Lâm Hạo Minh không nghĩ tới được nhiều chỗ tốt như vật, nhưng nó cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất chính là bây giờ tốc độ nạp linh khí cho linh thạch của Tụ Linh Châu nhanh gấp mười lần. Trước đây cả một ngày mới có thể làm cho khối linh thạch đầy linh khí, hiện tại chỉ cần một giờ.
Thấy như vậy, Lâm Hạo Minh lại có càng có nhiều ý tưởng lớn hơn nữa.
Ngày thứ hai, Lâm Hạo Minh lại tự mình đến Đồ Tể Tràng, thì thấy Lý Thuận Thiên chạy tới, sắc mặt có chút không tốt, nhỏ giọng nói:
Lâm quản sự, ngài để Bao Văn Lượng phụ trách nơi này sao?
Lâm Hạo Minh nghe hắn hỏi như vậy, liền nhớ đến trước đây khi mình để hắn quản lý nơi này mà không thu được công đức, rõ ràng người này không thành tâm với mình. Nghĩ tới đây, Lâm Hạo Minh vỗ vỗ bả vai hắn nói:
Thuận Thiên. Ngươi cũng biết đó, trong thủ hạ của ta có bảy, tám tu sĩ Luyện Khí Kỳ hậu kỳ, tu vi của ngươi hơi yếu một chút, ta sợ ngươi không ép được nên mới để Bao sư đệ giúp ngươi!
Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, sắc mặt Lý Thuận Thiên vẫn khó coi, biết Lâm Hạo Minh muốn nâng đỡ Bao Văn Lượng, nghĩ đến trước đây chỉ có mình hắn thân cận với Lâm Hạo Minh, bây giờ lại bị Bao Văn Lượng giành trước, thì trong lòng có chút không phục.
Lâm Hạo Minh đương nhiên sẽ không loại bỏ hắn, dù sao lúc trước, vào thời điểm mình khó khăn nhất cũng chỉ có hắn gần mình, vì vậy Lâm Hạo Minh cười cười, vỗ bả vai hắn:
Thuận Thiên, ngươi cũng đừng có nóng, nhớ kỹ, ngươi mới là tâm phúc của ta. Nơi này có chuyện cần giao cho ngươi, ngươi đi hỏi xem mọi người có còn phế linh thạch hay không, thu thập giúp ta một chút!
Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, trong lòng Lý Thuận Thiên từ buồn bực trở lại như cũ, vốn có chút ủ rũ với hắn, nhưng giờ so với trước đây càng có tinh thần.
Lâm Hạo Minh cảm giác được một tia công đức tựa hồ tiến vào bên trong Công Đức Châu, liền thầm mắng Lý Thuận Thiên, trước đây đối xử tốt với hắn thì không cảm ơn, hiện tại cây gậy lớn rơi xuống, sau đó chỉ cần cho một trái táo ngọt thì lại cảm kích mình. Cái tên vương tử này, thực sự ti tiện.
Nhưng từ biểu hiện này của hắn, Lâm Hạo Minh cũng hiểu được chút đạo lý, ngươi vô duyên vô cớ tốt với người ta, người ta sẽ không thấy cảm kích ngươi. Nhưng chỉ cần cho một cây gậy và một trái táo (*), như vậy mới hiệu quả.
Đến Đồ Tể Tràng, Lâm Hạo Minh cũng trực tiếp tuyên bố, sau đó Bao Văn Lượng cũng là nhị quản sự, không ít người nghe câu nói này, đều nhìn về Bao Văn Lượng, đối với thân phận của hắn trong nháy mắt chuyển biến cảm thấy rất kinh ngạc.
Không ít người hôm qua nghe thấy Lâm Hạo Minh không muốn nhận quà biếu từ mọi người, liền đến gần Bao Văn Lượng hỏi thăm.
Bao Văn Lượng biết muốn ở đây lâu dài thì phải cần người giúp đỡ, đặc biệt còn có một tên Lý Thuận Thiên ở đây, vì vậy cũng lặng lẽ nói cho người khác biết, vị Lâm quản sự không phải không thu phần tiền bảo kê từ mọi người, mà chờ mọi người tự mình đi, cũng giống như hắn, hắn là người đầu tiên đi biếu, nhờ vậy nên mới được lợi.
