ma pháp bên ngoài cơ thể nàng, còn lại cái gì cũng không làm được.
“Nếu như không có oán hận, ngươi có thể vui vẻ hơn.” Chàng thấy đáng tiếc nói, chân thành hi vọng nàng có thể biến thành người tốt, mà không làm chuyện xấu, cũng không phải là người xấu.
“Chỉ có oán hận mới có thể khiến ta vui sướng, ta không cần tâm trạng khác.” Nàng khẽ nhắm mắt lại, kiên trì niềm tin nhiều năm qua.
“Xem ra ta đã nói với ngươi nhiều lần, mà ngươi cũng nghe không vào. Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Tịch Ân chán nản lắc đầu. Không nghĩ tới nàng sẽ cố chấp như vậy, xem ra không ai có thể cảm hóa nổi nàng. Hay là đem nàng giam lại để thay đổi suy nghĩ của nàng, thế nhưng chàng không muốn suy nghĩ đến nàng, thầm nghĩ nàng đi nhanh lên một chút.
“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Hắn cho rằng nàng không muốn đi sao? Nếu như nàng có thể đứng dậy, đã sớm đi rồi, cần gì bủn rủn ở trong kính này chứ.
“Tiểu thư!” Mã Cơ bị người dẫn đến bên trong phòng Tịch Ân, nhìn thấy chủ nhân tiều tụy, nàng giật mình kêu to, nước mắt dường như sắp chảy xuống.
Nàng từng nghĩ sẽ có ngày tiểu thư rơi vào trong tay Tịch Ân, nhưng nàng ngàn lần không nghĩ rằng tiểu thư sẽ bị dằn vặt đến tiều tụy như vậy, cả người gầy đi hẳn một vòng, sắc mặt trắng bệch giống như một âm hồn, khiến nàng đau lòng không thôi.
Mã Cơ đẩy người đang áp chế ra vội vàng tới bên cạnh nàng, nâng nàng dậy.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Nàng lo lắng hỏi thăm.
Tịch Ân thấy động tác của Mã Cơ cuống quít, đôi mắt bạc chợt lóe lên, nhưng không khiến người bên ngoài phát hiện ra.
“Không có việc gì, còn chưa chết được.” Lộ tựa ở trên người Mã Cơ, thở gấp nói.
“Thật là uổng cho mọi người gọi ngươi là tư tế, lại có thể đối xử với một nữ nhân như vậy, ta thật buồn thay cho đám ngu dân sùng bái ngươi.” Ôm Lộ trong lòng, càng cảm thấy sự suy yếu của nàng, Mã Cơ lập tức hướng tới Tịch Ân phê phán, nguyền rủa hắn không như lời đồn đại.
Nàng không rõ vì sao Tịch Ân phải quay về gặp gỡ nữ nhân mà Á Khắc Tư yêu quý, lẽ nào Á Khắc Tư không thể tự mình mang nữ nhân của mình hồi cung sao? Tịch Ân thật là nhiều chuyện nha!
Cố nén sự không hài lòng của bản thân xuống, nàng sẽ không hỏi qua Khinh Hồng chuyện liên quan tới Tịch Ân, Á Khắc Tư và nữ nhân Á Khắc Tư yêu nữa.
Chuyện ba người đó, cũng không liên quan tới nàng, nàng cũng không giống như Tịch Ân, thích chõ mũi vào chuyện người khác.
Tịch Ân trở về thần điện thì nét mặt tràn ngập vẻ vui sướng.
Lộ cũng lập tức biết hắn đã trở về, bởi vì nàng nhận thấy được khí tức( hơi thở, mùi >> ta thấy để khí tức hay hơn^^) của hắn, chẳng qua ngay cả ngẩng đầu lên cũng ngại, nhìn cũng như không liếc mắt hắn một cái, lẳng lặng nằm chợp mắt.
“Ta đã tìm ra nội ứng của ngươi.” Tịch Ân tuyên bố với nàng.
Muốn tìm ra Mã Cơ là chuyện rất đơn giản, Lộ mất tích một vài ngày, Mã Cơ liền lo lắng dò hỏi xung quanh chuyện có liên quan tới Lộ, thân phận tự nhiên sẽ bị lộ ra ngoài ánh sáng.
Sau khi chàng tìm ra Mã Cơ, chàng liền sai người coi chừng nàng, không cho nàng có cơ hội ở trong cung làm loạn, đương nhiên, tà ma pháp trên người Mã Cơ chàng nhất định cũng sẽ loại bỏ.
