Ma Môn Bại Hoại

Chương 4 - Mạng Người Không Đáng Giá

/34


Hải Phú Thông hơi kinh ngạc, sao Lâm Hạo Minh biết mình sắp đi rồi mà vẫn đưa linh thạch cho mình?

Vừa lúc đó, hắn nghe được Lâm Hạo Minh nhỏ giọng nói:

Kính xin Hải sư huynh chỉ cho ta con đường sáng!

Hai mắt Hải Phú Thông lúc này mới tỉ mỉ quan sát Lâm Hạo Minh, trong lòng âm thầm kinh ngạc, tiểu tử này lúc còn là thủ hạ của mình, vẫn luôn yên lặng suốt mấy năm, xem ra một phần là muốn tách khỏi danh tiếng của lão tổ đã ngã xuống, hiện tại đã mấy năm trôi qua, sự việc của Lâm lão tổ cũng không còn ai nhắc đến, tiểu tử này cũng không muốn yên lặng nữa.

Ma môn công pháp không thể so với chính đạo, xem như là tư chất kém, chỉ cần có nghị lực, có nhẫn tâm thì nhất định sẽ có thành tựu, Hải Phú Thông có cảm giác mình đã nhìn nhầm tiểu tử này, nhưng mà ngẫm lại bản thân mình mấy năm qua cũng chưa từng đắc tội với hắn, bây giờ hắn tìm mình, nếu mà giúp, nói không chừng còn có thể kết thiện duyên, tuy rằng Ma môn không đề cập đến cái này, nhưng đối với tu sĩ nhỏ yếu mà nói, chỉ cần một chút duyên phận cũng có thể thành cơ duyên lớn, vì vậy Hải Phú Thông cho dù làm cái gì, đều sẽ lưu lại một đường, sẽ không bức đối phương đến mức đường cùng.

Liếc mắt nhìn Tư Đồ Bình ở xa xa rồi trừng mắt nhìn Lý Hải Ưng, nhỏ giọng nói:

Tư Đồ Bình kia có một sư đệ gọi là Chu Chí Nghiệp, ngươi có thể nghĩ biện pháp ra tay từ phía hắn.

Nghe đến mấy câu này, Lâm Hạo Minh biết Hải Phú Thông vẫn là cho mình một con đường, còn cái tên Chu Chí Nghiệp kia tuy rằng cũng là đệ tử Khổng Hạng Minh nhưng sợ rằng hắn với Tư Đồ Bình không hợp nhau cho lắm.

Có tin tức này, Lâm Hạo Minh biết ít nhất hắn cũng có cơ hội, chỉ là làm sao nắm cơ hội này, thì còn cần suy nghĩ.

Nhưng thời gian để suy nghĩ cũng không có nhiều. Rất nhanh sau đó mọi người liền đến lĩnh bổng lộc, đa số mọi người sau khi Tư Đồ Bình rời đi, lập tức đem phần tiền của mình đi kết giao.

Nhìn bọn họ hiểu quy củ, khóe miệng Lý Hải Ưng nổi lên vẻ đắc ý, chỉ là lúc nhìn thấy Lâm Hạo Minh, trong mắt lần thứ hai lộ ra tàn nhẫn.

Đương nhiên trước mặt nhiều người như vậy, không thể cướp của Lâm Hạo Minh, bằng không vi phạm quy củ tông môn, bản thân cũng gặp phải vận rủi lớn, tuy rằng trong lúc nhất thời không thể trực tiếp giáo huấn hắn, nhưng gián tiếp giáo huấn vẫn không thành vấn đề, hơn nữa có người cũng đã sớm cho gã một cơ hội.

Sau khi lĩnh bổng lộc đoàn người bắt đầu vào bên trong Đồ Tể Tràng.

Sơn Giáp Thú đã được vận chuyển đến, hai tên phụ trách vận chuyển Sơn Giáp Thú đến rồi đem Sơn Giáp Thú phân cho mỗi người.

Lâm Hạo Minh vẫn như cũ, vuốt nhẹ đầu Sơn Giáp Thú, trong miệng lẩm bẩm.

Nhưng vừa lúc đó, Lý Hải Ưng đi tới, châm chọc nói:

Lâm sư đệ, ngươi cũng thật là nhân từ! Chẳng lẽ ngươi dự định phản bội sư môn dấn thân vào Phật tông, giết Sơn Giáp Thú còn muốn niệm kinh?