Nghe nói như thế, mọi người cũng đã hiểu rõ, mà Bao Văn Lượng chỉ nói cho ba người, nhưng ở đây, ai không có mấy người bằng hữu, kết quả lúc Lâm Hạo Minh muốn rời đi sau khi giết xong Sơn Giáp Thú, Bao Văn Lượng cười hì hì chạy tới, nhét một túi vải cho Lâm Hạo Minh.
Lâm Hạo Minh nhìn một chút, phát hiện bên trong đều là Hành Khí Đan.
Bao Văn Lượng lập tức cười giải thích:
Đều là tâm ý của mọi người!
Lâm Hạo Minh nghĩ đến ngày hôm qua những tên kia đều không thức thời nên cũng không khách khí mà nhận Hành Khí Đan, sau đó phân phó nói:
Trước đây lúc còn làm với Hải Phú Thông, những đan dược này thu như thế nào thì sau này ngươi cũng làm như thế đi!
Được! - Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, Bao Văn Lượng lập tức cười ha ha, đi về.
Lâm Hạo Minh thấy hắn quay về, mình cũng quay về chỗ hang động. Không ngờ, nửa đường bỗng nhiên cảm giác được Công Đức Châu thu được không ít công đức, những đường màu vàng ở phong ấn thứ tư cũng mơ hồ hiện lên.
Lâm Hạo Minh quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồ Tể Tràng, nhất thời trong lòng thầm mắng, cho đám người kia chỗ tốt thì không muốn. Đúng là ngu ngốc!
Tuy rằng lần này thu được không ít công đức nhưng chất lượng rõ ràng không tốt bằng của Bao Văn Lượng, dù sao cũng không phải mỗi người đều cảm kích từ tận đáy lòng, mình cũng không thể lập hết mọi người thành nhị quản sự.
Sau đó ngày thứ ba, Lâm Hạo Minh liền thu được hơn ba trăm viên phế linh thạch.
Nhìn một túi lớn phế linh thạch, trong lòng Lâm Hạo Minh cười khổ, quả nhiên chỉ có thể tìm ở đây, đúng là khổ, ha ha, coi như là phế linh thạch cũng không nỡ lòng ném đi.
Phế linh thạch này có tác dụng duy nhất chính là ném lại vào bên trong hầm mỏ linh thạch, bởi vì đều là linh thạch nên sau một thời gian, mỏ linh thạch dựng dục (*) tới trình độ nào đó, những linh thạch này sẽ tràn ngập linh khí để khai thác lần nữa. Vì vậy, trong tông môn có một người thu mua, nhưng một trăm viên phế linh thạch mới đổi được một Hành Khí Đan. Người ở đây có tích góp cả đời chắc cũng chỉ đổi được hai viên Hành Khí Đan mà thôi.
Nhưng nói đi nói lại, nếu không nhờ thế thì hắn làm gì có cơ hội thu mua được nhiều phế linh thạch như vậy, Lâm Hạo Minh cảm thấy việc này rất may mắn.
Hơn ba trăm viên phế linh thạch, một ngày chỉ có thể tràn đầy mười hai khối, như vậy thu nhập một ngày của mình là mười hai khối linh thạch.
Ngoài ra Lâm Hạo Minh cũng không có ý định làm lỡ việc tu luyện của mình, hắn lấy ra năm khối không cùng loại Ngũ Hành linh thạch, đặt ở năm vị trí khác nhau, bày ra một Ngũ Hành Tụ Linh trận nhỏ. Có trận pháp này, tốc độ mình hấp thu linh thạch hạ phẩm sẽ nhanh hơn hai lần, nói cách khác, hấp thu ở Tụ Linh Châu còn hiệu quả hơn một chút so với việc trực tiếp hấp thu linh thạch trung phẩm. Hơn nữa còn không làm lỡ việc Tụ Linh Châu sản xuất linh thạch cho mình.
Còn việc siêu độ cho Sơn Giáp Thú thì Lâm Hạo Minh đã không còn dự định làm nữa, từ sau ba lần giải phong ấn, hắn đã nhìn ra, muốn giải phong ấn tầng thứ tư nhất định phải cần số lượng công đức lớn hơn lớp phong ấn thứ ba nhiều lần. Giờ hắn có giết hơn ngàn con Sơn Giáp Thú cũng không giải được phong ấn, chẳng thà bây giờ dành thời gian tu luyện và chế tạo linh thạch. Vì vậy, những ngày kế tiếp, Lâm Hạo Minh cũng chỉ đi ngang qua xem địa bàn của mình, thời gian khác đều dành để tu luyện.