Những ngày kế tiếp sau khi chàng mang người trong lòng Á Khắc Tư là Lôi Ngõa Gia về, mắt thấy bọ họ yêu thương nhau, chàng đương nhiên là vui vẻ không thôi. Sau khi trở lại thần điện, tà ma pháp trên người Lộ đã giải trừ toàn bộ, chàng càng hài lòng, cuối cùng cũng bỏ được tảng đá lớn trong lòng, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ … sử dụng tà ma pháp hại người được nữa.
Nghe cảnh ngộ của Mã Cơ, Lộ cũng không kinh ngạc, mắt vẫn nhắm chặt, yên tĩnh nghỉ ngơi.
“Tà ma pháp trên người ngươi đã được giải trừ hết, ngươi có thể rời đi.” Hai tay Tịch Ân khẽ chạm vào kính thủy tinh, mặt kính lập tức mở ra.
Mặt kính mở ra, Lộ mới chậm rãi mở mắt ra, nàng lẳng lặng nhìn ra bên ngoài, thể xác và tinh thần không còn bị chính khí trong kính thủy tinh dằn vặt, khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn không thể diễn tả nổi vui sướng trong lòng.
Nàng thoải mái mà thở một hơi, mấy ngày liền bị dằn vặt khiến sức lực toàn thân nàng kiệt quệ, nàng hoàn toàn không có cách nào đứng dậy, chỉ có thể nghi ngờ nhìn thế giới tự do bên ngoài kính.
“Ta tưởng ngươi để ta ở chỗ này cả đời!” Nàng nảy sinh bất mãn trong lòng.
“Để ngươi ở bên trong kính thủy tinh chính là vì muốn bỏ tà ma pháp trên người ngươi và tinh lọc linh hồn của ngươi, ta không có khả năng đem ngươi giam giữ vĩnh viễn.” Tịch Ân nhàn nhạt giải thích động cơ của chàng.
“Đáng tiếc nguyện vọng của ngươi hình như không có đạt được, linh hồn của ta không có bị tinh lọc, oán hận vẫn ở trong lòng như cũ, suy nghĩ của ta vẫn tà ác, ác độc như cũ .” Nàng lạnh lùng cười, cười hắn uổng phí tâm trí, ngoại trừ giải trừ tà ma pháp bên ngoài cơ thể nàng, còn lại cái gì cũng không làm được.
“Nếu như không có oán hận, ngươi có thể vui vẻ hơn.” Chàng thấy đáng tiếc nói, chân thành hi vọng nàng có thể biến thành người tốt, mà không làm chuyện xấu, cũng không phải là người xấu.
“Chỉ có oán hận mới có thể khiến ta vui sướng, ta không cần tâm trạng khác.” Nàng khẽ nhắm mắt lại, kiên trì niềm tin nhiều năm qua.
“Xem ra ta đã nói với ngươi nhiều lần, mà ngươi cũng nghe không vào. Ngươi đi đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Tịch Ân chán nản lắc đầu. Không nghĩ tới nàng sẽ cố chấp như vậy, xem ra không ai có thể cảm hóa nổi nàng. Hay là đem nàng giam lại để thay đổi suy nghĩ của nàng, thế nhưng chàng không muốn suy nghĩ đến nàng, thầm nghĩ nàng đi nhanh lên một chút.
“Ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Hắn cho rằng nàng không muốn đi sao? Nếu như nàng có thể đứng dậy, đã sớm đi rồi, cần gì bủn rủn ở trong kính này chứ.
“Tiểu thư!” Mã Cơ bị người dẫn đến bên trong phòng Tịch Ân, nhìn thấy chủ nhân tiều tụy, nàng giật mình kêu to, nước mắt dường như sắp chảy xuống.
Nàng từng nghĩ sẽ có ngày tiểu thư rơi vào trong tay Tịch Ân, nhưng nàng ngàn lần không nghĩ rằng tiểu thư sẽ bị dằn vặt đến tiều tụy như vậy, cả người gầy đi hẳn một vòng, sắc mặt trắng bệch giống như một âm hồn, khiến nàng đau lòng không thôi.
Mã Cơ đẩy người đang áp chế ra vội vàng tới bên cạnh nàng, nâng nàng dậy.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Nàng lo lắng hỏi thăm.
Tịch Ân thấy động tác của Mã Cơ cuống quít, đôi mắt bạc chợt lóe lên, nhưng không khiến người bên ngoài phát hiện ra.
“Không có việc gì, còn chưa chết được.” Lộ tựa ở trên người Mã Cơ, thở gấp nói.
“Thật là uổng cho mọi người gọi ngươi là tư tế, lại có thể đối xử với một nữ nhân như vậy, ta thật buồn thay cho đám ngu dân sùng bái ngươi.” Ôm Lộ trong lòng, càng cảm thấy sự suy yếu của nàng, Mã Cơ lập tức hướng tới Tịch Ân phê phán, nguyền rủa hắn không như lời đồn đại.
/62
|