Ta giết thế nào là chuyện của ta, quản sự đại nhân, ngài không quản được cái này, chỉ cần ta hoàn thành nhiệm vụ là được rồi! - Lâm Hạo Minh không chút yếu thế nói.

Ha ha, đúng vậy! Vậy ta liền xem ngươi hoàn thành nhiệm vụ! - Lý Hải Ưng cười cười, vỗ lên cổ Sơn Giáp Thú mấy lần, sau đó liền rời đi.

Lâm Hạo Minh nhìn hắn rời đi như vậy, ngược lại cảm thấy có chút bất an lên, cầm lấy huyết đao lên, muốn tiếp tục công việc, chợt phát hiện hô hấp của Sơn Giáp Thú trước mặt thay đổi.

Ngay thời điểm đó, hắn cảm thấy kinh ngạc, Sơn Giáp Thú vốn nằm trên đất bỗng vươn mình đứng lên.

Không được rồi, con Sơn Giáp Thú này chưa bị hạ mê dược! - Một bên Lý Thuận Thiên nhìn thấy, kêu lớn lên.

Sau khi Lâm Hạo Minh nhìn thấy, hai vung tay lên, nhất thời hai viên cầu lửa bay ra ngoài, trực tiếp đánh vào lỗ mũi Sơn Giáp Thú.

Sơn Giáp Thú bị đau, liền gầm rú lên, nhưng không công kích bất kỳ người nào, ngược lại trực tiếp dùng chân trước đào, chuẩn bị trực tiếp đào tẩu.

Tốc độ Sơn Giáp Thú thật nhanh, hơn nữa da trên lưng giáp dù là huyết đao cũng không phá ra được, chỉ cần chần chừ một chút thì sợ rằng nó sẽ chạy mất.

Bản thân là đồ tể Sơn Giáp Thú này, nếu như chạy, nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm.

Vào lúc này Lâm Hạo Minh cũng không muốn bị Lý Hải Ưng bắt được nhược điểm gì, hắn không chút do dự nào, từ trong lòng trực tiếp móc ra một lá bùa màu vàng ném đi. Trong nháy mắt, trên không trung lá bùa kia bốc cháy, theo linh quang lóe lên, một luồng hơi phát ra, một làn khói màu xanh lam nhìn như hàn khí hiện ra trước mặt mọi người, sau đó rơi vào trên người Sơn Giáp Thú, Sơn Giáp Thú đang muốn chui xuống lòng đất lập tức bị đóng băng.

Đây là cấp thấp trung phẩm băng phù! - Nhìn thấy Sơn Giáp Thú triệt để đóng băng, không ít người kêu lên sợ hãi.Lâm Hạo Minh trong lòng cảm thấy đau khổ, băng phù này là thứ có giá trị nhất trong những thứ được truyền lại. Vốn định dùng để bảo toàn tính mạng, không nghĩ tới phải dùng ở đây, điều này làm Lâm Hạo Minh cảm thấy có chút không đáng.

Trong tu chân giới, bùa chú cũng phân chia thành ba cấp: thấp, trung, cao. Tuy rằng băng phù hắn đang dùng chỉ là cấp thấp nhưng cũng là bùa chú cấp thấp trung phẩm, uy lực không nhỏ, nếu cầm đi bán cũng được bảy, tám khối linh thạch. Hiện tại lại dùng như vậy, thực sự quá xa xỉ, nhưng mà Sơn Giáp Thú này cũng là linh thú thượng phẩm nhất giai, tương đương với Luyện Khí hậu kỳ, nếu không có tấm bùa này, chắc chắn rất khó đối phó.

Thời điểm Lâm Hạo Minh đang cảm thấy thất vọng thì chợt Công Đức Châu có phản ứng, hơn nữa lần này tiếp nhận được đến hai công đức, so với trước khi khi giết Sơn Giáp Thú thì mạnh hơn nhiều.

Lâm Hạo Minh cảm thấy có chút kỳ quái, bỗng nhiên lúc này chú ý tới hai cái tu sĩ đang chạy đến bên cạnh Sơn Giáp Thú, lập tức hiểu được, khả năng là công đức này ra ở trên người bọn họ.

Hai người tu sĩ này chuyên môn hạ mê dược cho linh thú, linh thú không bị say dược, chuyện này đáng lý bọn họ phải chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ có người giải quyết, vì vậy đây đối với bọn họ như một đại ân.