Để hấp thu một khối linh thạch hạ phẩm không cần cân nhắc luyện hóa, với tu vi của hắn bây giờ chỉ cần bốn canh giờ, thêm vào thời gian luyện hóa thì một ngày gần như chỉ có thể luyện hóa hai khối linh thạch hạ phẩm, nhưng sử dụng Ngũ Hành Tụ Linh trận, một ngày đều tiêu hao năm khối linh thạch, thực sự thì chưa đến năm khối linh thạch, một phần là do linh khí tiêu biến mất.
Cũng may hiện tại Lâm Hạo Minh có cơ chế nạp linh khí vào linh thạch. Nhưng đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng tăng cao tu vi.
Bây giờ dựa vào Ngũ Hành Tụ Linh trận, Lâm Hạo Minh tu luyện một ngày, so với chỉ đả tọa (*) Luyện Khí thì nhanh hơn hai mươi lần. Nói cách khác, một ngày tu luyện của hắn gần bằng hai mươi ngày của người khác, hai tháng hắn tu luyện tương đương với ba năm người bình thường khổ tu.
Nếu như nói đệ tử có tư chất xuất chúng, e rằng tu vi đã tăng mạnh, nhưng đối với Lâm Hạo Minh mà nói, tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn thực sự có chút quá chậm. Lúc đầu hắn dự tính, hắn sẽ luyện lên tới Luyện Khí kỳ tầng tám, nhưng nếu hắn tu luyện không kể ngày đêm thì cũng cần phải nửa năm nữa. Trong khi đó, trận giao đấu cùng Quách Tân đã không còn bao nhiêu ngày.
Thấy sự tình như vậy, Lâm Hạo Minh không còn dự định tiếp tục tu luyện nữa, hơn nữa bây giờ trên tay hắn đã có hơn ba trăm linh thạch, hắn muốn chuẩn bị cho trận tỷ thí của mình một chút.
***
(*) Cây gậy và một trái táo: ý nói vừa đánh vừa xoa.
(*) Đả tỏa: ngồi thiền, nhập định...
Thấy như vậy, Lâm Hạo Minh lại có càng có nhiều ý tưởng lớn hơn nữa.
Ngày thứ hai, Lâm Hạo Minh lại tự mình đến Đồ Tể Tràng, thì thấy Lý Thuận Thiên chạy tới, sắc mặt có chút không tốt, nhỏ giọng nói:
Lâm quản sự, ngài để Bao Văn Lượng phụ trách nơi này sao?
Lâm Hạo Minh nghe hắn hỏi như vậy, liền nhớ đến trước đây khi mình để hắn quản lý nơi này mà không thu được công đức, rõ ràng người này không thành tâm với mình. Nghĩ tới đây, Lâm Hạo Minh vỗ vỗ bả vai hắn nói:
Thuận Thiên. Ngươi cũng biết đó, trong thủ hạ của ta có bảy, tám tu sĩ Luyện Khí Kỳ hậu kỳ, tu vi của ngươi hơi yếu một chút, ta sợ ngươi không ép được nên mới để Bao sư đệ giúp ngươi!
Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, sắc mặt Lý Thuận Thiên vẫn khó coi, biết Lâm Hạo Minh muốn nâng đỡ Bao Văn Lượng, nghĩ đến trước đây chỉ có mình hắn thân cận với Lâm Hạo Minh, bây giờ lại bị Bao Văn Lượng giành trước, thì trong lòng có chút không phục.
Lâm Hạo Minh đương nhiên sẽ không loại bỏ hắn, dù sao lúc trước, vào thời điểm mình khó khăn nhất cũng chỉ có hắn gần mình, vì vậy Lâm Hạo Minh cười cười, vỗ bả vai hắn:
Thuận Thiên, ngươi cũng đừng có nóng, nhớ kỹ, ngươi mới là tâm phúc của ta. Nơi này có chuyện cần giao cho ngươi, ngươi đi hỏi xem mọi người có còn phế linh thạch hay không, thu thập giúp ta một chút!
Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, trong lòng Lý Thuận Thiên từ buồn bực trở lại như cũ, vốn có chút ủ rũ với hắn, nhưng giờ so với trước đây càng có tinh thần.
Lâm Hạo Minh cảm giác được một tia công đức tựa hồ tiến vào bên trong Công Đức Châu, liền thầm mắng Lý Thuận Thiên, trước đây đối xử tốt với hắn thì không cảm ơn, hiện tại cây gậy lớn rơi xuống, sau đó chỉ cần cho một trái táo ngọt thì lại cảm kích mình. Cái tên vương tử này, thực sự ti tiện.
Nhưng từ biểu hiện này của hắn, Lâm Hạo Minh cũng hiểu được chút đạo lý, ngươi vô duyên vô cớ tốt với người ta, người ta sẽ không thấy cảm kích ngươi. Nhưng chỉ cần cho một cây gậy và một trái táo (*), như vậy mới hiệu quả.
Đến Đồ Tể Tràng, Lâm Hạo Minh cũng trực tiếp tuyên bố, sau đó Bao Văn Lượng cũng là nhị quản sự, không ít người nghe câu nói này, đều nhìn về Bao Văn Lượng, đối với thân phận của hắn trong nháy mắt chuyển biến cảm thấy rất kinh ngạc.
Không ít người hôm qua nghe thấy Lâm Hạo Minh không muốn nhận quà biếu từ mọi người, liền đến gần Bao Văn Lượng hỏi thăm.
Bao Văn Lượng biết muốn ở đây lâu dài thì phải cần người giúp đỡ, đặc biệt còn có một tên Lý Thuận Thiên ở đây, vì vậy cũng lặng lẽ nói cho người khác biết, vị Lâm quản sự không phải không thu phần tiền bảo kê từ mọi người, mà chờ mọi người tự mình đi, cũng giống như hắn, hắn là người đầu tiên đi biếu, nhờ vậy nên mới được lợi.
Nghe nói như thế, mọi người cũng đã hiểu rõ, mà Bao Văn Lượng chỉ nói cho ba người, nhưng ở đây, ai không có mấy người bằng hữu, kết quả lúc Lâm Hạo Minh muốn rời đi sau khi giết xong Sơn Giáp Thú, Bao Văn Lượng cười hì hì chạy tới, nhét một túi vải cho Lâm Hạo Minh.
Lâm Hạo Minh nhìn một chút, phát hiện bên trong đều là Hành Khí Đan.
Bao Văn Lượng lập tức cười giải thích:
Đều là tâm ý của mọi người!
Lâm Hạo Minh nghĩ đến ngày hôm qua những tên kia đều không thức thời nên cũng không khách khí mà nhận Hành Khí Đan, sau đó phân phó nói:
Trước đây lúc còn làm với Hải Phú Thông, những đan dược này thu như thế nào thì sau này ngươi cũng làm như thế đi!
Được! - Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, Bao Văn Lượng lập tức cười ha ha, đi về.
Lâm Hạo Minh thấy hắn quay về, mình cũng quay về chỗ hang động. Không ngờ, nửa đường bỗng nhiên cảm giác được Công Đức Châu thu được không ít công đức, những đường màu vàng ở phong ấn thứ tư cũng mơ hồ hiện lên.
Lâm Hạo Minh quay đầu lại liếc mắt nhìn Đồ Tể Tràng, nhất thời trong lòng thầm mắng, cho đám người kia chỗ tốt thì không muốn. Đúng là ngu ngốc!
Tuy rằng lần này thu được không ít công đức nhưng chất lượng rõ ràng không tốt bằng của Bao Văn Lượng, dù sao cũng không phải mỗi người đều cảm kích từ tận đáy lòng, mình cũng không thể lập hết mọi người thành nhị quản sự.
Sau đó ngày thứ ba, Lâm Hạo Minh liền thu được hơn ba trăm viên phế linh thạch.
Nhìn một túi lớn phế linh thạch, trong lòng Lâm Hạo Minh cười khổ, quả nhiên chỉ có thể tìm ở đây, đúng là khổ, ha ha, coi như là phế linh thạch cũng không nỡ lòng ném đi.