Đệ tử đồng môn Sở Viêm Vân nhìn thấy hai người này tu vi đều là Luyện Khí Kỳ tầng tám, là người có thực lực, liền chủ động đi tới nhỏ giọng nói:

Hai vị sư huynh, vừa nãy ta có chú ý tới, quản sự của chúng ta dùng tay phải vỗ vỗ mũi Sơn Giáp Thú này!

Nghe nói như thế, mặt hai người nhất thời biến sắc, cũng không quản chuyện Sơn Giáp Thú bi đông cứng, lập tức vọt tới bên người Lý Hải Ưng, quát lên:

Đem tay phải của ngươi duỗi ra đây!

Nghe hai người hét lớn, Lý Hải Ưng tức giận nói:

Các ngươi muốn làm gì?

Duỗi tay ra cho chúng ta kiểm tra, nếu không vươn tay ra, đừng trách huynh đệ chúng ta không khách khí! - Hai người trực tiếp uy hiếp nói.

Tu vi của Lý Hải Ưng là Luyện Khí Kỳ tầng tám đỉnh phong, nhưng muốn đồng thời đối mặt với hai Luyện Khí Kỳ tầng tám thì không phải là đối thủ, đặc biệt hai người này còn là người Phù Đồ Quật, tu sĩ chuyên môn vận chuyển linh thú.

Ở bên trong Phù Đồ Quật, chỉ có người có thân thủ tốt nhất mới đi làm công việc này, trừ phi là có người cố ý muốn cho người đi chịu chết, hiển nhiên hai người kia không phải người sau.

Dựa vào cái gì muốn ta cho các ngươi kiểm tra, ta là người của Tư Đồ sư huynh! - Lý Hải Ưng ngược lại uy hiếp nói.

Hai người nghe xong, hừ lạnh một tiếng nói:

Muốn chết!

Theo âm thanh hai người hạ xuống, vừa nhìn thấy một người trong đó ấn một cái, khí lạnh liền xoẹt qua, cùng đó là tiếng hét thảm của Lý Hải Ưng, lại nhìn sang, một cánh tay của Lý Hải Ưng đã bị chém đi.

Các ngươi... các ngươi dám ra tay với đồng môn? - Lý Hải Ưng che chỗ cánh tay mới bị chém đứt của gã, nhìn hai người kia hét lên giận dữ, đồng thời trong mắt lộ ra sợ hãi.

Trong lòng hai người cười lạnh, nếu Lý Hải Ưng không nói mình là người của Tư Đồ Bình cũng còn tốt, một khi nói vậy thì thật sự không cần sợ gã, đâu có ai biết được hai người này lại là người của Chu Chí Nghiệp.

Một người trong hai người bọn họ cúi xuống nhặt cánh tay Lý Hải Ưng lên, ngửi ngửi bàn tay của gã:

Quả nhiên trong bàn tay có mùi Thiên Đàn Tỉnh, Lý Hải Ưng, ngươi còn gì muốn nói không, ngươi làm linh thú tỉnh lại, khiến nó suýt chút nữa đã trốn thoát. Đây là tội lớn, ngươi lại là quản sự đệ tử ngoại môn, tuyệt đối sẽ không chủ động làm việc này, ngươi hãy thành thật khai báo, là ai bảo ngươi làm?

Nghe đối phương quát lớn, thêm vào việc gã bị đối phương chém đứt tay, Lý Hải Ưng trong lòng kinh hãi biến sắc, theo bản năng kêu lên:

Chuyện này... đây là...

Lý Hải Ưng bị dọa đến hoảng sợ, chuẩn bị mở miệng, nhưng lúc hắn muốn nói ra thì bỗng nhiên một thanh phi kiếm chớp mắt bay tới, xoẹt ngang qua cổ Lý Hải Ưng, ngay sau đó đầu Lý Hải Ưng trực tiếp rớt xuống.

Nhìn đầu Lý Hải Ưng lăn xuống, Lâm Hạo Minh không có sợ sệt, cũng không cảm thấy một tia hưng phấn hay là vui mừng, ngược lại có loại thê lương không nói ra được.

Hồi tưởng trước đây không lâu, chính hắn còn nghĩ trăm phương ngàn kế muốn đối phó với Lý Hải Ưng này, ai mà nghĩ tới, hắn còn chưa nghĩ ra phương pháp, vậy mà giờ đầu gã một nơi, thân một nơi, Lâm Hạo Minh giây phút này càng sâu sắc cảm nhận được, mạng của đệ tử ngoại môn cũng không đáng giá, cho dù người được gọi là quản sự cũng giống như vậy.

/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status