Phế linh thạch này có tác dụng duy nhất chính là ném lại vào bên trong hầm mỏ linh thạch, bởi vì đều là linh thạch nên sau một thời gian, mỏ linh thạch dựng dục (*) tới trình độ nào đó, những linh thạch này sẽ tràn ngập linh khí để khai thác lần nữa. Vì vậy, trong tông môn có một người thu mua, nhưng một trăm viên phế linh thạch mới đổi được một Hành Khí Đan. Người ở đây có tích góp cả đời chắc cũng chỉ đổi được hai viên Hành Khí Đan mà thôi.
Nhưng nói đi nói lại, nếu không nhờ thế thì hắn làm gì có cơ hội thu mua được nhiều phế linh thạch như vậy, Lâm Hạo Minh cảm thấy việc này rất may mắn.
Hơn ba trăm viên phế linh thạch, một ngày chỉ có thể tràn đầy mười hai khối, như vậy thu nhập một ngày của mình là mười hai khối linh thạch.
Ngoài ra Lâm Hạo Minh cũng không có ý định làm lỡ việc tu luyện của mình, hắn lấy ra năm khối không cùng loại Ngũ Hành linh thạch, đặt ở năm vị trí khác nhau, bày ra một Ngũ Hành Tụ Linh trận nhỏ. Có trận pháp này, tốc độ mình hấp thu linh thạch hạ phẩm sẽ nhanh hơn hai lần, nói cách khác, hấp thu ở Tụ Linh Châu còn hiệu quả hơn một chút so với việc trực tiếp hấp thu linh thạch trung phẩm. Hơn nữa còn không làm lỡ việc Tụ Linh Châu sản xuất linh thạch cho mình.
Còn việc siêu độ cho Sơn Giáp Thú thì Lâm Hạo Minh đã không còn dự định làm nữa, từ sau ba lần giải phong ấn, hắn đã nhìn ra, muốn giải phong ấn tầng thứ tư nhất định phải cần số lượng công đức lớn hơn lớp phong ấn thứ ba nhiều lần. Giờ hắn có giết hơn ngàn con Sơn Giáp Thú cũng không giải được phong ấn, chẳng thà bây giờ dành thời gian tu luyện và chế tạo linh thạch. Vì vậy, những ngày kế tiếp, Lâm Hạo Minh cũng chỉ đi ngang qua xem địa bàn của mình, thời gian khác đều dành để tu luyện.
Để hấp thu một khối linh thạch hạ phẩm không cần cân nhắc luyện hóa, với tu vi của hắn bây giờ chỉ cần bốn canh giờ, thêm vào thời gian luyện hóa thì một ngày gần như chỉ có thể luyện hóa hai khối linh thạch hạ phẩm, nhưng sử dụng Ngũ Hành Tụ Linh trận, một ngày đều tiêu hao năm khối linh thạch, thực sự thì chưa đến năm khối linh thạch, một phần là do linh khí tiêu biến mất.
Cũng may hiện tại Lâm Hạo Minh có cơ chế nạp linh khí vào linh thạch. Nhưng đối với hắn mà nói cũng không quan trọng lắm, quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng tăng cao tu vi.
Bây giờ dựa vào Ngũ Hành Tụ Linh trận, Lâm Hạo Minh tu luyện một ngày, so với chỉ đả tọa (*) Luyện Khí thì nhanh hơn hai mươi lần. Nói cách khác, một ngày tu luyện của hắn gần bằng hai mươi ngày của người khác, hai tháng hắn tu luyện tương đương với ba năm người bình thường khổ tu.
Nếu như nói đệ tử có tư chất xuất chúng, e rằng tu vi đã tăng mạnh, nhưng đối với Lâm Hạo Minh mà nói, tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn thực sự có chút quá chậm. Lúc đầu hắn dự tính, hắn sẽ luyện lên tới Luyện Khí kỳ tầng tám, nhưng nếu hắn tu luyện không kể ngày đêm thì cũng cần phải nửa năm nữa. Trong khi đó, trận giao đấu cùng Quách Tân đã không còn bao nhiêu ngày.
Thấy sự tình như vậy, Lâm Hạo Minh không còn dự định tiếp tục tu luyện nữa, hơn nữa bây giờ trên tay hắn đã có hơn ba trăm linh thạch, hắn muốn chuẩn bị cho trận tỷ thí của mình một chút.
***
(*) Cây gậy và một trái táo: ý nói vừa đánh vừa xoa.
(*) Đả tỏa: ngồi thiền, nhập định...
/34
|